Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực
-
Chương 84: Hạn chế đẳng cấp (hạ)
Rừng Mộng Yểm nhìn bề ngoài chẳng khác gì những khu rừng bình thường. Thân cây cao gầy như những cây cột cắm trên mặt đất, đỉnh cột là tầng tầng lớp lớp những phiến lá xanh thẳm che khuất cả bầu trời. Bầu không khí vô cùng trong lành, đúng là công ty đã rất chú trọng đầu tư vào mảng cảm giác mang lại cho game thủ, hy vọng bọn họ cảm thấy như chính bản thân thật sự trải qua từng cảnh trong trò chơi.
Quan Miên và Ám Hắc Đại Công sóng vai rảo bước trong rừng.
Mặc dù công ty đã chăm chút rất kỹ nhằm mang lại cảm giác chân thật trong game nhưng với hai người mà nói, chân thật đến thế nào thì trò chơi vẫn chỉ là trò chơi mà thôi.
Một trò chơi cho phép con người chết đi sống lại.
Ám Hắc Đại Công nói: “Tọa độ thay đổi.”
Quan Miên ngước nhìn tọa độ trên bảng điều khiển.
Thay vì bảo rừng Mộng Yểm là mê cung thì đúng ra nó là một tấm ghép hình hoàn chỉnh biết thay đổi. Nơi bọn họ đang đặt chân chính là một mảnh ghép trong số đó, tấm ghép hình vừa bị xáo, mảnh ghép góc trái sẽ bị đẩy thành mảnh ở giữa, mà mảnh giữa lại bị đôn sang góc phải. Dưới góc nhìn của game thủ, chuyển động của những mảnh ghép này là không có quy luật. Hy vọng và cũng là kim chỉ nam duy nhất dành cho người chơi chính là tọa độ thay đổi theo sự biến hóa dưới mặt đất.
Ngay cả game thủ nêu ra công thức của rừng Mộng Yểm cũng không thể đoán chính xác quy luật chuyển đổi của rừng Mộng Yểm một trăm phần trăm, người đó chỉ viết được công thức với xác suất thành công tương đối cao mà thôi. Quan Miên xem rồi, cậu thấy công thức của người nọ có những điều kiện tiền đề rất khắt khe, ví dụ như thời gian vào rừng phải từ mười hai giờ trưa cho tới mười hai giờ đêm, tọa độ lúc vào nhất định phải là 422, 5110.
Dù vậy nhưng công thức đó vẫn có sai sót.
Quan Miên cúi đầu nhìn ký hiệu X tượng trưng cho biến số trên một tờ giấy. Ngoài ra còn có một tờ giấy khác chuyên dùng ghi lại những con số đặc biệt, ví dụ mấy giờ mấy phút mấy giây là gì, mỗi sáu giây ứng với một con số khác nhau.
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Không chính xác à?”
Quan Miên đáp: “Giải thích liên quan tới đại lượng biến thiên rõ ràng là sai. Những lập trình viên viết ra đại lượng biến thiên chắc chắn là có quy luật, không thể nào để sóng điện não ngẫu nhiên lựa chọn.” Dù giới khoa học kỹ thuật ngày nay đã cho ra đời trí tuệ nhân tạo nhưng chính phủ vẫn rất thận trong mặt ứng dụng chúng. Trí tuệ nhân tạo mang tính phi quy luật nhất định phải được thiết kế dưới sự giám sát chặt chẽ để tránh thảm họa nhân loại bị robot diệt chủng như trong phim thường nhắc tới.
Ám Hắc Đại Công nói: “Chúng ta phải tìm người, về công thức lúc ra có thể nghiên cứu sau.”
Quan Miên nói: “Công ty game đưa ra nhiệm vụ nhất định phải đảm bảo có tỷ lệ thành công. Vả lại nhiệm vụ này cấp cũng không cao mấy.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Nếu bảo chọn loại nhiệm vụ vừa có độ khó lại thú vị thì đằng ấy thấy là thứ nào?”
Quan Miên liếc anh một cái.
“Ma thú.”
Không cần thảo luận lại nhất trí đưa ra cùng một đáp án.
Cứ như nghe được tiếng gọi của hai người, một con ma thú bề ngoài giống hệt heo rừng, toàn thân bọc giáp bạc từ trong rừng chậm chạp đi ra.
Quan Miên hỏi: “Nó là cái gì?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Ừm, có thể gọi là thú giáp bạc.”
Thú giáp bạc cách hai người bảy, tám bước thì dừng lại, toàn thân từ từ hạ thấp, hai chân trước duỗi ra như đang chuẩn bị tấn công.
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy lên?”
Quan Miên đáp: “Anh thăm dò thử cái trước xem.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Nhỡ tôi bị Ma Pháp Trận cầm tù thì sao?”
“Theo lệ mà làm.”
Hai người trao đổi vài câu đã đạt thành sự nhất trí với nhau. Ám Hắc Đại Công bật nhẹ, xông về phía thú giáp bạc.
Rừng Mộng Yểm xưa nay được xưng là cội nguồn của ma thú, rất nhiều ma thú trong Mộng Đại Lục đều có thể bắt gặp trong rừng Mộng Yểm, và cũng có vô số ma thú chỉ có trong khu rừng này mà thôi. Thực lực của thú giáp bạc ra sao trong đầu Ám Hắc Đại Công cũng chưa có ấn tượng gì.
Thế nhưng chính vì không biết mới càng gợi lên hứng thú của anh.
Thú giáp bạc gầm nhẹ một tiếng, chân sau đạp mạnh, phóng đến trước mặt Ám Hắc Đại Công.
Tốc độ của nó cực nhanh, gần như ngang ngửa với Ám Hắc Đại Công.
Ám Hắc Đại Công vừa di chuyển vừa rút kiếm.
Khuôn mặt dữ tợn của thú giáp bạc phản chiếu trên thân kiếm.
Lúc hai bên sắp đụng vào nhau, Ám Hắc Đại Công đột nhiên múa kiếm.
Thú giáp bạc nghiêng người, đưa thân ra đỡ.
Keng! Vút!
Kiếm chém vào người nó mà như chém vào sắt, phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Vừa rơi xuống đất, Ám Hắc Đại Công đã bật dậy ngay. Trong không trung, một cái bóng mang hình rồng mờ ảo xuất hiện, sau đó là tiếng rồng gầm vang trời, thân thể thú giáp bạc run khẽ nhưng nó vẫn tiếp tục xông lên.
Quan Miên nhắm chuẩn lúc đó mà phóng Manh Nhãn Chú.
Thú giáp bạc gầm lên giận dữ.
Kiếm của Ám Hắc Đại Công quét qua bụng nó. Nhân lúc thú giáp bạc nhảy tránh, anh quay lại mỉm cười với Quan Miên.
Quan Miên tiện thể bơm máu cho anh.
Thật ra từ lúc bắt đầu tới giờ Ám Hắc Đại Công không mất nhiều máu cho lắm.
Như đánh hơi được nguy cơ, thú giáp bạc trở nên nóng nảy hẳn lên, đòn tấn công cũng càng lúc càng mạnh. Manh Nhãn Chú của Quan Miên chỉ có hiệu quả ngắn ngủi trong mười giây. Chẳng mấy chốc nó lại xông thẳng về phía Ám Hắc Đại Công.
Ám Hắc Đại Công chạy vờn quanh nó tìm cơ hội ra tay, từ từ mài chết con quái.
Thú giáp bạc tuy da có dày nhưng máu lại ít, hơn nữa khi lượng máu tụt xuống, động tác của nó cũng dần chậm lại.
Sau tiếng rồng gầm tiếp theo, Ám Hắc Đại Công đã dùng kiếm giải quyết xong nó.
Sau khi thú giáp bạc biến mất, trên mặt đất đầy những trang bị rơi ra.
Ám Hắc Đại Công nhặt một đôi giày lên ném cho Quan Miên, “Đôi này chịu được quái mài nè.”
Quan Miên đổi giày ngay không hề khách sáo.
Ám Hắc Đại Công cất da và lông vào rồi giao kim tệ cho Quan Miên.
Lần này Quan Miên lại không nhận, “Chúng ta nên đặt ra giao ước cách chia chiến lợi phẩm.”
Ám Hắc Đại Công cười hỏi: “Ba bảy?”
Quan Miên đáp: “Được.”
Ám Hắc Đại Công ngạc nhiên hỏi lại: “Thật à?”
“Ừ.” Quan Miên gật đầu. Level của cậu không cao, nếu ma thú xuất hiện trong rừng Mộng Yểm đều mạnh như thú giáp bạc thì cậu chỉ đành sắm vai khán giả như hôm nay mà thôi. Vì vậy đừng nói ba bảy, dù là một chín cậu cũng cảm thấy bình thường.
“Chia năm năm đi, nhiệm vụ kinh nghiệm cũng là năm năm mà.” Ám Hắc Đại Công kéo tay cậu ra và bỏ vàng vào, “Da lông cũng đáng nhiêu đây tiền.”
Lúc này Quan Miên mới chịu cất tiền vào.
Ám Hắc Đại Công chuyền cho cậu một tờ giấy có viết tọa độ, “Đây chắc là gợi ý tìm được Dillin này.”
Quan Miên: “3822, 10033?”
Ám Hắc Đại Công nhìn bảng điều khiển rồi nói: “Bây giờ chúng ta đang ở 68802, 39993.”
“…”
Cách xa đấy.
Có điều nhìn vào mấy con số như tọa độ cũng đủ cho hai người hình dung được sự bao la bát ngát của rừng Mộng Yểm.
Quan Miên nói: “Lấy công thức ra nghiên cứu lại thử xem.”
Có hai công thức, công thức tổ thành từ những phép tính cộng trừ nhân chia đơn giản, căn cứ theo thời gian chẵn lẻ mà quyết định làm phép cộng hay trừ.
Sự chú ý của Quan Miên đặt hết vào đại lượng biến thiên. Đại lượng này rất quái gở, hoàn toàn không tuân theo quy luật đáng nói nào cả.
“4, 8, 2, 11, 72, 7…” Cậu ôm giấy ngồi dưới gốc cây.
Ám Hắc Đại Công thấy cậu nghiên cứu quá chuyên tâm bèn đi lòng vòng tìm ma thú luyện tập.
Lúc Quan Miên bắt đầu chú ý chung quanh thì Ám Hắc Đại Công đã săn được thêm hai con ma thú mang về chia chiến lợi phẩm.
Quan Miên nhận đồ xong xuôi lại tiếp tục vùi đầu vào tính toán.
“Không logout ăn cơm?” Ám Hắc Đại Công hỏi.
Quan Miên thoát khỏi đề toán, lúc này mới chú ý thấy đã gần sáu giờ. Cậu bảo: “Tối nay tôi không lên đâu.” Làm toán trong hiện thực tiện hơn nhiều.
Ám Hắc Đại Công mỉm cười dặn dò: “Đừng ngủ trễ quá.”
Quan Miên gật đầu lấy lệ. Trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn là những con số.
Logout xong, cậu dùng vẻn vẹn mười phút để ăn hết bữa tối rồi lại quay về trước máy tính ngồi suy nghĩ.
Những con số tựa như có sinh mạng, từng số từng số nhảy nhót trong đầu Quan Miên. Quan Miên hết phân giải rồi lại tổ hợp, tổ hợp rồi lại phân giải, hoàn toàn chìm đắm trong việc tìm mối liên hệ giữa chúng.
Suy luận không ngừng tiến triển, sau đó lại trở về con số không, rồi lại bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.
Một lúc sau.
Quan Miên vỗ bàn và nói: “Mình hiểu rồi.”
Ngày hôm sau, lúc Quan Miên lên mạng với hình thức công tác thì Ám Hắc Đại Công ngồi sẵn trong rừng đợi cậu. Hôm qua chia tay với Quan Miên chẳng bao lâu anh chợt nhớ tới hoàn cảnh của cậu. Nếu không thể ra khỏi rừng Mộng Yểm, Quan Miên sẽ không thể nào hoàn thành công việc của hôm nay, và nhỡ không hoàn thành sẽ không được vào Mộng Đại Lục bằng hình thức trò chơi – Đây tuyệt đối là vòng tuần hoàn ác tính.
Vì vậy vừa thấy Quan Miên lên mạng anh liền hỏi ngay: “Thế nào rồi?”
“Giải ra rồi.” Quan Miên cười đáp: “Là một phương pháp tính toán rất lười biếng. Nó không theo quy tắc là vì nó dùng những số lẻ của π để cộng và nhân.”
Ám Hắc Đại Công ngồi khoanh tay ra vẻ chăm chú lắng nghe.
“Những con số thu được chính là lấy những số lẻ sau dấu phẩy của π từ số thứ nhất đến số thứ một ngàn năm trăm và từ một ngàn năm trăm lẻ một đến ba ngàn tính toán với nhau, gặp lẻ thì nhân, gặp chẵn thì cộng, sau đó lấy tích hai lần và hoán vị.”
Ám Hắc Đại Công nhướng mày hỏi: “Đằng ấy dùng một buổi tối để tính ra?”
Quan Miên đáp: “Sáu tiếng.”
Ám Hắc Đại Công lại hỏi: “Bản năng của chuyên gia phân tích số liệu?”
Quan Miên và Ám Hắc Đại Công sóng vai rảo bước trong rừng.
Mặc dù công ty đã chăm chút rất kỹ nhằm mang lại cảm giác chân thật trong game nhưng với hai người mà nói, chân thật đến thế nào thì trò chơi vẫn chỉ là trò chơi mà thôi.
Một trò chơi cho phép con người chết đi sống lại.
Ám Hắc Đại Công nói: “Tọa độ thay đổi.”
Quan Miên ngước nhìn tọa độ trên bảng điều khiển.
Thay vì bảo rừng Mộng Yểm là mê cung thì đúng ra nó là một tấm ghép hình hoàn chỉnh biết thay đổi. Nơi bọn họ đang đặt chân chính là một mảnh ghép trong số đó, tấm ghép hình vừa bị xáo, mảnh ghép góc trái sẽ bị đẩy thành mảnh ở giữa, mà mảnh giữa lại bị đôn sang góc phải. Dưới góc nhìn của game thủ, chuyển động của những mảnh ghép này là không có quy luật. Hy vọng và cũng là kim chỉ nam duy nhất dành cho người chơi chính là tọa độ thay đổi theo sự biến hóa dưới mặt đất.
Ngay cả game thủ nêu ra công thức của rừng Mộng Yểm cũng không thể đoán chính xác quy luật chuyển đổi của rừng Mộng Yểm một trăm phần trăm, người đó chỉ viết được công thức với xác suất thành công tương đối cao mà thôi. Quan Miên xem rồi, cậu thấy công thức của người nọ có những điều kiện tiền đề rất khắt khe, ví dụ như thời gian vào rừng phải từ mười hai giờ trưa cho tới mười hai giờ đêm, tọa độ lúc vào nhất định phải là 422, 5110.
Dù vậy nhưng công thức đó vẫn có sai sót.
Quan Miên cúi đầu nhìn ký hiệu X tượng trưng cho biến số trên một tờ giấy. Ngoài ra còn có một tờ giấy khác chuyên dùng ghi lại những con số đặc biệt, ví dụ mấy giờ mấy phút mấy giây là gì, mỗi sáu giây ứng với một con số khác nhau.
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Không chính xác à?”
Quan Miên đáp: “Giải thích liên quan tới đại lượng biến thiên rõ ràng là sai. Những lập trình viên viết ra đại lượng biến thiên chắc chắn là có quy luật, không thể nào để sóng điện não ngẫu nhiên lựa chọn.” Dù giới khoa học kỹ thuật ngày nay đã cho ra đời trí tuệ nhân tạo nhưng chính phủ vẫn rất thận trong mặt ứng dụng chúng. Trí tuệ nhân tạo mang tính phi quy luật nhất định phải được thiết kế dưới sự giám sát chặt chẽ để tránh thảm họa nhân loại bị robot diệt chủng như trong phim thường nhắc tới.
Ám Hắc Đại Công nói: “Chúng ta phải tìm người, về công thức lúc ra có thể nghiên cứu sau.”
Quan Miên nói: “Công ty game đưa ra nhiệm vụ nhất định phải đảm bảo có tỷ lệ thành công. Vả lại nhiệm vụ này cấp cũng không cao mấy.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Nếu bảo chọn loại nhiệm vụ vừa có độ khó lại thú vị thì đằng ấy thấy là thứ nào?”
Quan Miên liếc anh một cái.
“Ma thú.”
Không cần thảo luận lại nhất trí đưa ra cùng một đáp án.
Cứ như nghe được tiếng gọi của hai người, một con ma thú bề ngoài giống hệt heo rừng, toàn thân bọc giáp bạc từ trong rừng chậm chạp đi ra.
Quan Miên hỏi: “Nó là cái gì?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Ừm, có thể gọi là thú giáp bạc.”
Thú giáp bạc cách hai người bảy, tám bước thì dừng lại, toàn thân từ từ hạ thấp, hai chân trước duỗi ra như đang chuẩn bị tấn công.
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy lên?”
Quan Miên đáp: “Anh thăm dò thử cái trước xem.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Nhỡ tôi bị Ma Pháp Trận cầm tù thì sao?”
“Theo lệ mà làm.”
Hai người trao đổi vài câu đã đạt thành sự nhất trí với nhau. Ám Hắc Đại Công bật nhẹ, xông về phía thú giáp bạc.
Rừng Mộng Yểm xưa nay được xưng là cội nguồn của ma thú, rất nhiều ma thú trong Mộng Đại Lục đều có thể bắt gặp trong rừng Mộng Yểm, và cũng có vô số ma thú chỉ có trong khu rừng này mà thôi. Thực lực của thú giáp bạc ra sao trong đầu Ám Hắc Đại Công cũng chưa có ấn tượng gì.
Thế nhưng chính vì không biết mới càng gợi lên hứng thú của anh.
Thú giáp bạc gầm nhẹ một tiếng, chân sau đạp mạnh, phóng đến trước mặt Ám Hắc Đại Công.
Tốc độ của nó cực nhanh, gần như ngang ngửa với Ám Hắc Đại Công.
Ám Hắc Đại Công vừa di chuyển vừa rút kiếm.
Khuôn mặt dữ tợn của thú giáp bạc phản chiếu trên thân kiếm.
Lúc hai bên sắp đụng vào nhau, Ám Hắc Đại Công đột nhiên múa kiếm.
Thú giáp bạc nghiêng người, đưa thân ra đỡ.
Keng! Vút!
Kiếm chém vào người nó mà như chém vào sắt, phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Vừa rơi xuống đất, Ám Hắc Đại Công đã bật dậy ngay. Trong không trung, một cái bóng mang hình rồng mờ ảo xuất hiện, sau đó là tiếng rồng gầm vang trời, thân thể thú giáp bạc run khẽ nhưng nó vẫn tiếp tục xông lên.
Quan Miên nhắm chuẩn lúc đó mà phóng Manh Nhãn Chú.
Thú giáp bạc gầm lên giận dữ.
Kiếm của Ám Hắc Đại Công quét qua bụng nó. Nhân lúc thú giáp bạc nhảy tránh, anh quay lại mỉm cười với Quan Miên.
Quan Miên tiện thể bơm máu cho anh.
Thật ra từ lúc bắt đầu tới giờ Ám Hắc Đại Công không mất nhiều máu cho lắm.
Như đánh hơi được nguy cơ, thú giáp bạc trở nên nóng nảy hẳn lên, đòn tấn công cũng càng lúc càng mạnh. Manh Nhãn Chú của Quan Miên chỉ có hiệu quả ngắn ngủi trong mười giây. Chẳng mấy chốc nó lại xông thẳng về phía Ám Hắc Đại Công.
Ám Hắc Đại Công chạy vờn quanh nó tìm cơ hội ra tay, từ từ mài chết con quái.
Thú giáp bạc tuy da có dày nhưng máu lại ít, hơn nữa khi lượng máu tụt xuống, động tác của nó cũng dần chậm lại.
Sau tiếng rồng gầm tiếp theo, Ám Hắc Đại Công đã dùng kiếm giải quyết xong nó.
Sau khi thú giáp bạc biến mất, trên mặt đất đầy những trang bị rơi ra.
Ám Hắc Đại Công nhặt một đôi giày lên ném cho Quan Miên, “Đôi này chịu được quái mài nè.”
Quan Miên đổi giày ngay không hề khách sáo.
Ám Hắc Đại Công cất da và lông vào rồi giao kim tệ cho Quan Miên.
Lần này Quan Miên lại không nhận, “Chúng ta nên đặt ra giao ước cách chia chiến lợi phẩm.”
Ám Hắc Đại Công cười hỏi: “Ba bảy?”
Quan Miên đáp: “Được.”
Ám Hắc Đại Công ngạc nhiên hỏi lại: “Thật à?”
“Ừ.” Quan Miên gật đầu. Level của cậu không cao, nếu ma thú xuất hiện trong rừng Mộng Yểm đều mạnh như thú giáp bạc thì cậu chỉ đành sắm vai khán giả như hôm nay mà thôi. Vì vậy đừng nói ba bảy, dù là một chín cậu cũng cảm thấy bình thường.
“Chia năm năm đi, nhiệm vụ kinh nghiệm cũng là năm năm mà.” Ám Hắc Đại Công kéo tay cậu ra và bỏ vàng vào, “Da lông cũng đáng nhiêu đây tiền.”
Lúc này Quan Miên mới chịu cất tiền vào.
Ám Hắc Đại Công chuyền cho cậu một tờ giấy có viết tọa độ, “Đây chắc là gợi ý tìm được Dillin này.”
Quan Miên: “3822, 10033?”
Ám Hắc Đại Công nhìn bảng điều khiển rồi nói: “Bây giờ chúng ta đang ở 68802, 39993.”
“…”
Cách xa đấy.
Có điều nhìn vào mấy con số như tọa độ cũng đủ cho hai người hình dung được sự bao la bát ngát của rừng Mộng Yểm.
Quan Miên nói: “Lấy công thức ra nghiên cứu lại thử xem.”
Có hai công thức, công thức tổ thành từ những phép tính cộng trừ nhân chia đơn giản, căn cứ theo thời gian chẵn lẻ mà quyết định làm phép cộng hay trừ.
Sự chú ý của Quan Miên đặt hết vào đại lượng biến thiên. Đại lượng này rất quái gở, hoàn toàn không tuân theo quy luật đáng nói nào cả.
“4, 8, 2, 11, 72, 7…” Cậu ôm giấy ngồi dưới gốc cây.
Ám Hắc Đại Công thấy cậu nghiên cứu quá chuyên tâm bèn đi lòng vòng tìm ma thú luyện tập.
Lúc Quan Miên bắt đầu chú ý chung quanh thì Ám Hắc Đại Công đã săn được thêm hai con ma thú mang về chia chiến lợi phẩm.
Quan Miên nhận đồ xong xuôi lại tiếp tục vùi đầu vào tính toán.
“Không logout ăn cơm?” Ám Hắc Đại Công hỏi.
Quan Miên thoát khỏi đề toán, lúc này mới chú ý thấy đã gần sáu giờ. Cậu bảo: “Tối nay tôi không lên đâu.” Làm toán trong hiện thực tiện hơn nhiều.
Ám Hắc Đại Công mỉm cười dặn dò: “Đừng ngủ trễ quá.”
Quan Miên gật đầu lấy lệ. Trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn là những con số.
Logout xong, cậu dùng vẻn vẹn mười phút để ăn hết bữa tối rồi lại quay về trước máy tính ngồi suy nghĩ.
Những con số tựa như có sinh mạng, từng số từng số nhảy nhót trong đầu Quan Miên. Quan Miên hết phân giải rồi lại tổ hợp, tổ hợp rồi lại phân giải, hoàn toàn chìm đắm trong việc tìm mối liên hệ giữa chúng.
Suy luận không ngừng tiến triển, sau đó lại trở về con số không, rồi lại bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.
Một lúc sau.
Quan Miên vỗ bàn và nói: “Mình hiểu rồi.”
Ngày hôm sau, lúc Quan Miên lên mạng với hình thức công tác thì Ám Hắc Đại Công ngồi sẵn trong rừng đợi cậu. Hôm qua chia tay với Quan Miên chẳng bao lâu anh chợt nhớ tới hoàn cảnh của cậu. Nếu không thể ra khỏi rừng Mộng Yểm, Quan Miên sẽ không thể nào hoàn thành công việc của hôm nay, và nhỡ không hoàn thành sẽ không được vào Mộng Đại Lục bằng hình thức trò chơi – Đây tuyệt đối là vòng tuần hoàn ác tính.
Vì vậy vừa thấy Quan Miên lên mạng anh liền hỏi ngay: “Thế nào rồi?”
“Giải ra rồi.” Quan Miên cười đáp: “Là một phương pháp tính toán rất lười biếng. Nó không theo quy tắc là vì nó dùng những số lẻ của π để cộng và nhân.”
Ám Hắc Đại Công ngồi khoanh tay ra vẻ chăm chú lắng nghe.
“Những con số thu được chính là lấy những số lẻ sau dấu phẩy của π từ số thứ nhất đến số thứ một ngàn năm trăm và từ một ngàn năm trăm lẻ một đến ba ngàn tính toán với nhau, gặp lẻ thì nhân, gặp chẵn thì cộng, sau đó lấy tích hai lần và hoán vị.”
Ám Hắc Đại Công nhướng mày hỏi: “Đằng ấy dùng một buổi tối để tính ra?”
Quan Miên đáp: “Sáu tiếng.”
Ám Hắc Đại Công lại hỏi: “Bản năng của chuyên gia phân tích số liệu?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook