Tối Cường Dị Giả - Phong Khinh Trần
C2: Đối Mặt Với Nguy Cơ

Chương 2: Đối mặt với nguy cơ

Không thể không nói, tốc độ hồi phục của cơ thể này rất mau chóng. Nghiêm Lục Quân mới nghỉ ngơi vài ngày, thể lực cũng đã khôi phục lại được 6, 7 phần. Nếu là người bình thường, có lẽ phải chờ gần một tháng mới có thể đi lại bình thường được.

Trong vài ngày này Nghiêm Lục Quân cũng cố gắng tìm hiểu thêm về thế giới này. Bởi vì ngôn ngữ và chủng tộc cũng không khác với thế giới cũ nên hắn đoán có thể đây chính là một vũ trụ song song, bằng cách nào đó khi Thoãn Sinh ở thế giới ban đầu chết đã bị kéo vào trong thân thể này và trở thành Nghiêm Lục Quân. Về phần Nghiêm Lục Quân ban đầu, có thể đã chết, hoặc có thể cũng giống như hắn, sống lại ở trong một thân thể khác. Hoặc tệ hơn, Nghiêm Lục Quân chỉ là hôn mê, vẫn còn ý thức ngủ sâu ở trong thân thể này, hắn hoàn toàn không chắc chắn. Loại cảm giác sống nhờ bên trong cơ thể người khác thế này quả thật bất an, Thoãn Sinh cứ có cảm giác một ngày nào đó chủ cũ sẽ trở về rồi đuổi cái tên chiếm nhà là hắn đi.

Nhưng, cho dù lo lắng Thoãn Sinh cũng không hề cảm thấy sợ hãi. Vốn sống trong thời kỳ tận thế, hắn đã quen với cuộc sống dành giật từng giây phút để sống rồi. Cho dù có một ngày bị đuổi khỏi thân xác này, hắn vẫn coi như là có lời.

Vì thế, hắn bắt đầu tập trung vào việc hồi phục và xác định mục tiêu mới của hắn bây giờ.

Nhờ có sự cố gắng, cuối cùng sau một thời gian hồi phục Nghiêm Lục Quân cũng có thể hoạt động lại bình thường, tuy cơ thể còn suy yếu nhưng đã không gây trở ngại gì lớn nữa. Khiến hắn đau đầu là chuyện trong công ti của nguyên chủ. Bởi vì kiếp trước hắn mới chỉ là một sinh viên năm 3, mặc dù là cũng học chuyên ngành kinh tế, nhưng để cho hắn quản lý một công ty thì đúng là chuyện không thể nào.

May mắn là nguyên chủ có vài thuộc hạ đáng tin tạm thời tiếp quản công ty, cho nên Nghiêm Lục Quân lấy danh nghĩa nghỉ ngơi hồi phục, tránh được bản thân lòi.

Lúc này hắn đang ngồi trong phòng khách xem một chút tin tức, hiện tại hắn vẫn còn tiếp tục nghiên cứu thế giới này. Nghiêm Lục Dương em trai hắn hôm nay không ở nhà, hẳn là đã đi trường đại học tiếp tục học rồi.

Không mục đích nhìn nhìn ti vi, cũng không có chuyện gì quan trọng. Cơ bản là một ít tin tức giải trí, không có gì giá trị đáng xem. Khi Nghiêm Lục Quân đang muốn đóng lại ti vi thì một cái tin tức giống như đem hắn cố định lại.

"3 ngày nữa sẽ có hiện tượng siêu bão mặt trời, dự đoán sẽ kéo dài liên tục trong 1 ngày, gây ảnh hưởng trên toàn cầu. Theo chuyên gia phân tích, có lẽ cơn bão còn gây ra ảnh hưởng tới các thiết bị điện tử, mong mọi người..."

Tiếng trên ti vi càng ngày càng trở nên nhỏ dần, remote bị rơi trên sàn nhưng Nghiêm Lục Quân cũng không có thời gian đi nhặt.

Ngày 24 tháng 9, siêu bão mặt trời lớn nhất trong lịch sử, cũng là ngày tận thế bắt đầu. Cái ngày này, là ngày bất kể nhân loại nào còn may mắn sống sót sau tràng tai nạn kia đều không thể nào quên. Chỉ sau một ngày tỉnh dậy, một nửa nhân loại đều không còn là nhân loại. Một nửa còn lại còn chưa kịp phản ứng liền bị đám nhân loại biến dị tiêu diệt mất một phần tư. Trong đó còn có một phần nhân loại bị lây nhiễm mà biến dị thành loại quái vật kia. Cuối cùng, loài người may mắn còn sống sót sau tận thế chỉ còn ít ỏi không có mấy. Là mọi người nương tựa lẫn nhau sống sót.


Chết một lần, trải qua một thế giới, vốn Nghiêm Lục Quân còn hi vọng hết thảy tận thế sẽ không phát sinh, nhưng không ngờ lịch sử vẫn là lặp lại đây. Không phải là hắn không nghĩ tới, chỉ là trong thâm tâm Nghiêm Lục Quân vẫn không muốn tận thế kia sẽ phát sinh, cho nên mới cố gắng không nghĩ tới. Lại vẫn là chuyện tất yếu không thể tránh khỏi.

Thật lâu sau, Nghiêm Lục Quân mới lấy lại được bình tĩnh. Đầu não hắn bắt đầu vận chuyển, lên kế hoạch cho chuyện sắp tới. Nếu như hắn chỉ có một thân một mình, ngược lại là hắn không có gì cần để ý, chỉ cần dự trữ tốt vật phẩm thiết yếu rồi chờ tới ngày tận thế giáng xuống là được. Nhưng hiện tại hắn là chủ một nhà, phía dưới còn có một đứa em cùng người quen của nguyên chủ, hắn hành động ngược lại là phải cẩn thận một chút để tránh bị nghi ngờ.

Nghiêm Lục Quân nắm bắt lấy điện thoại, nhanh chóng tìm dãy số của Nghiêm Lục Dương bấm xuống, sau vài hồi chuông thì chủ nhân rất mau bắt máy.

"Alo. Đại ca sao? Tìm em có chuyện gì thế?" Đầu dây bên kia, Nghiêm Lục Dương giọng nói vui vẻ truyền tới, cậu là vừa mới hết tiết liền nhận được điện thoại của anh trai.

"Lục Dương." Giọng nói trầm thấp của Nghiêm Lục Quân vang lên, mang theo một loại uy nghiêm khó nói."Ba hôm nữa em có được nghỉ hay không?"

"Ba hôm nữa?" Bị hỏi như thế, Nghiêm Lục Dương rất là khó hiểu. Nhưng anh trai nhà mình hỏi, cậu vẫn là ngoan ngoãn suy nghĩ trả lời."Ngày mai thì ngược lại có, nhưng mấy ngày tới liền có tiết. Làm sao vậy đại ca?"

"Em xin nghỉ vài hôm đi. Trở về nhà, có việc." Chỉ thị ngắn gọn rõ ràng, ngay cả một cái lấy cớ cũng không có.

"Ơ, xin nghỉ? Có chuyện gì sao đại ca? Anh xảy ra chuyện?" Nghiêm Lục Dương vừa nghe cũng không nghi ngờ gì, có lẽ do hiểu biết đại ca hắn sẽ không làm chuyện vô nghĩa, cho nên đối với quyết định của Nghiêm Lục Quân rất là tin tưởng.


"Là có chuyện. Nếu được thì em cấp tốc trở về ngay đi."

"Vâng. Đại ca."

Sau khi đã trò chuyện xong, Nghiêm Lục Quân liền cúp máy. Lúc này lão quản gia cũng từ phòng bếp bưng một cốc cafe lên, trùng hợp nghe được anh em họ Nghiêm nói chuyện, liền lo lắng đặt tách cafe xuống hỏi Nghiêm Lục Quân một câu.

"Nghiêm gia. Đã xảy ra chuyện gì sao?"


"Đúng vậy. Quản gia Lâm. Tôi cần ông đưa tôi đi mua một vài thứ." Nhìn thấy quản gia Lâm xuất hiện, Nghiêm Lục Quân cũng không mấy kinh ngạc. Hắn là đã nhận ra ông khi ông mở cửa. Dù sao muốn đột nhiên mua một đống vật tư về để ở nhà, hắn cũng không thể giấu diếm được vị quản gia này.

Nghe thấy Nghiêm Lục Quân nói muốn ông đưa đi mua vài thứ, quản gia Lâm liền đứng thẳng thân mình, rất chuyên nghiệp không hề hỏi nhiều, vội vàng xưng vâng rồi lui xuống chuẩn bị xe.

Nghiêm Lục Quân cũng thay quần áo đi ra khỏi nhà, liền nhìn thấy một cái BMW màu đen chờ sẵn ở cửa, quản gia Lâm đứng ngay ngắn ở bên cạnh, đoán là đang chờ hắn. Nghiêm Lục Quân cũng không nhiều lời, bước lên xe liền yêu cầu tài xế trở tới thương trường lớn nhất.

Hắn một đường đi vào trong siêu thị, vung tay liền đem một đống lương thực thực phẩm cùng đồ dùng thiết yếu hàng ngày đều thu mua. Trên cơ bản, một vòng này mỗi nơi Nghiêm Lục Quân trải qua đều tạo ra một trận oanh động. Nếu không phải quản gia Lâm ở phía sau trả tiền đầy đủ, phỏng chừng mua sắm kiểu bao toàn bộ cửa hàng này của Nghiêm Lục Quân đều phải khiến cho nhân viên cửa hàng đem hắn là kẻ điên mà đuổi ra ngoài.

Quản gia Lâm đi theo phía sau hắn cũng là một trận mồ hôi lạnh. Nhưng mà thân là một quản gia, hắn cũng không thể đối với thiếu gia nhà mình nói cái gì. Nhắm mắt làm ngơ cho rằng Nghiêm gia nhà ông đây là phản ứng phụ khi não bị chấn thương. Dù sao cũng chỉ là chút tiền thôi mà, Nghiêm Lục Quân vui vẻ là được. Quản gia Lâm tràn đầy từ ái mà nghĩ.

Cuối cùng, sau khi mua sắm xong xuôi, số lượng vật phẩm quá kinh người. Hàng hóa phải chia thành mấy lần mới có thể chuyển hết. Còn may biệt thự nhà họ Nghiêm ở ngoại thành, dân cư thưa thớt, nhà cũng đủ rộng, đem một đống đồ vật đều chất đống tại trong nhà kho.

Nhưng cho dù vậy cũng vẫn không đủ sắp xếp, Nghiêm Lục Quân nhìn nhìn một chút, dứt khoát ra lệnh cho người ta đem mấy cái phòng trống trong nhà đều bỏ sạch, tạm thời dùng như nhà kho.

Đám người hầu nhìn ông chủ của bọn họ giống như phát rồ mua một đống thứ về, đều nhất trí cho rằng ông chủ đang phát điên. Ai nấy đều hoang mang vô cùng.

Ngược lại Nghiêm Lục Quân cũng không hề để ý hành động mình làm khiến người khác hoang mang thế nào. Hắn còn đang phải tính toán làm sao có thể mua tới một ít súng ống đạn dược...

Chuyện này để cho lão quản gia Lâm làm đi. Hắn nghe nói trước đây Nghiêm gia cũng từng giao dịch với hắc đạo, hẳn là quản gia Lâm cũng sẽ hiểu biết như thế nào liên hệ chứ. Ít nhất, so sánh với cái người "mất trí nhớ" là hắn đây thì tốt hơn nhiều.



Sau khi nghe được phân phó của Nghiêm Lục Quân, quản gia Lâm là một cái giật mình. Mơ hồ trong lòng có một loại dự báo không tốt. Ông sống quá nửa đời người, trải qua cũng rất nhiều chuyện rồi, ông có thể nhìn ra Nghiêm Lục Quân hoàn toàn không phải là thần trí bất thường. Nhưng hắn lại đột nhiên muốn mua nhiều vật dụng như vậy, thậm chí còn có cả súng ống đạn dược. Hiển nhiên, là sắp tới có chuyện gì đó sắp phát sinh.

"Nghiêm gia... Lão có thể đón con trai lão tới đây được chứ?" Suy tính hồi lâu, quản gia Lâm vẫn là đem câu này hỏi ra miệng. Ông biết là người làm không thể tùy tiện thăm dò ý chú nhân, nhưng nghĩ tới đứa con trai duy nhất của mình, ông vẫn là mong muốn nó được an toàn.

Nghiêm Lục Quân nghe thấy quản gia Lâm nói như vậy, hơi lâm vào trầm tư. Hắn biết nếu là tận thế tiến đến, càng tập trung đông người thì sẽ càng dễ dàng xảy ra chuyện. Nhưng đối mặt với lời cầu xin của quản gia Lâm, hắn lại không thể nào từ chối được. Tuy hắn không phải là người lòng tốt thừa thãi, nhưng cũng không phải là người mất hết nhân tính không quan tâm sống chết của người khác.

"Được rồi. Có điều. Tới lúc đó, tất cả mọi người đều phải nghe lệnh tôi. Nếu không hậu quả tự gánh."

"Được được. Nghiêm gia, lão hiểu. Lão lập tức đi thu xếp ngay."

Đợi tới khi lão quản gia đã ra ngoài, Nghiêm Lục Quân cũng không hề trì hoãn, tiếp tục vùi đầu vào suy nghĩ xem có những điều gì cần phải lưu ý khi tận thế tới, để hắn có thể kịp thời ứng phó.

Một ngày bận rộn, cho tới sáng hôm sau cũng còn rất nhiều chuyện để Nghiêm Lục Quân phải để ý. Hắn vẫn tiếp tục khắp nơi thu thập đồ dùng, lương thực. Trong nhà không còn chỗ cũng không sao, hắn có mấy tòa biệt thự trống khác cũng ở ngoại ô. Thiếu chỗ, hắn liền đem đồ đạc tất cả chuyển tới nơi đó.

Tập đoàn của Nghiêm gia là tập đoàn lớn, động tĩnh này của hắn khiến cho giới thượng lưu trong thành phố A nổi lên hoang mang, đều sôi nổi cử người tới thăm dò. Đáng tiếc đều bị Nghiêm Lục Quân chặn ngoài cửa. Thế lực khắp nơi không nhận được tin tức gì, đều tức giận đem Nghiêm Lục Quân ở trong vòng nói xấu. Thấy hắn đem tất cả tài sản ra mua một đống thứ lương thực vật phẩm liền cho rằng hắn điên rồi. Nhưng cũng có vài người tâm cơ cẩn thận, vì phòng ngừa cũng học theo Nghiêm Lục Quân mua chút đồ dự trữ trong nhà. Dù sao với đám nhà giàu này, bỏ ra chút tiền mua mấy thứ bình dân này cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Cho nên khi Nghiêm Lục Dương về thấy nhà mình chất chồng một đống thứ, cậu suýt nữa thì tưởng mình vào nhầm nhà.

"Đại ca. Này là có chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy Nghiêm Lục Quân đứng ở giữa phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc chỉ huy đám người đem đồ vật vận chuyển vào trong, Nghiêm Lục Dương liền hoảng hốt tiến tới dò hỏi.

"Một lát anh sẽ giải thích sau. Hiện tại em trước tiên về phòng đi. Anh còn một số việc phải làm." Thấy Nghiêm Lục Dương đã về, Nghiêm Lục Quân cũng có chút thở phào. Người thân của hắn đã trở lại, coi như là khiến cho hắn buông tâm xuống.

Lão quản gia bên kia cũng đã liên hệ thành công, có điều loại vật phẩm như súng ống này không tiện quang minh chính đại giao dịch, cho nên phần lớn đều đã giấu ở nơi khác, trong nhà hắn chỉ giữ lại vài cây để phòng thân.

Đợi cho thùng hàng cuối cùng đã được sắp xếp xong cũng là tối muộn, Nghiêm Lục Quânmệt mỏi cùng Nghiêm Lục Dương dùng xong cơm nước, liền đem người gọi tới trong phòng ngủ của hắn. Hắn cần phải giải thích cho hành động mình đã làm.


"Anh là nói, anh mơ thấy thế giới tận thế, liền là vì trận siêu bão mặt trời kia?" Đây là đồ ngốc mới nghĩ ra sao. Nghiêm Lục Dương ngồi trên ghế, trừng lớn hai mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm của anh mình đang ngồi trên giường kia, nhưng không dám nói câu cuối cùng trong lòng ra.

"Phải. Em tin hay không cũng được. Chỉ cần vài ngày tới, nghe theo anh." Nghiêm Lục Quân trầm giọng nói. Đối với chuyện tận thế này, không phải người đã từng trải qua là tuyệt đối sẽ không có người tin. Hắn cũng không mong gì đối phương sẽ tin tưởng hắn. Chỉ cần nghe theo hắn là đã đủ.

Không thể không nói, thân phận hiện tại cho hắn rất lớn trợ giúp. Bởi vì nguyên chủ từ trước tới giờ đều rất quyết đoán uy nghiêm, cho nên đối với hành động hoang đường vô lý này của hắn, tất cả mọi người ngược lại là không có ai dám phản đối.

Nghiêm Lục Dương lại càng không có gì phản đối. Chút tiền này đối với Nghiêm gia mà nói cũng chẳng là bao nhiêu. Tiêu liền tiêu, anh cậu thích là được. Cứ ngoan ngoan mà nghe theo y được rồi.

"Vậy đại ca, tận thế anh nhìn thấy kia, là có bộ dáng gì?" Không tin thì không tin, nhưng Nghiêm Lục Dương vẫn có chút tò mò đối với "giấc mơ" đại ca mình nhìn thấy.

"Đại khái... Sau hồi bão mặt trời kia. Một nửa nhân loại liền biến dị, trở thành tang thi không có suy nghĩ, chỉ biết lấy máu thịt tươi làm thực vật, tàn sát nhân loại. Một nữa nhân loại thì trải qua một trận sốt cao, ai phát sốt qua liền sẽ không bị biến dị. Nhưng nếu bị tang thi làm bị thương, lây nhiễm virus, vậy thì sẽ trở thành tang thi tiếp tục giết người." Đơn giản kể lại sự ra đời của tang thi, Nghiêm Lục Quân liền nhớ lại cảnh tận thế khi đó, trong lòng không khỏi trở nên nặng nề.

"Đáng... Đáng sợ như thế." Nghiêm Lục Dương chỉ nghe cũng có thể tưởng tượng ra được sự đáng sợ tang thi mang lại, cả người không nhịn được run rẩy. Nếu là chuyện như vậy thật sự phát sinh, vậy nhân loại...

"Không sao. A Dương, có anh ở, tuyệt đối sẽ không làm em có chuyện." Rất khó được, Nghiêm Lục Quân vỗ vỗ vai em trai mình an ủi, nghiêm túc mà hứa hẹn. Đây cũng là hứa hẹn của Thoãn Sinh với Nghiêm Lục Quân thật sự. Thoãn Sinh thay Nghiêm Lục Quân sống, vậy cũng sẽ thay hắn bảo vệ người nhà hắn.

"Em mới không sợ đây. Em cũng có thể bảo vệ đại ca." Không biết là an ủi của Nghiêm Lục Quân có tác dụng hay do hùng hài tử gan dạ, thế mà tên nhóc này lại có thể ưỡn thẳng lưng tỏ vẻ sẽ bảo vệ lại Nghiêm Lục Quân đây.

Nhìn bộ dạng này của cậu, Nghiêm Lục Quân cũng không tránh khỏi mỉm cười. Tuy ít khi cười khiến cho nụ cười này của hắn có vẻ cứng nhắc, nhưng ít ra khiến biểu tình trên mặt Nghiêm Lục Quân nhu hòa không ít.

"Vậy, vậy đại ca. Em về trước đây. Có gì anh cứ sai bảo em." Bị nụ cười của Nghiêm Lục Quân làm cho ngượng ngùng, Nghiêm Lục Dương đỏ cả mặt, nhanh chóng chạy vội kiếm cớ về phòng.

"Được. Em ngủ đi. Ngủ ngon." Nghiêm Lục Quân nói vậy, liền phất tay tỏ ý cho Nghiêm Lục Dương có thể đi đi.

Nhìn cánh cửa bị Nghiêm Lục Dương cẩn thận đóng tốt, Nghiêm Lục Quân tâm tình nặng nề cuối cùng là bình tĩnh lại một chút. Không sai, hắn có thể sống sót mười mấy năm sau tận thế, lần này nhất định cũng có thể bảo vệ mọi người sống sót sau tai nạn được.

Chuyện cần làm, chỉ còn là yên lặng chờ tới tận thế mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương