Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Bản Dịch)
-
Chương 50
Sau khi Lâm Uyên đi, Chu Thụy Minh nghe lại «Bong Bóng» một lần.
“Chất lượng quả thật không tệ.” – Nghe lần thứ hai, lão Chu vẫn đánh giá như vậy.
Bài hát này không giống «Cá Lớn», để cho lão Chu vừa nghe liền vỗ bàn kêu tuyệt. Nhưng lão cũng rõ ràng, đây mới là trạng thái bình thường. Bất kỳ nhạc sĩ nào cũng không thể chân chính làm HIT Maker, tác phẩm muốn HOT còn cần kết hợp rất nhiều yếu tố.
Sau khi Lâm Uyên liên tục xuất ra ba tác phẩm bạo hỏa, còn có thể đưa ra một bài hát mới chất lượng không tệ, đã khiến cho lão Chu vô cùng hài lòng rồi.
“Ngược lại vừa vặn tháng sau xem thần tiên đánh nhau một chút.”
BXH bài hát mới trùng với khoảng thời gian Xuân tiết, thị trường liều mạng cạnh tranh kịch liệt còn tương tự như tháng 12. Cho nên lão Chu cũng không hi vọng «Bong Bóng» có thể sáng tạo chiến tích huy hoàng thế nào, có thể tranh một vị trí top 10 lão đã đủ thỏa mãn.
Phải biết, trong tháng 12 trên bảng tử thần, dù là chất lượng như «Cá Lớn» cũng khó khăn vào được top 10 mà thôi.
Nghĩ đến đây, lão Chu liền đem «Bong Bóng» gửi cho Triệu Ngọc.
“Bài hát của Lâm Uyên?”
Triệu Ngọc nghe xong bài hát, kinh ngạc nói: “Năng suất cao như vậy?”
Lão Chu đồng ý: “Quả thật năng suất vô cùng cao, hơn nữa lần này chất lượng cũng không tệ lắm. Mặc dù cảm giác tổng hợp không hay bằng các bài trước, nhưng ta thấy bài này vào top 10 BXH bài hát mới không vấn đề. Ngoài ra hắn chỉ đích danh Giang Quỳ tới hát.”
“Giang Quỳ sao?” – Triệu Ngọc suy nghĩ một chút nói:
“Sau «Cá Lớn», nhân khí Giang Quỳ tốt vô cùng, công ty thật sự có ý tưởng bỗi dưỡng. Cho nàng hát ta không có ý kiến.”
“Ừm.” – Lão Chu suy nghĩ một chút nói: “Bài hát này khiến ta kinh ngạc nhất là ở câu mở đầu, thật dài. Ta nghe nhiều bài hát như vậy, lần đầu tiên nghe được trường đoạn mở đầu dài như thế.”
Triệu Ngọc cười nói: “Không sao, Giang Quỳ là ca sĩ được đào tạo bài bản, cái này hẳn là không làm khó được nàng.”
“Cũng đúng.” - Lão Chu gật gật đầu.
“...”
Hai người trò chuyện thêm mấy câu liền xác định kế hoạch công việc cần làm. Mà Giang Quỳ sau khi nhận được thông báo, hưng phấn nhảy tưng tưng tại chỗ.
Tiện Ngư lão sư thật sự đem bài hát mới cho mình hát!
Nguyên lai làm một hồi cái hành động liếm cẩu, liếm đến cuối cùng, thật sự cái gì cần có đều có!
Nhưng khi nhận được nhạc phổ của «Bong Bóng», Giang Quỳ mới biết mình cao hứng quá sớm rồi. Nhất là khi bắt đầu thu âm ca khúc, nàng mới thấm thía ý thức được, ngày hôm qua sao Lâm Uyên lại hỏi mình lượng hơi ổn chứ --
Bởi vì bài hát này thật không phải lượng hơi dài bình thường!
Hát lên cảm giác thật thiếu dưỡng khí...
Cụ thể thiếu tới trình độ nào? Nhìn đoạn mở đầu sẽ biết:
“Hắc bạch Hồng Hoàng tử Lục Lam màu xám ta ngươi hắn nàng lớn nhỏ viên làm thịt thật xấu xấu đẹp cũ mới đủ loại kiểu đủ loại màu mặc cho lựa chọn của ngươi..."
Giang Quỳ cố ý đếm. Là, ước chừng 56 chữ!
Hơn nữa ở giữa không hề có khoảng trống lấy hơi!
Phần đầu bài hát cần đem những chữ này hát lên liền mạch một hơi.
Đi vào phòng thu.
Lần đầu tiên Giang Quỳ thực hiện, thời điểm hát phần thứ nhất, lại miễn cưỡng hát ra được, nhưng sau khi hát xong nàng hụt hơi nghiêm trọng, tốn mấy giây mới từ từ hồi lại.
Nhất là tại mấy chữ cuối cùng, Giang Quỳ hát đến run rẩy, run có chút lợi hại.
Đây là biểu hiện của khí tức không đủ ổn.
Giang Quỳ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ có một ngày mình hát lại đến mức không thể thở!
“Ta nói không hổ là Tiện Ngư, bài hát mới lần này cũng quá đặc biệt rồi.”
Kỹ thuật viên thu âm đều bị bài hát làm cho kinh động: “Coi như là những ca sĩ chuyên nghiệp lão làng trong công ty, một hơi hát nhiều như vậy cũng không phải sự tình dễ dàng đi.”
“Không chỉ có như vậy.” – Một nhân viên khác trong phòng chậc chậc thở dài:
“Nếu như đoạn đầu chỉ là dài hơi coi như xong, đáng sợ là đoạn đó âm điệu còn không thấp. Đối với bài hát này, càng cao càng khó dùng một hơi hát xong.”
“Ta thử lại lần nữa.”
Giang Quỳ nói với nhân viên kỹ thuật một câu, sau đó thử lại vài lần. Điều này đưa đến cho Giang Quỳ cảm giác đầu càng ngày càng choáng. Bởi vì mỗi lần mở miệng hát, Giang Quỳ đều phải hít một hơi rất lớn!
Mỗi khi một đoạn kết thúc, cùng mở đầu đoạn tiếp theo, nàng đều phải hung hăng lấy hơi mới được. Hơn nữa sau khi hút lượng lớn khí, nhất định không được để khí thoát ra ngoài, lúc hát mỗi chữ đều phải phân phối hơi cẩn trọng, nếu như dùng quá sức ở một câu một từ, đều có thể khiến toàn bộ tiết tấu phía sau đứt rời.
Cuối cùng, Giang Quỳ vẫn có thể khắc phục được các điểm yếu, đem ca khúc thu xong, nhưng nghe kỹ vẫn sẽ thấy khắp nơi có mấy chữ cuối câu hụt hơi –
Người bình thường khả năng nghe không ra. Thậm chí với người nghe bình thường, Giang Quỳ biểu diễn đã rất hoàn mỹ rồi.
Nhưng làm một ca sĩ đặt yêu cầu rất cao đối với bản thân, Giang Quỳ không cho phép mình có một số chỗ trong bài hụt hơi như thế. Nếu vậy quá có lỗi với người viết bài hát Tiện Ngư lão sư rồi, cho nên nàng quyết định gạt đi bản thu này, thề phải thu âm ra tiêu chuẩn hoàn mỹ nhất.
“Ngày mai tiếp tục đi.” – Làm từ sáng đến tối còn không thu ra được một bản hoàn chỉnh mãn ý, kỹ thuật viên chỉ có thể đề nghị tạm thời kết thúc công việc.
Không một chút nghi ngờ việc Giang Quỳ có thể hát «Bong Bóng». Nhưng muốn làm đến trình độ biểu diễn hoàn mỹ, cần Giang Quỳ thực hiện vô số lần thu, dù sao đây cũng không phải bài hát bình thường.
“Giang Quỳ?”
Không ai trả lời, kỹ thuật viên thu âm không nhịn được nhìn hướng Giang Quỳ, kết quả ngạc nhiên phát hiện nàng vẫn ngồi trên ghế, đầu lưỡi thò ra bên ngoài:
“Aba aba aba aba...”
Hai kỹ thuật viên trực tiếp bị chọc cười. Nhưng họ hoàn toàn có thể lý giải trạng thái của Giang Quỳ, bài hát này trạng thái phần đầu viết ra có chút phản nhân loại.
“Ta có một ý tưởng.”
Kỹ thuật viên thu âm bên trái nói: “Chờ phiên bản chính thức chế tác hiệu chỉnh xong, chúng ta giữ nguyên âm thanh lấy hơi của ca sĩ.”
“Sẽ không ảnh hưởng cảm xúc của người nghe chứ?”
Kỹ thuật viên bên phải có chút lo lắng.
Phòng thu âm chế tác có thể sử dụng kỹ thuật trộn âm tiêu trừ tiếng hít thở lấy hơi của ca sĩ.
Âm thanh lấy hơi khi biểu diễn quá lớn sẽ có chút quái dị, dễ dàng ảnh hưởng tiêu cực đến cảm xúc của người thưởng thức ca khúc. Cho nên có loại kỹ thuật trộn âm, sau khi chế tác sẽ đem âm thanh chuẩn bị lấy hơi của ca sĩ giảm đi, thậm trí tiêu trừ toàn bộ.
“Không sao.”
Kỹ thuật viên bên trái nói: “Tất cả thao tác kỹ thuật đều vì muốn âm thanh của tác phẩm càng tốt hơn, đây là tiền đề. Thu âm không phải là đem một cái quy trình sẵn có đi dập khuôn cho từng ca khúc. Rất nhiều bài hát chất chứa tình cảm da diết đều giữ lại âm thanh lấy hơi mà, chúng ta để «Bong Bóng» giữ lại âm thanh lấy hơi của ca sĩ, người nghe nhạc chuyên nghiệp đều có thể hiểu được điểm đặc sắc của ca khúc này.”
“Cũng đúng.”
Kỹ thuật viên bên phải bị thuyết phục rồi, cười nói: “Bài hát «Bong Bóng» này âm thanh lấy hơi cũng không nhỏ đâu, mở đầu ca sĩ còn chưa cất tiếng hát, liền muốn hít sâu một hơi, sợ rằng người nghe dù không muốn chú ý cũng khó khăn.”
“Ta cảm thấy được đấy.” – Giang Quỳ khôi phục trạng thái, mặc dù vẫn còn chóng mặt, nhưng ít nhất có thể trao đổi bình thường đối với nhân viên phòng thu: “Chúng ta liền giữ lại âm thanh lấy hơi của bài này đi, cũng đỡ cho nhiều người nói khi chúng ta thu âm tác phẩm không có cảm xúc và cố gắng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook