Chương 214:

 

Cậu rốt cuộc có biết, trái tim của cậu, đang hình thành ra sự thay đổi không!

 

Ánh mắt của Bách Dục Hàng trở nên phức tạp, nếu như là Giản Đường của ba năm trước, anh sẽ giơ cả hai tay hai chân, tán thành Thẩm Tư Cương và Giản Đường, nhưng Giản Đường của bây giờ, không hề xứng với Thẩm Tư Cương!

 

Xấu xí!

 

Tâm thường!

 

Hèn hạt Một tù nhân cải tạo không màng đến tự trọng!

 

Cô ấy không xứng với Thẩm Tư Cương!

 

Ánh mắt của Bách Dục Hàng phức tạp, trong lòng dậy lên cơn sóng mãnh liệt, nheo mắt lại, cuối cùng cũng không nhắc nhở sự thay đổi trong tình cảm của Thẩm Tư Cương đối với Giản Đường.

 

“Nếu tớ là cậu, thì sẽ vứt cô ấy đến một chỗ mà bản thân không nhìn thấy: Bách Dục Hàng lạnh lùng nhắc nhở: “Cái chết của Hạ Vi Minh, gắn bó chặt chẽ với cô ấy.

 

Cậu chỉ là đang kinh ngạc về sự thay đổi quá lớn của Giản Đường, suy cho cùng đều là người đồng trang lứa cùng lớn lên, Thẩm Tư Cương, cậu chỉ là nhất thời kinh ngạc với sự thay đổi của cô ấy, chỉ như vậy mà thôi.”

 

Thẩm Tư Cương lặng lẽ một hồi, rồi nói một câu: “Để tớ suy nghĩ lại, nghĩ cho rõ ràng”

 

Có những thứ, trước giờ anh chưa từng chạm vào, một hồi lâu cũng không nghĩ được ra, bản thân rốt cuộc đang muốn cái gì.

 

Dù có sở trường trong chuyện tình cảm như thế nào, Thẩm Tư Cương cũng vẫn chưa nhận thức được sự thay đổi của bản thân… Anh không thể giả vờ như không thấy cô! Cho dù người phụ nữ đáng chết này, trở nên bộ dạng khó coi như ngày hôm nay! Anh cũng không có cách nào để hại chết cô!

 

Bách Dục Hàng và Hi Thần ra khỏi văn phòng của Thẩm Tư Cương, Hi Thần kéo Bách Dục Hàng lại: “Tại sao cậu phải cố tình nói với cậu ấy những lời này?”

 

Anh không tin, những vấn đề anh có thể nhìn thấy, thì người như Bách Dục Hàng lại không nhìn ral Bách Dục Hàng chỉ lãnh đạm liếc nhìn Hi Thần một cái: “Tướng mạo mặt mũi của con người có thể thay dổi, nhưng tâm hồn thì sao?

 

Tâm hồn trở nên xấu xí như vậy, ghi hận người mà cô ấy hại chết, chửi rủa một người đã qua đời ba năm không được chết yên ổn, sau khi chết phải xuống địa ngục, mãi mãi không được tha thứ…

 

Cậu cảm thấy, Giản Đường của bây giờ, có xứng với Thẩm Tư Cương không?”

 

Hi Thần câm lặng không nói gì.

 

Bầu trời quang đãng, ánh mặt trời có chút gay gắt, Giản Đường lại bó chặt chiếc áo khoác trên người lại, cái lối được bao phủ bởi những hàng cây ấy, hôm nay hơi ít người, nhưng mỗi khi có người đi lướt qua cô, thì đêu dùng ánh mắt kì lạ để nhìn cô.

 

“Người này… có phải đầu óc có vấn đề rồi không?”

 

Một cặp vợ chồng đi lướt qua đằng sau cô, cũng không quên quay đầu lại nhìn cô thêm một lân nữa, tiếng bàn tán nhỏ nhẹ, cho dù không phải nói trước mặt của Giản Đường, nhưng cũng không tận lực kéo chặt tai, hạ thấp giọng.

 

Tiếng bàn tán nhỏ nhẹ, vang lên ở phía sau cô, đã như một thói quen, đối với những người ngẫu nhiên lướt qua ở xung quanh, thường lộ ra thái độ ngạc nhiên, cô đã quá quen rồi.

 

Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ở trên cao, cô hiểu được cách ăn mặc lúc này của cô ở trong mắt người khác, kinh hãi như thế nào.

 

Khi tất cả mọi người đều mặc áo ngắn tay quần lửng, thì trên người cô lại quấn chặt vào, không hở ra một tẹo nào.

 

Nhìn vào chiếc áo sơ mi dài tay ở trên người, cô có chút hối hận… Đáng ra nên mặc cái áo khoác dày hơn một chút.

 

Sâu trong lòng cảm thấy đau đớn, bên cạnh lại là một đôi yêu nhau, đang đạp xe đạp, lắc lư vụt qua người của cô.

 

Người con gái mặc một chiếc váy màu trắng, người con trai mặc một chiếc sơ mi màu trắng, người con gái tính cách hoạt bát, đứng đằng xa cũng có thể nghe được tiếng trò chuyện nhẹ nhàng: “Này này, đi thôi, chút nữa sẽ đi khi vui chơi, thời tiết hôm nay đẹp như vậy, không đi thì tiếc biết bao.”

 

“Được được, nghe theo em, chúng ta đi khu vui chơi.”

 

“Vậy tối nay cắm trại nhé? Em đã mua lều vải rồi.”

 

Nói xong, chiếc xe đạp cũng vụt qua người của Giản Đường.

 

“Này! Đợi một chút”

 

“Cái gì?” Cặp đôi đó bỗng thấy ngạc nhiên, người con trai chống một chân xuống, dừng lại: “Cô gọi chúng tôi?…” Lại quan sát tỉ mỉ Giản Đông từ trên xuống dưới, người con trai trông rất thanh tú, cặp đôi màu màu cà phê cau lại, “Có chuyện gì à?” Vẻ mặt nghỉ ngờ… Đây, đây, chắc không phải một người điên chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương