Tối Cường Ngôn Linh Sư
-
Chương 73
Khi đến La gia thôn, đã là lúc trăng vừa lên. 19 giờ đúng.
Máy bay trực thăng hạ xuống khoảng đất trống cách La gia thôn tương đối gần, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên thì lại đứng trên lưng hắc ưng, dẫn trước một bước đi vào La gia thôn.
Trước tiên để hắc ưng tìm một nơi nghỉ ngơi, Mục Trường Sinh nhìn vào trong thôn.
Phòng ốc trong thôn không nhiều, hơn nữa cách nhau khá xa, vách tường đều bằng gạch, nóc nhà là các loại gỗ cùng cỏ lau đan lại, bên trong hàng rào vài nhà còn có mấy con gà vịt, đều trông thoi thóp, nhìn qua có vẻ đói bụng hồi lâu.
Ánh mắt Ứng Thiên quét một vòng trong thôn, chỉ vào phía tây bắc trong làng nói: “Trường Sinh, chúng ta đi bên kia.”
Mục Trường Sinh gật gật đầu, liền cùng Ứng Thiên theo đường mòn nhỏ đi về phía trước. Hai bên đường nhỏ đều là tạp hoa loạn thảo, dựa vào ánh trăng không sáng lắm, có thể nhìn thấy một ít điểm đen nhỏ bất quy tắc rơi trên lá cây.
Mũi Ứng Thiên giật giật, nói: “Đây là máu tươi đã đông lại.”
Mục Trường Sinh nói: “Chắc là thôn dân trong miệng La Phù lưu lại.”
Ứng Thiên sóng vai đi bên cạnh hắn, nói: “Tôi cảm thấy Nhậm Thiên Lý rất khả nghi, lúc đó La Phù cách cậu ta gần nhất, cô ta đột nhiên biến mất, Nhậm Thiên Lý một chút phát hiện cũng không có?” Y đã điều tra cô nhóc Y Thủy Mi kia, chỉ là một cô nhóc nghịch ngợm, không tạo nổi sóng gió gì, cô trước đó có thể sử dụng một đốm lửa nhỏ đốt cháy da y, y vẫn cảm thấy rất kỳ quái, mà người duy nhất ở cạnh lúc đó, chỉ có Nhậm Thiên Lý, muốn cho y không nghi ngờ cũng khó.
Nghe Ứng Thiên nhắc đến Nhậm Thiên Lý, Mục Trường Sinh lại nghĩ đến xà hình cậu biến thành, nhân tiện nói: “Hay là trước đem chuyện trước mắt giải quyết đi!”
Ứng Thiên gật đầu, trong mắt lại chợt lóe một tia ám quang.
Hai người đi thắng dọc theo đường nhỏ, không bao lâu thì nghe tiếng nước chảy róc rách.
Chỉ thấy một dòng sông rộng bảy, tám mét vắt ngang trước mắt, trên sông không có cầu, chỉ có một đoạn độc mộc, mặt sông là màu xanh lục ám trầm, thỉnh thoảng bốc lên một hai bong bóng, ngoài ra, cũng không khác gì sông thường.
Bên kia bờ sông là một rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt, sương mù quanh quẩn, lại nhìn xa xa, một mảnh đen nhánh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
“Có vẻ như đây chính là nơi La Phù hình dung.” Ứng Thiên vừa nói, vừa bắn ra đạn tín hiệu, một đám khói lửa vèo một tiếng nổ tung giữa bầu trời, tia lửa màu đỏ sáng ngời nổ ra thành hình cánh hoa.
Cũng không lâu sau, Túc Thanh Nguyên cùng Quý Trạch dẫn người đến.
Mười mấy thức tỉnh giả cùng xuất hiện ở bờ Tấn giang, khung cảnh yên tĩnh thanh u lập tức có chút nhân khí.
Quý Trạch đi tới bờ sông nói: “Đây chính là Tấn giang?” Anh liếc mắt nhìn mặt sông, nói với Mục Trường Sinh, “Nhìn qua không có gì đặc biệt.”
Mục Trường Sinh nhàn nhạt nói, “Cũng là bởi vì không đặc biệt gì cho nên mới cần thiết phải chú ý.”
Vào lúc này, mấy thức tỉnh giả đi tới nơi này liền móc ra các loại máy móc tra xét báo cáo với Quý Trạch: “Kết quả biểu hiện tất cả trị số đều bình thường.”
Quý Trạch thấy thế, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm mảnh rừng cây bên kia sông nói, “Nếu tất cả đều bình thường, kia liền trực tiếp qua sông.”
Triệu Thành An lại nói: “Chờ một chút đi!” Anh nhìn thông tấn khí, nói: “Lục lão sẽ mang theo những người còn lại lại đây.”
Ứng Thiên nhướng mày, “Lão già đó làm sao mà đột nhiên lại đây?”
Triệu Thành An trả lời: “Theo Lục lão nói, ông ấy sẽ mang cho chúng ta vài thứ.”
Quý Trạch nhìn chằm chằm rừng cây đối diện, mất tập trung nói: “Thời gian lãng phí không nổi đâu, không cần chờ, chúng ta đi trước.” Anh mới vừa cất bước, lại bị Mục Trường Sinh ngăn cản.
“Chờ một lát nữa. E rằng Lục lão thật có chuyện gì nói cho chúng ta.” Mục Trường Sinh nói. Đối với lão nhân gần như là đem Thiên Sơn ngọc tủy cho không hắn, trong lòng Mục Trường Sinh vẫn rất tôn kính.
Quý Trạch liếc nhìn Mục Trường Sinh một cái, trên mặt có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nói: “Thôi, vậy thì chờ một lát nữa đi!”
Mọi người vì vậy đợi gần tới nửa giờ, nửa giờ sau, bầu trời bỗng nhiên truyền đến vài tiếng tiếng rít, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một con chim lớn màu trắng kéo một chiếc… một chiếc xe dài hơn cái nhà, từ không trung chậm rãi hạ xuống.
Mãi đến tận khi chim trắng lớn kia từ từ tiếp cận, mọi người mới nhìn rõ, hóa ra vậy mà không phải chim lớn gì, mà là một con hạc giấy! Hạc giấy!
Nhìn hạc giấy toàn thân trắng noãn, phù văn trên đầu lóe sáng, trong mắt không ít người ở đây lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mục Trường Sinh nhìn phù quang trên hạc giấy, mơ hồ cảm thấy phù văn kia có chút quen mắt. Hắn phác họa từ đầu tới cuối phù văn kia trong đầu một chút, rất nhanh thì nhớ tới phù văn này giống một cái đạo phù nào đó trên cánh tay Y Thủy Mi như đúc.
“Là cô nhóc Y Thủy Mi kia.” Trí nhớ Ứng Thiên cũng không xuất sắc như Mục Trường Sinh, thế nhưng khứu giác y nhạy bén, cánh mũi khẽ run lên, liền ngửi được mùi vị thuộc về Y Thủy Mi trên đó.
Lúc này hạc giấy đã lôi kéo chiếc xa dài hơn nhà kia để xuống đất.
Cửa xe bị đẩy ra, Lục lão chống gậy, tinh thần sáng lạn từ trong xe đi ra, “Chào buổi tối nha, những người trẻ tuổi!”
Y Thủy Mi im lặng đi theo sau lưng ông, khi nhìn thấy Mục Trường Sinh thì nhẹ gọi một tiếng, “Trường Sinh ca.”
Mục Trường Sinh thoáng gật đầu, Ứng Thiên bên cạnh hắn lại châm chọc bật cười một tiếng.
Y Thủy Mi bây giờ còn vô cùng sợ Ứng Thiên, nghe tiếng lập tức rút tầm mắt về.
Lục lão động viên vỗ vỗ tay Y Thủy Mi, các thức tỉnh giả khác đi ra từ nhà xe sau lưng ông.
Quý Trạch nói: “Lục lão lớn tuổi vậy rồi, sao lại đột nhiên đến đây tham gia náo nhiệt?”
Lục lão cười ha ha, chẳng hề tính toán cùng Quý Trạch, mà chỉ nói: “Đương nhiên tới đưa trang bị cho mấy thằng nhóc các con.”
Ông mới vừa nói xong, Y Thủy Mi liền xoay người đi vào trong nhà xe, trong chốc lát liền cùng Nhậm Thiên Lý nhấc ra một cái rương lớn, mở rương ra, lộ ra từng cái từng cái vòng tay đặt chỉnh tề bên trong.
“Xem đi, từng cái đều làm thành vòng tay pháp khí phòng ngự, mấy đứa mỗi người một cái!” Lục lão hào khí vung tay lên, ra hiệu mọi người tới nhận.
Pháp khí phòng ngự cũng là thứ tốt hiếm có, cũng chỉ có Lục lão thân là luyện khí đại sư mới dám hào phóng như vậy.
Nhìn thấy vòng tay trong rương, trên mặt thức tỉnh giả ở đây đều lộ ra nét mừng, nhiệm vụ lần này không biết có bao nhiêu hung hiểm, thêm cái pháp khí phòng ngự chính là bảo đảm tính mạng hơn a!
Ngay cả Quý Trạch bởi vì đợi nửa giờ mà rất không cao hứng cũng không tiện nghiêm mặt thêm.
Không quản mọi người ở đây là biểu tình gì tâm tư gì, Ứng Thiên là người đầu tiên xông tới, mắt gấp tay nhanh nắm lên hai cái phẩm chất tốt nhất.
Lông mày Lục lão dựng đứng, râu mép vung một cái, trực tiếp nhấc lên gậy gõ lên trên lưng y một cái, “Nhóc thúi, gấp cái gì!”
Ứng Thiên da dày thịt béo, không đau không ngứa, còn không quên trêu chọc: “Lão nhân gia ngài kiềm chế một chút, coi chừng bị đau lưng.”
Lục lão cười nói: “Coi như đau lưng cũng phải trước tiên đánh con một trận xả giận.”
Ứng Thiên cười cười không đáp lời, thân thể lóe lên đã đến bên người Mục Trường Sinh, đem một cái vòng tay đeo cho hắn.
Sờ thấy Mục Trường Sinh đeo vòng tay khá rộng, Ứng Thiên có chút đau lòng nói, “Vẫn quá gầy.”
Mục Trường Sinh cụp mắt không nói, cầm qua một cái vòng khác trong tay Ứng Thiên, đeo lên cho y.
Quý Trạch đứng ở bên cạnh thoáng nhìn dáng dấp hai người như vậy, lập tức quay đầu, nhắm mắt làm ngơ.
Đợi đến mỗi người đều nhận xong vòng tay, Lục lão ngồi trên ghế Y Thủy Mi dọn ra, nói với mọi người: “Mấy đứa đi đi, lão già này mấy đứa cầm Vọng Hư kính đi ra.” Nói thế nào cũng là bảo vật trong truyền thuyết a, ông thân là luyện khí sư nhất định phải lấy tới hảo hảo nghiên cứu một chút.
Mục Trường Sinh hướng về Lục lão gật gật đầu, dưới ánh mắt của mọi người, bước lên đoạn độc mộc kia trước tiên.
Vừa đi lên độc mộc kia, Tấn giang mới vừa nhìn qua không hề dị thường lập tức có động tĩnh, mặt sông u lục triệt để dừng lại lưu động, rồi lại một cái lại một cái bong bóng không ngừng nhô ra.
Mục Trường Sinh đi ra bước đầu tiên trên cầu độc mộc, những bóng bóng đó dồn dập vỡ tan, từng cái bóng u ám bắt đầu ở dưới mặt nước bơi lội.
Mục Trường Sinh đi bước thứ hai trên cầu độc mộc, những cái bóng đó bắt đầu nổi lên mặt nước, lại là một đám thủy quỷ mặt vừa xanh đen vừa sưng phù, mở to đôi mắt đỏ, vô thanh vô tức bơi tới hướng Mục Trường Sinh.
Mục Trường Sinh đi bước thứ ba trên cầu độc mộc, những thủy quỷ ngón tay xanh trắng khô gầy đã bơi tới một bên cầu độc mộc, đưa cánh tay dài, dùng từng đôi bàn tay sắc bén muốn cào lên người Mục Trường Sinh.
Bóng đêm rất nhạt, cố tình thức tỉnh giả thị lực kinh người, có thể đem hết thảy trước mắt thấy rất rõ ràng, mắt thấy Mục Trường Sinh một người bị một đám thủy quỷ vây nhốt, đều vì hắn lau mồ hôi.
Ứng Thiên nắm chặt nắm đấm, chăm chú nhìn Mục Trường Sinh, chỉ lo hắn không cẩn thận từ độc mộc té xuống, đáng chết! Mấy thức tỉnh giả kia vì sao không tự mình đi trước! Vào lúc này y cũng sớm đã quên mất là Mục Trường Sinh đưa ra ý kiến là người đầu tiên đi lên.
Bước thứ tư, Mục Trường Sinh bước ra một bước, những thủy quỷ kia lớp sau tiếp lớp trước xông lên, đầu con xông lên đầu tiên gần như đụng phải mũi chân hắn.
Mục Trường Sinh mặt không đổi sắc, tiếp tục đi về phía trước. Những thủy quỷ nhào lên bỗng nhiên phát ra từng tiếng rít gào thê thảm vặn vẹo, như là gặp thứ gì cực kỳ khủng bố đáng sợ, trên gương mặt cứng ngắc khủng bố lộ ra sợ hãi, chỉ trong chớp mắt tất cả đều chui vào đáy nước.
Mí mắt Mục Trường Sinh đều không động đậy, vẫn duy trì tốc độ như ban đầu, không nhanh không chậm đạp lên độc mộc đi qua sông.
Hai chân đứng ở bờ bên kia dừng trước rừng cây nhỏ, Mục Trường Sinh quay người nhìn mọi người nói, “Có thể.”
Ứng Thiên vọt lên đầu tiên, một đường không trở ngại chút nào.
Ngay sau đó, Quý Trạch, Túc Thanh Nguyên, Triệu Thành An cùng Tả Tư Phục cũng đi tới.
Mấy người này khi đi lên đều không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, nhưng là đợi đến khi những thức tỉnh giả khác theo sau, tình huống liền ác liệt lên, thủy quỷ lúc trước chui vào đáy nước lại một lần dâng lên.
Chúng nó không thể bơi vào bờ, cũng nhảy không nổi trên mặt nước, hai cái tay lại như dài hơn thường nhân một khớp xương, vừa dài vừa sắc, có người nhất thời không cẩn thận liền bị kéo hơn nửa miếng vải.
Nghe roẹt một tiếng, sắc mặt thức tỉnh giả kia lúc này liền thay đổi. Những thủy quỷ này chẳng hề như thủy quỷ bình thường, mà gần như là ma vật biến dị, cho dù là thức tỉnh giả theo chân chúng nó đối đầu, cũng đòi không được bao nhiêu chỗ tốt.
Cũng có người từng thử từ vùng trời bay qua, nhưng đáng tiếc nơi này rất cổ quái, nhảy còn không nhảy qua được, càng khỏi nói bay.
Che giấu dưới tiếng rít sắc bén của thủy quỷ sắc cùng tiếng nhóm thức tỉnh giả xui xẻo, độc mộc gác trên sông phát ra thanh âm rất nhỏ, như là suy yếu rên rỉ không chống đỡ nổi.
Khi một nhóm thức tỉnh giả đi qua, một thức tỉnh giả mới vừa đi lên, độc mộc rốt cục cũng không kiên trì được nữa, gãy ngay chính giữa…
Máy bay trực thăng hạ xuống khoảng đất trống cách La gia thôn tương đối gần, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên thì lại đứng trên lưng hắc ưng, dẫn trước một bước đi vào La gia thôn.
Trước tiên để hắc ưng tìm một nơi nghỉ ngơi, Mục Trường Sinh nhìn vào trong thôn.
Phòng ốc trong thôn không nhiều, hơn nữa cách nhau khá xa, vách tường đều bằng gạch, nóc nhà là các loại gỗ cùng cỏ lau đan lại, bên trong hàng rào vài nhà còn có mấy con gà vịt, đều trông thoi thóp, nhìn qua có vẻ đói bụng hồi lâu.
Ánh mắt Ứng Thiên quét một vòng trong thôn, chỉ vào phía tây bắc trong làng nói: “Trường Sinh, chúng ta đi bên kia.”
Mục Trường Sinh gật gật đầu, liền cùng Ứng Thiên theo đường mòn nhỏ đi về phía trước. Hai bên đường nhỏ đều là tạp hoa loạn thảo, dựa vào ánh trăng không sáng lắm, có thể nhìn thấy một ít điểm đen nhỏ bất quy tắc rơi trên lá cây.
Mũi Ứng Thiên giật giật, nói: “Đây là máu tươi đã đông lại.”
Mục Trường Sinh nói: “Chắc là thôn dân trong miệng La Phù lưu lại.”
Ứng Thiên sóng vai đi bên cạnh hắn, nói: “Tôi cảm thấy Nhậm Thiên Lý rất khả nghi, lúc đó La Phù cách cậu ta gần nhất, cô ta đột nhiên biến mất, Nhậm Thiên Lý một chút phát hiện cũng không có?” Y đã điều tra cô nhóc Y Thủy Mi kia, chỉ là một cô nhóc nghịch ngợm, không tạo nổi sóng gió gì, cô trước đó có thể sử dụng một đốm lửa nhỏ đốt cháy da y, y vẫn cảm thấy rất kỳ quái, mà người duy nhất ở cạnh lúc đó, chỉ có Nhậm Thiên Lý, muốn cho y không nghi ngờ cũng khó.
Nghe Ứng Thiên nhắc đến Nhậm Thiên Lý, Mục Trường Sinh lại nghĩ đến xà hình cậu biến thành, nhân tiện nói: “Hay là trước đem chuyện trước mắt giải quyết đi!”
Ứng Thiên gật đầu, trong mắt lại chợt lóe một tia ám quang.
Hai người đi thắng dọc theo đường nhỏ, không bao lâu thì nghe tiếng nước chảy róc rách.
Chỉ thấy một dòng sông rộng bảy, tám mét vắt ngang trước mắt, trên sông không có cầu, chỉ có một đoạn độc mộc, mặt sông là màu xanh lục ám trầm, thỉnh thoảng bốc lên một hai bong bóng, ngoài ra, cũng không khác gì sông thường.
Bên kia bờ sông là một rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt, sương mù quanh quẩn, lại nhìn xa xa, một mảnh đen nhánh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
“Có vẻ như đây chính là nơi La Phù hình dung.” Ứng Thiên vừa nói, vừa bắn ra đạn tín hiệu, một đám khói lửa vèo một tiếng nổ tung giữa bầu trời, tia lửa màu đỏ sáng ngời nổ ra thành hình cánh hoa.
Cũng không lâu sau, Túc Thanh Nguyên cùng Quý Trạch dẫn người đến.
Mười mấy thức tỉnh giả cùng xuất hiện ở bờ Tấn giang, khung cảnh yên tĩnh thanh u lập tức có chút nhân khí.
Quý Trạch đi tới bờ sông nói: “Đây chính là Tấn giang?” Anh liếc mắt nhìn mặt sông, nói với Mục Trường Sinh, “Nhìn qua không có gì đặc biệt.”
Mục Trường Sinh nhàn nhạt nói, “Cũng là bởi vì không đặc biệt gì cho nên mới cần thiết phải chú ý.”
Vào lúc này, mấy thức tỉnh giả đi tới nơi này liền móc ra các loại máy móc tra xét báo cáo với Quý Trạch: “Kết quả biểu hiện tất cả trị số đều bình thường.”
Quý Trạch thấy thế, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm mảnh rừng cây bên kia sông nói, “Nếu tất cả đều bình thường, kia liền trực tiếp qua sông.”
Triệu Thành An lại nói: “Chờ một chút đi!” Anh nhìn thông tấn khí, nói: “Lục lão sẽ mang theo những người còn lại lại đây.”
Ứng Thiên nhướng mày, “Lão già đó làm sao mà đột nhiên lại đây?”
Triệu Thành An trả lời: “Theo Lục lão nói, ông ấy sẽ mang cho chúng ta vài thứ.”
Quý Trạch nhìn chằm chằm rừng cây đối diện, mất tập trung nói: “Thời gian lãng phí không nổi đâu, không cần chờ, chúng ta đi trước.” Anh mới vừa cất bước, lại bị Mục Trường Sinh ngăn cản.
“Chờ một lát nữa. E rằng Lục lão thật có chuyện gì nói cho chúng ta.” Mục Trường Sinh nói. Đối với lão nhân gần như là đem Thiên Sơn ngọc tủy cho không hắn, trong lòng Mục Trường Sinh vẫn rất tôn kính.
Quý Trạch liếc nhìn Mục Trường Sinh một cái, trên mặt có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nói: “Thôi, vậy thì chờ một lát nữa đi!”
Mọi người vì vậy đợi gần tới nửa giờ, nửa giờ sau, bầu trời bỗng nhiên truyền đến vài tiếng tiếng rít, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một con chim lớn màu trắng kéo một chiếc… một chiếc xe dài hơn cái nhà, từ không trung chậm rãi hạ xuống.
Mãi đến tận khi chim trắng lớn kia từ từ tiếp cận, mọi người mới nhìn rõ, hóa ra vậy mà không phải chim lớn gì, mà là một con hạc giấy! Hạc giấy!
Nhìn hạc giấy toàn thân trắng noãn, phù văn trên đầu lóe sáng, trong mắt không ít người ở đây lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mục Trường Sinh nhìn phù quang trên hạc giấy, mơ hồ cảm thấy phù văn kia có chút quen mắt. Hắn phác họa từ đầu tới cuối phù văn kia trong đầu một chút, rất nhanh thì nhớ tới phù văn này giống một cái đạo phù nào đó trên cánh tay Y Thủy Mi như đúc.
“Là cô nhóc Y Thủy Mi kia.” Trí nhớ Ứng Thiên cũng không xuất sắc như Mục Trường Sinh, thế nhưng khứu giác y nhạy bén, cánh mũi khẽ run lên, liền ngửi được mùi vị thuộc về Y Thủy Mi trên đó.
Lúc này hạc giấy đã lôi kéo chiếc xa dài hơn nhà kia để xuống đất.
Cửa xe bị đẩy ra, Lục lão chống gậy, tinh thần sáng lạn từ trong xe đi ra, “Chào buổi tối nha, những người trẻ tuổi!”
Y Thủy Mi im lặng đi theo sau lưng ông, khi nhìn thấy Mục Trường Sinh thì nhẹ gọi một tiếng, “Trường Sinh ca.”
Mục Trường Sinh thoáng gật đầu, Ứng Thiên bên cạnh hắn lại châm chọc bật cười một tiếng.
Y Thủy Mi bây giờ còn vô cùng sợ Ứng Thiên, nghe tiếng lập tức rút tầm mắt về.
Lục lão động viên vỗ vỗ tay Y Thủy Mi, các thức tỉnh giả khác đi ra từ nhà xe sau lưng ông.
Quý Trạch nói: “Lục lão lớn tuổi vậy rồi, sao lại đột nhiên đến đây tham gia náo nhiệt?”
Lục lão cười ha ha, chẳng hề tính toán cùng Quý Trạch, mà chỉ nói: “Đương nhiên tới đưa trang bị cho mấy thằng nhóc các con.”
Ông mới vừa nói xong, Y Thủy Mi liền xoay người đi vào trong nhà xe, trong chốc lát liền cùng Nhậm Thiên Lý nhấc ra một cái rương lớn, mở rương ra, lộ ra từng cái từng cái vòng tay đặt chỉnh tề bên trong.
“Xem đi, từng cái đều làm thành vòng tay pháp khí phòng ngự, mấy đứa mỗi người một cái!” Lục lão hào khí vung tay lên, ra hiệu mọi người tới nhận.
Pháp khí phòng ngự cũng là thứ tốt hiếm có, cũng chỉ có Lục lão thân là luyện khí đại sư mới dám hào phóng như vậy.
Nhìn thấy vòng tay trong rương, trên mặt thức tỉnh giả ở đây đều lộ ra nét mừng, nhiệm vụ lần này không biết có bao nhiêu hung hiểm, thêm cái pháp khí phòng ngự chính là bảo đảm tính mạng hơn a!
Ngay cả Quý Trạch bởi vì đợi nửa giờ mà rất không cao hứng cũng không tiện nghiêm mặt thêm.
Không quản mọi người ở đây là biểu tình gì tâm tư gì, Ứng Thiên là người đầu tiên xông tới, mắt gấp tay nhanh nắm lên hai cái phẩm chất tốt nhất.
Lông mày Lục lão dựng đứng, râu mép vung một cái, trực tiếp nhấc lên gậy gõ lên trên lưng y một cái, “Nhóc thúi, gấp cái gì!”
Ứng Thiên da dày thịt béo, không đau không ngứa, còn không quên trêu chọc: “Lão nhân gia ngài kiềm chế một chút, coi chừng bị đau lưng.”
Lục lão cười nói: “Coi như đau lưng cũng phải trước tiên đánh con một trận xả giận.”
Ứng Thiên cười cười không đáp lời, thân thể lóe lên đã đến bên người Mục Trường Sinh, đem một cái vòng tay đeo cho hắn.
Sờ thấy Mục Trường Sinh đeo vòng tay khá rộng, Ứng Thiên có chút đau lòng nói, “Vẫn quá gầy.”
Mục Trường Sinh cụp mắt không nói, cầm qua một cái vòng khác trong tay Ứng Thiên, đeo lên cho y.
Quý Trạch đứng ở bên cạnh thoáng nhìn dáng dấp hai người như vậy, lập tức quay đầu, nhắm mắt làm ngơ.
Đợi đến mỗi người đều nhận xong vòng tay, Lục lão ngồi trên ghế Y Thủy Mi dọn ra, nói với mọi người: “Mấy đứa đi đi, lão già này mấy đứa cầm Vọng Hư kính đi ra.” Nói thế nào cũng là bảo vật trong truyền thuyết a, ông thân là luyện khí sư nhất định phải lấy tới hảo hảo nghiên cứu một chút.
Mục Trường Sinh hướng về Lục lão gật gật đầu, dưới ánh mắt của mọi người, bước lên đoạn độc mộc kia trước tiên.
Vừa đi lên độc mộc kia, Tấn giang mới vừa nhìn qua không hề dị thường lập tức có động tĩnh, mặt sông u lục triệt để dừng lại lưu động, rồi lại một cái lại một cái bong bóng không ngừng nhô ra.
Mục Trường Sinh đi ra bước đầu tiên trên cầu độc mộc, những bóng bóng đó dồn dập vỡ tan, từng cái bóng u ám bắt đầu ở dưới mặt nước bơi lội.
Mục Trường Sinh đi bước thứ hai trên cầu độc mộc, những cái bóng đó bắt đầu nổi lên mặt nước, lại là một đám thủy quỷ mặt vừa xanh đen vừa sưng phù, mở to đôi mắt đỏ, vô thanh vô tức bơi tới hướng Mục Trường Sinh.
Mục Trường Sinh đi bước thứ ba trên cầu độc mộc, những thủy quỷ ngón tay xanh trắng khô gầy đã bơi tới một bên cầu độc mộc, đưa cánh tay dài, dùng từng đôi bàn tay sắc bén muốn cào lên người Mục Trường Sinh.
Bóng đêm rất nhạt, cố tình thức tỉnh giả thị lực kinh người, có thể đem hết thảy trước mắt thấy rất rõ ràng, mắt thấy Mục Trường Sinh một người bị một đám thủy quỷ vây nhốt, đều vì hắn lau mồ hôi.
Ứng Thiên nắm chặt nắm đấm, chăm chú nhìn Mục Trường Sinh, chỉ lo hắn không cẩn thận từ độc mộc té xuống, đáng chết! Mấy thức tỉnh giả kia vì sao không tự mình đi trước! Vào lúc này y cũng sớm đã quên mất là Mục Trường Sinh đưa ra ý kiến là người đầu tiên đi lên.
Bước thứ tư, Mục Trường Sinh bước ra một bước, những thủy quỷ kia lớp sau tiếp lớp trước xông lên, đầu con xông lên đầu tiên gần như đụng phải mũi chân hắn.
Mục Trường Sinh mặt không đổi sắc, tiếp tục đi về phía trước. Những thủy quỷ nhào lên bỗng nhiên phát ra từng tiếng rít gào thê thảm vặn vẹo, như là gặp thứ gì cực kỳ khủng bố đáng sợ, trên gương mặt cứng ngắc khủng bố lộ ra sợ hãi, chỉ trong chớp mắt tất cả đều chui vào đáy nước.
Mí mắt Mục Trường Sinh đều không động đậy, vẫn duy trì tốc độ như ban đầu, không nhanh không chậm đạp lên độc mộc đi qua sông.
Hai chân đứng ở bờ bên kia dừng trước rừng cây nhỏ, Mục Trường Sinh quay người nhìn mọi người nói, “Có thể.”
Ứng Thiên vọt lên đầu tiên, một đường không trở ngại chút nào.
Ngay sau đó, Quý Trạch, Túc Thanh Nguyên, Triệu Thành An cùng Tả Tư Phục cũng đi tới.
Mấy người này khi đi lên đều không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, nhưng là đợi đến khi những thức tỉnh giả khác theo sau, tình huống liền ác liệt lên, thủy quỷ lúc trước chui vào đáy nước lại một lần dâng lên.
Chúng nó không thể bơi vào bờ, cũng nhảy không nổi trên mặt nước, hai cái tay lại như dài hơn thường nhân một khớp xương, vừa dài vừa sắc, có người nhất thời không cẩn thận liền bị kéo hơn nửa miếng vải.
Nghe roẹt một tiếng, sắc mặt thức tỉnh giả kia lúc này liền thay đổi. Những thủy quỷ này chẳng hề như thủy quỷ bình thường, mà gần như là ma vật biến dị, cho dù là thức tỉnh giả theo chân chúng nó đối đầu, cũng đòi không được bao nhiêu chỗ tốt.
Cũng có người từng thử từ vùng trời bay qua, nhưng đáng tiếc nơi này rất cổ quái, nhảy còn không nhảy qua được, càng khỏi nói bay.
Che giấu dưới tiếng rít sắc bén của thủy quỷ sắc cùng tiếng nhóm thức tỉnh giả xui xẻo, độc mộc gác trên sông phát ra thanh âm rất nhỏ, như là suy yếu rên rỉ không chống đỡ nổi.
Khi một nhóm thức tỉnh giả đi qua, một thức tỉnh giả mới vừa đi lên, độc mộc rốt cục cũng không kiên trì được nữa, gãy ngay chính giữa…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook