Tớ Phải Rời Xa Cậu Rồi!
-
Chương 22
Sáng hôm sau như thường lệ Mặc Lan chuẩn bị đi học, vừa bước ra cánh cổng đã có một chiếc ô tô màu xám tiến đến trước mặt cô rồi bóp còi. Cửa kính hạ xuống, khuôn mặt của ai đó ngay tức khắc lộ ra.
Phùng Bảo nam:" Lên xe. "
Mặc Lan ngước mắt lên trời thở dài một lúc rồi mở cửa ghế phụ ra ngồi vào:" Bệnh hoạn. "
Phùng Bảo nam có chút khó chịu với câu nói của cô liền ném một ánh mắt sắc bén sang cô.
mặc Lan:" thật là nói không sai mà, anh đúng là một tên bệnh hoạn.
Phùng bảo Nam:"Đã nói là lo cho cô bị ông tôi bắt đi. "
Mặc Lan tặc lưỡi:" Này, cũng không phải là anh không biết gia thế của tôi. Tôi là mặc Lan, con gái của Mặc Trí. Ai giám động vào tôi, hơn nữa tôi cũng không yếu đuối như anh nghĩ. "
Phùng Bảo Nam không biết nói gì hơn lập tức tăng tốc độ nhanh chóng đến trường. Bãi đỗ xe, cô đi xuống xe sau đó liền đến Phùng Bảo Nam. Hai người cùng nhau rời khỏi bãi đỗ xe. Mặc Lan đi bên cạnh Phùng Bảo Nam khoanh tay tạo vẻ có chút hống hách. Thật ra để nói cô đi cùng anh cũng không đúng lắm, chẳng qua là cùng đường đi về lớp mà thôi. Có điều cô và anh đi vơi nhau đã thu hút không ít ánh nhìn của các nữ sinh.
" Cô ta là ai vậy?.. Làm sao lại đi cùng hội trưởng rồi?"
" Ấy là Mặc Lan tiểu thư đây mà, cô ta là Mặc Lan."
" Thật không đúng. Ta có nghe nói Mặc Lan là một nữ tử ôn như, hiền thục đâu có hống hách như vậy?"
" Nga, không mặt này chính xác là Mặc Lan nhưng thoạt nhìn qua tinh cách của cô ta thì thật không giống lắm đi. "
...
Mặc Lan bỏ mặc những lời bàn tán xì xào trực tiếp đi về lớp học, cô vừa ngồi vào chỗ thì Trâm Anh cũng bước vào lớp học.
Trâm Anh đặt cắp vào chỗ bên cạnh Mặc Lan:" Hôm qua cậu gửi nhiều đồ cho mình quá vậy? "
mặc Lan:" đền cho cậu đó! "
Trâm anh bĩu môi:" cảm ơn cậu nhiều nha"
Sau khi cảm ơn Mặc lan xong Trâm Anh ập tức ngó đầu xang một chút để nhìn thấy Phùng Bảo nam." Hội trưởng Phùng, ờm hiệu trưởng có gọi anh, ở phòng hội đồng!"
Phùng Bảo Nam không nói gì rồi đi ra khỏi lớp.
Cuối cùng tiếng trống vang lên mà tên Phùng Bảo Nam vẫn chưa vào lớp. Đúng lúc đó một loạt tiếng bước chân truyền đến, đầu tiên Phùng Bảo nam lên bục giảng:" Hôm nay tiết của cô chủ nhiệm sẽ thay vào tiết sinh hoạt,... lớp có bạn mới. "
Ngoài cửa một nam sinh mặc đồng phục của trường có điều vẻ đẹp hết sức chói lọi. Nam sinh không đợi a kia nhắc tự túc giới thiệu, khuôn mặt ưu tú mở ra một nụ cười:" xin chào mọi người, tôi là Nhan Kỳ, mong mọi người giúp đỡ."
Phùng Bảo nam:" Lên xe. "
Mặc Lan ngước mắt lên trời thở dài một lúc rồi mở cửa ghế phụ ra ngồi vào:" Bệnh hoạn. "
Phùng Bảo nam có chút khó chịu với câu nói của cô liền ném một ánh mắt sắc bén sang cô.
mặc Lan:" thật là nói không sai mà, anh đúng là một tên bệnh hoạn.
Phùng bảo Nam:"Đã nói là lo cho cô bị ông tôi bắt đi. "
Mặc Lan tặc lưỡi:" Này, cũng không phải là anh không biết gia thế của tôi. Tôi là mặc Lan, con gái của Mặc Trí. Ai giám động vào tôi, hơn nữa tôi cũng không yếu đuối như anh nghĩ. "
Phùng Bảo Nam không biết nói gì hơn lập tức tăng tốc độ nhanh chóng đến trường. Bãi đỗ xe, cô đi xuống xe sau đó liền đến Phùng Bảo Nam. Hai người cùng nhau rời khỏi bãi đỗ xe. Mặc Lan đi bên cạnh Phùng Bảo Nam khoanh tay tạo vẻ có chút hống hách. Thật ra để nói cô đi cùng anh cũng không đúng lắm, chẳng qua là cùng đường đi về lớp mà thôi. Có điều cô và anh đi vơi nhau đã thu hút không ít ánh nhìn của các nữ sinh.
" Cô ta là ai vậy?.. Làm sao lại đi cùng hội trưởng rồi?"
" Ấy là Mặc Lan tiểu thư đây mà, cô ta là Mặc Lan."
" Thật không đúng. Ta có nghe nói Mặc Lan là một nữ tử ôn như, hiền thục đâu có hống hách như vậy?"
" Nga, không mặt này chính xác là Mặc Lan nhưng thoạt nhìn qua tinh cách của cô ta thì thật không giống lắm đi. "
...
Mặc Lan bỏ mặc những lời bàn tán xì xào trực tiếp đi về lớp học, cô vừa ngồi vào chỗ thì Trâm Anh cũng bước vào lớp học.
Trâm Anh đặt cắp vào chỗ bên cạnh Mặc Lan:" Hôm qua cậu gửi nhiều đồ cho mình quá vậy? "
mặc Lan:" đền cho cậu đó! "
Trâm anh bĩu môi:" cảm ơn cậu nhiều nha"
Sau khi cảm ơn Mặc lan xong Trâm Anh ập tức ngó đầu xang một chút để nhìn thấy Phùng Bảo nam." Hội trưởng Phùng, ờm hiệu trưởng có gọi anh, ở phòng hội đồng!"
Phùng Bảo Nam không nói gì rồi đi ra khỏi lớp.
Cuối cùng tiếng trống vang lên mà tên Phùng Bảo Nam vẫn chưa vào lớp. Đúng lúc đó một loạt tiếng bước chân truyền đến, đầu tiên Phùng Bảo nam lên bục giảng:" Hôm nay tiết của cô chủ nhiệm sẽ thay vào tiết sinh hoạt,... lớp có bạn mới. "
Ngoài cửa một nam sinh mặc đồng phục của trường có điều vẻ đẹp hết sức chói lọi. Nam sinh không đợi a kia nhắc tự túc giới thiệu, khuôn mặt ưu tú mở ra một nụ cười:" xin chào mọi người, tôi là Nhan Kỳ, mong mọi người giúp đỡ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook