Tôi Đã Trở Thành Đệ Tử Nhỏ Nhất Của Võ Thần
-
Chapter 9
Chương 9
Không còn nghi ngờ gì nữa, người mà tôi sợ nhất ở kiếp trước chính là cha tôi, Chúa tể Máu và Sắt.
Tất nhiên, tôi thậm chí còn chưa nói chuyện với người đàn ông đó dù chỉ một vài lần. Không, thậm chí số lần tôi gặp ông ấy cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mặc dù tôi mang họ Bednicker và sống dựa vào sự giàu có của gia tộc, tầm ảnh hưởng của Chúa tể Máu và Sắt vẫn là một thế lực vô hình đè bẹp tôi.
Tuy nhiên, nỗi sợ hãi mà tôi dành cho Chúa tể Máu và Sắt là một điều không chắc chắn—nỗi sợ hãi đó chưa bao giờ chứng minh là đúng.
Ngược lại, nỗi sợ hãi mà tôi cảm thấy khi thấy Arzan đứng trước mặt mình là rất chắc chắn.
Kiếp trước, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy cũng đủ khiến tôi run lên vì sợ hãi nên tôi đã cố gắng trốn tránh cô ấy nhiều nhất có thể.
Tất nhiên, nỗi sợ hãi của tôi đối với cô ấy còn nhiều hơn là bạo lực mà tôi đã phải chịu đựng.
Cô ấy vẫn giống hệt trong trí nhớ của mình.
Ánh mắt cô đặc biệt lạnh lùng. Khi cô ấy đánh tôi như một cỗ máy, cô ấy cũng có vẻ mặt vô cảm như lúc này vậy.
Cô ấy đã không nghe lời tôi nói, và vì cô ấy chỉ vung nắm đấm vào tôi ngay cả khi tôi xin lỗi nên tất nhiên khi còn nhỏ tôi đã sợ cô ấy.
Thành thật mà nói, tôi có chút tò mò: tôi sẽ cảm thấy thế nào khi gặp lại cô ấy trong kiếp này?
Thân thể và linh hồn hòa quyện vào nhau, nỗi sợ hãi khắc sâu trong cơ thể khó có thể xóa bỏ.
Không ngờ bây giờ tôi lại có cơ hội giải đáp sự tò mò đó.
“Xin chào,” Tôi nói.
Đúng như dự đoán, tôi không cảm thấy gì cả.
Trong mười năm qua, tôi đã bị đánh hơn một nghìn lần và bởi một kẻ đáng sợ hơn Arzan gấp trăm lần.
Vào lúc này, tôi cũng nhận ra một điều không đặc biệt quan trọng lúc này: tôi sẽ không bao giờ quỳ gối dưới chân ai đó vì sự bạo hành của họ nữa.
“Vâng, thưa thiếu gia. Cũng đã được một khoảng thời gian rồi.”
“Có chuyện gì thế?”
“Tôi xin lỗi.”
Arzan cúi đầu vuông góc với vòng eo của cô ấy.
“Tôi định dành thêm một tuần để tự suy ngẫm, nhưng tôi tình cờ nghe được điều gì đó từ một trong những người hầu mà tôi không thể bỏ qua được.”
“Cô tình cờ nghe được điều gì đó?”
“Tôi nghe nói Xích Nha kỵ sĩ đội đã đến đây. Và họ sẽ đưa cậu tới nhà chính.”
Tôi gật đầu.
“Đúng rồi.”
Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Điều làm tôi ngạc nhiên là dù nó chỉ mới xảy ra gần đây nhưng Arzan đã nghe nói về nó.
Và mình không nghĩ cô ấy sẽ lén lút nghe lén người khác…
Có vẻ như có một vài cá nhân trong dinh thự này đóng vai trò là tai mắt của Arzan.
Tất nhiên, có thể những người hầu đã đến nói với cô ấy mà không cần ai sai bảo cả, nhưng nếu cô ấy thực sự có người làm việc dưới quyền, cô ấy có thể là một nhân vật ranh mãnh hơn tôi nghĩ trước đây.
“…Mặc dù việc thiếu gia trở về nhà chính là điều tốt, nhưng tôi nghe nói rằng quá trình này sẽ buộc cậu phải băng qua dãy núi.”
“Đúng là các kỵ sĩ đã nói như vậy.”
Nghe vậy, Arzan trở nên im lặng.
Có vẻ như cô ấy đang cố gắng không thở dài, nhưng cô ấy cũng có vẻ như đang nhìn một người thiếu gia không biết về sự nguy hiểm của thế giới.
“Thiếu gia, cậu có biết dãy Ngọc Sơn là nơi như thế nào không?”
“Chúng là dãy núi lớn nhất trong Đế chế.”
“Cậu có biết thêm gì khác không?”
“Cái tên này có chút kỳ quái chăng? Có lẽ ở đó có hầm mỏ.”
Mặc dù kiếp trước tôi đã sống như một lính đánh thuê nhưng tôi không biết nhiều về địa lý của Đế chế.
Tôi đã không hoạt động trong lĩnh vực này nữa.
Hồi đó, chỉ nghe đến cái tên Bednicker thôi cũng đã thấy đau lòng rồi, nên tôi đã cố gắng làm việc ở những khu vực khác của Đế chế xa cái tên đó nhất.
“Đó là một trong Tứ Cấm Vực của Đế chế,” Arzan nói. “Có lẽ cậu biết khu vực cấm là gì chứ ạ?”
Dù tôi biết điều đó nhưng tôi vẫn chọn cách im lặng.
Đúng như dự đoán, Arzan tiếp tục lời giải thích của mình.
“Mặc dù vùng đất này là một phần của Đế chế nhưng mọi nỗ lực chinh phục nó đều thất bại.”
“…”
“Mặc dù Đế chế đã cử nhiều đội chinh phục đến khu vực này nhưng không ai trong số họ thành công. Cuối cùng, họ từ bỏ việc chinh phục khu vực này và quyết định rằng nó sẽ bị coi là cấm vào nên nó trở thành khu vực cấm.”
“Haha.”
“…”
“…”
Tôi đã cười vì nghĩ rằng cô ấy đang đùa, nhưng tôi chỉ nhận được sự im lặng khó xử.
Tôi ngừng cười và quay lại chủ đề.
“Ta nghe nói rằng các kỵ sĩ đã băng qua những ngọn núi để đến đây và có vẻ nó không hề nguy hiểm đến thế.”
“Họ chỉ đi qua dãy núi một lần thôi.” Arzan duỗi ngón cái ra. “Trong số liệu, số một chẳng có ý nghĩa gì cả.”
…Cô ấy không sai. Nghe cô ấy nói chuyện, có vẻ như dãy Ngọc Sơn thực sự nguy hiểm hơn tôi tưởng lúc đầu rất nhiều.
Tuy nhiên, có một điều Arzan không biết.
“Tuy nhiên, ta cần phải đi.”
“Cậu muốn quay về nhà chính đến thế à?”
“Đó không phải là vấn đề. Đây là mệnh lệnh của trưởng tộc.”
Lần đầu tiên, vẻ mặt bình tĩnh của Arzan chuyển sang ngạc nhiên.
“Là một quản gia làm việc ở nhà chính, chẳng phải cô nên biết rõ điều này hơn ta sao? Đây không phải là điều ta có thể từ chối.”
“...Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu mà.”
Cô ấy chấp nhận điều đó khá nhanh chóng.
Có lẽ tôi mới là người vô lý trong cuộc trò chuyện của chúng tôi chứ không phải Arzan.
Khi tôi đang nghĩ vậy, Arzan nhìn tôi và nói điều gì đó khá sốc.
“Nếu vậy thì tôi sẽ đi cùng cậu.”
* * * * *
Ngày hôm sau.
Ngay cả trước khi mặt trời mọc phía chân trời, Xích Nha kỵ sĩ đội lại đến tìm tôi tại dinh thự.
Họ nhìn tôi đang đứng trước dinh thự, rồi quay lại nhìn Arzan đang đứng cạnh tôi.
“Thưa, đây là ai ạ?”
“Quản gia Arzan. Cô ấy là niềm tự hào của dinh thự này. Vì một số lý do nên cô ấy sẽ đi cùng chúng ta.”
“Ừm…”
Hai trong số năm kỵ sĩ tập trung ở đây nhìn Arzan sửng sốt. Là một phần công việc của họ, lẽ ra họ phải gặp khá nhiều tiểu thư thuộc các gia đình quý tộc, nhưng có vẻ như cô ấy vẫn là một vẻ đẹp nổi bật đối với họ.
Tuy nhiên, lông mày của Osel nheo lại.
“Chúng ta sẽ không đi đâu đó mà một quản gia bình thường có thể tham gia cùng chúng ta…”
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi từ từ nhìn về phía mặt anh ta, nhưng anh ta không hề né tránh mà nhìn thẳng vào tôi.
Khi chúng tôi nhìn nhau, Arzan bắt đầu nói. “Tôi có thể trông chừng—”
Nhưng tôi đã cắt lời cô ấy.
“Anh đang bảo ta vượt núi mà không có một người hầu nào à?” Tôi cau mày thật sâu khi nói: “Ta không nghĩ mình có thể làm được điều đó. Tất nhiên, nếu một trong các anh kỵ sĩ đây đóng vai trò là người hầu của tôi trong suốt chuyến đi thì tôi sẽ nghĩ lại.”
Tôi cười như một thằng ngốc, và biểu cảm trên khuôn mặt các kỵ sĩ cứng lại. Một số kỵ sĩ thậm chí còn nhìn Arzan với vẻ mặt thương hại.
“...Hiểu rồi ạ. Tuy nhiên, nếu có chuyện gì xảy ra, hãy biết rằng người duy nhất chúng tôi có thể bảo vệ là cậu, thiếu gia.”
“Đừng nói điều hiển nhiên. Giữa một quản gia bình thường và ta, con trai của Chúa tể Máu và Sắt, rõ ràng anh nên biết cần bảo vệ ai trước.”
Vẻ mặt của Arzan có lẽ đanh lại khi tôi nói điều này, nhưng thay vì liếc nhìn cô ấy, tôi tiếp tục từ từ quan sát khuôn mặt của Osel, như thể anh ta nói ra những gì anh ta đang nghĩ.
Tuy nhiên, cũng giống như trước đây, anh ta chỉ nhếch khóe miệng lên một chút.
“…Vậy chúng ta đi ạ?”
***
“Dãy Ngọc Sơn nằm ở phía đông nam thủ đô của Đế chế,” Arzan giải thích. “Độ cao trung bình là 3.000 mét, vì vậy chúng không phải là cao nhất trong Đế chế, nhưng những nguy hiểm ở đây không liên quan đến chiều cao của chúng cả.”
“…”
“Lý do là do lũ quái vật sống ở dãy núi. Thiếu gia, xin hãy dậy đi.”
Tôi nuốt nước bọt đọng lại trong miệng.
“…Ta không ngủ.”
Sau khi nhìn tôi thêm một giây nữa, Arzan tiếp tục giải thích, còn tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và giả vờ lắng nghe cô ấy nói.
Nó vẫn yên bình, mặc dù điều này là do chúng tôi đã dành phần lớn thời gian trong ngày để di chuyển.
Vào ngày khởi hành, chúng tôi đến thăm thị trấn gần dinh thự nhất.
Từ đó, chúng tôi thuê một chiếc xe ngựa đi về phía dãy Ngọc Sơn và tôi ngủ cả ngày.
Tất nhiên, Osel đã trả chi phí cho chúng tôi.
Khi ngày trở nên sáng hơn, chúng tôi lại lên đường... và nếu những gì Osel nói là đúng, chúng tôi sẽ đến được dãy núi vào buổi chiều.
“Nó nhanh hơn ta mong đợi đấy. Dãy núi luôn gần dinh thự thế này à?” Tôi hỏi.
Arzan trả lời: “Đó là vì dãy núi khá lớn. Từ thủ đô, bất kỳ tuyến đường đông nam nào cũng sẽ dẫn đến những ngọn núi này.”
“Ừm.”
“Người ta nói rằng mỗi khi ai đó cố gắng khám phá dãy Ngọc Sơn, người ta sẽ phát hiện ra các loài thực vật và động vật mới. Đó là lý do một số học giả nói rằng những ngọn núi thực sự là một viên ngọc quý. Vì điều kiện ở vùng núi nên khả năng xuất hiện dị nhân là rất cao. Đầu tiên, ở vùng ngoại ô của dãy núi…”
Khi cô ấy tiếp tục nói, tôi cảm thấy mắt mình ngày càng nặng trĩu.
Trước khi bắt đầu chìm vào giấc ngủ lần nữa, tôi đã chủ động.
“Quản gia.”
“Vâng ạ.”
“Cô có thể ngừng giải thích chi tiết, và nên đi thẳng vào vấn đề đi.”
“Vấn đề?”
Vẻ mặt của Arzan thể hiện rõ ràng, đó không phải là điều tôi đang muốn sao?
Vậy hàng trăm lời cô ấy đã nói một cách nghiêm túc là toàn bộ vấn đề sao?
“Trước hết tại sao lại gọi là Ngọc Sơn? Ở đó có mỏ không?”
Tôi khá chắc chắn rằng mình đã hỏi một câu hỏi tương tự khi chúng tôi mới khởi hành, nhưng lúc đó tôi chưa nghe thấy câu trả lời nào.
“…”
Arzan chỉ chớp mắt với tôi.
Có vẻ như cô ấy không ngờ tôi lại hỏi một câu hỏi đơn giản như vậy.
Mặc dù vậy, để phù hợp với tính tình xa cách và điềm tĩnh của mình, cô ấy đã điều chỉnh biểu cảm của mình.
“Có những con quái vật trong núi mà cậu không được phép đụng độ.”
“Quái vật?”
”Đúng. Chúng là những sinh vật đặc biệt nguy hiểm ngay cả trong số những người đột biến. Chúng được biết đến với một vài cái tên, nhưng phổ biến nhất…” Arzan trầm giọng nói, “Là ‘Ngọc Thú’.”
“…Vậy chúng ta có nên tiến tới một nơi đầy rẫy những thực thể nguy hiểm như vậy không?”
“Đó là lý do tại sao tôi đi cùng cậu: để đảm bảo sự an toàn của cậu, thiếu gia,” Arzan nói, giọng bình tĩnh. “Tất nhiên, tôi nghe nói rằng tỉ lệ trong việc gặp phải một trong lũ Ngọc Thú có xác xuất rất hiếm. Theo những gì Ngài Osel đã nói, chúng ta sẽ không đi sâu vào dãy núi như vậy nên cơ hội càng thấp hơn.”
“…Xác suất nhỏ sao?” Tôi lẩm bẩm một mình khi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Vậy thì điều đó không có khả năng xảy ra đâu.”
Khi tôi nói điều đó, chúng tôi đã băng qua một ngọn đồi. Ở xa xa, tôi có thể nhìn thấy cái bóng khổng lồ của dãy núi.
Hai ngày sau khi rời dinh thự, chúng tôi tiến vào dãy Ngọc Sơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook