Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!
-
Chương 24
Chậc…
Thư cười. Nụ cười thích thú .
Siêu nhân cũng cười toe .
– Hay là hôm nay đổi ngược lại nhá . Cô gái xinh đẹp phải làm theo siêu nhân. Được ko ?
– Làm cái gì ?
– Một ngày ko khóc nhé . Một ngày cười thật tươi.
THƯ nhìn Quang .
Gật đầu .
Phải. Ngay lúc này đây. Nó cần Quang, cần cười với cậu bạn chí cốt .
« Một ngày cười thật tươi nhé ! »
~~****~~~
Chiều dần ngả xuống. Tiết trời se lạnh. Không gian như thấm đượm nỗi buồn của lòng người.
Nó ko khóc. Cũng sẽ ko buồn. Bởi lẽ, nó đã hứa với Quang…
Quang đèo nó trên chiếc xe đạp màu cam rực rỡ. Màu cam, màu của sự sôi động. Của lòng nhiệt huyết đang căng tràn …của . Màu Cam cũng khiến nó cảm thấy ấm áp hơn. Nó yêu màu cam mà.
Nó cùng Quang lượn khắp thành phố. Hay nói chính xác hơn thì…Quang chở nó đi đâu, nó theo đấy. Càng về chiều, thành phố càng đông đúc, náo nhiệt hơn. Nó vẫn cứ ngồi sau xe Quang, tận hưởng cái cảm giác yên bình, dễ chịu ấy. Lòng nặng trĩu giờ đã vơi bớt buồn phiền.
Quang cũng im lặng. Có lẽ , cậu chỉ cần thế này thôi. Cậu chỉ muốn Thư luôn tin tưởng và có thể dựa vào bờ vai vững chãi của cậu bất cứ khi nào con bé cần. Như thế là quá đủ.
Con bé ngồi sau cậu lại khe khẽ hát. Chà! Giai điệu quen thuộc.
Là em chân ngắn yêu anh nhất chên đời...
Bàn chân nhỏ bé theo anh đi khắp nơi...
Nó đã trở nên yêu đời trở lại chưa nhỉ? Chắc là chưa đâu. Thoang thoảng đâu đây trong lời nói của con bé, cậu vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn…
Lượn khắp buổi chiều. Quang đỗ xe trước bờ hồ. Hai đứa im lặng ngồi bên nhau.
– Hết buồn chưa?
– Chưa.
– Cười lên xem nào.
– Không cười được.
– Cậu hứa với tớ thế nào hả?
– Một ngày cười thật tươi?
– Thế mà cậu đã cười đâu.
– Cậu đã làm gì để tớ cười ?. – Thư nhìn Quang, cự nự.
À phải rồi! Quên! Cậu im lặng theo nó suốt từ chiều đến giờ mà.
– Lên Vincom đập gián nhé !
– Chán phèo à. Cậu ko nhớ là cậu thua tớ bao nhiêu làn rồi hở ?
– Lần này ngoại lệ. Mọi lần tớ toàn nhường cậu mà .
– Thôi đi. – Nó trề môi. Phản đối kịch liệt câu nói hoàn toàn sai sự thật của cậu bạn . Mà cũng ko thể ngờ, một con người hoàn hảo như Quang…lại luôn thua nó, trong tất cả các trò chơi ở vincom. Đặc biệt là đập gián. Tệ hại nhất.
…
Chủ nhật. VinCom đông khủng khiếp. Ấy vậy mà chúng nó vẫn len vào được một cách dễ dàng mới sợ chứ. Hay là mấy chị soát vé thiên vị cho Quang nhỉ ? Chà ! Có thể lắm. Nhìn mặt mấy bà chị là biết. Lù lù hai chữ « dại trai ! » trên trán kìa…
Nó cùng Quang bước tới bàn đập gián. Chuẩn bị chiến đấu.
– Hey ! lần này đừng hòng tớ nhường. – Quang cười toe.
– Xì – Nó trề môi. – Đừng dối lòng nữa. Tiếp tục chuẩn bị thua nhá.
Thế rồi, 2 đứa nó lao vào cuộc chơi quên ngày tháng… ý nhầm, quên giờ giấc. Và phần thắng. Dĩ nhiên ! Thuộc về Anh Thư.
Nhưng mà cũng công nhận. Trò này vui lắm. Nó cười, cười nhiều là đằng khác. Cái miệng nhỏ xinh cứ toe toét ko ngớt.
Nó cứ đập, đập hết con này đến con khác. Luôn tay, nhanh…Mỗi con gián tựa như một nỗi buồn vậy, bay hết rồi. Bay đi để trả lại nụ cười như nắng mai của nó, như vốn dĩ nó phải thế.
Quang nhìn nó. Hãnh diện. Thư cười. Ha… Nhìn con nhỏ cười ko cười theo mới lạ.
Vui quá!
Quang thích nhìn thấy nó cười. Nó cười… đẹp lắm!
– Vui ko?
– Cũng vui.
– Cậu… đừng buông nữa nhé. Được ko?
– …
– Hứa đi nào. Vứt bỏ cái quá khứ đau buồn ấy đi. Sống tốt hơn với những gì mình đang có, như thế cuộc sống sẽ có ý nghĩa gấp nhiều lần.
– Có thể…vứt bỏ dễ dàng …thật sao?
– Đương nhiên rồi. chỉ cần cậu nghĩ đến những cái tốt đẹp nhất. Nghĩ rằng, mỗi ngày ta được sinh ra trên thế gian, được sống… đã là điều hạnh phúc và có ý nghĩa nhất rồi. Bên cạnh cậu vẫn còn rất nhiều người quan tâm tới cậu và…ko ai muốn nhìn thấy một Trần Anh Thư lúc nào cũng ủ rũ đâu.
– Nhưng…
– Mẹ cậu… đã rất đau lòng khi thấy cậu như thế.
– …
– Tớ cũng vậy. Ko dễ chịu chút nào đâu.
Nó vòng tay ôm ngang bụng Quang ( lúc này, Quang vẫn đang đèo nó), tựa vào lưng cậu bạn.
– Cho tớ mượn nhờ lưng cậu một chút nhé. Tớ buồn ngủ rồi.
Huy cười nhẹ. Tiếp tục đạp. Những guồng xe có phần nhẹ nhàng hơn. Chậm chạp hơn.
Dường như..cô bé đã hiểu ra… “Giũ bỏ quá khứ buồn, sống tốt hơn với những gì mình có.” Nó ko cô đơn.
Trời ko trăng. Nhưng có sao. Lấp lánh cả một bầu trời. Ánh đèn đường chiếu rọi vào chiếc xe đạp màu da cam nổi bật đang lặng lẽ lăn trên đường. Bóng hình đôi trai gái in xuống mặt phố với bao suy nghĩ khác nhau. Nhưng sao… đâu đó..trên môi 2 người bạn trẻ…vẫn thấp thoáng nụ cười .
....
– Này , chị uống nước đi. – Kent đặt ly nước cam trên bàn, bảo nó.
– Sao tự dưng tốt bụng thế nhóc. – Nó ngạc nhiên.
– Không uống thì thôi. Tôi uống. – Thằng nhóc gắt gỏng.
– Ấy, chị có bảo là ko uống đâu. Cậu để đấy đi.
Kent để ly nước về chỗ cũ. Kéo ghế ngồi xuống cạnh nó.
– Nghe nói…tâm trạng chị ko … được tốt hả?
– Ừm. Nhưng giờ thì tốt hơn rồi. Chị… ko muốn làm mọi người lo lắng nữa. Từ nay, chị sẽ…cười. Sẽ ko buồn vì quá khứ nữa….sẽ.. yêu đời hơn.
Thư cười. Nụ cười thích thú .
Siêu nhân cũng cười toe .
– Hay là hôm nay đổi ngược lại nhá . Cô gái xinh đẹp phải làm theo siêu nhân. Được ko ?
– Làm cái gì ?
– Một ngày ko khóc nhé . Một ngày cười thật tươi.
THƯ nhìn Quang .
Gật đầu .
Phải. Ngay lúc này đây. Nó cần Quang, cần cười với cậu bạn chí cốt .
« Một ngày cười thật tươi nhé ! »
~~****~~~
Chiều dần ngả xuống. Tiết trời se lạnh. Không gian như thấm đượm nỗi buồn của lòng người.
Nó ko khóc. Cũng sẽ ko buồn. Bởi lẽ, nó đã hứa với Quang…
Quang đèo nó trên chiếc xe đạp màu cam rực rỡ. Màu cam, màu của sự sôi động. Của lòng nhiệt huyết đang căng tràn …của . Màu Cam cũng khiến nó cảm thấy ấm áp hơn. Nó yêu màu cam mà.
Nó cùng Quang lượn khắp thành phố. Hay nói chính xác hơn thì…Quang chở nó đi đâu, nó theo đấy. Càng về chiều, thành phố càng đông đúc, náo nhiệt hơn. Nó vẫn cứ ngồi sau xe Quang, tận hưởng cái cảm giác yên bình, dễ chịu ấy. Lòng nặng trĩu giờ đã vơi bớt buồn phiền.
Quang cũng im lặng. Có lẽ , cậu chỉ cần thế này thôi. Cậu chỉ muốn Thư luôn tin tưởng và có thể dựa vào bờ vai vững chãi của cậu bất cứ khi nào con bé cần. Như thế là quá đủ.
Con bé ngồi sau cậu lại khe khẽ hát. Chà! Giai điệu quen thuộc.
Là em chân ngắn yêu anh nhất chên đời...
Bàn chân nhỏ bé theo anh đi khắp nơi...
Nó đã trở nên yêu đời trở lại chưa nhỉ? Chắc là chưa đâu. Thoang thoảng đâu đây trong lời nói của con bé, cậu vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn…
Lượn khắp buổi chiều. Quang đỗ xe trước bờ hồ. Hai đứa im lặng ngồi bên nhau.
– Hết buồn chưa?
– Chưa.
– Cười lên xem nào.
– Không cười được.
– Cậu hứa với tớ thế nào hả?
– Một ngày cười thật tươi?
– Thế mà cậu đã cười đâu.
– Cậu đã làm gì để tớ cười ?. – Thư nhìn Quang, cự nự.
À phải rồi! Quên! Cậu im lặng theo nó suốt từ chiều đến giờ mà.
– Lên Vincom đập gián nhé !
– Chán phèo à. Cậu ko nhớ là cậu thua tớ bao nhiêu làn rồi hở ?
– Lần này ngoại lệ. Mọi lần tớ toàn nhường cậu mà .
– Thôi đi. – Nó trề môi. Phản đối kịch liệt câu nói hoàn toàn sai sự thật của cậu bạn . Mà cũng ko thể ngờ, một con người hoàn hảo như Quang…lại luôn thua nó, trong tất cả các trò chơi ở vincom. Đặc biệt là đập gián. Tệ hại nhất.
…
Chủ nhật. VinCom đông khủng khiếp. Ấy vậy mà chúng nó vẫn len vào được một cách dễ dàng mới sợ chứ. Hay là mấy chị soát vé thiên vị cho Quang nhỉ ? Chà ! Có thể lắm. Nhìn mặt mấy bà chị là biết. Lù lù hai chữ « dại trai ! » trên trán kìa…
Nó cùng Quang bước tới bàn đập gián. Chuẩn bị chiến đấu.
– Hey ! lần này đừng hòng tớ nhường. – Quang cười toe.
– Xì – Nó trề môi. – Đừng dối lòng nữa. Tiếp tục chuẩn bị thua nhá.
Thế rồi, 2 đứa nó lao vào cuộc chơi quên ngày tháng… ý nhầm, quên giờ giấc. Và phần thắng. Dĩ nhiên ! Thuộc về Anh Thư.
Nhưng mà cũng công nhận. Trò này vui lắm. Nó cười, cười nhiều là đằng khác. Cái miệng nhỏ xinh cứ toe toét ko ngớt.
Nó cứ đập, đập hết con này đến con khác. Luôn tay, nhanh…Mỗi con gián tựa như một nỗi buồn vậy, bay hết rồi. Bay đi để trả lại nụ cười như nắng mai của nó, như vốn dĩ nó phải thế.
Quang nhìn nó. Hãnh diện. Thư cười. Ha… Nhìn con nhỏ cười ko cười theo mới lạ.
Vui quá!
Quang thích nhìn thấy nó cười. Nó cười… đẹp lắm!
– Vui ko?
– Cũng vui.
– Cậu… đừng buông nữa nhé. Được ko?
– …
– Hứa đi nào. Vứt bỏ cái quá khứ đau buồn ấy đi. Sống tốt hơn với những gì mình đang có, như thế cuộc sống sẽ có ý nghĩa gấp nhiều lần.
– Có thể…vứt bỏ dễ dàng …thật sao?
– Đương nhiên rồi. chỉ cần cậu nghĩ đến những cái tốt đẹp nhất. Nghĩ rằng, mỗi ngày ta được sinh ra trên thế gian, được sống… đã là điều hạnh phúc và có ý nghĩa nhất rồi. Bên cạnh cậu vẫn còn rất nhiều người quan tâm tới cậu và…ko ai muốn nhìn thấy một Trần Anh Thư lúc nào cũng ủ rũ đâu.
– Nhưng…
– Mẹ cậu… đã rất đau lòng khi thấy cậu như thế.
– …
– Tớ cũng vậy. Ko dễ chịu chút nào đâu.
Nó vòng tay ôm ngang bụng Quang ( lúc này, Quang vẫn đang đèo nó), tựa vào lưng cậu bạn.
– Cho tớ mượn nhờ lưng cậu một chút nhé. Tớ buồn ngủ rồi.
Huy cười nhẹ. Tiếp tục đạp. Những guồng xe có phần nhẹ nhàng hơn. Chậm chạp hơn.
Dường như..cô bé đã hiểu ra… “Giũ bỏ quá khứ buồn, sống tốt hơn với những gì mình có.” Nó ko cô đơn.
Trời ko trăng. Nhưng có sao. Lấp lánh cả một bầu trời. Ánh đèn đường chiếu rọi vào chiếc xe đạp màu da cam nổi bật đang lặng lẽ lăn trên đường. Bóng hình đôi trai gái in xuống mặt phố với bao suy nghĩ khác nhau. Nhưng sao… đâu đó..trên môi 2 người bạn trẻ…vẫn thấp thoáng nụ cười .
....
– Này , chị uống nước đi. – Kent đặt ly nước cam trên bàn, bảo nó.
– Sao tự dưng tốt bụng thế nhóc. – Nó ngạc nhiên.
– Không uống thì thôi. Tôi uống. – Thằng nhóc gắt gỏng.
– Ấy, chị có bảo là ko uống đâu. Cậu để đấy đi.
Kent để ly nước về chỗ cũ. Kéo ghế ngồi xuống cạnh nó.
– Nghe nói…tâm trạng chị ko … được tốt hả?
– Ừm. Nhưng giờ thì tốt hơn rồi. Chị… ko muốn làm mọi người lo lắng nữa. Từ nay, chị sẽ…cười. Sẽ ko buồn vì quá khứ nữa….sẽ.. yêu đời hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook