*

Sau khi đại chiến ở rừng rậm Ma thú kết thúc, dị ma ẩn nấp trên đại lục giống như đều mất đi lý trí, phát điên phát động tấn công tự sát với nhân loại.

Đám dị ma này tuy rằng số lượng khổng lồ, đáng tiếc cấp bậc phổ biến tương đối thấp, dưới sự chung tay đối kháng của Hồn điện cùng bình dân, tháng thứ ba sau đại chiến rừng rậm Ma thú, nhân loại triệt để tiêu diệt sạch dị ma trên đại lục.

Sau chiến tranh, Hồn điện tổ chức mọi người xử lý sạch sẽ tất cả thi thể dị ma, tuyên bố đại chiến dị ma chính thức kết thúc.

Ngày tiếp theo, Hồn điện mời dự họp hội nghị, tổ chức mọi người tiến hành trùng kiến hậu chiến, đồng thời tiến hành diễn thuyết trùng kiến.

Trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng, đã không còn dị ma tối tăm, toàn thế giới một mảnh sáng sủa.

Bốn phía quảng trường, người của Hồn điện duy trì trật tự, mà trên giảng đài, trưởng lão Vệ gia thay thế vị trí của Lâu gia trong ba Hồn điện, nhìn mọi người, chậm rãi đọc diễn văn.

Thanh âm của lão nhân gia, khàn khàn nặng nề: “… Nhân loại đều nhớ kỹ ngày này, ngày 5 tháng 4 lịch đại lục Ade, tuy rằng dị ma mới xâm lược mười mấy tháng ngắn ngủi, nhưng hủy diệt đối với đại lục, cùng với thương vong tính mạng tạo thành, lại là nghiêm trọng đáng sợ nhất từ trước tới nay. Nhân loại còn tồn tại, chính là ân huệ lớn nhất mà thế giới này dành cho chúng ta, chúng ta nhớ lại những người dũng cảm hy sinh trong đại chiến dị ma, bởi vì bọn họ, mới có chúng ta ngày hôm nay, đồng thời, chúng ta cũng phải có lòng cảm tạ, vì những người đã rời khỏi chúng ta mà sống sót. Mang theo hy vọng về tương lai của bọn họ, nghênh đón ngày mai hoàn toàn mới của chúng ta.”

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên mặt mỗi người dưới đài, bọn họ hơi ngẩng đầu, nhìn các hồn sư bên trên, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, thẳng đến diễn thuyết hoàn tất, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, dưới sự sắp xếp của Hồn điện, mọi người lần lượt đi ra.

Vừa đi, một người bạn nhỏ tuổi vừa nắm tay mẫu thân, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, lão gia gia vừa rồi kia, chính là Lôi Tu, cường giả đệ nhất của chúng ta sao?”

Mẫu thân sửng sốt: “Đương nhiên không phải.”

“Vậy đó là triệu hoán sư mạnh nhất, Trang Dịch sao?”

“Cũng không phải.” Mẫu thân bất đắc dĩ nói, “Hai vị hồn sư kia ấy à, là học đệ của phụ thân con, làm sao lại là một vị lão gia gia. Vị trên đài vừa rồi kia, là ông nội của Vệ Cẩn, bằng hữu tốt nhất của Trang Dịch, cường giả đệ nhất của Ngự Hồn điện, hiện tại cũng là người chỉ huy ba Hồn điện.”

“Như vậy a.” Người bạn nhỏ gật đầu, “Trang Dịch cùng Lôi Tu đi đâu, vì sao sau khi cứu mọi người từ rừng rậm Ma thú trở về, liền không bóng dáng?”

“Cái này… có lẽ là bởi vì thân phận triệu hoán sư của Trang Dịch…” Mẫu thân lẩm bẩm nói, quay đầu thấy con trai còn đang nhìn mình, nàng chợt nảy ra một ý, “Bởi vì Lôi Tu cảm tạ Trang Dịch giúp chúng ta đuổi chạy dị ma, cho nên tạm thời quyết định buông tất cả, mang theo Trang Dịch đi du sơn ngoạn thủy, ừ, hai người cùng nhau không buồn không lo đi chơi.”

“Giống như bình thường con cùng Nhã Nhã giấu mọi người, lén lút ra sau núi chơi ấy?” Đôi mắt người bạn nhỏ sáng lên.

“Được lắm, sớm nói với con sau núi nguy hiểm không cho đi, thì ra con lại giấu mẹ lén lút đi, hử?!”

“Ngao, mẹ ơi con sai rồi!!”

Người bạn nhỏ kêu la, ôm đầu chạy loạn khắp nơi, kết quả sơ ý một chút đụng phải một nam nhân đang ngẩn người, người bạn nhỏ “Ai u” một tiếng, thân thể ngã về phía sau.

Đúng lúc này, nam nhân trẻ tuổi bên cạnh nó, đúng lúc đỡ lấy.

Người bạn nhỏ cả kinh, ngẩng đầu, chạm vào trong con ngươi xám nhạt của đối phương.

“Cẩn thận.” Nam nhân trẻ tuổi cười cong mắt nói với nó.

“Cám, cám ơn ca ca.” Người bạn nhỏ ngượng ngùng nói, quay đầu thấy mẹ mình đang đuổi theo sau, vội vã tiếp tục ôm đầu chạy.

Trang Dịch đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng lưng càng chạy càng xa của người bạn nhỏ kia.

“Làm sao vậy?” Từ sau khi nghe xong diễn thuyết, Trang Dịch bắt đầu ngẩn người, Lôi Tu bên cạnh nhịn không được cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

Trang Dịch thu hồi đường nhìn.

Ngày 5 tháng 4, chính là ngày Trang Dịch chết kiếp trước.

Thật không ngờ, ngày hôm nay đời này, lại là ngày đại chiến dị ma kết thúc.

Cảm nhận được ánh mắt ân cần của Lôi Tu, Trang Dịch quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt giống như xuyên qua thời không, hắn dắt lấy tay Lôi Tu, để Lôi Tu cầm tay hắn, cười yếu ớt nói: “Tất cả đều qua rồi, ta đang đợi ngày mai của chúng ta.”

Đó là hắn chưa bao giờ trải qua, một ngày mới tốt đẹp.

Hoàn chính văn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương