Chương 4: Xuất thân

“Thời gian này cố gắng không đụng vào nước để tránh vết thương bị nhiễm trùng đấy.”

Bác sĩ bôi thuốc cho Ngải Hân, rồi nói: “ con gái ngày nay còn liều mạng hơn cả con trai nữa, luyện tập thành thế này. Lỡ sau này tay để lại sẹo thì khó coi lắm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chứ không phải là do đụng phải vị...”

Phí Tịnh đang định nói xấu Triệu Dục Thành thì đột nhiên nghĩ đến việc bác sĩ nơi này toàn là những nhân vật thích buôn chuyện, nhỡ đâu truyền đến tai Triệu Dục Thành thì toang.

Nên cô ấy sửa thành: “ còn không phải vì hôm nay huấn luyện nhiều quá, cậu ấy cũng không đeo găng tay.”

Cú phanh gấp này, ai không nghe ra thì là đồ ngốc. Bác sĩ nheo mắt nhìn Phí Tịnh: “ đội trưởng mới đến lợi hại chứ?”

Ể, đây là chủ động muốn buôn chuyện hả? Xem ra danh tiếng của Triệu Dục Thành nổi thật.

“Bác sĩ à, cô quen biết đội trưởng Triệu của chúng cháu ư?” Ngải Hân đột nhiên ngẩng mặt lên hỏi.

Nếu như không muốn để người khác biết chuyện tay cô bị thương là do phải mang vác dụng cụ nặng, vậy thì chỉ tin tức nhỏ cũng sẽ không thể bị lộ ra ngoài được, nhưng vậy mà Phí Tịnh chỉ cố ý tiết lộ có chút xíu mà lòng hóng drama của cô bác sĩ đã trỗi dậy rồi, chỉ đang đợi cô và Phí Tịnh hỏi tiếp thôi.

Bác sĩ không kiên nhẫn liền nói: “ cho dù chưa gặp qua thì nhân vật danh tiếng lẫy lừng như thế thì cũng nên nghe nói qua rồi mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


Phí Tịnh lại giở thói mê trai đẹp: “ có phải là do anh ấy vừa đẹp trai lại có năng lực không?’

“Chắc chắn là vừa đẹp trai vừa có năng lực rồi, nếu không thì sao mà được cục trưởng Bạch nhìn trúng chứ?”

“Cục trưởng Bạch ư?”

Ở hệ thống phòng cháy chữa cháy tỉnh Hán Đông này nhắc đến ba chữ “cục trưởng Bạch” thì còn có thể là ai chứ, tất nhiên là cục trưởng cục phòng cháy chữa cháy của tỉnh Hán Đông – Bạch Chấn Hải rồi.

Ngải Hân càng cảm thấy buồn cười: “ cục trưởng Bạch nhìn trúng năng lực của anh ta thì còn nghe được, đây lại còn nhìn trúng vẻ đẹp trai của anh ta để làm gì chứ, mặt to thì ăn được nhiều hả?”

Bác sĩ chỉ cô: “ nha đầu cháu không hiểu rồi. Không phải cục trưởng Bạch còn có một cô con gái à...”

“Á—“ Phí Tịnh bỗng nổi lên hứng thú, chỉ cần nhắc đến hai chữ “con gái” này, những khả năng của câu chuyện này bỗng có thể có nhiều thêm vài chục khả năng có thể xảy ra.

Trong đó, điều mà Phí Tịnh cảm thấy hứng thú tò mò nhất chính là...

“Chẳng ra là ông ấy muốn đội trưởng Triệu làm con rể mình ư? Nếu như cục trưởng Bạch có con gái thì chắc cũng tầm tuổi chúng cháu rồi, thực sự có khả năng này đấy.” Cô ấy vô cùng hứng khởi mà nói.

Bác sĩ là người thích buôn chuyện hóng drama, lại còn gặp được cô gái có đầu óc tưởng tượng như Phí Tịnh, quả thực giống như mì gói gặp được gói gia vị vậy, vô cùng hòa hợp.

“Chuyện nào chỉ đơn giản như vậy được chứ. Cha của Triệu Dục Thành là Triệu Thiết Quân, năm xưa là mãnh tướng tiếng tăm lẫy lừng của đội phòng cháy chữa cháy tỉnh Hán Đông, còn đã từng giành được chức quán quân trong cuộc thi giải đấu võ toàn quốc nữa. Là anh em thân thiết với cục trưởng Bạch đấy. Có điều, sau đó Triệu Thiết Quân hy sinh rồi, cho nên cục trưởng Bạch liền đón Triệu Dục Thành đến bên mình để nuôi dưỡng, cháu nói xem, tình cảm này đủ thân thiết rồi chứ?”


“Quá sâu đậm rồi! Có thể nói là con trai nuôi rồi!” Phí Tịnh gật mạnh đầu, đột nhiên lại nhớ đến một chuyện, “cho nên có thể nói, cục trưởng Bạch có con gái thật ư?”

“Dù gì thì có thể nói, bọn họ là thanh mai trúc mã, trời sinh là một đôi rồi.”

“Hóa ra là vậy...”

Trên đường trở về kí túc, Phí Tịnh tỏ vẻ chán chường: “haizz, khó khăn lắm mới có một anh đẹp trai đến, lại có chủ mất rồi, ghét quá đi.”

Ngải Hân cho cô ấy một cái trợn mắt: “nghĩ gì thế, cậu còn thấy La Chính Hào bị xử phạt chưa đủ thảm hại hả?”

“Vừa nãy mình còn cảm thấy cậu và anh ấy có duyên đấy, nhanh thế mà giấc mơ đã bị tan tành rồi.”

“Ai muốn có duyên với anh ta cơ chứ, nhìn thấy cái bản mặt lạnh của anh ta là lại ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.” Ngải Hân xua tay, “có điều anh ta là do dựa vào quan hệ bám váy phụ nữ, vậy mà lại còn kiêu căng đến thế.”

“Không phải đâu...” Phí Tịnh không nhịn được nói thay cho Triệu Dục Thành, đẹp trai đúng là có ưu thế hơn mà, “nghe nói năng lực làm nhiệm vụ của đội trưởng Triệu đỉnh lắm đấy, chắc chắn không phải là dựa vào loại quan hệ đó đâu...”

“ “Tôi” không chấp nhận tất cả lời chất vấn giải thích gì hết.” Ngải Hân bắt chước theo ngữ khí của Triệu Dục Thành, giáo huấn vị “fan não tàn” này.

“Á—“ đột nhiên Phí Tịnh hét lên khiến Ngải Hân giật bắn mình.


“Tịnh Tịnh! Cậu muốn dọa chết mình hả. Tối qua mình đã bị dọa một lần rồi, giờ lại bị dọa nữa thì linh hồn nhỏ nhoi của mình sẽ một đi không trở về đấy.”

Phí Tịnh nhìn chằm chằm vào sân tập trong màn đêm, miệng lẩm bà lẩm bẩm: “sau này mình sẽ không nói xấu đội trưởng Triệu nữa, ông trời sẽ phạt mình mất.”

Ngải Hân quay sang nhìn xuống, Triệu Dục Thành đang chạy trên sân tập. Tay chân của anh dài thẳng, vóc dáng cứng rắn mạnh mẽ lại còn quyến rũ, mỗi bước chạy thì đôi chân dài thẳng đó giống như bước một phát hết trái đất vậy, lúc nào cũng có thể dễ dàng bay vút lên trên bầu trời với ánh trăng.

“Cậu không biết đâu, bọn Thẩm Tú Lệ chết mê chết mệt với đội trưởng Triệu rồi đấy, sáng mai nhất định sẽ dậy sớm gội đầu cho mà xem, cậu có tin không?”

Ngải Hân không nhịn được cười: “ gội đầu làm gì, đi sai hướng rồi, rõ ràng anh ta không thích con gái để xõa tóc dài. Cẩn thận ngày mai sẽ phải chịu phạt cùng mình đấy.”

Giọng nói mê trai lại vang lên bên cạnh: “ nếu như có thể cùng nhau bị phạt chạy đêm với anh ấy thì tốt rồi. Một người đàn ông đẹp trai như thế, chạy dưới ánh trăng, thật là lãng mạn đầy ý thơ. Ngải Hân cậu nhìn kìa, đường cong cơ bắp của anh ấy vừa cứng cáp vừa đẹp mắt, lúc chạy thật là mạnh mẽ...”

“Cậu miêu tả anh ta như thế khiến mình nhớ đến cái con cóc băng mà ban đêm đi ăn sương trăng đấy.”

“Phụt!” Phí Tịnh vừa uống được ngụm nước liền phun hết ra ngoài, “vậy mà cậu cũng nghĩ ra được!”

Đương nhiên là nghĩ được rồi, vả lại còn phải nghĩ sao cho đẹp đẽ nữa kìa. Vốn dĩ Ngải Hân định nói là con nhái, nhưng lại sợ tổn thương đến trái tim thiếu nữ nhạy cảm của Phí Tịnh, cho nên nhịn xuống, nên đã nói đến con cóc băng khá có ý thơ để phối hợp với sự miêu tả của cô ấy.

Ngày hôm sau, quả nhiên trọng điểm huấn luyện của Triệu Dục Thành chuyển từ Ngải Hân sang Địch Nguyên.

Địch Nguyên không biết việc cậu ấy bị Triệu Dục Thành gắn mắc “yếu đuối”, cứ nghĩ là do hôm qua bản thân mình tự mình chủ động nhận phạt khiến cho Triệu Dục Thành thấy mất mặt, cho nên hôm nay mới cố ý báo thù. Trong lòng Địch Nguyên khó tránh có chút khó chịu.”

Liên tiếp ba lần cậu ấy tham gia huấn luyện vượt chướng ngại vật đều bị nói là không đạt chuẩn. Địch Nguyên tức điên lên liền vứt thật mạnh mũ đội đầu xuống dưới đất.

“Đội trưởng Triệu, tôi thấy anh đang bới lông tìm vết! Vừa bắt phải thắt dây thừng, vừa phải vượt chướng ngại vật, nào có ai có thể hoàn thành được trong một phút chứ. Đặt ra một tiêu chuẩn mà không ai vượt qua được thì chính là đang cố ý làm khó người khác!”


“Địch Nguyên, nói ít thôi!” Cố Dật Hưng quát lên.

Các học viên đều nhìn thấy cảnh này, vừa khâm phục sự to gan của Địch Nguyên, lại vừa lo cho Địch Nguyên lần này khó mà sống yên ổn.

Thấy chỉ đạo viên đi ra trách mắng, hầu hết mọi người đều hiểu ngay rằng, đây là đang phê bình tại chỗ để ngầm giúp cho cậu ấy. Dù gì thì có chỉ đạo viên mắng rồi thì Triệu Dục Thành cũng không tiện trách mắng phạt thêm.

Quả nhiên, lúc này Triệu Dục Thành lại kiên nhẫn khác thường, vậy mà lại không bực mình, là chỉ bình tĩnh nhìn Địch Nguyên: “cậu nói là, một phút là tiêu chuẩn không ai làm được, có phải không?”

“Đúng! Đã cả một buổi chiều rồi, mọi người đều hiểu được rốt cuộc có ai có thể qua được không. Chẳng lẽ chúng tôi chưa cố gắng à? Lúc tập còn chưa đủ nghiêm túc ư? Còn chưa làm đủ tốt ư?”

Triệu Dục Thành lạnh lùng nói: “các cô cậu không phải là không cố gắng, mà là còn có thể cố gắng hơn. Không phải không nghiêm túc, mà là còn có thể nghiêm túc hơn nữa. Hôm nay chưa đạt, bây giờ chưa đạt thì tiếp tục tập luyện đến khi nào đạt thì thôi!”

“Không thể nào!” Địch Nguyên vẫn rất bướng bỉnh nói, “không có ai đạt được hết!”

Sắc mặt của Triệu Dục Thành nghiêm túc nói: “ nếu như tôi làm được thì sao?”

“Nếu như anh có thể làm được thì Địch Nguyên tôi từ nay sẽ tôn trọng phục anh, sẽ ngoan ngoãn tập luyện, không bao giờ than trách nửa câu.”

Triệu Dục Thành đi lên phía trước, chỉ vào ngực của cậu ấy: “40 giây, không phải một phút, nghe rõ chưa? Triệu Dục Thành tôi chỉ cần 40 giây là có thể hoàn thành.”

Địch Nguyên ưỡn ngực: “vậy tôi mỏi mắt mong chờ.” Trong lòng cậu ấy thực chất đã bắt đầu cười lạnh rồi, 40 giây, anh cho rằng mình là thần thánh chắc?

Cứ ra vẻ đi, cẩn thận thất bại thì lại mất mặt trước bao nhiêu học viên ngồi đây đấy!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương