Tớ Phải Rời Xa Cậu Rồi!
-
Chương 23
Sau khi Nhan kỳ giới thiệu, mặc Lan khẽ lay động đôi mắt, trong lòng liền thốt ra một câu" thì ra lại gặp người quen."
Nhan kỳ nhìn xuống cuối lớp cuối cùng nhìn chúng Mặc lan rồi lại mỉm cười với cô. hắn ánh mắt đăm đăm vẫn chỉ trên người cô:" Hội trưởng Phùng, tôi nên ngồi học ở chỗ nào?"
Phùng bảo nam cũng nhận biết được ánh mắt nhan Kỳ ném đi đâu:" Cạnh tôi! "
Sau khi ổn định chỗ ngồi cả lớp lại rơi vào không khí trầm lặng. vốn sẽ không như vậy, nhưng không có giáo viên trông coi lại vẫn còn cái tên hội trưởng đó.
Mặc Lan thật khó chịu trong cái bầu không khí này:" Trâm Anh, mình có chút không khỏe trong người, xuống phòng y tế một chút."
Trâm Anh:" Có nghiêm trọng không? Mình đi cùng cậu nha!"
Mặc Lan:" Không cần lo lắng. "
Mặc lan ra khỏi chỗ ngồi đi đường vòng qua bàn của Nhan Kỳ dùng thuật ngôn của cô chế tạo ra. Ám ngôn này rất dễ giải nhưng chỉ có người trên hành tinh bọn cô mới có thể giải được.
Quả nhiên một lúc sau phòng y tế có một nam sinh bước vào.
Nhan kỳ:" Không cần vòng vo, nói thẳng."
Mặc Lan:" Dương Dương, mặt cậu lại có thể dày như vậy?"
Nhan Kỳ:" Thật không thú vị, honey à lại bị em nhìn ra rồi. "
Mặc lan:" Đệ đệ à, cái mồm lại gọi linh tinh rồi. Nói đi, đến đây làm gì?"
Nhan kỳ:" Còn việc gì quan trọng hơn là bảo vệ công chúa Alen."
Mặc lan:" Bịa đặt, dựa vào cậu bảo vệ tôi à?"
Nhan kỳ:" Ài ~ ở hành tinh cô là ân nhân của tôi, tôi nguyện lấy thân mình báo đáp. Hơn nữa cô đi không nói một lời nào làm tôi rất buồn, liền tới đây để có thể kề vai sát cánh cùng cô đó!!! "
mặc lan:"..." Thật Con! Mịa! Nó lấy-thân-báo-đáp, Kề-vai-sát-cánh.
Nhan Kỳ nhìn đôi con ngươi lãnh đạm à không lãnh khốc đến nổi cả da gà. Thật giống như đây chính là sự bình yên trước cơn bão.
Mặc Lan thu hồi vẻ mặt đáng sợ ban nãy, dùng đôi mắt khó hiểu về phía Nhan Kỳ:" Dương Dương cậu... Làm sao lại dùng thân phận này đến được đây?"
Nhan Kỳ tủm tỉm cười:" Tôi liền không dễ dãi như vậy. Chi bằng Alen, cô gọi tôi một tiếng Ca Ca liền đem mọi chuyện nói cho cô biết."
Mặc Lan:" Em trai của ta, ngươi gần đây cũng thật to gan lớn mật; có phải đã rất lâu rồi chưa bị ăn đòn hay không?"
Nhan Kỳ một mực sửa lại thái độ cung kính. Alen này một khi ra tay có thể nói không ai thoát được bàn tay của nàng. Trên hành tinh cũng chỉ có Alan là đối thủ của nàng." Chậm đã, tỷ tỷ chớ động thủ."
Mặc lan:" Không có thời gian đùa với cậu. nếu đã đến trái đất rồi thì ngoan ngãn một chút. tôi và cậu... coi như không quen biết. "
Dứt lời Mặc Lan không nhanh không chậm đi về lớp học."
Nhan Kỳ:" Cười gượng. "
về Nhan Kỳ cũng chỉ là một thân phận mạo danh cho một vị bằng hữu của Mặc lan- Dương Dương trên hành tinh ấy. Lúc đó Mặc Lan đi rà xoát xung quanh một dãy núi đã cứu cậy ta, lại vô tình biết được thân phận của hắn lại chính là một nhân vật trong tộc người sói đã tuyệt chủng. bất quá Mặc Lan cũng giữ bí mật này lưu lại cho hắn một cái mạng. Hắn thì cảm kích vô cùng liền bí mật đi theo cô, nói đúng hơn là một kẻ bám đuôi vô cùng phiền phức.
Nhan kỳ nhìn xuống cuối lớp cuối cùng nhìn chúng Mặc lan rồi lại mỉm cười với cô. hắn ánh mắt đăm đăm vẫn chỉ trên người cô:" Hội trưởng Phùng, tôi nên ngồi học ở chỗ nào?"
Phùng bảo nam cũng nhận biết được ánh mắt nhan Kỳ ném đi đâu:" Cạnh tôi! "
Sau khi ổn định chỗ ngồi cả lớp lại rơi vào không khí trầm lặng. vốn sẽ không như vậy, nhưng không có giáo viên trông coi lại vẫn còn cái tên hội trưởng đó.
Mặc Lan thật khó chịu trong cái bầu không khí này:" Trâm Anh, mình có chút không khỏe trong người, xuống phòng y tế một chút."
Trâm Anh:" Có nghiêm trọng không? Mình đi cùng cậu nha!"
Mặc Lan:" Không cần lo lắng. "
Mặc lan ra khỏi chỗ ngồi đi đường vòng qua bàn của Nhan Kỳ dùng thuật ngôn của cô chế tạo ra. Ám ngôn này rất dễ giải nhưng chỉ có người trên hành tinh bọn cô mới có thể giải được.
Quả nhiên một lúc sau phòng y tế có một nam sinh bước vào.
Nhan kỳ:" Không cần vòng vo, nói thẳng."
Mặc Lan:" Dương Dương, mặt cậu lại có thể dày như vậy?"
Nhan Kỳ:" Thật không thú vị, honey à lại bị em nhìn ra rồi. "
Mặc lan:" Đệ đệ à, cái mồm lại gọi linh tinh rồi. Nói đi, đến đây làm gì?"
Nhan kỳ:" Còn việc gì quan trọng hơn là bảo vệ công chúa Alen."
Mặc lan:" Bịa đặt, dựa vào cậu bảo vệ tôi à?"
Nhan kỳ:" Ài ~ ở hành tinh cô là ân nhân của tôi, tôi nguyện lấy thân mình báo đáp. Hơn nữa cô đi không nói một lời nào làm tôi rất buồn, liền tới đây để có thể kề vai sát cánh cùng cô đó!!! "
mặc lan:"..." Thật Con! Mịa! Nó lấy-thân-báo-đáp, Kề-vai-sát-cánh.
Nhan Kỳ nhìn đôi con ngươi lãnh đạm à không lãnh khốc đến nổi cả da gà. Thật giống như đây chính là sự bình yên trước cơn bão.
Mặc Lan thu hồi vẻ mặt đáng sợ ban nãy, dùng đôi mắt khó hiểu về phía Nhan Kỳ:" Dương Dương cậu... Làm sao lại dùng thân phận này đến được đây?"
Nhan Kỳ tủm tỉm cười:" Tôi liền không dễ dãi như vậy. Chi bằng Alen, cô gọi tôi một tiếng Ca Ca liền đem mọi chuyện nói cho cô biết."
Mặc Lan:" Em trai của ta, ngươi gần đây cũng thật to gan lớn mật; có phải đã rất lâu rồi chưa bị ăn đòn hay không?"
Nhan Kỳ một mực sửa lại thái độ cung kính. Alen này một khi ra tay có thể nói không ai thoát được bàn tay của nàng. Trên hành tinh cũng chỉ có Alan là đối thủ của nàng." Chậm đã, tỷ tỷ chớ động thủ."
Mặc lan:" Không có thời gian đùa với cậu. nếu đã đến trái đất rồi thì ngoan ngãn một chút. tôi và cậu... coi như không quen biết. "
Dứt lời Mặc Lan không nhanh không chậm đi về lớp học."
Nhan Kỳ:" Cười gượng. "
về Nhan Kỳ cũng chỉ là một thân phận mạo danh cho một vị bằng hữu của Mặc lan- Dương Dương trên hành tinh ấy. Lúc đó Mặc Lan đi rà xoát xung quanh một dãy núi đã cứu cậy ta, lại vô tình biết được thân phận của hắn lại chính là một nhân vật trong tộc người sói đã tuyệt chủng. bất quá Mặc Lan cũng giữ bí mật này lưu lại cho hắn một cái mạng. Hắn thì cảm kích vô cùng liền bí mật đi theo cô, nói đúng hơn là một kẻ bám đuôi vô cùng phiền phức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook