Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 325: Tất Cả Nhân Vật Đều Là Kẻ Xấu

“Ta cảm thấy nhân vật nam chính là một nghệ sĩ đàn dương cầm rất thích giả mù, có lẽ vì bị Sophie bắt gặp nên khi gặp lại nhau ở hội trường âm nhạc, vì sợ bị vạch trần nên nam chính đã bắt đầu nói dối. Hắn bịa ra cái kết cục kia chỉ để thuyết phục Sophie là mình đang bị mù mà thôi.”

“Nam chính giả mù và nếm được trái ngon quả ngọt nên không muốn dừng lại, mọi người đều không phòng bị hắn mà hắn còn được thoả mãn sở thích rình trộm người khác.”

“Có thể việc người đàn ông nổ súng bắn con thỏ ở đầu phim là thật, Giang Yến trong cốp xe không giết ngược bác sĩ mà bác sĩ chết vì bị phát súng kia bắn trúng. Nam chính và người đàn ông thoả thuận với nhau xử lý xác của bác sĩ, sau đó giao Giang Yến cho vị đại gia bí ẩn kia để đổi lấy một số tiền lớn cùng với giác mạc…”

“Có thể lắm, toàn bộ nhân vật trong bộ phim này đều là kẻ ác! Chỉ có Sophie đáng thương là bị lừa gạt hết lần này đến lần khác.”

“Không, cuối cùng Sophie không có bị nam chính lừa gạt. Lúc nam chính cầm lấy cây gậy ba toong khắc hình đầu thỏ, Sophie đã cười khẽ một tiếng với vẻ khinh thường, điều này chứng minh nàng đoán được hắn đang nói dối, nhưng nàng cảm thấy hắn giết Giang Yến không sai nên mới an ủi hắn một câu, đồng tình với việc nam chính lấy giác mạc của Giang Yến.”

“Đúng thật là chẳng có lấy một người tốt…”

Trên internet có đủ loại phân tích, mỗi phân tích lại dẫn dắt tới một kết cục mở khác nhau. Mà tuyệt đại đa số khán giả sau khi xem xong mấy phân tích này mới kinh ngạc phát hiện, hoá ra bọn họ đã bỏ lỡ nhiều chi tiết đến vậy!

Sophie cũng phát hiện ra chân tướng?

Mụ nội cha nó, chúng ta cùng xem một bộ phim cơ mà?!

Đều học 12 năm giáo dục bắt buộc như nhau, tại sao não các ngươi lại lớn như vậy?

Lúc này có một cư dân mạng bình luận: “Xem phân tích của các đại lão, ta đột nhiên cảm thấy nam chính có lẽ đã thất vọng về Sophie. Có lẽ chính hắn cũng hy vọng mình vẫn là chàng trai tốt bụng lương thiện ban đầu, giống như trong câu chuyện mà hắn kể. Nhân đây xin bổ sung thêm một chút, có người nói tình cảm giữa nam chính và Sophie từng rất tốt, nhưng ta cảm thấy Diệp Thân không thực sự thích Sophie mà là thích sự lương thiện của nàng, nhưng đến cuối cùng Sophie cũng không phải là người như hắn nghĩ.”

Cuộc thảo luận càng lúc càng náo nhiệt, một số chuyên gia bình luận điện ảnh cũng xuất hiện. Mỗi người đứng ở một góc độ đưa ra phân tích khác nhau, nhưng kết luận về cơ bản đều lấy thân cây ven đường kia làm điểm mốc.



Đó chính là nơi mà Diệp Thân bắt đầu nói dối.

Xem xong những bình luận và phân tích này, khán giả mới ý thức được bộ phim này ẩn giấu sâu đến cỡ nào!

“Nội dung phim đúng là khiến ta phải trợn mắt há hốc mồm! Cái ác trong nhân tính của con người được thể hiện ra quá tinh tế, trước khi xem phim ta còn tưởng đây là một bộ phim hài về nghệ sĩ mù, ai mà ngờ câu chuyện lại thú vị và phá cách như vậy. Năng lực viết kịch bản của Tiện Ngư quả là siêu cấp biến thái!”

“Trên cả tuyệt vời ấy!”

“Rõ ràng là đến nghe nhạc, nhưng thu hoạch lại vô cùng mãn nhãn. Phim hay đến không thể chê vào đâu được! Vô hạn quay xe, vô hạn twist khiến toàn thân ta nổi da gà. Đây chắc chắn là bộ phim kinh dị hay nhất trong năm mà ta xem!”

“Không ngờ Tiện Ngư không chỉ am hiểu về phim hài mà còn có thể làm phim kinh dị thót tim đến mức này! Hai mươi phút trước khi kết phim ta còn tưởng đó là kết thúc, còn đang cảm khái đầu voi đuôi chuột thì lại bị vả mặt bôm bốp. Ngoại trừ cô bạn gái có thể xem là người tốt ra thì những người còn lại đều là người xấu! Từ kịch bản đến phối nhạc đến góc quay đều hoàn hảo vô cùng, đã rất lâu rồi ta không được xem một bộ phim hack não thế này, xin quỳ lạy Tiện Ngư lão sư!”

Cùng với nội dung phim đầy bất ngờ, những bản nhạc dương cầm xuất hiện trong Andhadhun lại càng trở nên kinh điển.

“Các bản nhạc trong phim đều rất hay, đặc biệt là bài hát vang lên lúc Tô Thái chết, thật sự là hay đến mức muốn nổ tai!”

“Lúc kết thúc phim lại nghe được bài đó lần nữa, ta cảm thấy tiền mua vé lần này quá đáng giá! Chưa kể là nội dung phim còn xuất sắc như vậy…”

“Bộ phim này nhất định sẽ là cột mốc quan trọng trong sự nghiệp của Tiện Ngư!”

“Nói vậy thì, bản nhạc đó hẳn là đã đủ để chiến thắng trong cuộc chiến âm nhạc Tần Sở rồi nhỉ?”

“Còn nghi ngờ cái rắm! Bản nhạc đó đã đạt tới trình độ siêu thần rồi!”

“Mấy bản nhạc còn lại cũng rất tuyệt, lúc ban đầu nghe được bài đầu tiên ta đã cảm thấy đáp án của Tiện Ngư rất tốt rồi, nhưng khi bài hát kia vang lên lúc Tô Thái chết, ta mới ý thức được đáp án của Tiện Ngư vang dội hơn ta tưởng tượng rất nhiều!”



“Ách… bây giờ thì ta đã hiểu vì sao khúc phụ Dương Chung Minh đột nhiên lui ra khỏi mùa giải này.”

“Trận chiến lần này, Tinh Mang có Tiện Ngư là đủ rồi.”

Trong lúc mọi người cảm khái, có người bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Hai bản nhạc kinh điển trong phim đã được công bố, mọi người mở ứng dụng âm nhạc lên xem là sẽ thấy ngay. Trong đó bài hát lúc Tô Thái chết tên là Hôn Lễ Trong Mơ, đừng nghe nhầm bài đó nha.”

Đúng vậy, cùng lúc công chiếu với bộ phim Andhadhun, hai bản nhạc đàn dương cầm cũng đã leo lên bảng xếp hạng âm nhạc tháng này.

Bản thứ nhất tên là Nhớ Nhung, mạnh ở chỗ có phong cách độc đáo thú vị. Mà bản mọi người yêu thích nhất là Hôn Lễ Trong Mơ.

Người trong giới âm nhạc cũng không hề nhàn rỗi. Mấy bản nhạc này vừa phát hành, bọn hắn đều mở tác phẩm mới của Tiện Ngư lên nghe một lần.

Kết quả, nghe xong Hôn Lễ Trong Mơ, người trong giới âm nhạc Sở tỉnh đều trầm mặc.

“Đây chính là quê hương âm nhạc sao…”

“Nghe nói Tiện Ngư là sinh viên còn chưa tốt nghiệp của trường nghệ thuật Tần châu.”

“Bài Hôn Lễ Trong Mơ này đã có tiêu chuẩn của đại sư, đây thật sự là trình độ của một sinh viên?”

“Trước không so về nhạc, chỉ so tuổi tác thôi thì chúng ta đã thảm bại rồi.”

“Tuy ta không muốn thừa nhận nhưng bài hát này thật sự là quá hay rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương