Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 105: Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật (1)

“Dùng người dịch kiếm, dùng kiếm dịch địch, xem quân cờ vọng khí, minh nhược thấu suốt. Dịch Kiếm Môn Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật quả nhiên bất phàm.”

Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.

Tô Tín nhìn sang, bên ngoài đường khẩu chính là đường chủ Giang Lăng của Lập Hạ đường Niên Bang, còn có Hạ Thiên bang chủ Thiết Đao Hội.

Giang Lăng qua ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, tướng mạo dương cương tuấn lãng, bề ngoài thập phần không kém.

Thần sắc Phương Đông Đình lạnh lẽo: “Giang Lăng, ngươi tới làm gì?”

“Bại trong tay nữ nhân đã mất mặt, hiện tại còn để người khác nhìn thấy, không thể nghi ngờ càng thêm mất mặt.”

Giang Lăng cười nói: “Phương công tử nói chuyện đúng là thú vị, Thường Ninh phủ cũng không phải nhà của ngươi mở, ngươi có thể tới thì tại sao ta không thể tới?”

“Tốt tốt tốt! Hôm nay tạm thời ghi nhớ, sau khi tìm được bảo tàng chúng ta sẽ tính một lần.”

Phương Đông Đình hừ lạnh một tiếng quay người rời đi, trước khi đi lại lườm Tô Tín cùng Tạ Chỉ Yến một cái.

Hắn không phải người ngu, hiện tại xung đột với Tạ Chỉ Yến và Giang Lăng khởi thì hắn chỉ ăn thiệt thòi mà thôi.

Hiện tại trong tay mỗi nhà đều có chìa khóa, đợi đến lúc tìm được chìa khóa thứ năm khẳng định phải chiến một trận.

Phương Đông Đình đi rồi, Giang Lăng cười nói với Tạ Chỉ Yến: “Không hổ là thiên nữ Tạ Chỉ Yến của Dịch Kiếm Môn, chỉ sợ ngươi không dùng toàn lực.”

“Dịch Kiếm Môn Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật chỉ là trụ cột trong pháp môn dịch kiếm, dòn sát thủ chính là sinh, tử, huyễn, diệt tứ đại kiếm quyết, không biết Tạ cô nương truyền thừa là loại nào.”

Tạ Chỉ Yến nói khẽ: “Giang đường chủ muốn nghe ngóng chi tiết của ta sao? Hiện tại chúng ta không có quan hệ hợp tác ah.”

Giang Lăng cười ha hả nói: “Vậy được, ta sẽ không quấy rầy, mọi người hiện tại không có quan hệ hợp tác nhưng sau này có thể cũng không chừng, Tạ cô nương muốn kết minh có thể tùy thời tìm ta.”

Nói xong Giang Lăng liền trực tiếp rời đi, ngược lại không có quấn quít chuyện kết minh với Tạ Chỉ Yến.

Tô Tín lại cảm giác Giang Lăng người này rất nhàm chán, hắn tới nơi này giống như đi trào phúng Phương Đông Đình, lại giống như xem náo nhiệt.

Như vậy trừ kích thích Phương Đông Đình còn có thể đạt được kết quả gì?

Bọn người đi rồi, Tạ Chỉ Yến áy náy nói: “Thật có lỗi, là ta ảnh hưởng tới ngươi, Phương Đông Đình đang nhắm vào ta.”

“Ta biết rõ, lấy tiền tài của ngươi phải tiêu tai thay người, ta lấy đan dược của ngươi, đụng với loại chuyện này đương nhiên không thể lùi bước.”

Điểm ấy không cần Tạ Chỉ Yến nói hắn cũng nhìn ra.

Thế gian này không có vô duyên vô cớ yêu, tự nhiên cũng không có vô duyên vô cớ hận.

Phương Đông Đình cuồng ngạo tự đại nhưng lại không rãnh rỗi nhàm chán đi tìm một tiểu bang chủ như hắn gây phiền toái làm gì.

Hắn khó xử Tô Tín kỳ thật chỉ vì nhắm vào Tạ Chỉ Yến sau lưng Tô Tín mà thôi.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, không có gì khác hơn.

Nhưng đáng tiếc Tô Tín không dễ đắn do như thế, đã lựa chọn giúp Tạ Chỉ Yến thì hắn không cải biến lập trường.

“Đúng rồi, có manh mối sao?”

Tạ Chỉ Yến hỏi.

Tô Tín lắc đầu: “Chúng ta đi từng nhà thăm dò nhưng đến bây giờ không có manh mối nào hữu dụng.”

“Vậy được, các ngươi chậm rãi tìm đi, không cần quá vội vàng.”

Tạ Chỉ Yến ngược lại vô cùng nhẹ nhõm giống như căn bản không đặt bảo vật giá trị liên thành vào mắt.

Tô Tín kinh ngạc nói: “Đây chính là bảo tàng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh lưu lại, ngươi cũng nói bên trong có nhiều bảo vật, kết quả ngươi còn nhẹ nhàng như vậy.”

Tạ Chỉ Yến thản nhiên nói: “Có được là hạnh của ta, không được là mệnh ta, dù sao mục đích chủ yếu của ta chính là dẫn đám tiểu Thất lịch lãm cho biết giang hồ, đối với cái gọi là bảo tàng gì đó, hoặc có thể nói Dịch Kiếm Môn không đặt trong lòng.”

“Bảo tàng Đỗ Nguyên Thánh đúng là mê người nhưng nó quá phiêu miểu.”

“Ai cũng không biết Đỗ Nguyên Thánh đã chết hay chưa, nếu như hắn không chết, vì sao hắn không mang bảo tàng đi?”

“Hơn nữa chìa khóa rơi vào trong tay Dịch Kiếm Môn hơn mười năm, chúng ta cũng từng đi dò xét manh mối nhưng không có thu hoạch gì.”

“Hiện tại mặc dù có một ít tiếng gió truyền ra nhưng các đại môn phái không xem nó là việc quan trọng, nếu không cũng sẽ không phái đám đệ tử hậu bối chúng ta tới đây.”

Tô Tín gật gật đầu, lời này Thiết Vô Tình cũng nói qua với hắn, những dại phái làm việc vô cùng cẩn thận.

Vì một thứ hư vô mờ mịt mà động dụng nhân lực toàn môn phái, việc làm này quá mức qua loa rồi.

Nếu Tạ Chỉ Yến không nóng nảy thì tốt rồi, Tô Tín cũng cũng bảo thủ hạ tìm kiếm tới đêm thì nghỉ ngơi, lại đổi một nhóm khác điều tra manh mối.

Tạ Chỉ Yến ban ngày vô sự, lại hỏi nhà của Tô Tín ở nơi nào, nàng muốn dạy Hinh Nhi một ít kiếm pháp cơ bản.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương