“Cảm ơn mẹ.” Ninh Tịch Nguyệt lập tức cất tiền, không nói thêm lời nào nữa.
Sau này, cô sẽ gửi nhiều đồ về, hiếu kính cha mẹ nhiều hơn.
Khi thấy Ninh Tịch Nguyệt cất xong tiền, Vân Tú Lan mỉm cười, tiếp tục lải nhải:
“Ngươi xuống nông thôn rồi không cần vội vàng tìm đối tượng, ba mẹ sẽ mau chóng nghĩ cách cho ngươi trở về thành phố.
Cũng không cần dễ dàng thổ lộ tình cảm, mọi việc phải giữ cái tâm nhãn, đừng để giống như trước đây bị người ta lừa mà còn giúp đỡ người ta.”
“Lấy ra cái tính tình mạnh mẽ từ nhỏ của ngươi, người hiền bị kẻ khác bắt nạt, ngay từ đầu phải tỏ ra không dễ chọc, người khác sẽ không dễ bắt nạt ngươi.
Đừng để ý đến lời người khác nói, sống tốt cuộc sống của mình là được.
Nếu thật sự không chịu nổi, tìm ca ngươi.
Khuê nữ, ngươi bình an là nguyện vọng lớn nhất của mẹ.”
Nói đến đây, hai mẹ con đều khóc không thành tiếng, rơi lệ đầy mặt ôm nhau.
Ninh Tịch Nguyệt lau nước mắt, giọng khàn khàn nói: “Mẹ, ngươi yên tâm, ta sẽ bình an.
Khi đến nơi ổn định, ta sẽ viết thư về.
Ngươi và ba cũng phải giữ gìn sức khỏe, nên ăn thì ăn, không cần nghĩ đến chuyện để dành cho ta.
Ta ở nông thôn không bị đói và cũng không bị bắt nạt đâu, khuê nữ của ngươi thông minh lắm.”
“Ừ.” Vân Tú Lan biết con gái mình thông minh, nhưng lòng vẫn không yên: “Ta thấy lần trước ngươi dùng viên gạch đánh Trương Viễn rất thích hợp, khi đi nhớ mang theo để phòng thân.”
“Được.” Ninh Tịch Nguyệt nghe vậy cười đáp.
Có lẽ cô là người duy nhất xuống nông thôn mà trong nhà chuẩn bị gạch.
Vân Tú Lan thấy chồng đứng ngoài cửa lắc lư mấy vòng, không nói thêm nữa, dành thời gian cho chồng con.
“Được, ngươi cứ thu xếp đi, mẹ ra ngoài trước.”
Vân Tú Lan vừa đi ra, Ninh Hải liền vào, từ túi áo móc ra một cái hộp, ngó nhìn cửa, sau đó khẽ khép cửa, như kẻ trộm chạy đến bên cạnh Ninh Tịch Nguyệt nhét hộp vào lòng cô, thì thầm:
“Khuê nữ, nhanh chóng cất cái hộp này, đừng để mẹ ngươi thấy, trong này có 30 đồng là ba trộm dành dụm riêng cho ngươi.
Còn có một chiếc đồng hồ, là ba đổi được ở nhà máy, mới sản xuất ra đồng hồ Hoa Mai, mang theo để xem giờ tiện hơn khi xuống nông thôn.”
“Được rồi, ba đi đây.” Ninh Hải vừa đưa đồ xong, nói dứt lời, không đợi Ninh Tịch Nguyệt phản ứng liền chạy ra ngoài, đến cửa còn thò đầu vào dặn thêm: “Chuyện tiền đừng để mẹ ngươi biết, ba sẽ tiếp tục dành dụm thêm cho ngươi.”
“Hảo.” Ninh Tịch Nguyệt cười nói: “Cảm ơn ba, chờ nữ nhi xuống nông thôn kiếm công điểm nhất định sẽ đưa ba tiền tiêu vặt, khẽ meo meo không nói cho mẹ biết.”
Ninh Hải biết rõ xuống nông thôn vất vả, có đủ ăn đã là may mắn, nhưng sự quan tâm của con gái vẫn làm ông rất vui, “Ba sẽ chờ khuê nữ cho ba tiền tiêu vặt.”
“Ừ.”
Ninh Hải rời đi với vẻ mặt đầy ý cười, Ninh Tịch Nguyệt còn loáng thoáng nghe mẹ trong phòng khách tò mò hỏi tại sao lại vui như vậy, rồi bị Ninh Hải pha trò lảng tránh.
Ninh Tịch Nguyệt lấy chiếc đồng hồ ra thử, nhỏ nhắn tinh xảo, rất vừa vặn trên tay, có thể thấy là Ninh phụ đã cố ý chọn lựa cho cô, còn điều chỉnh dây đồng hồ cẩn thận.
Nhìn xuống dưới hộp, một chồng tiền hào được xếp chồng lên nhau, tất cả đều là tiền một phân, một hào, không biết Ninh phụ đã dành dụm bao lâu, tất cả đều dành cho cô.
Mắt Ninh Tịch Nguyệt ngấn lệ, thật sự bị sự quan tâm của Ninh phụ làm cảm động sâu sắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook