Tôi Đã Trở Thành Đệ Tử Nhỏ Nhất Của Võ Thần
-
Chapter 8
Chương 8
Tôi nhìn qua toàn bộ Xích Nha Kỵ sĩ đội.
Có ít người hơn tôi nghĩ.
“Tất cả mọi người đều ở đây phải không?”
“Đúng thế.”
Họ tổng cộng chỉ có năm người.
Mặc dù có vẻ như tôi không được đối xử như một hậu duệ trực tiếp của trưởng tộc, nhưng thế này vẫn tốt hơn một đám lính quèn.
Trong trường hợp nào đi nữa thì điều này vẫn vượt quá mong đợi của tôi. Các kỵ sĩ của gia tộc chưa bao giờ đến tìm tôi ở kiếp trước. Điều này có nghĩa là hành động của tôi đã tạo ra sự thay đổi trong tương lai.
Kayan đã gửi báo cáo của ông ta về nhà chính chưa nhỉ?
Mới đó mà đã được một tuần rồi.
Xét khoảng cách giữa nhà chính và biệt thự này, về lý thì điều này là không thể, nhưng có thể thực hiện được nếu sử dụng các phương pháp vận chuyển ma thuật.
“Tại sao bên nhà chính lại tìm ta?”
“Đó là mệnh lệnh của trưởng tộc.”
“Mệnh lệnh ư? Lệnh gì vậy?”
“Vâng. Bây giờ tôi sẽ chuyển tiếp lời nhắn mà trưởng tộc yêu cầu tôi nói với cậu.”
Đội trưởng, kỵ sĩ Osel, hắng giọng.
“‘Luan Bednicker sẽ đến nhà chính để tham dự Lễ Ban phước lần thứ hai trước cuối tháng này’.”
“…”
“…”
“Chỉ thế thôi à?”
“Vâng.”
Tôi bật ra một tiếng cười khô khốc. “Vậy tại sao bây giờ ông ấy lại gọi ta trở lại để dự Lễ Ban phước lần thứ hai?”
“Đó là mệnh lệnh của trưởng tộc.”
“Tại sao chứ?”
Osel có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.
“Xin thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi chỉ là người đưa tin thôi. Không lý nào tôi lại có thể biết được suy nghĩ của trưởng tộc được cả.”
Thành thật mà nói, nếu tôi nghe thấy điều này ở kiếp trước, tôi chắc chắn sẽ hét lên để ăn mừng rồi.
Tùy thuộc vào cách tôi diễn giải, mệnh lệnh của Chúa tể Máu và Sắt tham dự Lễ Ban phước lần thứ hai có thể có nghĩa là cha tôi đang cho tôi cơ hội cuối cùng.
Tất nhiên, không có khu vườn hy vọng nào như vậy đang nở rộ trong đầu tôi lúc này.
Có gì đó hơi khó hiểu đây.
Phải chăng báo cáo của Kayan đã được thông qua Hội đồng Trưởng lão và đến tai Chúa tể Máu và Sắt?
“Đợi đã, anh nói thời hạn là khi nào?”
“Trước cuối tháng này.”
“Và hôm nay là ngày mấy?”
“Hôm nay là ngày 17 tháng 12.”
“Còn chưa đến 2 tuần nữa.”
Từ biệt thự nằm ở rìa Đế quốc này đến nhà chính...
Ngay cả khi tôi thuê một vệ sĩ thì hai tuần vẫn là thời gian khá gấp gáp.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào các kỵ sĩ.
Tôi cân nhắc xem liệu họ có nói dối để chế nhạo tôi hay không.
Osel nói: “Chúng ta sẽ không bị trễ nếu đi xuyên qua dãy núi.”
“Những ngọn núi ư?”
“Chính xác là dãy Ngọc Sơn.”
Tôi có cảm giác như mình đã từng nghe về nó ở đâu đó trước đây rồi.
“Chúng tôi đến đây qua dãy Ngọc Sơn để khảo sát khu vực trên đường đi và mất khoảng một tuần.”
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao nhóm lại ít người đến thế rồi. Ngay từ đầu họ đã lên kế hoạch đưa tôi qua những ngọn núi rồi.
Một nhóm đông người sẽ chỉ cồng kềnh khi leo núi thay vì băng qua đồng bằng.
…Vì đó là mệnh lệnh của trưởng tộc nên mình thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Mệnh lệnh của người đứng đầu gia tộc Bednicker là tuyệt đối. Không quá khi nói lời nói của ông ấy chính là luật pháp ở đây.
Mặc dù giọng điệu thì gợi ý rằng tôi có thể có sự lựa chọn, nhưng nếu tôi từ chối, làn sóng người thu thập sẽ truy đuổi tôi, không chỉ để cắt gân mà còn để kết liễu cuộc đời tôi nữa.
Thành thật mà nói, tôi không hề thích bị lôi đi một cách cưỡng ép, nhưng đến nhà chính cũng không tệ chút nào.
Nhà chính của gia tộc Bednicker có Hội đồng Trưởng lão và trưởng tộc.
Nếu tôi cho họ xem Bạch Dương Thuật hoặc thương lượng với họ bằng các phương pháp khác, tôi sẽ không cần phải lo sợ sớm bị gián đoạn việc ở nhà lần nào nữa.
Tất nhiên, các anh chị em của tôi ở nhà chính sẽ nhân cơ hội đến và nhục mạ tôi, nhưng điều đó không làm tôi bận tâm lắm. Tôi có thể phớt lờ hầu hết bọn họ, và nếu họ vượt quá giới hạn, tôi có thể nghiền nát tất cả.
Sau khi đưa ra quyết định cuối cùng, tôi gật đầu với các kỵ sĩ.
“Được rồi. Đi thôi nào.”
“Hôm nay hơi muộn nên sáng mai chúng ta hãy khởi hành sớm ạ.”
Mặt trời vẫn còn ở trên cao... nhưng có thể mặt trời sẽ lặn khi chúng tôi đến dãy Ngọc Sơn hay cái gì đó.
“Vậy à? Vậy thì, chúng ta có phòng dành cho khách, nên các anh có thể ở trong biệt thự—”
“Cảm ơn lời mời của cậu, nhưng chúng tôi đã thuê trọ ở trong thời gian này rồi.”
Mình hiểu rồi.
Tôi chỉ gật đầu khi nhìn lại Osel.
Nụ cười của anh ta làm tôi khó chịu. Nhìn vẻ mặt của anh ta, tôi không khỏi thốt lên điều gì đó.
“Có phải anh là Osel không?”
“Vâng.”
Vì đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi và vì anh ta không trực thuộc tôi nên tôi quyết định cảnh cáo anh ta bằng lời nhắc nhẹ nhàng.
“Đừng ngắt lời ta khi ta đang nói.”
Osel vẫn giữ nụ cười khi cúi đầu xuống một chút.
“Tôi sẽ ghi nhớ chúng trong đầu.”
* * * * *
Sau khi các kỵ sĩ rời đi, tôi bắt đầu chuẩn bị cho riêng mình.
Dù không có hành lý cần mang đi nhưng tôi vẫn cần chuẩn bị đủ để sống sót một tuần trong núi.
Đầu tiên, tôi ra lệnh cho người hầu đóng gói quần áo bảo hộ giúp tôi di chuyển dễ dàng hơn. Túi ngủ của tôi cũng chật cứng.
Những người hầu đều có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng không ai nói gì. Họ dường như vẫn cảnh giác khi tiếp xúc với tôi.
Tôi hơi tiếc một chút nhưng điều đó dễ hơn cho tôi vì tôi không cần phải giải thích hay biện minh cho bất kỳ hành động nào của mình.
“Mình phải làm gì với thức ăn đây?”
Điều này rõ ràng, nhưng tôi không thể nào nhét đủ lượng thức ăn đủ cho một tuần vào trong túi của mình được. Kể cả nếu tôi có thể, chúng sẽ hư trong suốt chuyến đi.
Tất nhiên, tôi không nghĩ các kỵ sĩ sẽ để tôi chết đói, nhưng cũng không tệ nếu mang theo thứ gì đó để đề phòng.
Vì chúng tôi đang đi vào núi nên nếu có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ có thể chạy đi tìm kiếm đồ ăn cho mình.
Tôi đã nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ có đủ không gian để đựng những dụng cụ nấu ăn đơn giản và gia vị, nhưng điều đó được chứng minh là sai.
Tôi nhìn chiếc túi của mình đã chật cứng.
“Mình nên đi kiểm tra két sắt của biệt thự,” Tôi tự lẩm bẩm.
Kiếp trước tôi đã kiểm tra chiếc két sắt trước khi rời đi, lúc đó có một số vật hữu ích.
Một chiếc túi được phù phép mở rộng, một chiếc đồng hồ đeo tay hữu ích hơn la bàn, và một thanh kiếm có thể thay đổi hình dạng và kích thước theo ý muốn và thường có hình dạng của một chiếc nhẫn... đây là những vật dụng hữu ích duy nhất tôi có thể mang theo cho chuyến đi này về nhà chính à?
Tôi trở về phòng và bắt đầu nhét mọi thứ vào chiếc túi được phù phép.
Vì nó không phải là một vật phẩm ma thuật đặc biệt nên tôi không thể nhét quá nhiều thứ hơn một chiếc túi bình thường. Nhiều nhất, tôi nghĩ nó lớn gấp ba đến bốn lần chăng? Nhưng trong khi tôi có nhiều không gian đựng đồ hơn, chiếc túi ma pháp này không giúp ích gì cho tổng trọng lượng cả.
Sau khi cho hết đồ vào túi, tôi thử nhấc nó lên.
Nó hơi nặng nhưng không đến mức tôi không thể di chuyển được. Đúng hơn, tôi cảm thấy rằng leo núi với thứ này sẽ là một cách luyện tập tốt.
“…Nó làm mình nhớ đến Đỉnh Linh Sơn.”
Đã từng có một khóa huấn luyện chỉ kết thúc sau khi leo lên đỉnh Linh Sơn. Tôi cần phải leo lên trong khi kéo một khối sắt có kích thước bằng một ngôi nhà.
Mặc dù không có giới hạn thời gian nhưng con đường lại có quá nhiều quái vật đến mức tôi suýt chết hơn mười lần.
Sau khi lên đến đỉnh, Sư phụ đã ném cho tôi một quả đào khổng lồ. Thứ đó có mùi vị tuyệt vời.
Không phải chỉ vì tôi đã ăn nó sau một thời gian dài chịu đựng mà nó ngon đến thế. Đó có lẽ là loại trái cây ngon nhất tôi từng ăn trong đời.
Sau này tôi nghe Đại sư huynh nói rằng đó rõ ràng là một loại thần dược vĩ đại nào đó.
“Thần dược vĩ đại …”
Ý nghĩ về thần dược lại tràn ngập tâm trí tôi.
Thông thường, tu luyện là cách an toàn và chắc chắn nhất để tích lũy nội lực.
So sánh giữa, kế thừa nội lực của người khác, lấy nội lực bằng vũ lực và tiêu thụ thần dược đều có nhiều mức độ rủi ro khác nhau.
Nhưng điều đó không đúng với tôi lúc này.
Ngay cả khi tôi sử dụng thần dược, tôi cũng không có khả năng gặp phải tác dụng phụ hoặc không tiêu hóa được nó đúng cách.
Đây là con đường tôi đã đi qua.
Tôi đã trải qua quá trình tích tụ nội lực, học các công pháp bên ngoài và phát triển các công pháp mà tôi đã học và cải thiện chúng. Tôi đã trải nghiệm khá nhiều thứ.
“Không, đợi đã.”
Khi hai từ “thần dược” và “Ngọc Sơn” lướt qua tâm trí tôi, một ký ức đã bị chôn vùi lại hiện lên.
“Có phải là... loại hoả dược đó không?”
Đúng như tên gọi, nó tỏa ra nguồn năng lượng dương, và tôi đã từng nghe nói rằng khi bị ai đó nhìn vào, nó sẽ ngừng phát triển, nghĩa là các loại hoả dược dễ dàng phát triển nhất trong các vùng sâu của thiên nhiên, cách xa tầm nhìn của con người. ..
“Ngọc Sơn. Mình nghĩ cái tên đó nghe quen quen…”
Tôi nghe nói rằng có lẽ loại hoả dược lớn nhất nằm ở đó.
Lý do cho sự không chắc trong câu đó là vì tôi chưa bao giờ nghe nói có ai thực sự nhìn thấy loại hoả dược này.
Nghe có vẻ kỳ quặc nhưng sở dĩ loại hoả dược này trở nên nổi tiếng ở dãy Ngọc Sơn là do một tên tội phạm điên loạn.
Qủy Lửa.
Chúng là những kẻ chuyên đốt phá gây ra nỗi sợ hãi khắp Đế quốc trong vài năm, một tên mất trí đã thiêu rụi khoảng mười lăm thị trấn chỉ trong một năm, và số nạn nhân lên tới gần mười nghìn.
Dù thế nào đi nữa, cuối cùng chúng đã bị bắt bởi một kỵ sĩ khi đang cố gắng lên kế hoạch cho một cuộc tấn công đốt phá một thành phố lớn.
Tuy nhiên, sự thật được tiết lộ sau khi điều tra hành động của chúng... đó là anh ta có ngoại hình của một chàng trai trẻ bình thường.
Anh ta là một pháp sư của Hồng Tháp.
Không ai trong số những người gần gũi với anh ta nói rằng họ cảm thấy anh ta thực sự nguy hiểm trước khi bắt đầu gây ra việc này.
Do quy mô thiệt hại, cuộc điều tra và thẩm vấn diễn ra kỹ lưỡng, và lý do khiến pháp sư bình thường này trở thành Quỷ Lửa đã được đưa ra ánh sáng.
Đó là vì loại hoả dược cực mạnh đó.
Ranh giới giữa độc và thuốc rất mong manh.
Quá nhiều thuốc có thể trở thành độc, và độc được pha chế khéo léo có thể trở thành thuốc.
Pháp sư tiêu thụ loại hoả dược đã không thể hấp thụ đúng loại thần dược và do đó đã trở thành Quỷ Lửa.
“…Mình không nhớ có thứ gì có thể hữu ích cả.”
Tất nhiên, loại hoả dược đó là thần dược mà tôi cần nhất lúc này.
Tôi sẽ có thể hấp thụ loại thảo dược mà có thể khiến một pháp sư bình thường phát điên.
Nhưng, vậy thì sao cơ chứ? Mặc dù tôi biết loại hoả dược này nằm ở vùng núi nhưng phạm vi tìm kiếm là quá rộng.
Chỉ tìm kiếm một ngọn núi sẽ mất ít nhất vài tuần, nhưng tôi có thể phải kiểm tra toàn bộ dãy núi! Điều đó là không thể, trừ khi tôi cực kỳ may mắn.
Tôi dừng lại và nhận ra rằng mình gần như đã sắp xếp xong đồ đạc khi đang nghĩ về những thứ vô dụng như vậy.
Cốc cốc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi đáp mà không quay người lại.
“Vào đi.”
“Vâng ạ.”
Chỉ sau khi nghe thấy giọng nói trang trọng đó, tôi mới dừng lại và quay đầu. Một người mà tôi không ngờ tới đang đứng đó.
“Xin thứ lỗi cho tôi, thưa cậu chủ.”
“…”
Tóc đỏ và bộ suit liền thân.
Đứng đó, lưng thẳng và vẻ mặt nghiêm nghị, không hề thay đổi.
Không giống như những kỵ sĩ tôi từng gặp trước đây, đây là người tôi biết.
Không, “biết” thôi thì không đúng.
Đây là người phụ nữ mà ở kiếp trước đã khiến tôi rùng mình khi chỉ nhắc đến tên cô ấy.
Đây là nguồn gốc của nỗi sợ.
Quản gia Arzan.
Cô ấy chính là người đã đánh cơ thể này ngay trước khi tôi hồi quy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook