Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 321: Không Hổ Là Tiện Ngư Lão Sư

Diệp Thân đồng ý.

Hôm Chủ Nhật, Diệp Thân theo lời hẹn đến nhà của Tô Thái, nhưng khi hắn đi vào trong nhà, hình ảnh tiếp theo khiến khán giả phải hét lên vì kinh ngạc.

Máu!

Khắp nơi đều là máu!

Dưới sàn nhà vương vãi đầy mảnh thủy tinh vỡ nằm trong vũng máu, mà trên ghế sô pha có một bộ thi thể, khán giả vừa nhìn đã nhận ra đó chính là thi thể của Tô Thái!

“Chuyện gì thế này?” Đái Thụy giật mình hỏi.

Trương Tân ngồi bên cạnh khẽ nuốt nước miếng đáp: “Tô Thái chết rồi? Chẳng trách khi Giang Yến ra mở cửa lại không muốn để cho nam chính đi vào.”

Đối mặt với cảnh quay xe lần nữa, tâm tình của khán giả lập tức trở nên căng thẳng. May mà Diệp Thân đã giả mù rất lâu nên có thể bình tĩnh đối mặt với đủ loại tình huống.

Giang Yến bắt đầu dò xét Diệp Thân, nàng không dám chắc Diệp Thân có thật sự mù hay không. Diệp Thân căng thẳng ứng phó, để thư thả tâm tình, hắn đề nghị được vào nhà vệ sinh.

Kết quả khi Giang Yến đưa Diệp Thân vào nhà vệ sinh, cảnh tượng xảy ra sau đó lại càng đáng sợ hơn.

Trong nhà vệ sinh còn có một người đàn ông!

Người đàn ông cầm súng trên tay chĩa thẳng vào người Diệp Thân.

“Tên này chính là gian phu!”

Lần quay xe thứ ba khiến trái tim của khán giả vọt lên tới cổ họng. Diệp Thân cắn môi cố gắng tỏ ra trấn định, đi vệ sinh xong hắn lại trở về phòng khách.

Trên màn ảnh bắt đầu chiếu lại đầu đuôi sự việc.

Hóa ra thiếu phụ xinh đẹp Giang Yến ngoại tình với người đàn ông nấp trong nhà vệ sinh. Tô Thái nói với vợ là hôm nay phải ra ngoài, sau đó hán đột ngột trở về mang theo rượu vang và hoa tươi định cho vợ một buổi lễ kỷ niệm bất ngờ.

Kết quả...

Kinh hỉ biến thành kinh hãi. Hắn bị người đàn ông kia bắn chết.

“Ta là người mù, ta là người mù, ta không nhìn thấy gì cả.”

Diệp Thân không ngừng nhắc nhở bản thân như thế, sau đó hắn bắt đầu đánh đàn giữa phòng khách đầy máu, sau lưng là họng súng trên tay Giang Yến vẫn nhắm thẳng vào đầu hắn.



Hình ảnh cực kỳ quái dị.

Mà chính lúc không khí trở nên quỷ dị đè nén đến ngạt thở này, một bản đàn dương cầm bỗng vang lên.

Đó chính là Hôn Lễ Trong Mơ.

Tiếng đàn toát ra cảm giác đau thương như đang cảm thán cho cái chết của Tô Thái, cũng là đang tự giễu cho cảnh ngộ của Diệp Thân lúc này. Trong nháy mắt, tâm tình của khán giả cũng dâng lên hạ xuống theo nhịp điệu bản nhạc.

Trong rạp phim, toàn bộ khán giả đều đắm chìm vào bản nhạc này.

Mà cảnh tượng trong phim lúc này lại vô cùng tàn khốc: Giang Yến và tên gian phu bắt đầu di chuyển thi thể của Tô Thái vào trong một chiếc va li, sau đó dọn dẹp vết máu dưới sàn nhà. Bọn hắn làm tất cả những việc này dưới mắt nam chính Diệp Thân.

Cho đến khi tên gian phu kéo va li chứa thi thể rời đi, Đái Thụy mới đột nhiên lấy lại tinh thần. Hắn đột ngột trừng to mắt hô lên: “Bản nhạc vừa rồi...”

Trương Tân dường như cũng ý thức được điều này, hơi thở trở nên dồn dập.

Bởi vì nội dung phim quá mức căng thẳng và kích thích nên bọn hắn gần như quên mất việc đến đây để nghe nhạc phim. Nhưng không nhớ không có nghĩa là tai bị điếc.

Chờ đến khi bọn hắn nhận ra, bản nhạc đã kết thúc, nhưng cảm giác hòa hợp mà bản nhạc mang lại đã khiến nội dung phim càng thêm khắc sâu vào tâm lý khán giả.

“Không hổ là Tiện Ngư lão sư...” Trương Tân lẩm bẩm, không biết là đang đánh giá nội dung phim hay bản nhạc kinh điển vừa rồi.

“. . .”

Đái Thụy nói không nên lời, chỉ biết nuốt nước miếng một cái, trong lòng bỗng cảm thấy vô lực, toàn thân nổi da gà. Mà trong rạp chiếu phim cũng có rất nhiều người giống như hắn.

“Có nghe thấy không?”

“Bài hát vừa rồi còn đặc sắc hơn bài mở đầu gấp mấy lần...”

“Thật muốn được nghe lại lần nữa!”

“Mỹ lệ, uyển chuyển, nhu hòa mà tàn khốc...”

“Đây chính là đáp án cuả Tiện Ngư sao?”

“Xem phim tiếp đã...”

Bài hát đã không phải là điều quan trọng nhất, bởi vì nội dung phim quá căng thẳng và kích thích thần kinh khiến người ta tê cả da đầu, ai nấy đều mong đợi mãnh liệt được xem cảnh tiếp theo.



“Chuyện không liên quan đến ta...”

“Ta chẳng thấy gì cả...”

“Ta cũng rất thông cảm với Tô Thái tiên sinh...”

“Hắn giúp đỡ ta rất nhiều, nhưng mà ta...”

Diệp Thân sợ đến đổ mồ hôi lạnh, tay chân run rẩy. Sau khi ra khỏi cửa, hắn ngồi ở nhà chờ xe buýt thật lâu rồi mới đón xe về nhà, trên đường đi không ngừng tự an ủi bản thân:

“Không nên làm chuyện ngu ngốc, bọn hắn sẽ giết ta...”

Có thể tưởng tượng được giờ phút này nam chính xoắn xuýt cỡ nào. Giờ khắc này, khán giả không khỏi cảm thấy thất vọng vì nam chính không có trách nhiệm.

Nhưng mà...

Hình ảnh xoay chuyển. Diệp Thân lại xuất hiện trước cửa cục cảnh sát!

Trời ạ, chuyển cảnh quá đột ngột.

Nam chính cuối cùng vẫn quyết định báo cảnh sát. Giờ khắc này khán giả bắt đầu thích nam chính, ít nhất hắn làm người cũng có nguyên tắc của mình.

Nhưng bộ phim này nhất định không để khán giả đoán trúng bất kỳ tình tiết nào. Bởi vì một màn khiến người ta nổi gai ốc lại xuất hiện.

Hóa ra... cảnh sát trưởng lại chính là tên gian phu trong nhà Tô Thái!

“Ngươi muốn báo cảnh sát?” Hung thủ giết người mặc đồng phục cảnh sát, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Thân.

Trái tim khán giả lại vọt lên tới cổ họng lần nữa. Mẹ ơi, bộ phim này sao cứ quay xe liên tục vậy?! Mỗi lần quay xe là khiến người xem cuồng loạn.

“Mèo nhà ta đi lạc, ta hoài nghi hàng xóm đã giết chết nó...”

Diệp Thân vô cùng sợ hãi. Tên cảnh sát trưởng đã bắt đầu sờ vào báng súng. Hắn tin chắc trước khi mình kịp nói ra chân tướng thì đã bị bắn nổ óc rồi. Cho nên hắn miễn cưỡng đổi đề tài.

Nhưng điều này vẫn khiến tên cảnh sát trưởng hoài nghi.

Tiếp theo đó, cảnh sát trưởng và Giang Yến thay phiên nhau đến nhà Diệp Thân làm khách để dò xét xem hắn có thật sự mù hay không.

Đầu tiên cảnh sát trưởng dùng phi đao nhắm thẳng vào Diệp Thân, quan sát xem hắn có tỏ ra sợ hãi hay không. Kết quả phi đao xẹt qua người nhưng Diệp Thân chẳng động lấy một lần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương