Chương 5: Hoàn toàn chiến thắng

Nói thực, vào lúc này Ngải Hân trong lòng cũng hơi kích động.

Cô vừa mong đợi Triệu Dục Thành sẽ thất bại, để bản thân mình có thể xả được cơn tức, lại vừa âm thầm hi vọng anh ta có thể hoàn thành thao tác một cách hoàn hảo để cho bản thân mình có thể được mãn nhãn thưởng thức.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang có tâm trạng vừa hưng phấn vừa phức tạp để đợi xem kịch hay, đột nhiên Triệu Dục Thành đi về phía của cô, vậy mà anh ta lại nhét vào tay cô một cái...

Đồng hồ tính giờ!

Ngải Hân kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, thấy được vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Triệu Dục Thành.

“Cô bấm giờ đi.” Triệu Dục Thành chỉ nói 4 chữ xong liền bước nhanh trở về đường chạy.

Tất cả mọi chuyện đều vô cùng đột ngột, nhưng ngay đến cả thời gian để cho Ngải Hân đơ người ra cũng không có, cô đành phải nhanh chóng cầm lấy cái đồng hồ đó rồi chạy bước nhỏ theo phía sau Triệu Dục Thành, giống như là đang phải cầm một món bảo vật vô giá trên tay vậy, chỉ cần cô làm tuột tay rơi một phát thì sẽ xong đời.

Mọi người ai cũng biết Ngải Hân đang phải chịu phạt, đoán chắc rằng cô vẫn đang rất tức Triệu Dục Thành, nên chắc chắn sẽ không giúp đỡ anh ta giở trò ăn gian. Triệu Dục Thành lại nhét đồng hồ tính giờ vào trong tay cô, thực sự là vô cùng tự tin.

Hít một hơi sâu, Ngải Hân thấy Triệu Dục Thành đã chuẩn bị xong rồi liền hét lớn một tiếng: “ bắt đầu ” rồi ấn đồng hồ tính giờ.

Triệu Dục Thành có sức bật kinh người, trong phút chốc anh ta giống như một mũi tên được bắn vút đi, chỉ chỉ nhìn thấy anh linh hoạt mà xuyên mình qua những chướng ngại vật dày đặc, trong khoảnh khắc hoa mắt chóng mặt, vạt áo của anh lại vô cùng nghe lời, gậy chướng ngại vật bay nhè nhẹ vậy mà không hề dịch chuyển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Hay quá!” phần trình diễn vô cùng xuất sắc khiến cho các học viên đang quan sát không nhịn được mà hét lên khen hay.

“Đội trưởng triệu cố lên!” Thẩm Tú Lệ ngày thường vô cùng trầm tính đột nhiên hét lớn khiến cho các bạn học viên nữ cũng không nhịn được, lần lượt chủ động gia nhập vào hàng ngũ đội cổ vũ, cùng nhau hét lớn cổ vũ.

Trong tiếng cổ vũ của mọi người, hàng loạt động tác của Triệu Dục Thành được hoàn thành một cách trôi chảy, trong khoảnh khắc xông đến điểm cuối cùng, anh ngẩng cao đầu sống như một cơn gió lốc ôm trọn lấy thế giới.

Ngải Hân trố mắt mà nhìn, thực sự đây là lần đầu tiên cô thấy được có một người có thể hoàn thành tất cả những cái động tác một cách trôi chảy đẹp mắt như vậy.

“Ngải Hân, mau ấn dừng ! mau ấn đi!” Phí Tịnh vội đến mức hét lớn với cô.

Lúc này Ngải Hân mới hoàn hồn, vô thức “tít” một tiếng ấn chiếc đồng hồ trong tay, trong phút chốc cả người đều đổ mồ hôi lạnh.

Chuyện gì vậy? vậy mà cô lại bị sự hoàn hảo của Triệu Dục Thành khiến cho kinh ngạc đến đơ người ra, quên mất là bản thân mình vẫn đang có nhiệm vụ phải tính giờ!


Nhanh chóng giơ đồng hồ lên nhìn, Ngải Hân liền thở phào một hơi, vô cùng vui vẻ mà hét lớn: “39 giây 24!”

“Oa, thật là đỉnh quá!” các bạn học nữ cũng đều vô cùng kinh ngạc mà hét lên.

Các bạn học nam cũng vô cùng khâm phục, tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng.

Ngược lại thì, Ngải Hân hơi đỏ mặt vì vừa nãy hình như do cô quá vui, rõ ràng bây giờ bản thân mình nên coi anh là đối thủ mới đúng, tại sao lại cảm thấy vui mừng chứ?

Chẳng lẽ là do suýt nữa cô khiến anh bị thua mất vụ cá cược này sao?

Như vậy thì có thể thấy được, thực lực của Triệu Dục Thành còn có thể nhanh hơn 39 giây 24. Đây quả là một giáo quan có năng lực nghiệp vụ chuyên nghiệp!

Địch Nguyên đơ người mất vài giây, hình như là do không dám tin vào mắt mình. Sáp lại gần Ngải Hân nói: “để mình nhìn xem nào?”

Ngải Hân đưa mặt đồng hồ qua, thành tích 39 giây 24 hiện trên màn hình.

“Đội trưởng Triệu, tôi phục rồi!” Địch Nguyên đột nhiên hét lớn tiếng với Triệu Dục Thành: “từ nay về sau anh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó!”

Triệu Dục Thành bước lớn về phía họ, cầm lấy cái đồng hồ từ tay của Ngải Hân.

“Vậy thì cút về hàng ngũ tập luyện cho cẩn thận đàng hoàng vào cho tôi. Tập hợp!”

Một tiếng hét lớn của anh khiến cho đội ngũ bởi vì vừa quan sát thử thách mà ngồi lác đác mỗi người một nơi lập tức đứng thành hàng. Ngải Hân cũng nhanh chóng chạy về vị trí của mình đứng thẳng lưng.

Lúc này mọi người không dám nói năng lung tung nữa. Triệu Dục Thành dùng thực lực của bản thân, cuối cùng cũng khiến cho đám học viên không biết trời cao đất dày này im mồm.

“Một đám ếch ngồi đáy giếng không có năng lực mà lại còn đòi trèo cao. Sau này ai còn dám nghi ngờ tôi thì cứ phá kỷ lục tôi trước đã rồi hẵng nói. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đứng ở chỗ này chịu sự huấn luyện của mấy người!”

Triệu Dục Thành bắt tay để ở sau lưng, đi đi lại lại ở trước hàng ngũ, to giọng mà khiển trách, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào Ngải Hân hai lượt.

“Nhưng trước khi có thể chiến thắng được tôi, mấy cô cậu lấy đâu ra tư cách mà dám nói năng lung tung trước mặt tôi? ai cho cô cậu dũng khí?”

Ngải Hân bình tĩnh mà đón nhận ánh mắt sắc bén của anh, trong lòng thầm trả lời: Lương Tịnh Như.

Sau khi kết thúc buổi tập luyện, Ngải Hân và Địch Nguyên lại đi làm công việc thu dọn vòi chữa cháy buổi thứ 2. Hôm nay Ngải Hân đã chừa rồi, nên đã tìm một đôi găng tay đeo vào để không động vào vết thương cũ.

“Đội trưởng Triệu thật là giỏi quá, thao tác tay lúc thắt dây thừng...” Địch Nguyên đặt vòi chữa cháy xuống rồi làm điệu bộ bắt chước động tác tay, cậu ấy vẫn còn đang hồi tưởng lại động tác hoàn mỹ của Triệu Dục Thành.


“Nhìn cậu kìa, mấy tiếng trước vẫn còn không phục người ta, mới chỉ khiêu chiến thất bại có một lần mà đã chịu khuất phục rồi ư?” Ngải Hân cười nhạo cậu ấy.

“Mình đây là ngưỡng mộ những người giỏi giang.” Địch Nguyên ngược lại cảm thấy lời cười chê của Ngải Hân như hũ mật ngọt, “haizz, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra ưu điểm của mình ư?”

“Ưu điểm gì cơ?”

“Không thù dai đó. Chỉ cần người đó có thể khiến cho mình tâm phục khẩu phục thì lập tức mình có thể quên và bỏ qua hết chuyện cũ.”

“Phụt!” Ngải Hân không nhịn được cười phá lên, “ưu điểm lớn quá ha, nếu như cậu có thể sắp xếp những cái vòi nước này nhanh lên một chút nữa thì ưu điểm này sẽ càng rõ ràng đấy.”

Địch Nguyên hơi ngại ngại: “mình vẫn đang hồi tưởng về thao tác tay vừa nãy của đội trưởng Triệu mà, làm sao có thể làm nhanh được như vậy chứ...”

“Vậy thì cậu đi nhờ anh ta chỉ dạy cho đi. Nghe nói những người đứng đầu nghiệp vụ thì mỗi người đều có những tuyệt kỹ vô cùng đỉnh đấy, điều này đến bây giờ thì mình cũng tin là sự thật rồi.”

Ở văn phòng của đội trưởng, Cố Dật Hưng hay như đã phát hiện ra một đại lục mới.

“ể, socola ai mang đến vậy?” cũng chưa đợi người khác trả lời, anh ta trực tiếp móc ra một miếng đút vào trong miệng: “ừ, được đấy được đấy, độ đắng rất vừa phải. Ợ...”

“sao thế? Bị nghẹn à?” Triệu Dục Thành đang viết nhật ký huấn luyện ngày hôm nay, tiện mồm hỏi anh ta.

“Ờ không phải. Nhưng hình như là tôi ăn mất đồ của cậu thì phải...”

Cố Dật Hưng đưa một tấm thiệp cho anh, chữ viết rõ ràng đẹp đẽ, vừa nhìn là biết là chữ của con gái: “đội trưởng Triệu, huấn luyện vất vả, hãy chú ý sức khỏe nhé.”

“Đồ thần kinh.” Triệu Dục Thành cau mày nói, “chẳng lẽ sức khỏe tôi không tốt ư? tại sao còn phải bảo tôi chú ý sức khỏe?”

“Đây không phải là trọng điểm.”

“Vậy cái gì mới là trọng điểm?”

“Trọng điểm là socola này là ai tặng? cậu không tò mò ư?

“Không. Kệ đi, sao phải quan tâm là ai tặng, dù gì thì tôi cũng không thích ăn, nếu cậu thích thì mang hết đi đi.”

Triệu Dục Thành viết xong chữ cuối cùng, cuối cùng cũng có thể thoải mái mà vươn vai một cái, đôi chân dài đầu duỗi sắp thò sang bàn bên cạnh rồi.

Cố Dật Hưng vậy mà lại không từ chối: “là cậu nói đấy nhé, đừng có mà hối hận, tôi đem chia cho các anh em khác ăn.”


“Không hối hận đâu. Còn nữa, cậu đi nói với Thẩm Tú Lệ là quản lý cho tốt những học viên nữ, ai mà có gan dám đi hối lộ giáo quan thì cẩn thận bị phạt đấy.”

“Đây gọi là hối lộ á? Đây rõ ràng là tỏ tình một cách âm thầm mà.” Cố Dật Hưng lắm bẩm trong miệng.

Câu này bị Triệu Dục Thành nghe thấy, anh quay đầu lại nói: “tỏ tình cũng sẽ bị phạt, đừng có quên mất tấm gương mới xảy ra cách đây không lâu.”

Cố Dật Hưng không cho là vậy: “thực ra loại chuyện này nào có thể quản lý được chứ, cậu thử nhìn 2 người đó đi...” Vừa nói thì anh ta ngước đầu ra hiệu nhìn về phía sân tập ngoài cửa sổ.

Trên sân tập thì còn có thể có ai nữa, chính là Ngải Hân và Địch Nguyên đang phải thu dọn sắp xếp vòi ống nước. Vả lại hôm nay 2 người còn vừa thu dọn lại còn cười nói rất là vui vẻ, bầu không khí rõ ràng hài hòa hơn hôm qua rất nhiều.

Nhất thời, Triệu Dục Thành cảm thấy bản thân mình hình như đã thực hiện một hình phạt sai lầm rồi. Chỉ bởi vì lúc chọn đối tượng phạt chưa cân nhắc kỹ lưỡng khiến cho hình phạt hình như biến thành một loại ân huệ thì đúng hơn, khiến anh có chút bực mình.

“Hai người họ đang yêu nhau?” Triệu Dục Thành hỏi.

“Dù gì thì là tên tiểu tử Địch Nguyên đó luôn muốn tiếp cận gần gũi hơn với Ngải Hân. Ngải Hân lạnh lùng lắm, sau lưng em ấy, các học viên nam đều gọi em ấy là tiểu mỹ nhân “băng sơn” , nên tôi cũng nhìn không ra, không biết là em ấy có ý với cậu Địch Nguyên kia không nữa.”

Triệu Dục Thành lại nhìn ra sân tập lần nữa, Ngải Hân đang che miệng cười, đột nhiên anh dùng giọng điệu khinh miệt mà nói: “vậy mà cũng được gọi là “băng sơn” à? Núi lửa còn chẳng nhiệt tình như cô ta. Kiểu con nhà giàu ai mà chẳng thích, kể cả có là mỹ nhân băng sơn cũng không ngoại lệ.”

“Ha ha, nhìn không ra đấy, hóa ra đội trưởng Triệu cũng rất thích nói đùa.”

“Không phải nói đùa, tôi không thích cái cô Ngải Hân này, mọi phương diện của cô ta đều còn nhiều thiếu sót.”

Cố Dật Hưng cũng không tiếp tục tranh luận với anh nữa, đem đống socola trên bàn để hết vào một cái túi: “tôi về ký túc xá đây, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé.”

Nửa đêm Ngải Hân đau bụng quá mà tỉnh giấc, lại sợ làm ồn tới Phí Tịnh và Cổ Tinh Tinh nên chỉ đành xoa xoa bụng, hết sức nhẹ nhàng cựa quậy, lật mình vài lần.

“Ngải Hân, cậu làm sao thế” Giường của Phí Tịnh và cô ở sát nhau, cô ấy thò tay qua rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào người cô.

“Mình đau bụng kinh, không sao đâu, qua mấy ngày là hết ấy mà.” Ngải Hân cắn răng mà nói, cố gắng chịu đựng.

Một đêm này cô ngủ không ngon giấc, cho đến khi trời sáng, chuông báo thức kêu nhưng cô muốn đứng dậy rời khỏi giường cũng vô cùng khó khăn.

“Trời ơi...” Ngải Hân không thể chịu nổi những cơn đau quặn thắt của kỳ kinh, nên nói với Phí Tịnh: “Tịnh Tịnh à, phiền cậu chút nữa đi nói với Thẩm Tú Lệ một tiếng hộ mình, mình đến kỳ kinh rồi nên buổi chạy vào sáng hôm nay cho mình xin nghỉ.”

Buổi tập chạy vào sáng sớm theo thường lệ là 5 vòng, tổng là 2000 mét, nói dài thì cũng không phải là dài, nhưng nói ngắn thì cũng không phải là ngắn. Đối với những bạn nữ bị kinh đau không chịu được thì không hề phù hợp để thực hiện, vả lại ở đội huấn luyện mới, xét theo tình hình thực tế về tình trạng sinh lý của các bạn học viên nữ thì lúc bị kinh cũng được phép xin nghỉ.

Nhưng, vậy mà câu này lại bị Cổ Tinh Tinh nghe thấy.

Cô ta ngấm ngầm mà cùng Phí Tịnh đi ra ngoài, ngấm ngầm nhìn thấy Phí Tịnh thay Ngải Hân xin phép với Thẩm Tú Lệ xin nghỉ, rồi lại ngấm ngầm nhân thời gian ăn sáng, âm thầm mà gạch tên của Ngải Hân khỏi danh sách xin nghỉ phép trong cuốn sổ ghi chép của học viên trực nhật.

Điểm danh xong thì các học viên bắt đầu vào sân chạy, Ngải Hân cho rằng đã làm xong thủ tục xin nghỉ, vì vậy cô liền rút khỏi hàng ngũ, dự định đi sang một bên để làm nóng người chuẩn bị cho hoạt động tiếp theo.


Triệu Dục Thành một phát liền nhìn thấy cô.

“Ngải Hân, cô đang làm gì thế hả!”

Ngải Hân đơ người nói: “tôi...”

“Mau trở về hàng ngay, chạy bộ mau!”

“Tôi...”

“Tôi cái gì mà tôi, cô lấy tự tin ở đâu mà cảm thấy bản thân có thể làm khác với mọi người?”

Ngoại lệ ư! Triệu Dục Thành vậy mà lại coi kì kinh của con gái là đang “ làm mình làm mẩy”. Cho dù là La Chính Hào tính tình thô lỗ cục mịch thì đối với chuyện này cũng chưa từng làm khó học viên nữ. Triệu Dục Thành anh dù có sắt đá, ma quỷ đến đâu đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi ngay cả chuyện thường tình này mà cũng không hiểu chứ?

Huống hồ, Ngải Hân biết được việc anh đã dẫn dắt đội huấn luyện năm ngoái, anh cũng không phải là giáo quan không có kinh nghiệm.

“Tôi không có làm mình làm mẩy, tôi đã xin nghỉ rồi!”

“Có biết nói dối phải chịu hậu quả gì không hả?” ánh mắt của Triệu Dục Thành đột nhiên lại sắc bén lạnh lùng, giống như khoảnh khắc vào ngày hôm qua khi nhét đồng hồ vào tay cô vậy.

“Tôi không nói dối, tôi đã xin nghỉ rồi!” Ngải Hân vẫn kiên trì nói.

Đội ngũ đã chạy đi xa rồi, Thẩm Tú Lệ và Phí Tịnh – hai người biết rõ nội tình hoàn toàn không biết hai người họ xảy ra chuyện gì, nên cũng không thể thay Ngải Hân giải thích làm chứng.

“Tôi không có nhận được yêu cầu xin nghỉ của cô. Bây giờ mau vào hàng chạy cho tôi. 10 vòng, không được thiếu vòng nào cả.” Triệu Dục Thành lạnh lùng mà nói.

Ngải Hân tức đến phát run.

Tên đàn ông này lòng dạ hẹp hòi quá, cứ muốn trả thù cô mãi không thôi. Thấy được bản thân cô chịu đựng được hình phạt 2 ngày trước, cho nên đây là vẫn thấy cay cú chứ gì?

Thực sự cô không thể hiểu nổi cô đã chọc giận anh ta ở đâu, khiến anh ghét cô đến thế!

Ngải Hân đành phải cắn răng chạy vào đường chạy.

Cô chạy ở nơi cách đội ngũ rất xa, không hề có ý định chạy đuổi theo. Bụng cô cứ đau co rút từng trận, mấy lần suýt nữa là cô nhũn chân ngã xuống. Trong khoảnh khắc này, mũi Ngải Hân hơi sót, nước mắt rưng rưng chực rơi xuống, đảo quanh khoang mắt, cô cố gắng nhịn để nước mắt không rơi xuống.

Tên ma quỷ Triệu Dục Thành này, bao giờ mới cút đi vậy chứ!







Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương