Mọi người một lần nữa tập trung trước quầy thu ngân, không khí đợt này còn căng thẳng hơn lần trước, Tiêu Lam cùng Triệu Tiểu Hà đứng một bên, phía đối diện là năm người còn lại, để lại một khoảng không tĩnh lặng ở giữa.
Tiêu Lam thấp giọng hỏi Triệu Tiểu Hà: "Em có tìm được manh mối nào không?"
Triệu Tiểu Hà gật gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ chắc chắn và đầy an tâm.
Tiêu Lam cũng không nhiều lời, cậu không muốn làm phiền Triệu Tiểu Hà.

Dù sao hiện tại không phải là thời điểm tốt để trao đổi manh mối.
Nhưng không ngờ phía bên kia lại có người mở lời trước, người đàn bà trung niên nhìn chằm chằm vào Tiêu Lam đầy bất mãn: "Có được thông tin quan trọng cũng không thèm nói ra, người trẻ tuổi thời nay đều là ích kỷ như vậy sao."
Tiêu Lam khinh thường lườm bà ta một cái: "Dì à, dì không cần phải sợ Boss nữa đâu.

Đem da mặt của dì ném về phía người ta, cháu đảm bảo mười Boss thay phiên nhau đánh một ngày một đêm cũng đâm không thủng nha."
Dù đang trong tình cảnh căng thẳng nhưng Triệu Tiểu Hà vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lạc cũng phối hợp vô cùng nhịp nhàng, vẽ một cái huy chương lớn đeo lên cho bà ta, phía dưới còn ghi: "Đệ nhất da mặt dày.", tâm hồn họa sĩ cùng với chữ viết tay của Lạc đều xứng đáng được gọi là hoàn hảo, thì ra đây chính là người được mệnh danh là hoàn mỹ trong truyền thuyết, tuy rằng vị này không phải là người..
Nghe vậy mặt của bà ta liền đỏ bừng lên, vội đưa ánh mắt cầu cứu quay sang đồng đội, không ngờ bọn họ đều nhìn bà ta với ánh mắt ghét bỏ "Bà ăn no rửng mỡ đi nhiều chuyện cái gì?"
Bà ta vội vàng nói: "Cái này tôi cũng vì mọi người thôi.."
Lâm Nghiêm thở dài, chuyển hướng sang Tiêu Lam: "Xem ra hai người quyết tâm chống lại tôi sao?"
Giọng anh ta trầm xuống, tên lưu manh xăm tay lập tức giơ nắm đấm nhìn về phía cậu cùng với Triệu Tiểu Hà.

Không cần nhiều lời cũng lộ rõ vẻ uy hiếp.
Tiêu Lam không một chút sợ hãi nhìn ngược lại: "Trò chơi này hình như có quy định người chơi không thể tự ý giết người chơi đúng không?"
Lâm Nghiêm nghe xong mặt liền biến sắc, thấy thế tên lưu manh cũng lộ ra vài phần bất an, người vừa muốn động thủ chính là hắn.

Tiêu Lam nở nụ cười: "Quả nhiên là vậy, anh đến quy định trò chơi còn không nói rõ cho mọi ngừi cùng biết, chỉ sợ là cái danh" người chơi kinh nghiệm phong phú nhất "cũng chỉ là hữu danh vô thực đi."
"Thậm chí -- anh còn cần bọn họ." Tiêu Lam vừa nói vừa chỉ mấy người đứng bên cạnh Lâm Nghiêm.
Cậu không muốn nói rõ mục đích của Lâm Nghiêm, thứ nhất là vì sợ sẽ khiến anh ta nổi giận, thứ hai là vì cho dù có nói thì bọn họ cũng vốn bị anh ta tẩy não rồi, sẽ không tình nguyện tin tưởng cậu.
Mấy người bị chỉ đều lộ vẻ mờ mịt, quay đầu nhìn Lâm Nghiêm.
Sắc mặt Lâm Nghiêm càng thêm âm trầm: "Đừng bận tâm, cậu ta đang cố ý châm ngòi ly gián chung ta mà thôi."
Mọi người trao đổi tầm mắt với nhau, không nói nửa lời, không biết là do thật sự tin vào lời bào chữa của anh ta, hay là do đã lỡ phóng lao đành phải theo lao.
"Ha ha ha..

Thú vị thật, ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười khàn khàn quen thuộc của Trương Đông từ phía sau đột ngột vang lên, làm gián đoạn cuộc cãi vả bọn họ.

Mọi người lúc này mới phát hiện sự có mặt của hắn, không biết hắn đã đứng bên cạnh nhìn bao lâu rồi.
Đôi mắt đục ngầu của hắn đảo quanh người chơi một vòng, mang theo khí tức lạnh lẽo, làm cho người khác cảm thấy cực kì không thoải mái.
"Được rồi, bắt đầu từ bà đi." Ngón tay hắn chỉ vào người đàn bà trung niên, "Bà ồn ào quá, tôi không muốn chơi cùng bà."
Sắc mặt người đàn bà nhất thời trắng bệch, tâm tư muốn chiếm tiện nghi gì đó đều vứt lên chín tầng mây.

Bà ta cong người lại như con tôm bước từng bước rụt rè về phía trước, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nghiêm, thấy anh ta gật đầu, bà ta mới dám bước tiếp.
Vài phút sau bà ta đã quay trở lại.
Người đàn bà ấy lấy từ trong lòng ra một cái trứng gà màu đen, kích thước cũng trông cực kì quen mắt..


đây không phải là thứ mà Tiêu Lam đã chọn ở vòng trước sao.
Bà ta nơm nớp lo sợ mà đem trứng đưa tới trước mặt Trương Đông, khuôn mặt xám xịt thối rữa của hắn mang theo hơi thở lạnh lẽo bỗng ghé sát vào mặt bà ta, hai người lúc này chỉ còn cách nhau đúng một cm.
Chỉ thấy hắn ta lộ ra vẻ mặt tươi cười, nụ cười đó càng lúc càng lớn, dần vượt quá mức cho phép của cơ thể con người, lộ ra hàm răng trắng toát kéo dài đến tận mang tai!
"Bà tính gian lận phải không?" giọng nói của Trương Đông tràn đầy sự hưng phấn, "Phải phạt bà như thế nào đây.."
"Không! Không thể thế được!" người đàn bà trung niên kích động quay đầu tìm sự giúp đỡ của Lâm Nghiêm, nhưng đáp lại bà ta chỉ là vẻ mặt thờ ơ.
Trong nháy mắt, bà ta như hiểu ra toàn bộ.
Tên Lâm Nghiêm này chính là muốn lợi dụng bọn họ, cố ý đảm bảo với người chơi khác đây đều là những lựa chọn an toàn, rồi đem bà ta ra làm thí nghiệm -- xem nó có đụng trúng điều kiện tử vong hay không.
"Lâm Nghiêm! Mày chính là chết ngàn lần cũng không hết tội !"
Người đàn bà còn chưa mắng hết câu, thân thể của bà ta đã bị khống chế làm cho trở nên vặn vẹo, dường như có bàn tay vô hình nào đó đang đem cơ thể bà ta vắt như vắt khăn lau mặt, khiến xương cốt không chịu nổi liền phát ra âm thanh "cót két"
Cuối cùng cả cơ thể bà ta như một cái khăn bị vắt khô, máu trong cơ thể đều bị ép chảy ra ngoài, chỉ để lại một cỗ thân thể bị biến dạng.
"Lâm ca, anh.." Người bạn trai nhìn Lâm Nghiêm với vẻ mặt khó chịu.
"Hừ, hiện tại các người cũng đã biết không thể chọn lại vật đã từng được chọn.

Sao thế, tính qua cầu rút ván hả?" Lâm Nghiêm lạnh lùng nói.
"Ha ha..

Sao có thể như vậy được." người bạn trai gượng cười phụ họa.
Một lực vô hình kéo xác người đàn bà trung niên đi, ánh mắt Trương Đông lại tập trung trên đám người chơi, lúc này hắn phát hiện ra một người đang run rẫy đến lợi hại.
"Kế tiếp -- chính là cô." Nơi ngón tay hắn chỉ đến chính là người bạn gái trong đôi tình nhân.

"Không..

đừng mà.." cô ta khóc nấc lên, nước mắt nước mũi rơi đầy mặt, khiến lớp trang điểm lem luốc hẳn đi, trông có hơi buồn cười.

Cô ta nhìn bạn trai mình với ánh mắt đáng thương: "Kiệt ca, em sợ."
Nam nhân thoạt nhìn có vẻ ích kỷ và cáu kỉnh lúc trước giờ phút này đang nhìn bạn gái mình, khẽ cắn môi kéo cô ra phía sau: "Tôi tự nguyện chọn trước."
Trương Đông nhìn bọn họ, làm như thấy được gì thú vị lắm, vì thế liền đồng ý.
"Phải cẩn thận nha.." cô bạn gái khóc nói.
Người bạn trai cười gượng: "Yên tâm, Lâm ca đã nói rồi..

vòng đầu chúng ta đều an toàn không phải sao."
Một lát sau, cậu ta quay trở lại, trên tay là một món đồ thuộc khu đặc biệt, cẩn thận đặt lên quầy thu ngân.
"Tôi còn nghĩ cậu sẽ đem đến bất ngờ gì chứ." Trương Đông lạnh lùng nói.
Mọi người nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, có phải lại chọn sai rồi không? Bọn họ lặng lẽ nhìn Lâm Nghiêm đầy cảnh giác, thậm chí còn ý đồ tránh xa anh ta ra một chút.
Trương Đông cười một cách u ám.
Sau đó hắn lập tức vung tay một cách thô bạo, cơ thể người bạn trai trực tiếp bay lên.
Sắc mặt cậu ta trắng bệch, nhưng vẫn không quên biện hộ: "Từ từ đã! Không phải đồ vật ở khu đặc biệt đều rất rẻ sao, tôi không có tiêu tiền bừa bãi mà!"
Nụ cười trên mặt Trương Đông càng lúc càng lớn, hắn chỉ nhìn người bạn trai mà không đáp lại, tốc độ hướng lên trên càng lúc càng nhanh.
Thấy đã không còn cơ hội, người bạn trai quay đầu lại muốn nhìn bạn gái mình lần cuối.

Nhưng còn chưa kịp nhìn, thân thể cậu ta đã bị hất văng thẳng lên trần nhà.
Một tiếng va đập cực lớn vang lên, sau đó..

trên trần nhà chỉ còn lại một bãi huyết nhục mơ hồ.

"Kiệt ca --" người bạn gái vội hét lên.
Sau đó cô ta như phát điên mà lao về phía Lâm Nghiêm, đưa tay kéo mạnh cổ áo anh ta mà gằn từng tiếng: "Cái tên lừa đảo này chết tiệt này! Nếu không phải do anh lừa gạt thì Kiệt ca đã không phải chết thảm như vậy!"
Cô vừa đánh vừa mắng hắn một cách điên cuồng, nhưng Lâm Nghiêm vẫn đứng yên như cũ, dường như chút sức lực này đối với anh ta không là gì cả.

Anh ta nhướng mày, đối với tình huống như vậy có chút không kiên nhẫn.
Chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng bắt lấy vai của nữ nhân kia, dùng một chút lực rồi trực tiếp đẩy cô ngã ra ngoài, lưng đập vào kệ hàng gần đó gây ra tiếng động rất lớn.
Tiêu Lam sau khi chứng kiến một màn này liền cau mày lại, đồng thời trong lòng nảy sinh ra chút nghi hoặc.
Nữ nhân kia trông cũng không có vẻ gì là gầy yếu, ít nhất cũng phải 60 kg (120 cân), Lâm Nghiêm chỉ cao cỡ 1m7, cơ thể bên ngoài cũng không cường tráng, làm sao có thể dùng một tay hất văng đối phương một cách nhẹ nhàng như vậy, anh ta lấy sức lực từ đâu ra?
Chẳng lẽ người chơi lâu năm sẽ có kĩ năng tăng cường gì đó mà Lâm Nghiêm không chịu nói?
"Kiệt ca.." cô bạn gái kia khóc nấc lên, hồn bay phách lạc ngồi lầm bầm trên mặt đất, ngay cả lời hối thúc của nữ hướng dẫn viên cô cũng không để tâm.
Thẳng cho đến lần nhắc nhở thứ ba, cô đột nhiên đứng bật dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người chạy đến đâm thẳng vào tường, chết ngay lập tức.
Chỗ cô vừa ngã xuống lại vô tình trùng khớp với chỗ vết máu của bạn trai mình nhỏ xuống.

Cặp đôi dù vốn không được người khác yêu thích nhưng lại có kết cục khiến người khác đau lòng như thế này..
"Hỡi thế gian tình là chi, mà.."
Trương Đông dường như muốn ngâm vài câu thơ nho nhã, nhưng chợt nhận ra được trình độ bản thân có hạn, căn bản không nhớ ra được nửa vế sau.

Hai con mắt đục ngầu của hắn mang theo tia cầu cứu hướng về phía nữ hướng dẫn viên.
Nhưng nữ nhân viên không hề có ý định muốn trợ giúp, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào như ban đầu, nhưng giờ đây lại trông có vẻ trào phúng, cho thấy nội bộ NPC đang đấu tranh gay gắt đến mức nào.
Rõ ràng tình cảnh hiện tại đang vô cùng tàn khốc, vậy mà giờ phút này lại nhiễm vài phần hài kịch đen [*]
Ánh mắt Trương Đông quét qua người chơi, rốt cuộc cũng tìm được tên đầu sỏ khiến hắn mất mặt như vậy -- chính là tên đeo mắt kính kia.
(Hài đen: Là một thể loại hài kịch sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, bắt nguồn từ những vấn đề mang tính cấm kị và được xem là tương đương với bối cảnh trước đây của thể loại "gallows humor" [theo Wikipedia] ).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương