Tôi Đã Trở Thành Đệ Tử Nhỏ Nhất Của Võ Thần
-
Chapter 2
Chương 2
– Tên cậu là gì ấy nhỉ, sư đệ?
Đại sư huynh đã từng hỏi tôi câu hỏi này rất nhiều lần.
Thành thật mà nói, không chỉ Đại sư huynh. Những sư huynh khác của tôi cũng như vậy.
Ban đầu, có vẻ như huynh ấy hỏi vì tên tôi khá là khó nhớ, nhưng tôi có thể chắc chắn nói rằng sau đó huynh ấy cứ tiếp tục hỏi như đùa vậy. Dù vậy, tôi không thể làm gì ngoài mỉm cười và nhắc lại tên mình lần nữa.
– Là Luan.
– Luan Bednicker.
Lúc đầu họ nghĩ Bednicker là tên của tôi. Họ cũng nghĩ họ của tôi là “Lu” và tên thật của tôi là “An”.
Sau này tôi sửa lại và nói tên tôi là Luan, họ chỉ gật đầu đồng ý: “Bọn ta cũng nhớ cũng có quy ước đặt tên như vậy mà”.
Vì vậy, xuất thân của tôi hơi đặc biệt trong số năm người đệ tử của Sư phụ.
Gia tộc Bednicker. Đó là một gia tộc bẩm sinh đã có sức mạnh đáng kinh ngạc nhờ dòng máu thần tiên của tổ tông chảy trong mỗi chúng ta, một gia tộc xuất chúng với tài năng vô song trong hầu hết các lĩnh vực. Gương mặt thu hút được thừa hưởng từ thần tiên cũng là một điểm cộng.
Nhưng tôi lại không sở hữu bất kỳ đặc điểm nào trong số đó.
Vẻ ngoài của tôi sao? Khách quan mà nói, tôi không xấu. Nếu tôi phải tự nhận xét bản thân thì tôi cũng khá ưa nhìn.
Chỉ là những thành viên khác trong gia đình đều đẹp trai đẹp gái đến mức siêu nhiên. Nói một cách dễ hiểu, giống như đặt một tác phẩm thủy tinh vào giữa hàng loạt viên ngọc quý cao cấp nhất vậy.
Tài năng của tôi cũng còn thiếu sót.
...Ừm. Cũng không hẳn là vậy. Không phải là tôi thiếu sót gì mà là tôi hoàn toàn không có tài năng gì cả.
Không phải là hiểu biết về học thuật võ đạo thiếu sót.
Có thể nói điều này về bản thân mình thì hơi quá, nhưng tôi thực sự không bị chậm tiêu hay gì hết. Đúng hơn là tôi thậm chí còn khá tự hào về khả năng ghi nhớ tốt và cũng rất nhanh trí của mình nữa cơ. Vì đích thân Sư phụ đã nói những điều này với tôi như một lời khen ngợi nên điều đó không thể nào là sai được.
Vấn đề ở đây là thể chất của tôi. Tôi có một thể chất đặc biệt khiến tôi không thể nhận được bất kỳ một phước lành nào cả. Là thành viên của một trong những Đại Gia tộc, và với xuất thân là hậu duệ của anh hùng, điều này có thể coi là một lời nguyền khủng khiếp nhất mà ai trong gia đình có thể nhận phải.
Vào Lễ Ban phước năm tôi tròn 15 tuổi, tôi đã không nhận được bất kỳ lời chúc phúc nào cả.
Theo lẽ thường thì thành viên gia tộc Bednicker thường nhận được ít nhất ba lời chúc phúc, tối đa năm lời chúc đối với những trường hợp may mắn hơn. Trường hợp của tôi là hoàn toàn chưa từng có tiền lệ.
Rõ ràng là chiều hướng xấu nhất có thể xảy ra rồi.
Tôi nghĩ lại về bản thân trước Lễ Ban phước: Tôi không nghĩ Luan lại có tâm hồn mục nát đến vậy. Anh ta luôn tôn trọng và khắc ghi những Thiếu giayện phiêu lưu, của những anh hùng và những sinh vật mạnh mẽ trên khắp lục địa.
Đó là lý do tại sao tôi lại tuyệt vọng đến mức tìm đến cái chết để tránh khỏi nỗi ô nhục này.
Các anh chị em của tôi không hề tỏ ra một chút thương hại nào cả. Họ chỉ coi thường tôi như thể tôi không hơn gì một thứ rác rưởi bẩn thỉu.
Cuộc sống hàng ngày của tôi diễn ra cùng với sự khinh miệt như một cực hình vậy, đặc biệt là trước khi buổi lễ diễn ra thì chúng tôi vẫn chơi đùa và tập kiếm gỗ cùng nhau một cách thân thiết như những anh em trong gia đình bình thường.
“Không sao cả. Đã là thành viên gia tộc Bednicker, con vẫn sẽ có thể tham dự Lễ Ban phước lần thứ hai, và mẹ con sẽ hướng dẫn cho con từ giờ đến lúc đó.”
Hoặc có khi chính mẹ tôi đã nói với tôi như vậy. Nhưng thực lòng tôi không đủ tự tin mình có thể chịu đựng được những ánh mắt khinh thường đó một lần nào cả. Cuối cùng, tôi thậm chí còn không nhập học ở học viện quý tộc. Thay vào đó tôi chỉ làm theo ý mình muốn.
Nó cũng đồng nghĩa với việc tôi đã hành động như một thằng ngốc. Tôi dùng tiền của gia đình theo cách tôi muốn và cư xử bạo lực với những người hầu trong dinh thự. Đỉnh điểm của tất cả những điều ngu ngốc này là khi tôi bán thanh kiếm gia truyền của gia tộc Bednicker.
Mình thật điên mà. Sao mình lại dính líu đến cờ bạc kia chứ…
Đó là một trong những điều tồi tệ nhất tôi từng làm, và tin tức về việc này đã lan truyền khắp cả nước. Tiếng xấu này thậm chí đã lan ra tới các quốc gia khác.
Đương nhiên, danh dự của gia tộc tôi giảm đi đáng kể, thậm chí những người anh chị em trong nhà đã nhiều lần rút kiếm đòi lấy mạng kẻ tội đồ này nữa. Thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao cha tôi, trưởng tộc, lại ngăn cản họ làm điều đó.
Tôi hoàn toàn chưa chết, nhưng cái chết của tôi đã được thông báo cho toàn vương quốc.
Cuối cùng tôi bị trục xuất ra khỏi biên giới... Nói đúng hơn, tôi đã hoàn toàn bị khước từ bởi Gia tộc Bednicker.
Nhưng ngay cả sau khi rơi vào trạng thái đó, tôi vẫn không thể tỉnh táo lại được.
Tôi đã sống như một tên cặn bã, và gân ở cánh tay phải của tôi cuối cùng đã bị cắt đứt…
Sau đó, tôi trở thành một hiệp sĩ lang thang và thậm chí còn đóng vai một tên hát rong trước khi trở thành lính đánh thuê.
Cho dù không có phước lành nào cả và cộng thêm cánh tay phải yếu ớt của tôi, ít nhất tôi vẫn sử dụng kiếm khá giỏi nên bằng cách nào đó tôi đã có thể kéo dài sự sống của mình thêm ít lâu.
Nhưng bình yên bao giờ cũng là cảm giác quá xa xỉ đối với kẻ bị ruồng bỏ như tôi.
Tất nhiên, tôi biết bản thân chính là vấn đề, nhưng do niềm kiêu hãnh ngu ngốc của mình khi có dòng máu gia tộc đang chảy trong người, tôi không thể dễ dàng hòa nhập với những người khác. Khi ai đó mở lòng và tiếp cận tôi, tôi sẽ lấy huyết thống và địa vị của mình làm cái cớ để phớt lờ họ.
Tuy nhiên, năm tôi 20 tuổi, mẹ tôi qua đời vì một biến cố, và tôi hoàn toàn như người mất đi lý trí. Tôi lang thang khắp lục địa như thể đang tìm một nơi để chết.
Và ở tuổi 25, cái chết cuối cùng đã đến. Tôi bị cuốn vào một cuộc chiến do những kẻ tôn thờ Thần Thiên Tai gây ra.
Vậy là cuộc đời chết tiệt của tôi sẽ kết thúc ở đây…
Khi tôi cảm thấy cái lạnh của cái chết đang chiếm lấy cơ thể mình, tôi cảm thấy cơ thể mình đang bay lên không trung.
Khi mở mắt ra, bằng cách nào đó tôi thấy mình đã ở trên đỉnh một ngọn núi, trong một thung lũng phủ đầy sương mù.
“Hả?”
Không có bất kì một vết thương nào trên cơ thể tôi cả.
Bản thân tôi hoàn toàn được chữa khỏi một cách thần kỳ.
Trong khi tôi đang ngơ ngác mà không biết chuyện gì xảy ra thì một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Ông ta đang mặc một bộ quần áo gần như rách tươm và đầu tóc rất bù xù.
“Thấy trong người sao rồi hả?”
“S-sao cơ?”
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là đệ tử của ta,” Ông ta nói, miệng cười toe toét và nói những điều vô nghĩa.
Tất nhiên, phản ứng của tôi là hoàn toàn hợp lý. “Lão già này ông có bị điên không—”
Thậm chí trước khi tôi kịp xúc phạm ông ta xong, cổ tôi đã bị quay sang một bên. Tôi đã ăn một cú tát thật mạnh vào má. Cằm của tôi đã gần như bị trật khớp.
“Sao ngươi dám ăn nói như vậy với Sư phụ của mình hả? Ngươi có muốn chết không đây?”
“Ô - ông là ai? Ông có biết tôi là ai không hả?”
“Ngươi ư? Ngươi bây giờ là đệ tử của ta rồi, tên thô lỗ này.”
Ông ta vừa mỉm cười rạng rỡ vừa tung một cú đấm vào mặt tôi, và cuộc trò chuyện của chúng tôi không hề được tiếp tục cho đến khi mặt trời lặn.
Nghĩa là tôi đã bị ông ta hành cho ra bã cả ngày hôm đó.
Hôm đó chắc chắn là ngày đau đớn nhất trong cuộc đời đầy oan nghiệt của tôi. Tôi thực sự ngạc nhiên khi mình không bất tỉnh, nhưng đó không phải là do tôi kiên trì, mà là bởi vì lão già này rất thành thạo trong việc đánh người khác .
Khi tôi lấy lại được sự tỉnh táo một chút, một sự thật đơn giản đã khắc sâu vào tâm trí tôi: Tôi không nên chọc giận ông già này một chút nào cả.
“Ừm. Có vẻ như ngươi đã sẵn sàng rồi.”
Lão già gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Và tiếp sau đó là chuỗi ngày địa ngục bắt đầu.
Cơ bản thì tất cả chỉ là luyện tập thôi, nhưng đối với tôi vào thời điểm đó, việc luyện tập của tôi không khác gì địa ngục cả, và Sư phụ đã trở thành ác ma chính hiệu.
Bạch Lộ Quang là một lão già ác quỷ thật sự. Lúc đầu, tôi không thể không oán giận ông ta được.
Thậm chí so với những người trong gia tộc Bednicker đã đối xử với tôi như rác rưởi, sự tức giận mà tôi cảm thấy đối với Bạch Lộ Quang là không thể so sánh được.
Tuy nhiên...
“Thẳng lưng lên. Tầm nhìn sẽ hạn hẹp đi nếu ngươi cứ tiếp tục nhìn thế giới từ bên dưới như một tên hèn nhát như vậy. Ta đã bảo ngươi thu hẹp chân lại cơ mà. Ta có nên đá bay hai quả trứng cút của ngươi ngay tại đây không hả? Đồ vô dụng.”
“Thở đều và giữ cái đầu lạnh vào. Thế giới quá rộng lớn, không đáng phải nóng nảy chỉ vì việc rèn luyện. Cứ tiếp tục nóng nảy như vậy thì thế giới sẽ ăn tươi nuốt sống nhà ngươi liền đấy.”
“Và ta đã bảo là hãy xóa cái nhìn thảm hại đó khỏi mắt ngươi đi cơ mà. Ngươi đang sợ ai vậy hả? Ngươi là đệ tử của Bạch Lộ Quang, Cổ kim đệ nhất nhân đây cơ mà. Ngươi không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai khác ngoài Sư phụ của ngươi đâu.
“Hahaha. Bây giờ người đang bắt đầu hiểu được rồi đấy. Rất tốt.”
“…”
Rất tốt.
Tôi không biết đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi được nghe lại những lời đó. Một thời điểm nào đó trong cuộc đời tôi, những lời khen ngợi đã không còn tồn tại nữa rồi. Ngay cả mẹ tôi, người mà tôi kính trọng nhất, cũng không bao giờ khen ngợi tôi dù chỉ để an ủi một chút.
Tôi bị đối xử với sự khinh miệt và căm ghét đến mức không thể ngóc đầu lên được. Trong mắt mọi người, tôi chỉ là một tên rác rưởi không hơn không kém.
Ác quỷ, kẻ mà tôi coi là ác quỷ, đã có lúc trở thành vị cứu tinh của tôi. Tôi vẫn không bao giờ quên điều này.
Tôi biết trước đây tôi đã không thể kiểm soát được bản thân như thế nào. Nếu không nhờ những lời răn đe đậm chất bạo lực của Bạch Lộ Quang, có lẽ tôi sẽ không bao giờ thay đổi được tâm trí rác rưởi của mình.
Dù thế nào đi nữa, khóa huấn luyện địa ngục này đã tiếp diễn trong khoảng một thập kỷ.
Tôi trở nên tự hào về việc sức mạnh của bản thân tăng vọt và tôi cũng rất thích cảm giác đó, nhưng tôi có vẫn có chút tiếc nuối.
* * * * *
Người duy nhất trên đỉnh Linh Sơn này chỉ có tôi và sư phụ của tôi. Sức mạnh của tôi vẫn đang tiếp tục tăng lên từ từ, nhưng tôi lại hoàn toàn không có mục tiêu để kiểm chứng điều đó nên tôi ngày càng thất vọng.
Tất nhiên, những người tôi gọi là các sư huynh đã đến thăm chúng tôi một vài lần.
Xét về tuổi tác và sức mạnh thì tôi là người trẻ nhất và yếu nhất, còn mỗi người trong số các sư huynh đều giống như một con quái vật vậy. Có vẻ như họ thực sự là những thiên tài mà Sư phụ đã tuyển chọn kỹ lưỡng sau khi ngao du khắp thế gian.
Các sư huynh của tôi hiếm khi đến thăm tôi nên đối thủ của tôi thường chỉ là những con quái vật sống trên đỉnh Linh Sơn này mà thôi. Nhưng sau cùng, bọn chúng đều không phải là đối thủ đối với tôi.
Đối thủ mạnh nhất duy nhất còn lại là Sư phụ. Tuy nhiên, tôi thậm chí còn chưa bao giờ có thể chạm vào mép áo của ông ấy. Mặc dù tôi đã liên tục đấu với ông ấy suốt 10 năm, mặc dù tôi đã đấu với ông ấy 20 lần mỗi ngày. Chưa một lần nào tôi động được người ông ấy...
Và rồi, sau mỗi ngày sống chỉ để bị đánh đập, sự việc hôm qua đã xảy ra...
“T-Thiếu gia đã tỉnh lại rồi!”
“Ồ. Trời ơi! Bhaal vạn tuế!”
“Thiếu gia có cảm thấy ổn không ạ?”
“…”
Và tôi đã tỉnh dậy với thân xác là Luan Bednicker 15 tuổi.
...Một lời nguyền.
***
Nếu ai đó hỏi tôi khoảng thời gian nào trong đời mà tôi không muốn nhớ lại nhất, tôi có thể trả lời ngay lập tức: năm 15 tuổi.
Cuộc sống của Luan Bednicker năm 15 tuổi như thế nào?
Bây giờ tôi đang trải nghiệm nó đây. Khi tỉnh dậy, toàn thân tôi đau nhức dữ dội. Nhưng, nỗi đau này vẫn có thể chịu đựng được.
“...Ưm.”
Mở mắt khó khăn vì hai mắt tôi sưng tấy cả lên.
“Cậu ổn chứ, thưa thiếu gia?”
“Thật nhẹ nhõm khi cậu đã tỉnh.”
“Quản gia thực sự đã quá trớn rồi…”
“…”
Tôi thực sự không thể nhận ra được hoàn cảnh của mình.
Tôi dùng đôi mắt đang he hé mở để kiểm tra cánh tay của mình.
…Chà, cánh tay của tôi, trông như là da bọc xương vậy, có lẽ tôi đã quay về quá khứ thật rồi.
“Ất ả iện ày à ao?”
Tôi đang cố nói “Tất cả chuyện này là sao?” Chết tiệt. Bên trong khoang miệng đã bị thương quá nhiều.
Nhưng một người hầu có thể hiểu được những lời ấm ớ của tôi và đáp: “Cậu hoàn toàn không nhớ gì cả sao ạ? Cậu đã có một trận giả chiến với Quản gia Arzan.”
Arzan?
“Có vẻ như hai người đã lời qua tiếng lại trong trận giả chiến, và những cú đánh của cô ấy trở nên khó đỡ hơn nhiều.”
“…”
Arzan. Tôi nhớ cô ấy rồi.
Một quản gia trẻ của Gia tộc Bednicker. Cô ấy mặc một bộ suit hoàn toàn màu đen kèm với cà vạt, găng tay và kính một mắt. Cô ấy thực sự trông giống như một quản gia kiểu mẫu vậy.
Tôi nghe nói rằng cô ấy đã mắc nợ cha tôi, người đứng đầu gia tộc, trong cuộc chiến tranh lãnh thổ 10 năm trước, và vì vậy cô ấy đã thề trung thành với ông ấy.
“Chuyện đó xảy ra khi nào?” Tôi hỏi. Tôi đã bắt đầu quen với việc nói chuyện mà không làm sai cách phát âm của mình.
“Đó là ba ngày trước ạ.”
Vậy là tôi đã bất tỉnh suốt ba ngày rồi?
“Còn Arzan thì sao?”
“Cô ấy đang tự dằn vặt mình trong một tòa riêng biệt. Ba ngày qua cô ấy không hề ăn và không uống gì ngoài nước lọc cả.”
“Ta đã ra lệnh đó à?”
“Không ạ. Quản gia đã tự nguyện làm điều đó…”
Tình huống này... tôi thực sự không nhớ nổi về nó. Tôi đã làm gì mà lại rơi vào tình trạng này cơ chứ?
Tôi nhíu mày trước khi chợt nhớ ra.
À.
Đúng rồi.
Đây, vào năm thứ 15 của cuộc đời, tôi đã hoàn toàn vượt qua ranh giới mà lẽ ra tôi không nên vượt qua trong khi Arzan đang giúp tôi tập luyện.
– Vậy thì hãy đánh trận này thật nghiêm túc vào nào! Nếu bây giờ chiến tranh xảy ra, ta có thể trở nên mạnh hơn cô hoặc bất cứ ai trong gia đình rất nhiều lần!
Arzan không đáp lại lời nào cả.
– Ta nói có sai không hả, quản gia? Các anh hùng được tạo ra trong thời đại hỗn loạn, họ được sinh ra nhờ chiến tranh!
Ồ.
Một lần nữa tôi nhận ra Luan Bednicker 15 tuổi đã trơ trẽn đến mức nào.
Arzan là một đứa trẻ mồ côi trong chiến tranh. Cô đã mất cả gia đình mình trong một cuộc chiến lan rộng khắp vương quốc, và nó xảy ra khi cô ấy mới 5 tuổi.
Theo một nghĩa nào đó, việc tôi bị đánh như thế này là điều hiển nhiên sau khi nói với một người như vậy rằng chiến tranh sẽ xảy ra lần nữa.
Tất nhiên, người ta có thể xào xáo nhau, “Làm sao một quản gia dám hành hung chủ nhân của mình như vậy chứ?” Nhưng thật không may cho tôi, Arzan có lẽ ở cấp bậc cao hơn tôi trong gia tộc này.
Kể từ khi tôi 15 tuổi, điều này có lẽ xảy ra ngay sau khi tôi bán thanh kiếm của Gia tộc Bednicker... và Arzan đã nhận được sự tin tưởng rất lớn từ cha tôi, người đứng đầu gia tộc, khi cô ấy còn làm việc tại nhà chính, nên cô ấy chắc chắn rất nổi tiếng.
Có lẽ tôi đã bị đối xử ngang hàng với người hầu có cấp bậc thấp nhất, hoặc thậm chí còn tệ hơn một chút. Và cha đã trao cho Arzan toàn quyền giáo dục tôi.
Dù có hơi quá đà nhưng hành vi bạo lực này vẫn thuộc phạm trù giáo dục.
Dù vậy, Arzan đã tự giam một mình và đang tự trừng phạt bản thân vì đã đẩy tôi vào tình trạng này. Nó thực sự cho thấy Arzan nghiêm túc đến mức nào.
“Gương,” tôi nói, và một người hầu giơ chiếc gương ra trước mặt tôi. Tôi nhìn vào mặt mình trước khi gật đầu.
Mặt tôi sưng tấy khắp nơi và nổi đầy mụn. Nó làm tôi nhớ tới món “bánh bao” mà Sư phụ đã vài lần làm cho tôi.
Mặc dù trông có vẻ khá nghiêm trọng nhưng vết thương đang khép lại và vết sưng bắt đầu mờ đi.
Nếu tôi sử dụng Công pháp Cổ kim Mạnh nhất... liệu tôi có thể hồi phục vào ngày mai hay muộn nhất là ngày kia không nhỉ?
Mình nghĩ mình cần nghỉ ngơi thêm một chút.
Tôi không lười biếng – cơ thể tôi thực sự không còn chút sức lực nào cả. Mí mắt tôi nặng trĩu như có vật gì đè lên.
“Bây giờ là mấy giờ?” Tôi buộc mình hỏi.
“Mới vừa qua 11 giờ đêm ạ.”
Vậy là có lý do khiến tôi buồn ngủ rồi.
“Hiểu rồi. Bây giờ cô có thể đi được rồi.”
“Sao cơ ạ?”
“Ta sẽ gọi cô nếu ta cần thêm bất cứ điều gì.”
“Vâng, tôi hiểu rồi—”
Nhưng sau đó tôi lại nghe thấy điều gì đó rắc rối đang xảy ra ngoài cửa.
“Ô – ông không thể làm điều này được. Đây là phòng của thiếu gia…”
“Vậy thì tôi đến đúng nơi rồi chứ.”
“Nhưng thiếu gia vừa mới tỉnh lại!”
“Đó là một tin vui đấy. Ngay cả tôi cũng hơi phản đối việc thu thập từ một người đang bất tỉnh.”
Hình như bên ngoài đang xảy ra cãi vã…nhưng vừa nghe đến từ “thu thập”, đầu óc tôi lập tức tỉnh táo như được giội một gáo nước lạnh.
Rầm!
Cánh cửa phòng mở ra và một ông lão trông rất lịch sự xuất hiện.
Mái tóc bạc trắng và những nếp nhăn quanh khuôn mặt cho thấy rõ ông lão đang ở độ tuổi chạng vạng, nhưng tấm lưng thẳng và bờ vai rộng cũng không thể bị che khuất sau lớp trang phục.
“…”
Ông lão thản nhiên nhìn quanh phòng, những người hầu bắt gặp ánh mắt ông vội vàng cúi đầu.
Tất nhiên, nơi cuối cùng mà đôi mắt đó hướng tới là về phía tôi.
Ông lão cúi đầu đầy kính trọng.
“Xin thứ lỗi cho tôi, Thiếu gia Luan. Tôi là Nhà thu thập Kayan.”
“…”
...Năm mười lăm tuổi.
Quãng thời gian mà tôi không bao giờ muốn quay trở lại. Những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi.
Đây cũng là năm tôi tham dự Lễ Ban phước...
Bị đối xử như một tên bất tài...
Gần như bị trục xuất ra khỏi gia đình...
Bị quản gia đánh đến gần chết...
Và gân ở cánh tay của tôi cũng bị cắt đứt.
“Theo lệnh của trưởng tộc, tôi đến đây để thu thập.”
Lúc này, ngay trước mắt tôi, chính là thủ phạm đã cắt đứt những sợi gân đó của tôi.
Và ý định của ông ta vẫn không hề thay đổi.
...Lời nguyền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook