Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 104: Hùng hổ dọa người (2)

Tạ Chỉ Yến không thích nhất người khác động một chút lại mang môn phái ra nói trên miệng, trong suy nghĩ của nàng, nếu như mình không cách nào làm cho đối thủ thần phục, không nên dùng tới sư môn sau lưng gây áp lực, như vậy chính là biểu hiện của thất bại.

Phương Đông Đình trong mắt Tạ Chỉ Yến chỉ là kẻ thât bại mà thôi.

“Phương công tử, ta không thể trêu vào Thanh Thành kiếm nhưng ta càng không thể trêu vào Dịch Kiếm Môn. Hiện tại thủ hạ của ta đang giúp Tạ cô nương Dịch Kiếm Môn tìm chìa khóa, nếu ngươi muốn mượn người thì cứ tìm nàng.”

Phương Đông Đình lạnh lùng nói: “Ta tự nhiên sẽ đi tìm Tạ Chỉ Yến, hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi cho mượn hay không cho mượn?”

Tô Tín hít sâu một hơi, thái độ Phương Đông Đình hùng hổ dọa người như thế, vậy mà ném thái độ của hắn sang một bên.

Hắn tự nhận không có chọc tới Phương Đông Đình, nhưng đối phương lại dám chạy tới cắn mình không buông như chó điên, thật sự cho rằng ta dễ khi dễ sao?

“Thật có lỗi, vẫn không cho mượn!”

“Muốn chết!”

Phương Đông Đình hừ lạnh một tiếng, thân ánh hắn biến mất và xuất hiện trơớc mặt Tô Tín, dùng chỉ làm kiếm đâm vào ngực Tô Tín.

Kiếm chỉ nhanh như gió, xâm lược như lửa, cho dù dùng chỉ thay kiếm nhưng cũng có thể cảm nhận được kiếm thế liên miên không dứt, khí thế cường đại như mưa rào.

Tô Tín vốn định dùng chỉ đối với chỉ, dùng Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ nghênh chiến, nhưng đây là đòn sát thủ của hắn, không đến thời khắc mấu chốt thì Tô Tín không muốn tùy ý vận dụng, huống hồ hắn muốn thử võ giả Tiên Thiên cường đại tới mức nào.

Cho nên Tô Tín không lùi mà tiến tới, Cừu Cực Chưởng oanh kích, thù sâu như biển, không chết không ngớt!

Oanh!

Một tiếng trầm đục vang lên, Phương Đông Đình rút lui một bước, Tô Tín lui về phía sau ba bước, lòng bàn tay của hắn có cảm giác run rẩy.

“Quả nhiên không hổ là võ giả Tiên Thiên, không nói thứ khác, trên lực lượng có khí lực không thua gì mình.”

“Nhưng thực lực chênh lệch chính là Phương Đông Đình chỉ là võ giả mở khí hải Tiên Thiên đệ nhất cảnh, mà Tiên Thiên có tới ba cảnh giới.”

Tiên Thiên đệ nhất cảnh mở đan điền khí hải, nội lực bản thâ còn cường đại hơn Hậu Thiên đại viên mãn gấp mấy chục lần..., nội lực nồng đậm thậm chí có thể đạt tới phóng phóng chân khí ra ngoài tạo thành thực thể.

Vừa rồi Phương Đông Đình chỉ dùng kiếm chỉ, nếu hắn dùng trường kiếm, thậm chí có thể cách Tô Tín ba thước chém ra kêếm cương, trực tiếp cách không đả thương người.

Trong nội tâm Tô Tín sợ hãi lực lượng võ giả Tiên Thiên cường đại, thật tình không biết lúc này Phương Đông Đình càng khiếp sợ không nhỏ hơn Tô Tín.

Trong nháy mắt vừa rồi hắn không có nương tay, hạ quyết tâm muốn trực tiếp phế bỏ bang chủ tiểu bang phái dám hỗn láo với hắn.

Nhưng hắn không nghĩ tới Tô Tín lại tiếp được một kiếm của hắn, tuy chưởng pháp quái dị nhưng uy lực lại cực kỳ cường đại.

Phải biết rằng hắn và Tô Tín cách nhau một đại cảnh giới, mặc dù không có sử dụng kiếm nhưng kiếm chỉ vừa rồi có ba thành uy lực của kiếm.

“Tốt tốt tốt, không thể ngờ trong Nam Man đất cằn sỏi đá lại có nhân vật như thế, thế thì tốt, tiếp ta một kiếm.”

Trường kiếm sau lưng Phương Đông Đình lập tức bay ra khỏi tay, bị Phương Đông Đình cầm lấy và rút ra.

Trên thân kiếm có lạc ấn trải rộng, cả trường kiếm như dòng suối màu xanh, nó tỏa ra khí tức lạnh giá, vừa nhìn là biết không phải phàm vật.

Thanh Thành kiếm phái khởi nguyên tại Đạo gia, kiếm pháp cũng mang theo khí chất đạo gia, đạo pháp tự nhiên, đều có thể làm kiếm!

Trường kiếm trong tay Phương Đông Đình chỉ sử dụng một thức kiếm thức kia, phong hỏa phối hợp, hỏa mượn gió thổi, thân kiếm rung rung và trường kiếm xuất hiện trước mặt Tô Tín đã thành xu thế liệt hỏa đốt cháy ttốt nguyên.

Đạo kiếm chỉ có Thanh Thành kiếm phái mới có, Phong Hỏa đạo kiếm!

Thân ảnh Tô Tín lui nhanh về phía sau, hắn còn không có cuồng tới mức giao thủ chính diện với võ giả cảnh giới Tiên Thiên.

Hắn vừa rồi ngăn cản một kích của Phương Đông Đình nhưng khi đó Phương Đông Đình không có dùng kiếm.

Đối với một kiếm khách mà nói, kiếm chính là sinh mạng của bọn họ.

Một người là kiếm khách, một người không phải kiếm khách sẽ có khác nhau rõ ràng.

Chính vào lúc này có giọng nói vang lên: “Phương Đông Đình, nơi này không phải núi Thanh Thành, cũng không tới phiên ngươi ở nơi này đùa nghịch uy phong.”

Từ khi giọng nói vang lên còn kém theo tiếng kiếm minh vang vọng.

Một thanh trường kiếm từ bên cạnh vươn ra, thân ảnh Tạ Chỉ Yến như kinh hồng tiên tử, kiếm pháp phiêu miểu như tiên, trong nháy mắt đã áp chế phong hỏa đạo kiếm của Phương Đông Đình.

Kỳ lạ nhất chính là trường kiếm của Tạ Chỉ Yến giống như có được linh tính, mỗi lần đều đoạt trước một bước điểm lên thân kiếm của Phương Đông Đình, vị trí chuẩn xác, hành động như tính trước.

Chỉ mấy chiêu ngắn ngủi nhưng trường kiếm của Phương Đông Đình bị đánh trúng vài lần, làm cho cổ tay hắn run lên, bất đắc dĩ rút kiếm lui về phía sau, suýt nữa trường kiếm của hắn rời tay.

Phương Đông Đình thu kiếm lui về phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Hắn biết rõ bài danh Nhân Bảng của Tạ Chỉ Yến cao hơn hắn nhưng hắn vô cùng không phục.

Bài danh Nhân Bảng không phải dựa vào tu vi cảnh giới mà bài danh, mà là dựa theo chiến tích bản thân mà bài danh.

Phương Đông Đình trước kia tu luyện trong Thanh Thành kiếm phái cho nên không có chính thức đi giang hồ lịch lãm, cũng không có chiến tích gì trong tay, cho nên hắn cho rằng mình đứng vị trí một trăm lẻ năm trên Nhân Bảng là sỉ nhục.

Tạ Chỉ Yến chẳng qua hành tẩu giang hồ sớm hơn hắn mà thôi, lúc này mới đứng hàng Nhân Bảng thứ bảy mươi tám, cho nên Phương Đông Đình cho rằng mình không kém Tạ Chỉ Yến quá lớn.

Nhưng hôm nay vừa giao thủ thì hắn biết bài danh của Nhân Bảng vô cùng công chính ah.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương