Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực
-
Chương 83: Hạn chế đẳng cấp (trung)
Nhận lời không chút do dự.
Quan Miên được mời đến một căn phòng hình vuông.
Ám Hắc Đại Công đang cầm một đôi chùy, một trái một phải chém hai người khác thành ánh sáng trắng.
Quan Miên ngồi xuống tại chỗ, bó gối xem anh đơn độc đấu với quần hùng.
Trong phòng ngoài cậu và Ám Hắc Đại Công còn có năm người khác. Một trong số đó lúc nhìn thấy Quan Miên bước vào thoáng sửng sốt, sau đó lập tức hớn hở vẫy gọi.
Quan Miên hỏi Ám Hắc Đại Công: “Cần trọng tài không?”
Ám Hắc Đại Công thuận tay chém kẻ đánh lén thành ánh sáng, nghiêng đầu đáp: “Có vẻ không cần.”
Bốn người còn lại thấy Quan Miên cùng phe với Ám Hắc Đại Công thì cùng xông lên nhắm vào Ám Hắc Đại Công!
Ám Hắc Đại Công một cước đá bay người gần nhất, sau đó vung tay trái chém thật mạnh.
Keng một tiếng.
Đối phương dùng thuẫn đỡ được.
Ám Hắc Đại Công đột nhiên bật lên, tay phải vung chùy giáng xuống đỉnh đầu kẻ nọ.
Người dùng thuẫn thoáng ngẩn ra, sau đó giật bắn, giơ thuẫn lên che đầu.
Thế nhưng chùy không giáng xuống thuẫn như gã tưởng tượng mà mượn thế quét qua trái, đánh cho một người khác tan thành ánh sáng.
Ám Hắc Đại Công đáp xuống, chân phải đá ra liên tục mấy cước.
Một người bị đá văng đi, một nghiêng mình tránh thoát, trường kiếm trong tay gã đâm tới vai anh.
Ám Hắc Đại Công không tránh cũng chẳng né, anh hiên ngang nhận lấy nhát kiếm, sau đó bỗng thụp xuống, cánh tay bị thương nương theo lực của cổ tay kéo chùy từ trên thuẫn xuống, chùy văng trúng ngay bụng đối phương.
Người nọ bị đánh trúng phải lùi lại ba bước, mông đặt bệt xuống đất, tấm thuẫn rơi xuống đánh keng một tiếng.
Ám Hắc Đại Công nửa quỳ nửa ngồi, dùng chùy trong tay chưa bị thương chống đỡ một nhát chùy đánh tới. Sườn phải của anh bị một người khác đá trúng, anh lảo đảo ngã sang một bên.
Hai người nọ phối hợp thành công thì mừng rỡ vô cùng, đang định bồi thêm một cú thì Ám Hắc Đại Công bỗng nhiên đứng dậy, tung một cước đá bay kiếm trong tay một người, sau đó lấy cây chùy còn lại của mình ném vào đầu người kia.
Game thực chiến căn cứ vào vết thương đối phương tạo thành có trí mạng hay không làm căn cứ đánh giá game thủ có phải rời cuộc chơi hay không. Vì vậy bị chùy đánh trúng đầu tuyệt đối là chết ngay tại chỗ.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một người dùng thương và một người dùng thuẫn. Hai người này cũng đã mất đi vũ khí như Ám Hắc Đại Công.
Ba người đứng ở ba góc tạo thành thế chân vạc.
Người dùng thuẫn và người dùng kiếm đưa mắt nhìn nhau.
Người dùng thuẫn đột nhiên bổ nhào vào Ám Hắc Đại Công. Xét về vóc dáng, gã là người vạm vỡ nhất trong tất cả người chơi ở đây, cộng thêm tốc độ cực nhanh nên lực tấn công không phải là nhỏ.
Ám Hắc Đại Công né sang một bên.
Người dùng kiếm thừa cơ nhặt kiếm lên.
Nhân lúc gã dùng thuẫn nghỉ mệt, Ám Hắc Đại Công đá ngay một cước vào bụng gã. Chỗ đó ban nãy bị chùy đập trúng, nếu trong hiện thực chắc chắn đã bị nội thương nghiêm trọng, cước này làm vết thương càng nặng thêm, gã nhanh chóng tan thành ánh sáng trắng.
Gã dùng kiếm vừa nhặt kiếm lên thì phát hiện chiến hữu đã ra đi, người ở lại nếu không phải là kẻ địch thì là bạn của kẻ địch.
Ám Hắc Đại Công mỉm cười lấy tay ngoắc gã. Vai phải của anh đã bị đánh trúng, tuy không đau nhưng theo thiết kế của hệ thống thì không còn sử dụng được nữa, trước mắt chỉ được dùng tay trái.
Người cầm kiếm hít sâu một hơi, hai tay cầm chặt lấy kiếm, quát lớn một tiếng rồi bổ nhào về phía anh.
Ám Hắc Đại Công nhẹ nhàng tránh được, tung cước đá vào bụng của gã.
Tốc độ của game thủ bên thực chiến có liên quan đến thể chất của người đó ngoài đời. Mặc dù gã có thể đoán được động tác của Ám Hắc Đại Công nhưng tốc độ của gã không thể nào sánh bằng anh.
Toàn thân người dùng kiếm bổ nhào về trước. Thật ra sau khi bạn bè tới tấp bị loại, trong lòng gã đã sụp đổ.
Ám Hắc Đại Công dùng một tay bắt lấy cằm người đó lắc nhẹ một cái.
Người cuối cùng cũng bị xử lý xong xuôi.
Bốp bốp bốp.
Ba tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên.
Ám Hắc Đại Công nhìn về phía Quan Miên, cười bảo: “Muốn đánh một ván không?”
Quan Miên đáp: “Đấu một ván chắc chắn phải thua chẳng khác nào tặng mạng cho kẻ khác. Cả đời này tôi vốn chả tha thiết mấy chuyện tặng quà này nọ.”
Ám Hắc Đại Công đi đến cạnh cậu, ngồi xuống và hỏi: “Vậy nhận thì sao?”
“Ngoài nhận lấy cái chết thì những thứ khác có thể cân nhắc.”
Ám Hắc Đại Công bật cười.
Quan Miên nói: “Thư tôi gửi cho anh bị trả về, nghe nói rất có thể do xóa tài khoản.”
Ám Hắc Đại Công hỏi lại: “Đằng ấy cảm thấy là tôi xóa tài khoản?”
Quan Miên đáp: “Tôi cảm thấy có một khả năng khác.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi bị nhốt trong một Ma Pháp Trận.”
Quan Miên cau mày hỏi: “Phó bản ẩn?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Không. Phải nói là bẫy công ty game thiết kế nhằm vào những game thủ gian lận.”
Quan Miên ngờ vực hỏi: “Gian lận?” Cậu không thể tưởng tượng được một người có tự ái cao như Ám Hắc Đại Công lại làm mấy chuyện đó.
“Kinh nghiệp nhiệm vụ chính tuyến tặng rất hậu. Sau khi có đạo cụ dùng để chia sẻ nhiệm vụ, game thủ cấp cao có thể chia sẻ nhiệm vụ với game thủ cấp thấp, game thủ cấp thấp có thể tổ đội với game thủ cấp cao cùng hoàn thành nhiệm vụ. Cứ vậy sẽ trở thành đường tắt gom kinh nghiệm cực nhanh.”
Quan Miên ngẫm nghĩ giây lát là hiểu ra ngay, “Vì vậy để hạn chế game thủ cấp cao hoàn thành nhiệm vụ của game thủ cấp thấp một cách dễ dàng, công ty game thiết kế bẫy để nhốt game thủ cấp cao lại?”
Ám Hắc Đại Công cười khổ.
“Nếu tôi xóa nhiệm vụ thì sao?” Nhiệm vụ thu thập tinh thể nguyên tố là của cậu, chỉ có cậu mới xóa được.
Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi sẽ được thả.”
Quan Miên lại hỏi: “Còn nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Tôi cũng sẽ được thả.”
Quan Miên cau mày nói: “Tức là bây giờ biến thành tôi làm nhiệm vụ của cả hai bên?” Cậu không biết Ám Hắc Đại Công có thể hoàn thành nhiệm vụ của riêng anh được không, nếu hệ thống không cho phép thì tức là cậu phải tự làm cả hai.
Ám Hắc Đại Công nói: “Nhiệm vụ của tôi tôi được phép làm. Thật ra nếu cẩn thận một chút thì có thể tránh được bẫy.”
Quan Miên hỏi: “Liên quan đến vụ anh đuổi theo Jeffrey?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Theo lý mà nói, một game thủ cấp 50 dù có nhạy cỡ nào cũng không thể đuổi kịp được tên đó.”
Quan Miên chợt vỡ lẽ, “Anh đuổi kịp hắn?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Ừ. Có điều lần sau tôi sẽ núp kỹ.”
Quan Miên phủi quần đứng dậy.
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Tôi ở đây chờ đằng ấy?”
“Tôi quyết định bỏ nhiệm vụ.” Bỏ nhiệm vụ này nhận nhiệm vụ khác không phải chuyện khó, dù gì vẫn dễ hơn nhiệm vụ tìm kiếm tinh thể nguyên tố liên hoàn.
Ám Hắc Đại Công dứng dậy theo, “Quả nhiên hai người cùng luyện cấp vẫn vui hơn.”
Quan Miên kéo bảng điều khiển ra.
Ám Hắc Đại Công tiếc nuối hỏi lại lần nữa: “Không chơi một ván thật à?”
Quan Miên như chợt nhớ ra gì đó, ngón tay thoáng ngừng lại trên bảng điều khiển, quay sang anh và hỏi: “Tại sao anh lại dùng chùy?” Dù anh dùng chùy có vẻ rất thuận tay nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó không hài hòa cho lắm.
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Đó là vũ khí ba tôi thích nhất lúc còn sống.”
Quan Miên ngẩn ra.
“Ba tôi nói, đàn ông dùng chùy mà có thể mang lại cảm giác anh tuấn mới thật sự là người anh tuấn.”
Quan Miên hỏi: “Ba anh có thành công không?”
Ám Hắc Đại Công hỏi ngược lại: “Tôi rất giống ba tôi, đằng ấy cảm thấy ba tôi có thành công không?”
Quan Miên nói: “Ba anh cũng thích mặc đồ màu đen?”
“Không. Ba tôi thích mặc sơ mi trắng.”
“Vậy tôi nghĩ ba anh thành công rồi.” Dứt lời, Quan Miên đi thẳng ra khỏi phòng.
Ám Hắc Đại Công nhịn không được bật cười thành tiếng.
Trở về Mộng Đại Lục, Quan Miên lập tức xóa ngay nhiệm vụ Tìm Kiếm Tinh Thể Bốn Màu.
Không bao lâu sau, Ám Hắc Đại Công cưỡi rồng đáp xuống trước mặt cậu.
Sau khi xóa nhiệm vụ thì phải sau bốn mươi tám giờ mới được nhận nhiệm vụ mới, vì vậy Quan Miên chỉ đành lẽo đẽo đi theo xem Ám Hắc Đại Công làm nhiệm vụ.
Ám Hắc Đại Công nói: “Nghe nói rừng Mộng Yểm là mê cung, sẽ thay đổi phương hướng và tuyến đường theo ngày, tháng, năm, giờ và phút.”
Quan Miên cau mày. Nếu vậy thì việc tìm kiếm Dillin trở nên càng khó khăn.
“Nhưng trên diễn đàn có nhắc tới cách làm nhiệm vụ này, tôi nhớ rồi. Nếu số đỏ chắc không thành vấn đề.”
Quan Miên nói: “Số đỏ?”
Ám Hắc Đại Công nói: “Đây là câu chốt lại của tác giả bài viết. Tác giả bảo anh ta nghiên cứu rừng Mộng Yểm đã gần một năm, đoán ra công thức sơ lược nhưng vẫn còn vài biến số chưa xác định được.”
“Ồ?” Quan Miên bỗng thấy hứng thú.
Quan Miên được mời đến một căn phòng hình vuông.
Ám Hắc Đại Công đang cầm một đôi chùy, một trái một phải chém hai người khác thành ánh sáng trắng.
Quan Miên ngồi xuống tại chỗ, bó gối xem anh đơn độc đấu với quần hùng.
Trong phòng ngoài cậu và Ám Hắc Đại Công còn có năm người khác. Một trong số đó lúc nhìn thấy Quan Miên bước vào thoáng sửng sốt, sau đó lập tức hớn hở vẫy gọi.
Quan Miên hỏi Ám Hắc Đại Công: “Cần trọng tài không?”
Ám Hắc Đại Công thuận tay chém kẻ đánh lén thành ánh sáng, nghiêng đầu đáp: “Có vẻ không cần.”
Bốn người còn lại thấy Quan Miên cùng phe với Ám Hắc Đại Công thì cùng xông lên nhắm vào Ám Hắc Đại Công!
Ám Hắc Đại Công một cước đá bay người gần nhất, sau đó vung tay trái chém thật mạnh.
Keng một tiếng.
Đối phương dùng thuẫn đỡ được.
Ám Hắc Đại Công đột nhiên bật lên, tay phải vung chùy giáng xuống đỉnh đầu kẻ nọ.
Người dùng thuẫn thoáng ngẩn ra, sau đó giật bắn, giơ thuẫn lên che đầu.
Thế nhưng chùy không giáng xuống thuẫn như gã tưởng tượng mà mượn thế quét qua trái, đánh cho một người khác tan thành ánh sáng.
Ám Hắc Đại Công đáp xuống, chân phải đá ra liên tục mấy cước.
Một người bị đá văng đi, một nghiêng mình tránh thoát, trường kiếm trong tay gã đâm tới vai anh.
Ám Hắc Đại Công không tránh cũng chẳng né, anh hiên ngang nhận lấy nhát kiếm, sau đó bỗng thụp xuống, cánh tay bị thương nương theo lực của cổ tay kéo chùy từ trên thuẫn xuống, chùy văng trúng ngay bụng đối phương.
Người nọ bị đánh trúng phải lùi lại ba bước, mông đặt bệt xuống đất, tấm thuẫn rơi xuống đánh keng một tiếng.
Ám Hắc Đại Công nửa quỳ nửa ngồi, dùng chùy trong tay chưa bị thương chống đỡ một nhát chùy đánh tới. Sườn phải của anh bị một người khác đá trúng, anh lảo đảo ngã sang một bên.
Hai người nọ phối hợp thành công thì mừng rỡ vô cùng, đang định bồi thêm một cú thì Ám Hắc Đại Công bỗng nhiên đứng dậy, tung một cước đá bay kiếm trong tay một người, sau đó lấy cây chùy còn lại của mình ném vào đầu người kia.
Game thực chiến căn cứ vào vết thương đối phương tạo thành có trí mạng hay không làm căn cứ đánh giá game thủ có phải rời cuộc chơi hay không. Vì vậy bị chùy đánh trúng đầu tuyệt đối là chết ngay tại chỗ.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một người dùng thương và một người dùng thuẫn. Hai người này cũng đã mất đi vũ khí như Ám Hắc Đại Công.
Ba người đứng ở ba góc tạo thành thế chân vạc.
Người dùng thuẫn và người dùng kiếm đưa mắt nhìn nhau.
Người dùng thuẫn đột nhiên bổ nhào vào Ám Hắc Đại Công. Xét về vóc dáng, gã là người vạm vỡ nhất trong tất cả người chơi ở đây, cộng thêm tốc độ cực nhanh nên lực tấn công không phải là nhỏ.
Ám Hắc Đại Công né sang một bên.
Người dùng kiếm thừa cơ nhặt kiếm lên.
Nhân lúc gã dùng thuẫn nghỉ mệt, Ám Hắc Đại Công đá ngay một cước vào bụng gã. Chỗ đó ban nãy bị chùy đập trúng, nếu trong hiện thực chắc chắn đã bị nội thương nghiêm trọng, cước này làm vết thương càng nặng thêm, gã nhanh chóng tan thành ánh sáng trắng.
Gã dùng kiếm vừa nhặt kiếm lên thì phát hiện chiến hữu đã ra đi, người ở lại nếu không phải là kẻ địch thì là bạn của kẻ địch.
Ám Hắc Đại Công mỉm cười lấy tay ngoắc gã. Vai phải của anh đã bị đánh trúng, tuy không đau nhưng theo thiết kế của hệ thống thì không còn sử dụng được nữa, trước mắt chỉ được dùng tay trái.
Người cầm kiếm hít sâu một hơi, hai tay cầm chặt lấy kiếm, quát lớn một tiếng rồi bổ nhào về phía anh.
Ám Hắc Đại Công nhẹ nhàng tránh được, tung cước đá vào bụng của gã.
Tốc độ của game thủ bên thực chiến có liên quan đến thể chất của người đó ngoài đời. Mặc dù gã có thể đoán được động tác của Ám Hắc Đại Công nhưng tốc độ của gã không thể nào sánh bằng anh.
Toàn thân người dùng kiếm bổ nhào về trước. Thật ra sau khi bạn bè tới tấp bị loại, trong lòng gã đã sụp đổ.
Ám Hắc Đại Công dùng một tay bắt lấy cằm người đó lắc nhẹ một cái.
Người cuối cùng cũng bị xử lý xong xuôi.
Bốp bốp bốp.
Ba tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên.
Ám Hắc Đại Công nhìn về phía Quan Miên, cười bảo: “Muốn đánh một ván không?”
Quan Miên đáp: “Đấu một ván chắc chắn phải thua chẳng khác nào tặng mạng cho kẻ khác. Cả đời này tôi vốn chả tha thiết mấy chuyện tặng quà này nọ.”
Ám Hắc Đại Công đi đến cạnh cậu, ngồi xuống và hỏi: “Vậy nhận thì sao?”
“Ngoài nhận lấy cái chết thì những thứ khác có thể cân nhắc.”
Ám Hắc Đại Công bật cười.
Quan Miên nói: “Thư tôi gửi cho anh bị trả về, nghe nói rất có thể do xóa tài khoản.”
Ám Hắc Đại Công hỏi lại: “Đằng ấy cảm thấy là tôi xóa tài khoản?”
Quan Miên đáp: “Tôi cảm thấy có một khả năng khác.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi bị nhốt trong một Ma Pháp Trận.”
Quan Miên cau mày hỏi: “Phó bản ẩn?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Không. Phải nói là bẫy công ty game thiết kế nhằm vào những game thủ gian lận.”
Quan Miên ngờ vực hỏi: “Gian lận?” Cậu không thể tưởng tượng được một người có tự ái cao như Ám Hắc Đại Công lại làm mấy chuyện đó.
“Kinh nghiệp nhiệm vụ chính tuyến tặng rất hậu. Sau khi có đạo cụ dùng để chia sẻ nhiệm vụ, game thủ cấp cao có thể chia sẻ nhiệm vụ với game thủ cấp thấp, game thủ cấp thấp có thể tổ đội với game thủ cấp cao cùng hoàn thành nhiệm vụ. Cứ vậy sẽ trở thành đường tắt gom kinh nghiệm cực nhanh.”
Quan Miên ngẫm nghĩ giây lát là hiểu ra ngay, “Vì vậy để hạn chế game thủ cấp cao hoàn thành nhiệm vụ của game thủ cấp thấp một cách dễ dàng, công ty game thiết kế bẫy để nhốt game thủ cấp cao lại?”
Ám Hắc Đại Công cười khổ.
“Nếu tôi xóa nhiệm vụ thì sao?” Nhiệm vụ thu thập tinh thể nguyên tố là của cậu, chỉ có cậu mới xóa được.
Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi sẽ được thả.”
Quan Miên lại hỏi: “Còn nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Tôi cũng sẽ được thả.”
Quan Miên cau mày nói: “Tức là bây giờ biến thành tôi làm nhiệm vụ của cả hai bên?” Cậu không biết Ám Hắc Đại Công có thể hoàn thành nhiệm vụ của riêng anh được không, nếu hệ thống không cho phép thì tức là cậu phải tự làm cả hai.
Ám Hắc Đại Công nói: “Nhiệm vụ của tôi tôi được phép làm. Thật ra nếu cẩn thận một chút thì có thể tránh được bẫy.”
Quan Miên hỏi: “Liên quan đến vụ anh đuổi theo Jeffrey?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Theo lý mà nói, một game thủ cấp 50 dù có nhạy cỡ nào cũng không thể đuổi kịp được tên đó.”
Quan Miên chợt vỡ lẽ, “Anh đuổi kịp hắn?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Ừ. Có điều lần sau tôi sẽ núp kỹ.”
Quan Miên phủi quần đứng dậy.
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Tôi ở đây chờ đằng ấy?”
“Tôi quyết định bỏ nhiệm vụ.” Bỏ nhiệm vụ này nhận nhiệm vụ khác không phải chuyện khó, dù gì vẫn dễ hơn nhiệm vụ tìm kiếm tinh thể nguyên tố liên hoàn.
Ám Hắc Đại Công dứng dậy theo, “Quả nhiên hai người cùng luyện cấp vẫn vui hơn.”
Quan Miên kéo bảng điều khiển ra.
Ám Hắc Đại Công tiếc nuối hỏi lại lần nữa: “Không chơi một ván thật à?”
Quan Miên như chợt nhớ ra gì đó, ngón tay thoáng ngừng lại trên bảng điều khiển, quay sang anh và hỏi: “Tại sao anh lại dùng chùy?” Dù anh dùng chùy có vẻ rất thuận tay nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó không hài hòa cho lắm.
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Đó là vũ khí ba tôi thích nhất lúc còn sống.”
Quan Miên ngẩn ra.
“Ba tôi nói, đàn ông dùng chùy mà có thể mang lại cảm giác anh tuấn mới thật sự là người anh tuấn.”
Quan Miên hỏi: “Ba anh có thành công không?”
Ám Hắc Đại Công hỏi ngược lại: “Tôi rất giống ba tôi, đằng ấy cảm thấy ba tôi có thành công không?”
Quan Miên nói: “Ba anh cũng thích mặc đồ màu đen?”
“Không. Ba tôi thích mặc sơ mi trắng.”
“Vậy tôi nghĩ ba anh thành công rồi.” Dứt lời, Quan Miên đi thẳng ra khỏi phòng.
Ám Hắc Đại Công nhịn không được bật cười thành tiếng.
Trở về Mộng Đại Lục, Quan Miên lập tức xóa ngay nhiệm vụ Tìm Kiếm Tinh Thể Bốn Màu.
Không bao lâu sau, Ám Hắc Đại Công cưỡi rồng đáp xuống trước mặt cậu.
Sau khi xóa nhiệm vụ thì phải sau bốn mươi tám giờ mới được nhận nhiệm vụ mới, vì vậy Quan Miên chỉ đành lẽo đẽo đi theo xem Ám Hắc Đại Công làm nhiệm vụ.
Ám Hắc Đại Công nói: “Nghe nói rừng Mộng Yểm là mê cung, sẽ thay đổi phương hướng và tuyến đường theo ngày, tháng, năm, giờ và phút.”
Quan Miên cau mày. Nếu vậy thì việc tìm kiếm Dillin trở nên càng khó khăn.
“Nhưng trên diễn đàn có nhắc tới cách làm nhiệm vụ này, tôi nhớ rồi. Nếu số đỏ chắc không thành vấn đề.”
Quan Miên nói: “Số đỏ?”
Ám Hắc Đại Công nói: “Đây là câu chốt lại của tác giả bài viết. Tác giả bảo anh ta nghiên cứu rừng Mộng Yểm đã gần một năm, đoán ra công thức sơ lược nhưng vẫn còn vài biến số chưa xác định được.”
“Ồ?” Quan Miên bỗng thấy hứng thú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook