Purine edit!

Diệp Phù Dư và Vu Lam nhìn thấy dáng vẻ "ngoan ngoãn" của Ngô Quán Quân liền cảm thấy vô cùng vừa ý.

Vẻ mặt hai người lười biếng thả lỏng từ từ rời khỏi phòng của Ngô Quán Quân.

Ngay khi bước ra khỏi phòng, Vu Lam không không chế được biểu cảm của mình, ôm lấy cánh tay của Diệp Phù Dư mà hét lên: "Oa a a chị Dư thật là đẹp trai nha! Thật là không uổng công em lớn tuổi hơn nhưng vẫn gọi chị một tiếng chị mà."

Diệp Phù Dư: "Cảm ơn lời khen, nhưng chị có dự cảm không tốt lắm."

Vừa nói xong một câu, Vu Lam chớp chớp mắt, đang định hỏi lại dự cảm thế nào mà không tốt thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Diệp Phù Dư vang lên.

Hai con yêu tinh: "..."

Cái này có chút xấu hổ.

Diệp Phù Dư vỗ vỗ cánh tay con thỏ tinh ý bảo đối phương nhanh thả tay mình ra, sau đó lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên một số điện thoại lạ. Diệp Phù Dư dám chắc chắn rằng số điện thoài này cô chưa từng nhìn thấy.

Tuy nhiên, cô vẫn bấm nghe.

Từ bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp không hề có cảm tình giống như người máy: "Cô Diệp Phù Dư, Chi cục quản lý yêu tinh ở thành phố W đã kiểm tra đo lường thấy dao động bất thường của cô. Xin hỏi cô vừa làm gì vậy?"

Diệp Phù Dư: "..."

Cô biết rồi!

Vu Lam cũng nghe thấy âm thanh từ trong điện thoại truyền đến, khóe miệng giật giật hai cái, nhìn Diệp Phù Dư đang ngẩn người đối diện nói: "Sao mà cục quản lý yêu tinh không chỗ nào vắng mắt? Giống như ruồi bọ."

Diệp Phù Dư phải thừa nhận rằng mặc dù phép ẩn dụ của Yu Lan không mấy dễ nghe, nhưng lại miêu tả cực kỳ hợp lý.

Cô giật giật khóe miệng, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: "Vừa rồi tôi đang thảo luận với một con thỏ tinh."

Ở bên kia, nhân viên công tác của Cục quản lý yêu tinh mặt không đổi sắc nhìn màn hình chiếu video Bối Ni liên tục ngã xuống đồng thời còn tự tát mặt mình, trầm mặc hai giây rồi hỏi: "Thật sao?"

Đương nhiên Diệp Phù Dư không thể thừa nhận sự thật.

Bị Cục quản lý yêu tính bắt được cô dùng năng lực yêu quái để đối phó người thường, nhẹ thì sẽ bị phạt tiền, còn nặng thì hủy tu vi đuổi về núi sâu rừng già, cái nào cũng không phải là lựa chọn tốt.

Diệp Phù Dư không thể chỉ vì một Bối Ni mà chủ động chấp nhận hình phạt như thế.

Khóe miệng cong lên một vòng cung hoàn mỹ, ngọt ngào nói: "Đương nhiên."

Nhân viên công tác: ".. Được rồi, tôi hiểu rồi. Thật xin lỗi đã làm phiền bạn, chúc bạn một cuộc sống vui vẻ."

"Được rồi, tôi cũng chúc anh thăng tiến trong công việc nha."

Sau khi cúp máy, nhân viên công tác xoa vành tai hơi đỏ của mình, cắt bỏ theo dõi. Đột nhiên, một cái đầu lông xù đi tới bên cạnh anh ta thăm dò: "Cùng nói chuyện với nữ thần cảm giác thế nào?"

"Không tệ lắm, chỉ là có chút khẩn trương."

"Tôi cũng đoán được. Nhưng anh thế mà thích một con tiểu hồ ly hoang dã, thật là khiến người ta bất ngờ nha."

Người nọ vẫn trầm mặc không nói lời nào.

Bên kia, Vu Lam trơ mắt nhìn cô gái nhỏ vui vẻ ấn tắt cuộc gọi, nhất thời ánh mắt có chút mờ mịt: "Chuyện này xong rồi sao?"

Diệp Phù Dư vô tội chớp mắt: "Xong rồi."

"Vì cái gì mà hồ ly tinh các người tùy tiện lừa mọi người là có thể thành công? Lần trước em khóc cho đỏ mắt cả nửa ngày trời cũng không thấy người của Cục quản lý yêu tinh khai ân với em!"

Vẻ mặt Vu Lam có chút không thể tin được.

Nghe vậy, Diệp Phù Dư mỉm cười với cô ấy, dáng vẻ nhỏ nhắn của cô nhìn qua trông đặc biệt khoe khoang, sau đó lại nói ra một câu khiến Vu Lam nghe có phần quen tai: "Cũng không phải là em không biết, tiểu hồ ly đáng yêu giống như chị rất khó có yêu tinh nào không thích."

Vu Lam: "..."

Quả nhiên là rất khó có người đàn ông nào không thích nhỉ.

Là một con thỏ tinh, cô tức!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương