(5)
Lời này vừa nói ra, tôi rõ ràng thấy được tia hoảng loạn trong mắt ảnh đế.
Thủy Tuyền cũng hoảng loạn, dù sao thì nếu tôi thật sự nôn trên xe, sẽ hủy hoại toàn bộ hình tượng của cô ấy với ảnh đế.

Cô lại níu góc áo tôi, nhỏ giọng nói bên tai: “Tiểu Nhất, cậu nhịn đi.”
Tôi cũng nói nhỏ vào tai cô: “Tôi nhịn má cô đấy.”
Thủy Tuyền kinh ngạc nhìn tôi, mắt cũng ngấn nước, cảm giác một giây sau liền có thể khóc: “Tiểu Nhất, sao cậu lại nói lời này với mình…”
Mẹ, không phải đóng giả bạch liên hoa thôi sao, lẽ nào cô tưởng tôi không biết giả chắc?
Tôi lấy ra ba phần diễn xuất của lúc từ chối tăng ca trước mặt sếp, yếu đuối nhịn về sau một bước, khóc sướt mướt nói: “Tiểu Tuyền, tớ không phải cố ý đâu, tại vì chất lượng xe không được tốt lắm, tớ say xe quá… Chúng ta là bạn thân, cậu chắc chắn không trách tớ đúng không?”
Nói xong lời này, từ trong túi rút ra khăn giấy, hướng về nơi căn bản không có giọt nước nào tồn tại mà gắng sức lau qua lau lại.
Ảnh đế nhịn không được nữa: “Quản gia, tìm cái túi nôn cho cô ấy.”
Quản gia tức tốc không biết từ góc kẹt nào lôi ra một túi giấy đưa cho tôi, tôi vừa nhìn, trên đó in chữ “Hãng hàng không XX”.

Trong lòng cảm thán, hóa ra ảnh đế cũng biết tiết kiệm như vậy.
Chỉ là, một đường chạy đến lầu dưới của công ty, tôi cũng không thật sự nôn ra.
Trong truyện gốc, trước khi tạm biệt, ảnh đế còn để lại số điện thoại cho nữ chính, nếu cô ấy có việc thì tìm đến hắn.

Nhưng lần này, có vẻ như không muốn gặp tôi thêm giây nào, tôi và Thủy Tuyền vừa xuống xe, ảnh đế liền tăng tốc mà chạy đi mất.
Thủy Tuyền ai oán nhìn tôi: “Tiểu Nhất…”
Thoát khỏi không gian chật hẹp, cảm giác không thoải mái phút chốc tan biến hết.

Tinh thần tôi phấn chấn trở lại, nói với Thủy Tuyền: “Tôi khỏe rồi, mình đi thôi.”
Tôi có thể thấy rõ một tia tức giận hiện lên trong mắt Thủy Tuyền.

Chúng tôi đi thang máy lên tầng 17, cửa vừa mở, phía sau là một thế giới tràn ngập ánh mặt trời.

Vô số nữ diễn viên xinh đẹp cùng với các quản lý của họ đã đợi sẵn ở đây, một số còn mang theo cả thợ trang điểm, bọn họ đang cẩn thận dặm lại lớp trang điểm.

Quay lại nhìn Thủy Tuyền đứng bên cạnh, mặt mộc, ngay cả tóc cũng chẳng làm.
Không hổ là nữ chính.
Tôi hỏi Thủy Tuyền: “Người bắt cậu đi thử vai đâu rồi?”
Cô ấy lắc đầu.
“Vậy cậu có biết chi tiết buổi casting không?”
Cô ấy lại lắc đầu.
Vậy con mẹ nó rốt cuộc cô biết được những gì vậy?
Tôi quan sát bốn phía một vòng, đột nhiên có điều không chắc chắn, chẳng lẽ muốn nữ chính một thân đơn thuần cùng đám nữ diễn viên sớm đã thành danh cùng thử một vai? Có phải có chút quá đáng không? Tôi tốt bụng góp ý: “Hay là cậu liên lạc với Triệu Thanh Xuyên đi?”

Thủy Tuyền lại lắc đầu: “Tiểu Nhất, cậu tuyệt đối đừng nói tên anh Thanh Xuyên.

Mình không muốn người khác biết mình và anh Thanh Xuyên có quan hệ như vậy.

Mình muốn tự
nỗ lực giành lấy vai diễn này, cho dù không thành công thì cũng sẽ không hổ thẹn…”
Lại gì nữa đây? Cô cùng anh Thanh Xuyên thì có quan hệ mờ ám gì chứ? Bạn bè thôi mà, sao lại nói một cách gây hiểu lầm như vậy?
(6)
Tôi chưa kịp nói gì, bên cạnh đã có tiếng cười lạnh truyền qua.

Nhìn sang bên cạnh, quả nhiên là một chị đẹp chân dài, mặc đầm đen cùng đôi môi đỏ mọng.
Chị đẹp cười lạnh: “Bây giờ người mới không biết điều ngày càng nhiều, cũng không xem lại vị trí mình nằm ở đâu, dám nói mình cùng Triệu Thanh Xuyên quen nhau, chưa chắc người ta đã biết cô là ai.”
m lượng của cô ta không nhỏ, Thủy Tuyền nghe thấy liền quay đầu hỏi tôi: “Tiểu Nhất, người cô ấy nói là tớ hả?”
Tôi: “…Cậu đoán xem.”
Theo tính cách của Lưu Nhất bản gốc, giờ này chắc hẳn cô ấy đã xông lên đối đáp giúp Thủy Tuyền rồi.
Nhưng tôi không phải Lưu Nhất, tôi thích những chị đẹp nên tôi vẫn đứng yên tại chỗ.

Không nghĩ đến tôi không nói, chị đẹp lại nghe thấy câu hỏi của Thủy Tuyền, nhíu mày nói: “Người tôi nói là cô đó, sao vậy?”
Ối giời, sao nữ phụ phản diện luôn xinh đẹp như vậy?
“Sao cô cảm thấy tôi không quen cô ấy?” Phía sau truyền đến một giọng nam dễ nghe.
Tôi xoay đầu, nhìn thấy một người đàn ông chân dài, tóc ngang, mặc áo sơ mi trắng đang đi về hướng chúng tôi… à không, đang đi về hướng Thủy Tuyền.
Hắn hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của tôi, tôi cũng biết điều mà lui về một bên.
Thủy Tuyền kinh ngạc nói: “Anh Thanh Xuyên, sao anh lại đến đây?”
“Nghe nói hôm nay em muốn thử vai, sao anh lại không đến xem được?” Triệu Thanh Xuyên gương mặt tràn đầy sủng nịch nhìn Thủy Tuyền, còn vươn tay vén lọn tóc dư ra phía sau tai giúp cô.
Tiếp đó ngẩng đầu nhìn chị đẹp, ánh mặt lạnh đi vài phần, “Nếu tôi không đến, tôi hẳn không biết người của tôi bị ức hiếp như vậy.”
Mặt chị đẹp trắng bệch: “Triệu Thanh Xuyên, đây là bạn anh sao?”
Triệu Thanh Xuyên dịu dàng nhìn Thủy Tuyền, nói: “Đây là người con gái quan trọng nhất cuộc đời tôi.”
Hay lắm, lâu đài búp bê Barbie trong mộng cũng bắt đầu nổi lên dưới chân tôi.
Triệu Thanh Xuyên đến, trong mắt Thủy Tuyền không còn thấy tôi nữa, một lòng một dạ ngước lên cùng anh Thanh Xuyên của cô ấy nói chuyện.
Tôi rảnh đến phát chán, chỉ biết ngắm nhìn mỹ nữ xung quanh, âm thầm đánh giá xem cô nào đẹp hơn.
Chị đẹp lúc nãy diss Thủy Tuyền, sau khi bị Triệu Thanh Xuyên tát gáo nước lạnh liền lùi lũi đứng một góc bên cửa sổ.
Tôi lặng lẽ đi qua đó, vốn định hỏi tên của cô ấy, nhưng người ta bị gọi vào phòng, xem chừng bắt đầu thử vai rồi.

Không nhịn được nhàm chán nữa, tôi chỉ còn cách đi về hướng phòng cạnh thang bộ, muốn xem xem thử có gì mới mẻ không.
Không ngờ rằng, tôi vừa đến giữa cửa phòng, liền nghe một giọng nữ động lòng người truyền ra: “Cầu xin chị đó, tôi không diễn tôi không diễn, tôi thật sự không diễn, tôi diễn không được!”
Ễ… Giọng nói này?

Tôi hiếu kỳ hé cửa nhìn vào, trong phòng có một tuyệt sắc mỹ nhân đang diện váy trắng.
Đáng tiếc, mỹ nữ đang có biểu cảm đau khổ, cô xông đến trước mặt người phụ nữ, ra dấu chữ X: “Chị, chị tha cho em đi, chị kêu em lấy số em cũng lấy, nhưng diễn thì em diễn không được!”
Người phụ nữ trước mặt cô ấy nhíu mày nói: “Nhưng đây là phim của đạo diễn La, là cơ hội tốt, sao đột nhiên em lại thay đổi ý định rồi? Tô Vân Y, lẽ nào em không muốn tranh ảnh hậu nữa?”
Tô Vân Y? Là cái vị Tam Kim Ảnh Hậu* vì ảnh đế Mộ Dung Linh mà làm khó dễ nữ chính Thủy Tuyền, sau cùng vì trốn thuế mà phải vào tù, nữ phụ phản diện độc ác của truyện này?
*“Tam Kim Ảnh hậu” là danh xưng mà người hâm mộ xứ Trung dành cho nữ diễn viên xuất sắc giành được giải Ảnh hậu ở cả 3 hệ thống giải thưởng điện ảnh uy tín: Kim Mã (Đài Loan), Kim Tượng (Hồng Kông) và Kim Kê (Trung Quốc)
(7)
“Không muốn, tôi diễn không tốt.”
Tô Vân Y phủ nhận bản thân chắc như đinh đóng cột.
Người quản lý của cô có chút choáng váng, còn có chút phẫn nộ: “Em diễn không tốt thì còn ai diễn tốt đây? Tô Vân Y, em đừng quên, em là diễn viên được đích thân đạo diễn La chỉ định thử vai, hôm nay đến đây chỉ để qua mắt người, em diễn đại cũng được, nhưng sau cùng người được chọn vẫn là em thôi.”
Ồ, tôi nhớ ra rồi.

Trong truyện gốc, đúng là vai diễn nữ chính cuối cùng vẫn thuộc về Tô Vân Y.

Thủy Tuyền không được chọn, cô như là người mất hồn, ai ngờ giọng không cao không thấp của Lưu Nhất khi an ủi nữ chính lại lọt thỏm vào tai đạo diễn.
Đạo diễn vừa chỉ tay, Thủy Tuyền lập tức được diễn nữ phụ số 2.
Chỉ là phim quay được một nửa thì Tô Vân Y bị tin đồn vạ thân, đạo diễn phải lập tức tìm biên kịch sửa kịch bản, đem nhân vật của Thủy Tuyền đổi thành nữ chính.
Tôi còn đang trong hồi tưởng cốt truyện, liền nghe thấy giọng nói vui mừng của Tô Vân Y: “Thiệt không? Tùy tiện diễn là được?”
Quản lý: “…Thiệt.”
Tôi còn muốn tiếp tục nghe nhưng lại bị tiếng hét gọi tôi của Thủy Tuyền và Triệu Thanh Xuyên kéo đi.

Bất lực, tôi chỉ đành tiếc nuối tạm biệt mỹ nữ váy trắng, về bên Thủy Tuyền.
Triệu Thanh Xuyên còn đứng cạnh cô ấy, trực tiếp dùng hành động ngó lơ tôi.

Tôi cũng lười chào hỏi hắn, trực tiếp hỏi Thủy Tuyền: “Cậu biết khi nào mình vào cast chưa?”
Thủy Tuyền ngây người: “Không biết.”
Tôi: “…Vậy khi nãy hai người nói chuyện gì vậy?”
Thủy Tuyền liếc nhìn Triệu Thanh Xuyên, nhỏ giọng nói: “Nhiều tuần rồi tớ không có gặp anh Thanh Xuyên, nói với anh ấy một số chuyện gần đây gặp phải, còn nữa, hẹn luôn tối nay cùng nhau ăn cơm.

Tiểu Nhất, cậu cũng đi với tớ đi…”
“Tôi không đi.” Tôi dứt khoát từ chối cô, tiếp đó khinh thường nhìn Triệu Thanh Xuyên, “Thôi đi, đại tỷ, hôm nay cậu đến đây là để thử vai, có thể nói chuyện chính được không? Đem việc thử vai giải quyết cho xong rồi hẳn bàn chuyện ăn cơm ha?”
Tôi càng nói càng cảm thấy tức giận.

Thủy Tuyền người này giống hệt như đồng nghiệp ngày trước không đáng tin của tôi.
Tôi và người đó phân công hợp tác làm một dự án, trong ngày là phải nộp rồi, tôi để cô ấy đi liên hệ bên phòng phát triển bàn về công dụng sản phẩm, kết quả cô ấy lại đi ăn uống, bàn chuyện lặt vặt với người ta hơn tiếng đồng hồ.

Tôi làm xong phần của tôi, xoay qua hỏi bên phía cô ấy thế nào, cô liền ủ rũ nói: “Ôi trời, tôi quên mất rồi.”
Thù mới hận cũ cứ thế đè nén trong lòng, tôi càng nhìn Thủy Tuyền và Triệu Thanh Xuyên càng không vừa mắt.

Trong lòng nghĩ, sao tôi phải tham dự chút chuyện rách này của nữ chính chứ.
Tôi xoay người muốn đi, kết quả bị Thủy Tuyền giữ lại: “Tiểu Nhất, cậu đừng giận.”
?
Tôi nói: “Tôi không có giận, tôi chỉ lười quản cậu thôi.”
Thủy Tuyền chớp chớp mắt, sắp nghẹn ngào: “Tiểu Nhất, cậu còn nói cậu không giận.

Chúng ta là bạn thân, sao cậu không quản mình chứ…”
Tôi thề, nếu còn ở thêm nửa giờ với Thủy Tuyền, tôi sẽ mắc bệnh “PTSD* bạn thân” mất.
*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
“Đủ rồi.”
Triệu Thanh Xuyên cuối cùng cũng mở miệng: “Không phải chỉ là thử vai thôi sao? Tiểu Tuyền là bạn của cô, không phải là nô lệ của cô, sao phải hà khắc như vậy?”
Nói xong, hắn móc điện thoại ra gọi điện.

Đầu dây bên kia phỏng chừng là đạo diễn, Triệu Thanh Xuyên tùy ý nói vài câu liền định được giờ thử vai cho Thủy Tuyền: “Được, vậy chúng tôi nửa tiếng nữa vào đó.”
Mẹ, có quan hệ thật đúng là tốt mà.
Triệu Thanh Xuyên cúp máy, trừng mắt nhìn tôi, nói với Thủy Tuyền một cách ẩn ý: “Tiểu Tuyền, sau này có kết giao bạn bè nhớ lau mắt cho thật kỹ, không thể vì một người nào đó mà hao tâm tổn sức, biết chưa?”
“Anh Thanh Xuyên, anh đừng nói vậy, Tiểu Nhất cô ấy không phải cố ý, cô ấy là lo lắng cho em quá thôi…”
Triệu Thanh Xuyên nghiêm khắc nói với Thủy Tuyền: “Em chính là lương thiện quá rồi, cho nên mới bị sói lợi dụng lừa gạt.”
Cho anh mặt mũi quá rồi nhỉ?
Tôi lạnh lùng nhìn Triệu Thanh Xuyên: “Này, đại ca, tôi nói anh chừng này dừng lại ngay được rồi đó.

Máy quay còn chưa có quay đến anh, vậy tại sao anh mê diễn xuất như vậy hả? Lúc đóng bộ phim đầu, nếu như dùng một nửa kỹ năng diễn xuất của anh lúc này thì điểm số của bộ phim sẽ không dừng ở 3,7 đâu nhỉ.”
Triệu Thanh Xuyên tức giận nói: “Cô!”
Tôi nhướng mày: “Cô cái gì cô, tôi là cha anh đấy được chưa.”
(img
Trận cãi vã này dẫn đến việc Triệu Thanh Xuyên muốn động thủ với tôi nhưng lại bị Thủy Tuyền ngăn cản lại.
Triệu Thanh Xuyên hít hai hơi sâu, dùng ánh mắt giết người nhìn tôi ba giây, sau đó nói với Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, anh đi trước, lát nữa sẽ có trợ lý đạo diễn đến dẫn em vào, em cứ trực tiếp vào trong thử vai là được.”
Thủy Tuyền gật mạnh đầu: “Được, em biết rồi.”
Cô tiễn Triệu Thanh Xuyên đi rồi liền quay lại khuyên nhủ tôi: “Tiểu Nhất, cậu đừng nói lời như vậy với anh Thanh Xuyên được không…”
Dù gì cũng đã lộ tẩy bộ mặt thật, tôi quyết định không nhịn nữa: “Hắn là anh cậu, chứ không phải anh tôi.”
Trong mắt Thủy Tuyền lóe lên một tia kinh ngạc, cô vừa định nói tiếp thì phía sau cửa có một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Người tiếp theo, Thủy Tuyền.”
Tôi đi cùng Thủy Tuyền vào trong.
Căn phòng này có diện tích rất rộng, phỏng chừng 100-200m2, trên tường có gắn một tấm gương, nhiều máy quay đều đặt ống kính nhắm vào chính giữa vị trí tấm gương đó.
Một bên bày rất nhiều ghế ngồi, phần lớn người ngồi trên đó đều là các diễn viên đã hoàn thành buổi thử vai, một bên còn lại bày 5 ghế ngồi, ngồi trên đó là 5 vị ông lớn, trong đó có một tên ngốc Triệu Thanh Xuyên.
Tôi mang theo tâm thế xem kịch, ngồi vào hàng ghế đầu tiên.

Trợ lý đạo diễn đưa cho cô ấy hai trang kịch bản, sau đó nói: “Mười phút sau bắt đầu thử vai.”
Triệu Thanh Xuyên nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tuyền, đừng quá căng thẳng, em nhất định sẽ làm được.”
Công tâm mà nói, Thủy Tuyền là nữ chính nên diễn xuất khá ổn.


Ít nhất thì đọc lời thoại mạch lạc, rõ ràng, có thăng trầm cảm xúc, biểu cảm có biến hóa nhỏ, ánh mắt cũng có thần, tuy rằng vẫn có chút thiếu tự nhiên, nhưng tổng thể vẫn rất ổn.

Dựa vào vẻ mặt của La đạo diễn có thể thấy được ông ta khá hài lòng với Thủy Tuyền.
“Được rồi, cô qua bên kia nghỉ ngơi đi.” Trợ lý đạo diễn dẫn Thủy Tuyền ngồi xuống bên cạnh tôi, sau đó lại ra cửa gọi người vào, “Người tiếp theo, Tô Vân Y.”
Đến rồi! Nữ phụ độc ác!
Tôi chỉnh lại vạt áo, ngồi nghiêm chỉnh lại, mọi hưng phấn đều đang dâng trào.

Tôi nhớ truyện gốc đã từng nhắc đến, Tô Vân Y diễn xuất tuyệt kỹ, nếu không phải khúc sau bị ngồi tù thì chắc hẳn địa vị trong giới giải trí cao hơn nhiều so với Thủy Tuyền.
__________
Dù sao trước lúc vào tù, cô ấy cũng đã là tam kim ảnh hậu.

Mặc dù khi nãy biểu hiện của cô ấy có chút kỳ lạ, có điều chắc cũng không ảnh hưởng đại cục nhiều.
Tôi còn đang nghĩ ngợi, Tô Vân Y đã đẩy cửa đi vào.
Khụ… đi chân không, tay còn xách theo đôi giày cao gót.
Đại khái cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ đang đổ dồn vào mình, Tô Vân Y xua tay nói: “Tôi có thể giải thích, chỉ là hôm nay mặc bộ đồ này nên tôi không được tiện cho lắm, đứng không được vững.”
La đạo diễn nhíu mày, ra hiệu cho trợ lý đạo diễn đưa kịch bản cho cô ấy: “Mười phút sau bắt đầu thử vai.”
Tô Vân Y nhăn mày đối mặt với hai trang kịch bản được mười phút, tiếp đó đem giấy ném qua một bên, hít một hơi sâu nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Tôi mong chờ diễn xuất của cô ấy.

Sau đó… sau đó tôi được thưởng thức một màn biểu diễn không nói nên lời.
Tô Vân Y và Thủy Tuyền đều thử vai cùng một nhân vật – nữ chính trong bộ phim lần này, Trường Bình công chúa.
Đoạn thử vai này là đoạn Trường Bình công chúa phát hiện phò mã (thanh mai trúc mã của mình) đang thông đồng với địch bán nước, sau khi giết chết phò mã, cô lại phát hiện bản thân mình đã vu oan cho chàng.

Đối mặt với loại đau khổ tuyệt vọng này, nhưng cô vẫn phải duy trì hình tượng công chúa kiêu kỳ, mạnh mẽ.
Theo nguyên văn, độ phức tạp của phần diễn này rất thích hợp để đánh giá khả năng diễn xuất.

Nếu tôi phải tìm một từ để miêu tả phần diễn của Tô Vân Y thì đó là: Idol lấn sân sang diễn xuất.
“Phò mã, Trường Bình ta đã đối xử với chàng không tốt, Đại Ngụy ta có lỗi với chàng!” Tô Vân Y một hơi hét lên, biểu cảm rất lố, “Sao chàng… sao chàng…”
Cô đứng hình một giây: “Xin lỗi, tôi quên rồi, đằng sau là gì tiếp nhỉ?”
Các ông lớn lúc này đều đã xanh mặt.
Tô Vân Y chân không chạy đến góc tường, đem hai trang kịch bản mà cô ấy đã ném nhặt lên lại, sau đó về lại vị trí cũ đọc hết phần thoại còn lại.
Mặt mọi người đều đen như đít nồi, không đợi La đạo diễn mở miệng, Triệu Thanh Xuyên nhàn nhạt nói: “Nghe nói, đây chính là vị được đích thân La đạo diễn chỉ định diễn nữ chính.”
La đạo diễn tức giận nói: “Tô Vân Y, cô đây là đang diễn cái gì?”
Tô Vân Y vô tội chớp chớp mắt: “Không phải, đạo diễn, đây là do quản lý của tôi nói mà, cô ấy kêu tôi lên diễn đại là được, nói chung người được chọn vẫn là tôi thôi.”
Triệu Thanh Xuyên cười lạnh.
“Có điều, ngài cũng đừng chọn tôi, tôi thật sự diễn không được.” Ánh mắt Tô Vân Y lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở người bên cạnh tôi.
Sau đó cô ấy chỉ tay, “Đạo diễn, chi bằng chọn cô gái này đi.

Nữ chính diễn nữ chính, quá phù hợp, bộ phim sau này cũng không cần phải thêm phần cắt phần nữa.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương