Purine edit!

Bối Ni hôn mê trong khách sạn suốt hai ngày mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên cô ta nhìn thấy chính là vẻ mặt lo lắng của người đại diện nhà mình. Khi người đại diện thấy cô ta mở mắt ra, trái tim treo trên cao suốt hai ngày nay cuối cùng cũng được hạ xuống chỗ vốn có. Anh ta thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi."

Bối Ni vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm. Cô ta cau mày, cố gắng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trước đó.

Hình như cô ta bảo Ngô Quán Quân gọi Diệp Phù Dư vào phòng, bởi vì trên mạng tuôn ra chuyện cô ta và Ngô Quán Quân ở quán bar không kìm lòng được mà làm chút chuyện. Bối Ni cảm thấy chuyện này là do Diệp Phù Dư tung ra, nếu không thì làm sao có thể vừa vặn chụp lén tốt thế.

Quả thực Diệp Phù Dư đã đến phòng rồi, nhưng sau đó thì sao?

Hình như là cô ta đã tự đánh mình?

Tôi tự đánh mình?

Bối Ni đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đại diện đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp, đối phương giật giật môi, giọng điệu không rõ hỏi: "Vừa nhớ đến cô làm cái gì à? Nhìn xem cô tự đánh bản thân đến bộ dạng gì rồi."

Khoảnh khắc giọng nói kia hạ xuống, Bối Ni không chút do dự, bật người dậy lấy điện thoại ra mở camera rồi bật camera trước. Tuy nhiên khi cô ta nhìn thấy mặt mình đã choáng váng ngay lập tức.

Mặt cô ta sưng phù đến mức nhìn không ra hình dạng gì, hai bên má còn lưu lại dấu bàn tay rõ ràng.

Nhìn qua dường như chẳng khác gì cái đầu heo.

Bối Ni: ".. Tôi làm sao mà lại trở nên như thế này?"

Người đại diện nghe đến đây thì trợn mắt xem thường: "Cái này phải hỏi cô nha. Dù sao lúc đạo diễn Ngô gọi tôi đến thì đã thấy cô biến thành như vậy, còn nói là cô tự tát chính mình."

Mặc dù trước khi ngất đi ký ức rất rõ ràng, Bối Ni cũng nhớ rõ bản thân lúc ấy ngã sấp xuống, nhưng làm sao cô ta có thể tự tát mình nhiều lần như vậy chứ?

Đây chắc chắn là do yêu nữ Diệp Phù Dư giở trò yêu quái sau lưng!

Bối Ni nghiến răng hung hãn, sắc mặt gần như dữ tợn, trong ánh mặt kia bùng lên sự thù hận mãnh liệt khiến người đại diện hết hồn. Người đại diện mở miệng có vẻ định nói gì đó lại bị Bối Ni đánh gãy: "Ngô Quán Quân đâu?"

Người đại diện không ngờ Bối Ni sẽ di dời nói sang chuyện khác nhanh như vậy, nên lập tức chưa phản ứng lại được.

Mã người phụ nữ nhìn bộ dạng ngây ngô ngốc nghếch của anh ta, lông mày nhíu chặt hơn: "Anh nhìn tôi như thế làm gì? Những người khác đâu?"

Nghe vậy, người đại diện nhếch vội vàng cười mỉa hai tiếng, lặng lẽ nhét điện thoại vào túi áo trong: "Cô vừa mới tỉnh lại thì tìm đạo diễn Ngô làm gì? Mấy ngày nay cô bị thương hôn mê, đoàn phim đều nghỉ rồi."

"Anh ta chưa từng đến xem tôi sao?" Bối Ni trầm giọng hỏi, một ý nghĩ sâu xa chợt lóe lên trong đầu, vẻ mặt lại trở nên dữ tợn: "Anh ta không phải lại đi tìm đồ tiểu tiện nhân Diệp Phù Dư kia chứ?"

"Ai ôi tổ tông ơi, cô đang nói cái gì vậy. Tính cách của đạo diễn Ngô không phải cô không biết, chuyện này với cô Diệp Phù Dư có liên quan gì chứ." Mặc dù anh ta là người đại diện của Bối Ni, nhưng nói thật thì đôi khi anh ta thực sự không quen với hành vi của Bối Ni lắm.

Nhưng không còn cách nào khác, Bối Ni là được cấp cao của công ty đặc biệt dặn dò phải chăm sóc chu đáo, cho dù là anh ta thương tiếc cho Diệp Phù Dư vô tội bị liên lụy, nhưng cũng không thể ngăn cản Bối Ni làm bất cứ điều gì.

Người đại diện không ngờ rằng bản thân chỉ là nói ra sự thật nhưng lại khiến Bối Ni bỗng dưng phát điên. Người phụ nữ bỗng đứng dậy cầm lấy cái gối phía sau, hung dữ nện lên người anh ta, một đôi mắt đỏ bừng tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm anh ta: "Cút ngay cho tôi!"

Người đại diện bị đánh nhảy dựng, thực sự không muốn để ý người phụ nữ điên này nữa, vội vàng xoay người, thở dài rồi rời đi.

Được phân một người nghệ sĩ như này, thật là nghiệp chướng nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương