Tối Cường Ngôn Linh Sư
-
Chương 72
Ầm ầm ầm! Tiếng nổ vang che giấu tất cả động tĩnh ở bốn phía, hơi nóng bao phủ, trong chớp mắt mấy toa đầu đoàn tàu đã bị sóng lửa nóng rực nuốt chửng.
Các thiệt bị vận hành bên trong đoàn tàu bị ép phải dừng lại, ánh đèn trong buồng lóe lên một cái rồi tắt.
Mục Trường Sinh ra hiệu Ứng Thiên bỏ tay đang che lỗ tai hắn ra, chân khẽ động rời khỏi kết giới phòng hộ mà Ứng Thiên khẩn cấp bố trí.
Tất cả hành khách trên xe lửa này đều là thức tỉnh giả. Bọn họ ở toa cuối cùng của đoàn tàu, cách đầu xe bị nổ tung tương đối xa, khi phát sinh vụ nổ kia, có người quyết định thật nhanh, cắt đứt chỗ nối liền các toa tàu, mới tránh cho lửa lan tràn đến bên này.
Ngay cả như vậy, bọn họ đang ở toa này vẫn bị hơi nóng làm cho khô nóng không thôi. Càng không cần nhắc tới tình hình mấy toa tàu phía trước.
Đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người trong buồng xe bị kinh động, ai cũng dồn dập từ hai bên cửa xe đi xuống.
Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên theo dòng người xuống dưới, vừa mới ra khỏi cửa, đập vào mắt là một mảnh rừng xanh xanh um tươi tốt, liên miên trùng điệp.
Dưới chân là đường ray trải đầy đá vụn và cát, bốn phía hoang tàn vắng vẻ. Đầu xe lửa và năm toa đầu đều đã bao trùm trong lửa, trong quá trình thiêu đốt lại một lần nữa nổ tung, các loại linh kiện văng tứ phía, có mấy thức tỉnh giả không kịp né tránh, đã trúng đến mấy lần.
Nếu không phải thức tỉnh giả thể chất xa xa cao hơn người thường, chỉ sợ hiện tại đã bị mấy thứ đồ vật nổ tung tóe bay với tốc độ cao này đưa lên tây thiên.
Túc Thanh Nguyên đi tới vài bước, cau mày nhìn những nơi có đồ vật có thể bốc cháy bị thiêu trụi dần đi, thế lửa dần dần yếu xuống, mở miệng nói: “Điểm mấu chốt là, là ai giở trò quỷ?”
Ứng Thiên cười nhạo, “Còn có thể là ai, nhất định là cái tổ chức không hy vọng chúng ta bắt được Vọng Hư Kính kia.”
Lông mày Mục Trường Sinh cau lại, “Trước đây phí hết tâm tư dẫn chúng ta qua, đương nhiên sẽ không ngăn cản chúng ta, nếu như đúng là cái tổ chức kia làm, chẳng lẽ là đang trì hoãn thời gian?” Dù thế nào cũng sẽ không phải lâm trận mới phát hiện cạm bẫy xảy ra sai lầm muốn một lần nữa bố trí chứ?
Chuyện tàu lửa đột nhiên nổ tung khiến không ít thức tỉnh giả ở đây cảm thấy bàng hoàng trong lòng, nếu như là tàu hỏa bình thường thì thôi, mà đây là tàu quốc gia vì thức tỉnh giả cố ý mở ra, nhìn bề ngoài rất phổ thông, mà trang bị bên trong và phân phối đều là hàng cao cấp nhất hiện có trong nươcs, không nghĩ tới lại ra chuyện như vậy, chẳng lẽ là có nội gián?
Mọi người suy đoán dồn dập, mà có thể có tư cách nhận nhiệm vụ lần này đều là thức tỉnh giả đã từng trải, bởi vậy trên mặt phần lớn mọi người đều vô cùng trấn định.
Triệu Thành An lướt qua mọi người đi tới người đứng trước mặt Mục Trường Sinh, khi nhìn thấy Túc Thanh Nguyên hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở đó, không khống chế được mà thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Triệu Thành An lại đây, Mục Trường Sinh hỏi, “Có người bị thương?”
Lý gia gia chủ đã sớm phế bỏ, Quý gia gia chủ từ trước đến giờ không tham dự loại nhiệm vụ nguy hiểm thế này, gia chủ Triệu gia hiện là Tổng thống, sự vụ bận rộn không thời gian lại đây, Tả gia gia chủ cũng không lại đây, hiện tại dẫn đầu chính là người thừa kế mấy nhà, bởi vậy nghe Mục Trường Sinh cùng Triệu Thành An nói chuyện, lập tức liền có mấy cái người đem tầm mắt tiến đến gần.
Sắc mặt Triệu Thành An nghiêm nghị, giữa chân mày vắt lại thành chữ Xuyên, “Trước mắt không chết, thế nhưng hai mươi người ở mấy toa trước đều bị thương nặng, đã không có cách nào làm nhiệm vụ.”
Triệu Thành An vừa dứt lời, Quý Trạch cùng Tả Tư Phục dẫn người tới.
Hai người Ứng Thiên và Quý Trạch thực sự là vừa thấy đã ghét, hai người liếc mắt nhìn nhau liền chán ghét lẫn nhau dời đo tầm mắt.
Quý Trạch bỏ qua Ứng Thiên, nói với Mục Trường Sinh: “Mục tiên sinh có biện pháp nào hay không giúp hai mươi thức tỉnh giả khôi phục như cũ?”
Mục Trường Sinh rõ ràng ý tứ của anh, lại cũng chỉ có thể lắc đầu, “Tôi chỉ có thể nói những người này không có nguy hiểm đến tính mạng. Cái khác… Quý công tử vẫn là mau chóng đem những người kia đến bệnh viện đi!” Cứu người không thể so với cái khác, này không chỉ là việc động động miệng lưỡi, huống chi thương tổn không chỉ là một người hai người.
Quý Trạch nghe vậy tự nhiên vô cùng thất vọng, bởi vì trong nhóm người bị sóng lửa xông đến có một nửa là người Quý gia. Bất quá có thể được Mục Trường Sinh nói một câu sẽ không nguy hiểm tính mạng, anh cũng đã hết sức hài lòng. Liền gật đầu nói: “Cám ơn lời chúc tốt đẹp. Tôi hiện tại thông báo về thủ đô, mời bọn họ lại phái thêm mấy người đến bổ sung.” Lập tức tổn thất nhiều người như vậy, sắc mặt Quý Trạch vô cùng nghiêm nghị, nhưng mà khóe miệng anh tự nhiên đã luôn nhếch lên, lúc này người khác liếc mắt một cái nhìn cứ như anh đang khẽ mỉm cười, bộ dáng thoải mái như thường.
Mục Trường Sinh hơi gật đầu, lại nghe Quý Trạch tiếp tục nói: “Tôi đã có tin tức Trường Phong, cậu có muốn biết hay không?”
Mục Trường Sinh nhìn về phía cậu, trong mắt loé ra một tia lãnh ý.
Quý Trạch lúc này là thật lộ ra ý cười, anh chậm rãi nói: “Vốn là muốn cùng cậu chia sẻ một chút, bất quá cậu trước đây đáng ghét như vậy, cái gì cũng không nói cho tôi, để báo đáp lại, tôi cũng sẽ không giao lưu thông tin với cậu. Gặp sau.” Dứt lời quay người đi. Tả Tư Phục cũng dẫn người cùng rời đi.
Mục Trường Sinh:…
Hai tay Ứng Thiên giao nhau, đem ngón tay bẻ vang rôm rốp, “Trường Sinh, thằng nhóc kia quá kiêu ngạo, có muốn tôi đem cậu ta ra đánh một trận cho anh hả giận?”
Mục Trường Sinh lắc đầu, nói: “Không cần.” Huống chi cậu bây giờ đánh không lại anh ta. Đương nhiên, một câu nói này hắn không có nói ra. Hắn và Quý Trạch thêm vào lần này cũng bất quá là gặp mặt ba lần, giọng điệu đối phương bây giờ nói chuyện không quái dị giống lần đầu tiên, xem ra tâm tình quả nhiên là rất tốt. Bất quá coi như hắn biết tin tức Trường Phong thì sao? Trường Phong bây giờ an toàn sống tại Mục gia, anh ta coi như biết cũng không qua được a.
“Làm sao bây giờ?” Túc Thanh Nguyên hỏi, “Không còn tàu hỏa, chờ bên kia lại đưa xe đến đây sẽ trì hoãn không ít thời gian.”
Triệu Thành An nói: “Tôi đã liên lạc với thủ đô, bọn họ sẽ phái mấy chiếc máy bay trực thăng lại đây, đến khi đó chúng ta đi trước, những người khác ngồi xe qua sau.” Cũng không phải là không thể điều nhiều máy bay, nhưng bây giờ trong nước bởi vì sự kiện yêu ma xâm lấn tạo nên rung chuyển còn chưa qua, mà máy bay trực thăng lại không thể bay quá cao, quá nhiều máy bay đồng thời xuất động sợ là sẽ gây nên khủng hoảng.
Mục Trường Sinh nói: “Không cần chuẩn bị vị trí cho tôi và Ứng Thiên.” Hắn vỗ tay, điểm đen vẫn luôn theo đuôi đoàn tàu phát ra một tiếng hót vang to rõ, sau đó trong tầm mắt của mọi người, điểm đen càng lúc càng lớn, mãi đến tận khi nó cách mặt đất mười mấy thước, mọi người mới phát hiện đó là một hắc ưng cực lớn.
Mắt thấy con ưng lớn kia ánh mắt sắc bén, lông chim đen đến toả sáng hóa thành kích thước như chim ưng nhỏ bình thường, bay đến đậu trên vai Mục Trường Sinh, thức tỉnh giả ở đây không khỏi lộ ra một chút thần sắc hâm mộ.
Mặc dù nói quan hệ giữa yêu vật cùng nhân loại tại Linh giới không phải là căng thẳng, mà việc có thể chân chính thuần hóa một yêu thú để bản thân sử dụng là việc không ít thức tỉnh giả chỉ khát vọng trong lòng.
Mục Trường Sinh đưa tay ra chỉ hắc ưng, liếc nhìn Ứng Thiên đứng bên cạnh hắn, trong lòng khe khẽ thở dài, nếu không phải Ứng Thiên dùng máu bổ dưỡng thân thể của hắn, hắn chỉ sợ đứng ở trên lưng ưng yêu không bao lâu sẽ bị gió thổi rớt xuống.
“Việc liên quan Vọng Hư Kính, các con đến sớm cũng có thể đủ chuẩn bị.” Túc Thanh Nguyên gật đầu nói: “Có điều…”
Túc Thanh Nguyên còn chưa nói hết, Nhậm Thiên Lý bỗng nhiên thở hồng hộc chạy tới, “Không xong, không thấy La Phù tỷ…”
===
—— La gia thôn
“Thật không biết Diêm công tử kia giở trò quỷ gì, rõ ràng chuẩn bị xong rồi về nói không được, làm lỡ thời gian không nói còn chưa chắc có hiệu quả như lúc đầu.” Lạc Âm hất mái tóc, lau mồ hôi trên trán, tiếp tục ngồi chồm hỗm trên mặt đất đối chiếu phù văn trong tay rồi vẽ lên đất.
Cô hiện giờ ngồi ở bên kia bờ Tấn giang, tại mảnh rừng cây quanh năm sương mù, đem vật liệu màu xanh thẫm trong tay cẩn thận đặt lên trên đất, qua một canh giờ, rốt cục cô mới vẽ xong trận văn.
Trong nháy mắt khi trận văn khổng lồ phức tạp dính liền nhau, hoa văn màu xanh thẫm chợt lóe một tia huyết quang, sau đó liền dần dần tan vào lòng đất, nhìn lại cũng không thất bất kỳ khác thường gì, nếu như không phải Lạc Âm ngồi xổm trên đất quá lâu chân tê cổ mỏi, cô suýt chút nữa nghĩ rằng mới vừa rồi mình không hề làm gì cả.
“Tốt nhất cái này so với cái kia của chủ nhân có hiệu quả càng tốt hơn.” Nói nhỏ một câu trong cổ, Lạc Âm ngẩng đầu nhìn về phía nơi duy nhất có đồng bạn.
Thiếu nữ tóc trắng ngồi trên một cái cây, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, quanh thân quanh quẩn một làn khói trắng mờ, nhìn qua mờ mờ ảo ảo, như là u linh trong rừng cây.
Lạc Âm bởi vì ý nghĩ này mà nổi da gà run lên tại chỗ, cô mới vừa đứng lên, liền nhìn thấy một hồ điệp màu đỏ lửa xuyên qua sương mù, phe phẩy đôi cánh tinh xảo, nhìn như chầm chậm kì thực cực nhanh bay đến bên người thiếu nữ.
Thiếu nữ tóc trắng ngồi trên cây nhấc lên ngón trỏ, để con bướm kia đậu trên ngón tay cô.
Ngón tay cùng mái tóc, gương mặt cô đều trắng bạch như nhau, không có huyết sắc, như là cả người đều bao trùm một tầng sương tuyết, hồ điệp đỏ lửa đậu trên ngón tay cô, lại như một đám ngọn lửa tiến vào trong tuyết, nổi bật lên, đỏ càng thêm đỏ, trắng lại thêm trắng.
“Bạch Y, có tin tức?” Lạc Âm hỏi.
Hồ điệp trên ngón tay Bạch Y tràn ra thành từng đốm lửa nhỏ, cuối cùng chậm rãi biến mất, cô gật gật đầu, nói: “Tàu lửa của những người đó đã nổ tung, bọn họ muốn tới nơi này, nhanh nhất còn phải 3 giờ.”
Lạc Âm ưỡn ngực, bộ ngực đầy đặn theo động tác của cô nảy lên hai lần, “Bạch Y, kế hoạch của chủ nhân thật sự có thể để cho chúng ta xuyên việt đến thế giới khác sao? Thế giới kia của Diêm công tử?”
Ánh mắt Bạch Y dừng một chút trên ngực cô, mới nói: “Chắc là có thể đi!”
Lạc Âm nhìn bộ dáng cô hờ hững, vươn tay đem một lọn tóc dài vén ra tai sau, gương mặt diễm lệ lộ ra mấy phần nghi hoặc, “Cậu nhìn qua có vẻ không cao hứng lắm? Xuyên qua đó nha, nữ chính trong tiểu thuyết luôn là xuyên qua rồi gặp chân mệnh thiên tử, nghĩ thôi đã thấy thật mong đợi!” Cô lớn lên có vóc người quyến rũ thành thục, ngữ khí và suy nghĩ lại như bé gái mới trưởng thành, tương phản như vậy làm cho cô càng thêm khiến người chú ý.
Bạch Y không nhịn được nhìn nàng một cái, mới dời tầm mắt, nói: “Người có thực lực đến chỗ nào đều sẽ sống rất tốt, không thực lực, cho dù xuyên qua bao nhiêu lần, vẫn sẽ thảm hại thôi.”
Lạc Âm có chút bất ngờ, “Cậu sao lại bi quan như vậy?” Nói xong, cô bụm mặt, đầy thẹn thùng nói: “Bất kể là thế giới gì, chỉ cần có thể gặp chân mệnh thiên tử là đủ rồi!”
Bạch Y hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Chân mệnh thiên tử cũng không nhất định chỉ xuyên qua mới có thể có.”
Âm thanh của cô quá nhỏ, Lạc Âm không nghe rõ, hỏi: “Cậu mới vừa nói cái gì?”
Bạch Y lạnh mặt nói: “Chủ nhân đến.”
Tay Lạc Âm đang bụm mặt lập tức thả xuống, làm ra bộ dáng ánh mắt sắc bén lạnh như băng, nhưng mà cô thẳng tắp đứng ở đó hồi lâu, mới phát hiện mình bị đùa bỡn.
Lạc Âm: Bạch Y tôi muốn đánh nát mông cậu!
Các thiệt bị vận hành bên trong đoàn tàu bị ép phải dừng lại, ánh đèn trong buồng lóe lên một cái rồi tắt.
Mục Trường Sinh ra hiệu Ứng Thiên bỏ tay đang che lỗ tai hắn ra, chân khẽ động rời khỏi kết giới phòng hộ mà Ứng Thiên khẩn cấp bố trí.
Tất cả hành khách trên xe lửa này đều là thức tỉnh giả. Bọn họ ở toa cuối cùng của đoàn tàu, cách đầu xe bị nổ tung tương đối xa, khi phát sinh vụ nổ kia, có người quyết định thật nhanh, cắt đứt chỗ nối liền các toa tàu, mới tránh cho lửa lan tràn đến bên này.
Ngay cả như vậy, bọn họ đang ở toa này vẫn bị hơi nóng làm cho khô nóng không thôi. Càng không cần nhắc tới tình hình mấy toa tàu phía trước.
Đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người trong buồng xe bị kinh động, ai cũng dồn dập từ hai bên cửa xe đi xuống.
Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên theo dòng người xuống dưới, vừa mới ra khỏi cửa, đập vào mắt là một mảnh rừng xanh xanh um tươi tốt, liên miên trùng điệp.
Dưới chân là đường ray trải đầy đá vụn và cát, bốn phía hoang tàn vắng vẻ. Đầu xe lửa và năm toa đầu đều đã bao trùm trong lửa, trong quá trình thiêu đốt lại một lần nữa nổ tung, các loại linh kiện văng tứ phía, có mấy thức tỉnh giả không kịp né tránh, đã trúng đến mấy lần.
Nếu không phải thức tỉnh giả thể chất xa xa cao hơn người thường, chỉ sợ hiện tại đã bị mấy thứ đồ vật nổ tung tóe bay với tốc độ cao này đưa lên tây thiên.
Túc Thanh Nguyên đi tới vài bước, cau mày nhìn những nơi có đồ vật có thể bốc cháy bị thiêu trụi dần đi, thế lửa dần dần yếu xuống, mở miệng nói: “Điểm mấu chốt là, là ai giở trò quỷ?”
Ứng Thiên cười nhạo, “Còn có thể là ai, nhất định là cái tổ chức không hy vọng chúng ta bắt được Vọng Hư Kính kia.”
Lông mày Mục Trường Sinh cau lại, “Trước đây phí hết tâm tư dẫn chúng ta qua, đương nhiên sẽ không ngăn cản chúng ta, nếu như đúng là cái tổ chức kia làm, chẳng lẽ là đang trì hoãn thời gian?” Dù thế nào cũng sẽ không phải lâm trận mới phát hiện cạm bẫy xảy ra sai lầm muốn một lần nữa bố trí chứ?
Chuyện tàu lửa đột nhiên nổ tung khiến không ít thức tỉnh giả ở đây cảm thấy bàng hoàng trong lòng, nếu như là tàu hỏa bình thường thì thôi, mà đây là tàu quốc gia vì thức tỉnh giả cố ý mở ra, nhìn bề ngoài rất phổ thông, mà trang bị bên trong và phân phối đều là hàng cao cấp nhất hiện có trong nươcs, không nghĩ tới lại ra chuyện như vậy, chẳng lẽ là có nội gián?
Mọi người suy đoán dồn dập, mà có thể có tư cách nhận nhiệm vụ lần này đều là thức tỉnh giả đã từng trải, bởi vậy trên mặt phần lớn mọi người đều vô cùng trấn định.
Triệu Thành An lướt qua mọi người đi tới người đứng trước mặt Mục Trường Sinh, khi nhìn thấy Túc Thanh Nguyên hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở đó, không khống chế được mà thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Triệu Thành An lại đây, Mục Trường Sinh hỏi, “Có người bị thương?”
Lý gia gia chủ đã sớm phế bỏ, Quý gia gia chủ từ trước đến giờ không tham dự loại nhiệm vụ nguy hiểm thế này, gia chủ Triệu gia hiện là Tổng thống, sự vụ bận rộn không thời gian lại đây, Tả gia gia chủ cũng không lại đây, hiện tại dẫn đầu chính là người thừa kế mấy nhà, bởi vậy nghe Mục Trường Sinh cùng Triệu Thành An nói chuyện, lập tức liền có mấy cái người đem tầm mắt tiến đến gần.
Sắc mặt Triệu Thành An nghiêm nghị, giữa chân mày vắt lại thành chữ Xuyên, “Trước mắt không chết, thế nhưng hai mươi người ở mấy toa trước đều bị thương nặng, đã không có cách nào làm nhiệm vụ.”
Triệu Thành An vừa dứt lời, Quý Trạch cùng Tả Tư Phục dẫn người tới.
Hai người Ứng Thiên và Quý Trạch thực sự là vừa thấy đã ghét, hai người liếc mắt nhìn nhau liền chán ghét lẫn nhau dời đo tầm mắt.
Quý Trạch bỏ qua Ứng Thiên, nói với Mục Trường Sinh: “Mục tiên sinh có biện pháp nào hay không giúp hai mươi thức tỉnh giả khôi phục như cũ?”
Mục Trường Sinh rõ ràng ý tứ của anh, lại cũng chỉ có thể lắc đầu, “Tôi chỉ có thể nói những người này không có nguy hiểm đến tính mạng. Cái khác… Quý công tử vẫn là mau chóng đem những người kia đến bệnh viện đi!” Cứu người không thể so với cái khác, này không chỉ là việc động động miệng lưỡi, huống chi thương tổn không chỉ là một người hai người.
Quý Trạch nghe vậy tự nhiên vô cùng thất vọng, bởi vì trong nhóm người bị sóng lửa xông đến có một nửa là người Quý gia. Bất quá có thể được Mục Trường Sinh nói một câu sẽ không nguy hiểm tính mạng, anh cũng đã hết sức hài lòng. Liền gật đầu nói: “Cám ơn lời chúc tốt đẹp. Tôi hiện tại thông báo về thủ đô, mời bọn họ lại phái thêm mấy người đến bổ sung.” Lập tức tổn thất nhiều người như vậy, sắc mặt Quý Trạch vô cùng nghiêm nghị, nhưng mà khóe miệng anh tự nhiên đã luôn nhếch lên, lúc này người khác liếc mắt một cái nhìn cứ như anh đang khẽ mỉm cười, bộ dáng thoải mái như thường.
Mục Trường Sinh hơi gật đầu, lại nghe Quý Trạch tiếp tục nói: “Tôi đã có tin tức Trường Phong, cậu có muốn biết hay không?”
Mục Trường Sinh nhìn về phía cậu, trong mắt loé ra một tia lãnh ý.
Quý Trạch lúc này là thật lộ ra ý cười, anh chậm rãi nói: “Vốn là muốn cùng cậu chia sẻ một chút, bất quá cậu trước đây đáng ghét như vậy, cái gì cũng không nói cho tôi, để báo đáp lại, tôi cũng sẽ không giao lưu thông tin với cậu. Gặp sau.” Dứt lời quay người đi. Tả Tư Phục cũng dẫn người cùng rời đi.
Mục Trường Sinh:…
Hai tay Ứng Thiên giao nhau, đem ngón tay bẻ vang rôm rốp, “Trường Sinh, thằng nhóc kia quá kiêu ngạo, có muốn tôi đem cậu ta ra đánh một trận cho anh hả giận?”
Mục Trường Sinh lắc đầu, nói: “Không cần.” Huống chi cậu bây giờ đánh không lại anh ta. Đương nhiên, một câu nói này hắn không có nói ra. Hắn và Quý Trạch thêm vào lần này cũng bất quá là gặp mặt ba lần, giọng điệu đối phương bây giờ nói chuyện không quái dị giống lần đầu tiên, xem ra tâm tình quả nhiên là rất tốt. Bất quá coi như hắn biết tin tức Trường Phong thì sao? Trường Phong bây giờ an toàn sống tại Mục gia, anh ta coi như biết cũng không qua được a.
“Làm sao bây giờ?” Túc Thanh Nguyên hỏi, “Không còn tàu hỏa, chờ bên kia lại đưa xe đến đây sẽ trì hoãn không ít thời gian.”
Triệu Thành An nói: “Tôi đã liên lạc với thủ đô, bọn họ sẽ phái mấy chiếc máy bay trực thăng lại đây, đến khi đó chúng ta đi trước, những người khác ngồi xe qua sau.” Cũng không phải là không thể điều nhiều máy bay, nhưng bây giờ trong nước bởi vì sự kiện yêu ma xâm lấn tạo nên rung chuyển còn chưa qua, mà máy bay trực thăng lại không thể bay quá cao, quá nhiều máy bay đồng thời xuất động sợ là sẽ gây nên khủng hoảng.
Mục Trường Sinh nói: “Không cần chuẩn bị vị trí cho tôi và Ứng Thiên.” Hắn vỗ tay, điểm đen vẫn luôn theo đuôi đoàn tàu phát ra một tiếng hót vang to rõ, sau đó trong tầm mắt của mọi người, điểm đen càng lúc càng lớn, mãi đến tận khi nó cách mặt đất mười mấy thước, mọi người mới phát hiện đó là một hắc ưng cực lớn.
Mắt thấy con ưng lớn kia ánh mắt sắc bén, lông chim đen đến toả sáng hóa thành kích thước như chim ưng nhỏ bình thường, bay đến đậu trên vai Mục Trường Sinh, thức tỉnh giả ở đây không khỏi lộ ra một chút thần sắc hâm mộ.
Mặc dù nói quan hệ giữa yêu vật cùng nhân loại tại Linh giới không phải là căng thẳng, mà việc có thể chân chính thuần hóa một yêu thú để bản thân sử dụng là việc không ít thức tỉnh giả chỉ khát vọng trong lòng.
Mục Trường Sinh đưa tay ra chỉ hắc ưng, liếc nhìn Ứng Thiên đứng bên cạnh hắn, trong lòng khe khẽ thở dài, nếu không phải Ứng Thiên dùng máu bổ dưỡng thân thể của hắn, hắn chỉ sợ đứng ở trên lưng ưng yêu không bao lâu sẽ bị gió thổi rớt xuống.
“Việc liên quan Vọng Hư Kính, các con đến sớm cũng có thể đủ chuẩn bị.” Túc Thanh Nguyên gật đầu nói: “Có điều…”
Túc Thanh Nguyên còn chưa nói hết, Nhậm Thiên Lý bỗng nhiên thở hồng hộc chạy tới, “Không xong, không thấy La Phù tỷ…”
===
—— La gia thôn
“Thật không biết Diêm công tử kia giở trò quỷ gì, rõ ràng chuẩn bị xong rồi về nói không được, làm lỡ thời gian không nói còn chưa chắc có hiệu quả như lúc đầu.” Lạc Âm hất mái tóc, lau mồ hôi trên trán, tiếp tục ngồi chồm hỗm trên mặt đất đối chiếu phù văn trong tay rồi vẽ lên đất.
Cô hiện giờ ngồi ở bên kia bờ Tấn giang, tại mảnh rừng cây quanh năm sương mù, đem vật liệu màu xanh thẫm trong tay cẩn thận đặt lên trên đất, qua một canh giờ, rốt cục cô mới vẽ xong trận văn.
Trong nháy mắt khi trận văn khổng lồ phức tạp dính liền nhau, hoa văn màu xanh thẫm chợt lóe một tia huyết quang, sau đó liền dần dần tan vào lòng đất, nhìn lại cũng không thất bất kỳ khác thường gì, nếu như không phải Lạc Âm ngồi xổm trên đất quá lâu chân tê cổ mỏi, cô suýt chút nữa nghĩ rằng mới vừa rồi mình không hề làm gì cả.
“Tốt nhất cái này so với cái kia của chủ nhân có hiệu quả càng tốt hơn.” Nói nhỏ một câu trong cổ, Lạc Âm ngẩng đầu nhìn về phía nơi duy nhất có đồng bạn.
Thiếu nữ tóc trắng ngồi trên một cái cây, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, quanh thân quanh quẩn một làn khói trắng mờ, nhìn qua mờ mờ ảo ảo, như là u linh trong rừng cây.
Lạc Âm bởi vì ý nghĩ này mà nổi da gà run lên tại chỗ, cô mới vừa đứng lên, liền nhìn thấy một hồ điệp màu đỏ lửa xuyên qua sương mù, phe phẩy đôi cánh tinh xảo, nhìn như chầm chậm kì thực cực nhanh bay đến bên người thiếu nữ.
Thiếu nữ tóc trắng ngồi trên cây nhấc lên ngón trỏ, để con bướm kia đậu trên ngón tay cô.
Ngón tay cùng mái tóc, gương mặt cô đều trắng bạch như nhau, không có huyết sắc, như là cả người đều bao trùm một tầng sương tuyết, hồ điệp đỏ lửa đậu trên ngón tay cô, lại như một đám ngọn lửa tiến vào trong tuyết, nổi bật lên, đỏ càng thêm đỏ, trắng lại thêm trắng.
“Bạch Y, có tin tức?” Lạc Âm hỏi.
Hồ điệp trên ngón tay Bạch Y tràn ra thành từng đốm lửa nhỏ, cuối cùng chậm rãi biến mất, cô gật gật đầu, nói: “Tàu lửa của những người đó đã nổ tung, bọn họ muốn tới nơi này, nhanh nhất còn phải 3 giờ.”
Lạc Âm ưỡn ngực, bộ ngực đầy đặn theo động tác của cô nảy lên hai lần, “Bạch Y, kế hoạch của chủ nhân thật sự có thể để cho chúng ta xuyên việt đến thế giới khác sao? Thế giới kia của Diêm công tử?”
Ánh mắt Bạch Y dừng một chút trên ngực cô, mới nói: “Chắc là có thể đi!”
Lạc Âm nhìn bộ dáng cô hờ hững, vươn tay đem một lọn tóc dài vén ra tai sau, gương mặt diễm lệ lộ ra mấy phần nghi hoặc, “Cậu nhìn qua có vẻ không cao hứng lắm? Xuyên qua đó nha, nữ chính trong tiểu thuyết luôn là xuyên qua rồi gặp chân mệnh thiên tử, nghĩ thôi đã thấy thật mong đợi!” Cô lớn lên có vóc người quyến rũ thành thục, ngữ khí và suy nghĩ lại như bé gái mới trưởng thành, tương phản như vậy làm cho cô càng thêm khiến người chú ý.
Bạch Y không nhịn được nhìn nàng một cái, mới dời tầm mắt, nói: “Người có thực lực đến chỗ nào đều sẽ sống rất tốt, không thực lực, cho dù xuyên qua bao nhiêu lần, vẫn sẽ thảm hại thôi.”
Lạc Âm có chút bất ngờ, “Cậu sao lại bi quan như vậy?” Nói xong, cô bụm mặt, đầy thẹn thùng nói: “Bất kể là thế giới gì, chỉ cần có thể gặp chân mệnh thiên tử là đủ rồi!”
Bạch Y hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Chân mệnh thiên tử cũng không nhất định chỉ xuyên qua mới có thể có.”
Âm thanh của cô quá nhỏ, Lạc Âm không nghe rõ, hỏi: “Cậu mới vừa nói cái gì?”
Bạch Y lạnh mặt nói: “Chủ nhân đến.”
Tay Lạc Âm đang bụm mặt lập tức thả xuống, làm ra bộ dáng ánh mắt sắc bén lạnh như băng, nhưng mà cô thẳng tắp đứng ở đó hồi lâu, mới phát hiện mình bị đùa bỡn.
Lạc Âm: Bạch Y tôi muốn đánh nát mông cậu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook