Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Bản Dịch)
-
Chương 49
Tại hạ thua rồi!
Ba thao tác liền lạc, tự nhiên thiên thành của Giang Quỳ, khiến Tôn Diệu Hỏa trợn mắt nhìn, hắn thậm chí sinh ra kính nể.
Giang Quỳ là một đối thủ khả kính.
Mà lời kế tiếp của Lâm Uyên, càng thêm hung hăng đả kích hắn”
“Tới đây ngươi có kế hoạch phát hành bài hát không?” – Lâm Uyên chủ động hỏi Giang Quỳ.
Bịch bịch! – Bịch bịch!
Nhịp tim của Giang Quỳ đột nhiên tăng tốc, nàng vốn chỉ là không muốn thua Tôn Diệu Hỏa. Nhưng không nghĩ tới, chính mình lại có thể liếm ra một cơ hội. Giờ khắc này thì nàng hoàn toàn hiểu Tôn Diệu Hỏa rồi:
“Có... Qua lễ sum họp hàng năm phát hành bài hát mới, chỉ là còn chưa có tác phẩm thích hợp.”
Con mắt của Tôn Diệu Hỏa chuyển đỏ, ngọn lửa ghen tỵ cháy hừng hực.
Lâm Uyên gật đầu một cái: “Vậy lượng hơi của ngươi, hẳn là đủ dài chứ?”
Giang Quỳ dùng sức khẳng định: “Ngày trước khi học thanh nhạc, ta đặc biệt rèn luyện qua lượng hơi, khá ổn đấy!”
“Phân chia thế nào?”
Đây mới là điều Lâm Uyên quan tâm nhất.
Giang Quỳ phi thường cao hứng, cơ hồ không chút do dự nói: “Chỉ cần có thể hợp tác với Lâm Uyên lão sư, ngài thoải mái kiến nghị, chia bao nhiêu cho ta cũng được!”
“Ừm.” – Lâm Uyên từ chối cho ý kiến.
Gặp cao thủ trả giá rồi, Lâm Uyên khẽ nhíu mày một cái. Thực ra hắn sợ nhất chính là người khác nói loại lời như ‘chia bao nhiêu cũng được’.
Chia ít, chính mình ngượng ngùng.
Chia nhiều, lại có cảm giác tiếc nuối.
Giang Quỳ còn đang đợi Lâm Uyên nói tiếp đây, kết quả phát hiện hắn im lặng, nhất thời trong tâm rớt bộp một cái.
Ta nói sai cái gì rồi?
Ngược lại Tôn Diệu Hỏa lại nóng nảy vội vàng.
Mặc dù hắn với Giang Quỳ là đối thủ cạnh tranh, nhưng mắt thấy nàng sắp mất đi cơ hội khó có được này, hắn đến cùng vẫn không nhịn được giúp một tay, nhảy ra nói một câu đưa ý nhắc nhở:
“Nếu học đệ mà tìm ta hợp tác, dù nói gì ta cũng không muốn chia tiền.”
Lần trước ăn cơm với Lâm Uyên, Tôn Diệu Hỏa đã bắt được một chút trọng tâm suy nghĩ của hắn.
Giang Quỳ liền vội vàng sửa lời: “Đúng đúng, ta cũng không cần phân chia.”
Nghe được câu này, Lâm Uyên liền yên tâm.
Hắn cũng không phải người tham lam được voi đòi tiên, không thể thực sự làm ra hành vi như vậy:
“Chúng ta dựa vào quy củ cũ tới phân chia đi, chỗ này ta có bài hát, thật thích hợp với ngươi.”
Hắn nhắc đến là «Bong Bóng». Bài hát này yêu cầu nữ ca sĩ có hơi đủ dài đủ cao tới hát. Lượng hơi của Giang Quỳ đủ dài, là một nhân tuyển thích hợp.
Về phần quy củ cũ, chính là ca sĩ cầm 5%. Giang Quỳ làm sao có thể không muốn:
“Được chứ được chứ!”
Trên thực tế nàng giống Tôn Diệu Hỏa, không cần tiền cũng có thể chấp nhận, rất sợ Lâm Uyên đổi ý.
Sau đó Giang Quỳ có chút cảm kích nhìn Tôn Diệu Hỏa, nàng không biết nguyên lai Lâm Uyên lão sư lại quấn quýt tại vấn đề chia tiền. Quả nhiên thực hữu hiệu!
Tôn Diệu Hỏa cũng ôm tâm tình thử nhắc nhở Giang Quỳ một chút, không nghĩ tới vị học đệ cá tính đặc biệt này, thật đúng là dính chiêu. Tôn Diệu Hỏa ý thức được chính mình tựa hồ cũng có hi vọng!
.
Ngày thứ hai, Lâm Uyên đem bản thảo tháng sau gửi đến email của biên tập viên Dương Phong, hệ thống đã sớm hoàn thiện việc phân chia từng kỳ.
Lúc này đã là tuần cuối cùng của tháng một.
Các trường đại học trong cả nước cũng tới thời điểm nghênh đón nghỉ đông. Học sinh học viện nghệ thuật Tần Châu mỗi người đều thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị ngày mai về nhà.
Lâm Uyên cũng muốn về nhà. Vì vậy trước nghỉ đông một ngày hắn tới công ty, dự định hướng lão Chu xin nghỉ.
Bởi dựa theo hợp đồng, thời điểm hắn không tới trường thì phải tới công ty làm, không đi sẽ tính là bỏ bê công việc, sẽ bị trừ tiền lương.
Xin được nghỉ liền không ảnh hưởng tới tiền lương nữa.
Tiến vào phòng trưởng ban tại tầng 10, Lâm Uyên phát hiện không có ai. Hắn đi ra hỏi Ngô Dũng có biết lão Chu ở đâu không.
Ngô Dũng nói: “Bình thường sếp đều ở văn phòng trên tầng 22, ngươi muốn làm gì thế?”
Lâm Uyên nói: “Xin nghỉ.”
Ngô dũng lắc đầu: “Ta khuyên ngươi nên dẹp ý nghĩ đấy đi. Bình thường xin nghỉ không khó, nhưng hiện tại không giống. Hàng năm khi sắp đến lễ sum họp, rất nhiều người đều có ý định xin nghỉ, kết quả bị lão Chu mắng thật thảm. Dù sao bắt đầu năm mới, rất nhiều ca sĩ đều phát hành bài hát, chính là thời điểm ban soạn nhạc bận rộn nhiệm vụ.”
“Ta thử một chút.”
Lâm Uyên nói xong trực tiếp vào thang máy lên tầng 22, tìm phòng của trưởng ban soạn nhạc.
“...”
Ngô Dũng thấy không khuyên nổi, cũng liền không cố gắng nữa. Đợi Lâm Uyên đụng vách tường thì hắn mới biết, những năm trước xin nghỉ là biết bao khó khăn.
Tiến vào tầng 22.
Lâm Uyên vừa đến trước cửa phòng trưởng ban của lão Chu, liền nghe từ bên trong vọng ra âm thanh nổi giận: “Xin nghỉ? Không được! Đừng tưởng rằng ngươi là nhạc sĩ cao cấp ta liền nuông chiều ngươi! Ban nghệ sĩ bên kia biết bao nhiêu người chuẩn bị phát hành bài hát đầu năm mới, ngươi cũng rõ ràng. Loại thời điểm này ngươi nghĩ muốn an nhàn, không có đâu! Thật sự muốn nghỉ cũng được, toàn bộ nhạc sĩ trong ban soạn nhạc các ngươi muốn nghỉ, đều phải xuất được bài hát ra tấm ra món cho ta!”
“Được, được, ta biết rồi.”
Người anh em bị lão Chu khiển trách ảo não đi ra khỏi phòng làm việc.
Lúc này lão Chu chú ý tới Lâm Uyên đứng ở cửa, không muốn lộ tra bộ dạng quá nghiêm khắc, liền giãn mặt cố nở nụ cười nói: “Lâm Uyên, tìm ta có chuyện gì sao?”
Lâm Uyên nói: “Xin Nghỉ.”
Lão Chu: “...”
Nụ cười của hắn không cố nổi nữa. Ngươi không thấy tên kia xin nghỉ vừa bị ta mắng hay sao?
Lão Chu ho khan một tiếng, không muốn quá khó khăn với Lâm Uyên nhưng giọng nói vẫn có chút cứng rắn: “Bây giờ ngươi hẳn là đến kỳ nghỉ đông, dựa theo hợp đồng, nghỉ đông cũng cần phải đi làm.”
“Ừm.” – Lâm Uyên nhớ lại lời lão Chu vừa nói: “Có phải xuất ra bài hát là có thể xin nghỉ hay không?”
Lão Chu thiếu chút bị nghẹn: “Nói thì nói như thế, nhưng ca khúc ngươi đưa ra chất lượng phải qua xét duyệt mới được. Qua hết năm rất nhiều ca sĩ đều phải phát triển thêm thành tích, album mới. Đối với ban soạn nhạc chúng ta mà nói, lượng nhu cầu ca khúc thời điểm này rất lớn.”
“Bài này được không?” – Lâm Uyên lôi ra điện thoại di động, bật sẵn «Bong Bóng» đưa tới trước mặt lão Chu.
“Bài hát mới?”
Lão Chu nhìn chằm chằm Lâm Uyên.
Lâm Uyên gật đầu xác nhận: “Bài hát mới.”
Lão Chu không nói thêm, trực tiếp lấy tai nghe cắm vào nghe thử một phen.
Sau khi nghe xong, con mắt của lão trừng lớn –
Bài hát mới này của Lâm Uyên chất lượng không hề tệ, mặc dù không bằng «Cá Lớn», nhưng trình độ bắt tai không có vấn đề.
Nhưng năng suất ra bài của Lâm Uyên có phải quá cao rồi hay không? Chính mình trước đây còn sợ hắn bị ép khô, không nghĩ tới hôm nay lại viết ra một bài hát mới nghe còn không tệ.
Lâm Uyên biết lão đã nghe xong, hỏi: “Có thể nghỉ sao?”
Lão Chu máy móc gật đầu một cái: “Đi... Được rồi, bài hát này ngươi định cho ai hát?”
Lâm Uyên đã sớm có chuẩn bị trong đầu: “Giang Quỳ.”
Giang Quỳ?
Lão Chu suy nghĩ một chút nói: “Giang Quỳ thực sự đã được công ty hoạch định sẵn lộ trình phát triển, sẽ ra mắt tác phẩm mới vào dịp đầu năm, hơn nữa đang trong quá trình chọn bài hát. Bài «Bong Bóng» này còn rất thích hợp, nàng sẽ không cự tuyệt.”
“Ừm.” – Lâm Uyên nói: “Ta có thể đi chưa đây?”
Lão Chu không cách nào có thể giữ Lâm Uyên, chỉ có thể cười khổ: “Được, ngươi đi đi, dù sao ngươi cũng đã đem công tác của năm trước hoàn thành.”
Hắn không thể đưa ra được khuyết điểm của «Bong Bóng».
Lâm Uyên gật đầu chào, sau đó quay trở lại tầng 10.
Ngô Dũng thấy Lâm Uyên trở lại, chế nhạo nói: “Thế nào, ta nói rồi, loại thời điểm này sếp sẽ không cho nghỉ.”
“Xin được rồi.” – Lâm Uyên vừa nói, vừa thu thập đồ của mình.
Ngô Dũng ngây người mấy giây, chợt vui mừng quá đỗi: “Trưởng ban năm nay lại dễ nói chuyện như vậy? Hắc hắc, ta cũng đi xin nghỉ đây!”
Lâm Uyên đáp: “Ừm.”
Thu thập đồ đạc xong, lúc chuẩn bị rời đi lại gặp phải Ngô Dũng quay trở lại, Lâm Uyên liền thuận miệng quan tâm hỏi: “Xin nghỉ được rồi chứ?”
“...”
Ngô Dũng u oán liếc nhìn Lâm Uyên: “Ta bị trưởng ban mắng văng nước miếng đầy đầu thật thảm, sao ngươi không nói sớm là ngươi cầm bài hát mới đi đổi kỳ nghỉ?”
“Đúng rồi.” – Lâm Uyên nói như chuyện đương nhiên:
“Ngươi cũng cầm bài hát đi xin là được nghỉ rồi.”
Ngô Dũng cảm thấy mình bị mạo phạm: “Tại sao ngươi cảm thấy ta sẽ có bài hát mới có thể đổi kỳ nghỉ?”
Lâm Uyên suy nghĩ một chút nói: “Ta nghĩ ngươi có thể.”
Vừa nói Lâm Uyên vừa đeo lên bao sách nhỏ trên lưng, vui vẻ rời đi.
Ngô Dũng ngơ ngác nhìn bóng lưng Lâm Uyên, hồi tưởng ngữ điệu dễ dàng trong lời nói của hắn, trong lúc nhất thời lại có điểm hoài nghi nhân sinh –
Viết một bài hát mới chất lượng không tệ, thật đơn giản như vậy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook