Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
-
Chương 324: Lý Giải Andhadhun
“Ngươi không làm gì sai cả...” Sophie nghiêm túc nói.
Diệp Thân khổ sở lắc đầu, trầm mặc một lát rồi nói: “Cảm ơn ngươi. Có muốn đến đêm hội âm nhạc để xem ta trình diễn không?”
Diệp Thân rốt cuộc cũng thực hiện được giấc mơ của mình. Sophie sửng sốt, sau đó ho khan một tiếng đáp: “Ta không chắc là mình đi được, ta sẽ cố tranh thủ thời gian để đến đó...”
Hai người tạm biệt ở đây.
Tuy bộ phim này không ngừng quay xe khiến trí tưởng tượng của khán giả bị khai phá tới mức cực hạn, nhưng kết cục lại rất viên mãn.
“Thật là trâu bò!” Đái Thụy khen ngợi.
Trương Tân muốn đồng ý, nhưng sắc mặt hắn lại có vẻ cổ quái: “Ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng...”
“Chỗ nào cơ?” Đái Thụy nhíu mày.
Sau đó trên màn ảnh hiện ra cảnh quay cuối cùng.
Đó là một buổi tối buồn tẻ, Diệp Thân cầm cây trượng của người mù đi lang thang trong đêm đen giá rét, bóng lưng hắn có vẻ cô đơn.
Mà lúc này trước mặt hắn có một cái lon nước ngọt rỗng.
Bước chân của Diệp Thân không hề dừng lại, mắt thấy sắp đạp trúng cái lon rỗng, Diệp Thân đột nhiên vung cây gậy như một tuyển thủ đánh golf nhà nghề, đánh cái lon rỗng bay vèo ra xa.
Đùng đùng đùng!
Ba tiếng sấm như sét đánh vang lên, trên màn ảnh hiện ra ba chữ “Dương Cầm Sư”, bên dưới là dòng chú thích: “Nghệ sĩ đàn dương cầm”.
Trương Tân rốt cuộc đã hiểu được chỗ nào là lạ. Nếu nam chính Diệp Thân bị mù, hắn tuyệt đối sẽ không biết con thỏ đã cứu mình!
“Mịe!”
Toàn thân Đái Thụy run lên. “Diệp Thân nói dối! Hắn chỉ đang giả bộ mù mà thôi!!”
Giờ khắc này, toàn bộ khán giả trong rạp đều phải há hốc mồm vì rung động, gương mặt ai nấy đều đờ đẫn cả ra.
Choáng váng!
Đái Thụy và Trương Tân trợn tròn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ không tin nổi trong mắt đối phương. Kết cục này tựa như một lỗ đen đang cắn nuốt trí tưởng tượng của mọi người, thoáng cái đã khiến mọi người động não điên cuồng ——
Rốt cuộc Diệp Thân có nhìn thấy hay không?
Bác sĩ thật sự là do Giang Yến giết?
Chiếc xe kia có tông vào một con thỏ nào không?
Câu chuyện mà hắn kể cho Sophie nghe là thật hay giả?
Vốn là những câu hỏi này đều đã có đáp án, nhưng mọi đáp án lại bay theo cú đánh golf chuẩn xác và lành nghề của Diệp Thân. Hiện tại trong đầu mọi người đều là vô số dấu chấm hỏi.
“Không được.”
Sau khi ra khỏi rạp, Đái Thụy giống như người gặp ma, vội vã tóm lấy Trương Tân nói: “Ngày mai chúng ta xem lại bộ phim này một lần nữa đi, ta cảm giác từ lúc bắt đầu chúng ta quá chú ý đến âm nhạc nên đã bỏ sót rất nhiều chi tiết.”
“Được.” Trương Tân đang trầm tư, nghe vậy cũng lập tức gật đầu.
Bộ phim này đã chơi đùa với các cú twist đến tận cùng, cảnh kết phim lại là cú twist lớn nhất. Biên kịch chỉ dùng một chi tiết nhỏ đã lật đổ nhận thức của toàn bộ khán giả sau khi xem xong bộ phim.
Kể cả Trương Tân.
Đây là lần đầu tiên Trương Tân quyết định xem lại một bộ phim rạp vừa mới xem xong. Nhưng nếu không xem lại, những nghi ngờ trong lòng hắn sẽ không có lời giải đáp.
Lúc hai người rời khỏi rạp chiếu phim còn trông thấy có mấy người cũng ra quyết định giống mình. “Cái kết chứng tỏ nam chính đã nói dối, vấn đề là hắn bắt đầu nói dối từ đoạn nào? Ngày mai chúng ta xem lại lần nữa đi...”
Đương nhiên chỉ có một số ít người quyết định xem lại. Phần lớn mọi người sau khi rời khỏi rạp chiếu phim đều sẽ lên mạng tìm câu trả lời cho mình, xem kiến giải của một số người khác.
Trên một trang web chuyên về phim kinh dị, đám người thảo luận rôm rả:
Bò Nhai Lại: “Cái kết làm ta ngu luôn rồi!”
Thiên Nhiêu: “Đúng là một cú twist không thể đỡ nổi! Điểm công kích +50!”
Chim Chìm Xuống Biển: “Khúc cuối Diệp Thân dùng gậy đánh bay lon nước rỗng đã chứng minh hắn không bị mù, hắn lại lừa Sophie một lần nữa. Nhưng ta quá mê muội với bản nhạc đàn dương cầm kinh điển khúc cuối phim (bản nhạc này có thể vả sưng mặt đám người Sở tỉnh, nhưng ta thảo luận chuyện phim điện ảnh trước). Ta không hiểu được chỗ này, có vị đại ca chim lớn nào giải thích giùm ta được không?”
“Chim ta lớn, để ta.”
Một nickname tên là Tên Gì Cũng Bị Đặt Hết Rồi giải thích:
“Nam nhân nổ súng bắn con thỏ không hề tồn tại, chỉ là Diệp Thân bịa ra câu chuyện đó rồi khắc hình con thỏ lên cây ba toong của mình mà thôi. Giang Yến cũng không hề giết bác sĩ, trên thực tế Diệp Thân và bác sĩ đã đưa Giang Yến cho một vị đại gia thần bí nào đó, dùng thận của nàng đổi lấy một khoản tiền lớn, dùng khoản tiền này để tổ chức đại hội âm nhạc, cũng lấy giác mạc của Giang Yến để chữa mắt cho mình. Có lẽ Diệp Thân muốn để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt Sophie nên mới bịa ra câu chuyện này, thuận tiện che giấu việc mình đã giết người, hắn lựa chọn nói dối.”
“Vấn đề là hắn bắt đầu nói dối từ cảnh nào?”
“Người nào xem phim cẩn thận mới có thể phát hiện, mỗi lần Diệp Thân kể chuyện cho Sophie nghe đều sẽ chuyển cảnh bằng một cảnh giống nhau, đó là một thân cây ven đường.”
“Trong cảnh tường thuật của phim, bác sĩ lái xe chở Diệp Thân và Giang Yến đi ngang qua gốc cây này, lái về phương xa. Sau đó bộ phim chuyển cảnh đến Tần tỉnh hai năm sau, cũng chính là nơi hắn gặp lại Sophie.”
“Mà trong phiên bản kể chuyện của Diệp Thân, cũng tại thân cây này bác sĩ không lái xe ngang qua mà dừng lại, bởi vì Giang Yến trong cốp xe tạo ra động tĩnh không nhỏ. Bác sĩ cầm ống tiêm đi gặp Giang Yến rồi bị nàng ta giết ngược, cho nên Diệp Thân bắt đầu nói dối ở chỗ nào thì các ngươi cũng hiểu rồi đó!”
Bài đăng này được ấn like rất nhiều, cũng được chia sẻ nhiều nhất bởi vì có chứng có cứ, suy đoán của hắn đáng tin hơn những suy đoán khác.
Nhưng cũng có người đưa ra phân tích khác biệt.
Diệp Thân khổ sở lắc đầu, trầm mặc một lát rồi nói: “Cảm ơn ngươi. Có muốn đến đêm hội âm nhạc để xem ta trình diễn không?”
Diệp Thân rốt cuộc cũng thực hiện được giấc mơ của mình. Sophie sửng sốt, sau đó ho khan một tiếng đáp: “Ta không chắc là mình đi được, ta sẽ cố tranh thủ thời gian để đến đó...”
Hai người tạm biệt ở đây.
Tuy bộ phim này không ngừng quay xe khiến trí tưởng tượng của khán giả bị khai phá tới mức cực hạn, nhưng kết cục lại rất viên mãn.
“Thật là trâu bò!” Đái Thụy khen ngợi.
Trương Tân muốn đồng ý, nhưng sắc mặt hắn lại có vẻ cổ quái: “Ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng...”
“Chỗ nào cơ?” Đái Thụy nhíu mày.
Sau đó trên màn ảnh hiện ra cảnh quay cuối cùng.
Đó là một buổi tối buồn tẻ, Diệp Thân cầm cây trượng của người mù đi lang thang trong đêm đen giá rét, bóng lưng hắn có vẻ cô đơn.
Mà lúc này trước mặt hắn có một cái lon nước ngọt rỗng.
Bước chân của Diệp Thân không hề dừng lại, mắt thấy sắp đạp trúng cái lon rỗng, Diệp Thân đột nhiên vung cây gậy như một tuyển thủ đánh golf nhà nghề, đánh cái lon rỗng bay vèo ra xa.
Đùng đùng đùng!
Ba tiếng sấm như sét đánh vang lên, trên màn ảnh hiện ra ba chữ “Dương Cầm Sư”, bên dưới là dòng chú thích: “Nghệ sĩ đàn dương cầm”.
Trương Tân rốt cuộc đã hiểu được chỗ nào là lạ. Nếu nam chính Diệp Thân bị mù, hắn tuyệt đối sẽ không biết con thỏ đã cứu mình!
“Mịe!”
Toàn thân Đái Thụy run lên. “Diệp Thân nói dối! Hắn chỉ đang giả bộ mù mà thôi!!”
Giờ khắc này, toàn bộ khán giả trong rạp đều phải há hốc mồm vì rung động, gương mặt ai nấy đều đờ đẫn cả ra.
Choáng váng!
Đái Thụy và Trương Tân trợn tròn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ không tin nổi trong mắt đối phương. Kết cục này tựa như một lỗ đen đang cắn nuốt trí tưởng tượng của mọi người, thoáng cái đã khiến mọi người động não điên cuồng ——
Rốt cuộc Diệp Thân có nhìn thấy hay không?
Bác sĩ thật sự là do Giang Yến giết?
Chiếc xe kia có tông vào một con thỏ nào không?
Câu chuyện mà hắn kể cho Sophie nghe là thật hay giả?
Vốn là những câu hỏi này đều đã có đáp án, nhưng mọi đáp án lại bay theo cú đánh golf chuẩn xác và lành nghề của Diệp Thân. Hiện tại trong đầu mọi người đều là vô số dấu chấm hỏi.
“Không được.”
Sau khi ra khỏi rạp, Đái Thụy giống như người gặp ma, vội vã tóm lấy Trương Tân nói: “Ngày mai chúng ta xem lại bộ phim này một lần nữa đi, ta cảm giác từ lúc bắt đầu chúng ta quá chú ý đến âm nhạc nên đã bỏ sót rất nhiều chi tiết.”
“Được.” Trương Tân đang trầm tư, nghe vậy cũng lập tức gật đầu.
Bộ phim này đã chơi đùa với các cú twist đến tận cùng, cảnh kết phim lại là cú twist lớn nhất. Biên kịch chỉ dùng một chi tiết nhỏ đã lật đổ nhận thức của toàn bộ khán giả sau khi xem xong bộ phim.
Kể cả Trương Tân.
Đây là lần đầu tiên Trương Tân quyết định xem lại một bộ phim rạp vừa mới xem xong. Nhưng nếu không xem lại, những nghi ngờ trong lòng hắn sẽ không có lời giải đáp.
Lúc hai người rời khỏi rạp chiếu phim còn trông thấy có mấy người cũng ra quyết định giống mình. “Cái kết chứng tỏ nam chính đã nói dối, vấn đề là hắn bắt đầu nói dối từ đoạn nào? Ngày mai chúng ta xem lại lần nữa đi...”
Đương nhiên chỉ có một số ít người quyết định xem lại. Phần lớn mọi người sau khi rời khỏi rạp chiếu phim đều sẽ lên mạng tìm câu trả lời cho mình, xem kiến giải của một số người khác.
Trên một trang web chuyên về phim kinh dị, đám người thảo luận rôm rả:
Bò Nhai Lại: “Cái kết làm ta ngu luôn rồi!”
Thiên Nhiêu: “Đúng là một cú twist không thể đỡ nổi! Điểm công kích +50!”
Chim Chìm Xuống Biển: “Khúc cuối Diệp Thân dùng gậy đánh bay lon nước rỗng đã chứng minh hắn không bị mù, hắn lại lừa Sophie một lần nữa. Nhưng ta quá mê muội với bản nhạc đàn dương cầm kinh điển khúc cuối phim (bản nhạc này có thể vả sưng mặt đám người Sở tỉnh, nhưng ta thảo luận chuyện phim điện ảnh trước). Ta không hiểu được chỗ này, có vị đại ca chim lớn nào giải thích giùm ta được không?”
“Chim ta lớn, để ta.”
Một nickname tên là Tên Gì Cũng Bị Đặt Hết Rồi giải thích:
“Nam nhân nổ súng bắn con thỏ không hề tồn tại, chỉ là Diệp Thân bịa ra câu chuyện đó rồi khắc hình con thỏ lên cây ba toong của mình mà thôi. Giang Yến cũng không hề giết bác sĩ, trên thực tế Diệp Thân và bác sĩ đã đưa Giang Yến cho một vị đại gia thần bí nào đó, dùng thận của nàng đổi lấy một khoản tiền lớn, dùng khoản tiền này để tổ chức đại hội âm nhạc, cũng lấy giác mạc của Giang Yến để chữa mắt cho mình. Có lẽ Diệp Thân muốn để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt Sophie nên mới bịa ra câu chuyện này, thuận tiện che giấu việc mình đã giết người, hắn lựa chọn nói dối.”
“Vấn đề là hắn bắt đầu nói dối từ cảnh nào?”
“Người nào xem phim cẩn thận mới có thể phát hiện, mỗi lần Diệp Thân kể chuyện cho Sophie nghe đều sẽ chuyển cảnh bằng một cảnh giống nhau, đó là một thân cây ven đường.”
“Trong cảnh tường thuật của phim, bác sĩ lái xe chở Diệp Thân và Giang Yến đi ngang qua gốc cây này, lái về phương xa. Sau đó bộ phim chuyển cảnh đến Tần tỉnh hai năm sau, cũng chính là nơi hắn gặp lại Sophie.”
“Mà trong phiên bản kể chuyện của Diệp Thân, cũng tại thân cây này bác sĩ không lái xe ngang qua mà dừng lại, bởi vì Giang Yến trong cốp xe tạo ra động tĩnh không nhỏ. Bác sĩ cầm ống tiêm đi gặp Giang Yến rồi bị nàng ta giết ngược, cho nên Diệp Thân bắt đầu nói dối ở chỗ nào thì các ngươi cũng hiểu rồi đó!”
Bài đăng này được ấn like rất nhiều, cũng được chia sẻ nhiều nhất bởi vì có chứng có cứ, suy đoán của hắn đáng tin hơn những suy đoán khác.
Nhưng cũng có người đưa ra phân tích khác biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook