Ninh Tịch Nguyệt không nghĩ tới chính mình trên trán vết sẹo còn có thể có loại này hiệu quả, không những có thể cấp Trương Viễn song trọng đả kích, còn có thể cấp nữ chủ đoàn sủng lộ tuyến ngột ngạt, quả thực là quá tuyệt vời.
Tâm trạng tốt khiến Ninh Tịch Nguyệt quyết định tối nay ăn một bữa ngon để chúc mừng một chút.



“Mẹ ơi, hôm nay con gặp may, ở cửa hàng thực phẩm con giành được một miếng thịt ba chỉ rất đẹp, tối nay chúng ta ăn khoai tây hầm thịt nhé, chúc mừng một chút, tiện thể để bố mẹ nếm thử thành quả luyện tập của con.”



“Được, vậy cứ làm như thế, hôm nay mẹ sẽ giúp con.” Vân Tú Lan vỗ đùi vui vẻ đáp.



Hai mẹ con xắn tay áo lên bắt đầu hầm thịt nấu cơm.



Ninh Tịch Nguyệt thực ra biết nấu ăn, và nấu khá ngon, nhưng trước đây cô chỉ giúp mẹ nấu chứ chưa từng tự làm bữa ăn hoàn chỉnh.

Vì cô sắp phải xuống nông thôn, Vân Tú Lan đã dành thời gian viết hẳn một cuốn sổ tay hướng dẫn chi tiết các món ăn, nguyên liệu và cách làm.



Vài ngày trước, khi Ninh Tịch Nguyệt cầm cuốn sổ lên xem, cô thật sự cảm động trước tình thương của mẹ.

Sau đó, cô giả vờ không biết nấu ăn và làm theo sổ học dần, mỗi khi mẹ xào rau cô đều cố ý giảng giải cho cô nghe.




Tối nay, Ninh Tịch Nguyệt tính toán sẽ bộc lộ tài năng, làm mẹ yên tâm rằng cô có thể tự chăm sóc bản thân khi xuống nông thôn.



Khi thức ăn được bày ra, Ninh Tịch Nguyệt rõ ràng cảm nhận được mẹ cô thở phào nhẹ nhõm.



Khi món ăn được bày lên bàn, cả nhà ngồi xuống, Ninh Tịch Nguyệt gắp mỗi người một miếng thịt, mong chờ nhìn họ và nói: “Bố, mẹ, mau nếm thử xem thế nào.”



“Được, để xem con gái bố nấu thế nào.” Ninh Hải cười ha hả, gắp một miếng thịt ăn, xong giơ ngón tay cái lên: “Ngon lắm, không thua kém gì mẹ con nấu, con gái nhà mình thông minh thật, làm gì cũng giỏi.”



Vân Tú Lan nếm một miếng thịt, nụ cười trên mặt tươi hơn: “Tốt rồi, lần này mẹ yên tâm, con gái nhà mình tự chăm sóc được.”



Ninh Tịch Nguyệt biết họ có phần động viên, nhưng nghe lời khen trong lòng vẫn thấy vui, xem như được người lớn công nhận.




Cô lại gắp thêm vài miếng thịt cho hai người lớn: “Ăn nhiều một chút, còn nhiều thịt lắm.”



Vân Tú Lan ăn thịt nghĩ đến ngày mai con gái phải xuống nông thôn, trong lòng hơi buồn, lặng lẽ lau nước mắt: “Được, con gái cũng ăn nhiều một chút.”



Sau bữa ăn, Ninh Hải chủ động rửa bát, dành thời gian lại cho hai mẹ con.



Vân Tú Lan mang một cái rương vào phòng Ninh Tịch Nguyệt.



“Nguyệt Nguyệt, con thu thập vài bộ quần áo mùa hè là được, trên giường có chăn mỏng, chăn đơn mẹ đã xếp sẵn cho con.

Quần áo mùa đông, chăn bông mẹ sẽ gửi sau.

Trong rương mẹ còn làm vài bộ quần áo mới và ít đồ ăn, tất cả đều để sẵn trong đó.”



Nói xong, Vân Tú Lan lại móc ra một túi tiền căng phồng: “Ở đây có một trăm đồng, còn lại là các loại phiếu mua hàng, con giữ lấy.

Sau này mẹ sẽ gửi thêm tiền cho con, an toàn chút, có chuyện gì thì viết thư về, nếu khẩn cấp thì gọi điện cho mẹ ở cơ quan, đừng tiếc tiền điện thoại.”
“Mẹ, ta có tiền rồi, không cần cho ta nữa.” Ninh Tịch Nguyệt cảm động đến tột đỉnh, mũi đỏ lên nghẹn ngào nói: “Ngươi và ba giữ lại mà dùng, không cần tiếc, ta từ hai người kia lấy được nhiều tiền như vậy, dùng vài thập niên cũng không vấn đề gì.”



Vân Tú Lan nghiêm mặt nói: “Thu, đó là tiền của ngươi, ta mặc kệ, số tiền này là mẹ nên đưa cho, ngươi chỉ cần nhận lấy là được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương