Thế nhưng…, nó không thể ngờ lần đó lại là lần cuối nó được nhìn thấy nụ cười tươi rói như ánh ban mai của chị.

Không thể …

Chiếc xe tải đột ngột vượt đèn đỏ. Bất ngờ đâm sầm vào xe của nó. Cả nó và chị đều ngã nhào….

Nó bất tỉnh…

Mọi người hối hả đưa nó vào bệnh viện.



Tỉnh dậy, nó nghe mẹ bảo, chị Phượng đã ra đi… vĩnh viễn …sẽ ko bao giờ trở lại nữa.

Nó sẽ ko được nhìn thấy khuôn mặt chị nữa…

Không thể thấy được nét mặt tức giận của chị trước những trò tinh quái của nó nữa…

Chị sẽ ko động viên nó. Không dạy nó chơi đàn nữa…

Chị…

Chị Phượng đi rồi…Nó còn chơi đàn để làm gì….Chẳng phải tại nó mà chị mới… đó sao ?

Lỗi là do nó…Tất cả tại nó…..





~~~~~

– Mẹ.

– Con tỉnh rồi à con gái. Đỡ mệt chưa con? – Mẹ nó ân cần.

– Con là một đứa vô dụng… phải ko mẹ?

– Không. Con là đứa con gái đáng yêu và tài năng nhất.

– Nhưng vì con mà chị Phượng… – Nó nghẹn ngào. Nước mắt rơi lã chã.

– Không phải lỗi tại con đâu, con đừng tự quy tội cho mình như thế chứ. – Mẹ nó ôm nó vào lòng. Nhẹ nhàng xoa đầuđứa con gái.

Nó vẫn khóc. Khóc trong vòng tay thương yêu của mẹ.

Mặc cảm tội lỗi vẫn trào dâng.

Suốt 5 năm qua. Nó cố gắng vui tươi. Cố gắng cười. Nhưng sao, nó vẫn ko thể quên..

Chị Phượng…

***

Quay lại truyện:

– Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thế, Quang, nói cho tớ nghe đi. – Nhật lo lắng nhìn Thư rồi quay sang hỏi Quang.

Quang lặng lẽ nhìn Thư, thở dài.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, tại sao con bé ngốc đó vẫn chưa quên chứ. Mặc dù cậu đã cố gắng làm nó cười nhiều như thế nào.

~***~

Năm lớp 6.

Vào một ngày hè đẹp trời.

Có một cô bé xinh xắn và một cậu trai đáng yêu …

– Cậu nhớ …chị Phượng à? – Cậu bé hỏi.

Cô bé gật đầu. mắt hướng về một nơi nào đó…xa xăm. Đôi mắt đen, to tròn hiện hữu mồn một những hình ảnh về một ký ức đau buồn .

Nỗi buồn chưa nguôi.

Mắt cô bé lại ngân ngấn nước khiến cậu nhóc bối rối. Cậu nhóc là con trai mà. Con trai lại rất sợ nước mắt của con gái.

– Đừng buồn nữa được ko?

– Lỗi là tại tớ . Vì tớ…

– Thôi. Tớ sẽ ko nhắc đến chuyện này nữa. Chúng ta chơi trò trốn tìm nhé.

– (Lắc đầu)

– Đuổi bắt vậy.

– (Lắc đầu)

– Vậy…chơi trò của con gái nhé. Nhảy dây ấy…

– (Vẫn lắc đầu)

– Làm thế nào bây giờ. Hay là chơi trò siêu nhân được ko ?

– Siêu nhân á. – Cô bé tò mò.

– Ừ. siêu nhân.

– Nhưng siêu nhân là của con trai mà.

– Vậy thì…chơi trò ‘ siêu nhân ước ‘ nhé !

– Trò ấy là trò gì ?

– Siêu nhân biết ước ấy. Thế này nhé. Cậu sẽ cầm con siêu nhân vàng này. Sau đó ước một điều để siêu nhân thực hiện điều ước ấy cho cậu. Hiểu ko ?

– Ưm….

– Ừ. Tớ cũng ước. Siêu nhân đỏ sẽ giúp tớ.

– …

– Thử đi.

– Thôi được. Tớ sẽ thử.

– Mà này. Cậu ko được khóc đâu nhé. Siêu nhân… ừm…sợ nước mắt con gái lắm đấy.

– Thế à.

– Ừ.

– Vậy tớ sẽ ko khóc nữa.

– Còn nữa. Cậu phải cười thật nhiều vào. Siêu nhân rất thích con gái hay cười. Như thế, siêu nhân sẽ giúp cậu nhiều hơn.

– Thật sao ?

– Ừ.

– Vậy thì tớ sẽ cười.



– Anh Thư này, cậu có biết tớ muốn siêu nhân của tớ làm gì cho tớ ko ?

– Làm gì ?

– Làm cho cậu béo như heo…

– Á…cái gì cơ…

– Cậu nhìn cậu xem. Mấy tháng nay cậu lười ăn lắm. Nên siêu nhân sẽ …hehe.. – Cậu bé cười đểu.

– Không được. Không được. Tớ ko muốn làm heo đâu.

– Vậy thì cậu nhớ cười nhiều vào nhé. Cười nhiều sẽ ko giông heo chút nào đâu.

– Được rồi.

….

Trên cánh đồng đầy nắng và gió. Cô bé lại hồn nhiên vui vẻ cười đùa.

Bên cạnh, cậu bé cũng cười. Nụ cười của niềm tự hào, hãnh diện. Phải. Cậu nhóc làm cho TRần Anh Thư cười rồi.

Vui quá… !!!

~***~

Nhưngsao lúc này, Quang lại cảm thấy bất lực. Cậu ko biết làm cách nào để người con gái ấy vui hơn. Phải chăng, giờ đây, cô bé ngây thơ ngày nào đã trưởng thành, ko còn tin vào những trò đùa trẻ thơ nữa.

Làm sao đây ?

Nhìn thấy nó đau khổ, tự dằn vặt mình mà cậu thấy xót xa quá. Cậu mong người phải gánh chịu những tổn thương nặng nề ấy là cậu chứ ko phải nó. Nhưng nào có thể…

Quang lặng lẽ bước đến bên giường của Thư. Bàn tay con bé giờ vẫn lạnh toát. Nét mặt mệt nhọc. Ko còn căng tràn sức sống như ngày nào nữa.

Đau…

Phải ! Trái tim Quang đang đau..

« Cậu ấy bị ám ảnh về một vụ tai nạn xe. Mất đi người mình yêu quý…Cảm giác ..ko dễ chịu chút nào ».

Từng lời nói của Quang như găm vào da thịt của Nhật.

Buốt giá !

Đúng rồi ! Mất đi người mình yêu thương quả ko dễ chịu chút nào…

Một giọt nước mắt vô thức rơi ra…

Đã bao lâu rồi…cậu ko khóc… ?

~***~

Ngày hôm nay đẹp quá. Gió dìu dịu thổi qua khung cửa sổ. Một vài bông hoa layơn nhỏ khẽ đung đưa theo chiều gió.

Chúng đang vui ư ?

Vui vì điều gì…trong khi…

– Hey ! Hỡi cô gái xinh đẹp. Đoán xem ta là ai đây.

Nó trố mắt nhìn vào kẻ lạ mặt phía đối diện.

– Siêu nhân ư ?

– Oh yes ! Ta chính là siêu nhân đây. Đặc biệt…ta là ‘siêu nhân ước’ , hôm nay, ta sẽ là siêu nhân ko công một ngày cho cô gái xinh đẹp đây. Cơ hội ngàn năm có một đấy. Ước đi nào !!! – Siêu nhân múa máy tay chân. Nhưng sao vụng về quá. Chắc bởi vì, siêu nhân này …chân dài quá…trong khi bộ quần áo siêu nhân lại quá chật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương