Chương 213:

 

“Thời gian không quay trở lại được.” Bách Dục Hàng lãm đạm nói: “Cô ấy như ngày hôm nay chính là bộ dạng như vậy, cậu không thay đổi được cô ấy đâu.”

 

“Tớ chưa từng nghĩ sẽ thay đổi cô ta” Người đàn ông ở đăng sau bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tớ không thích bộ dạng như bây giờ của cô ta, Giản Đường không có tôn nghiêm không có tự tôn không có linh hôn, thì không phải là Giản Đường”

 

“Cậu có thể vờ như không nhìn thấy” Ở vị trí của Bách Dục Hàng, cho răng Thẩm Tư Cương là tự mình tìm phiền phức, không thích thì không nhìn nữa là được.

 

“Cô ấy muốn đi, cậu thả cô ấy đi là được rồi”

 

Bách Dục Hàng thấy Thẩm Tư Cương không nói gì, nên thêm vào một câu.

 

Không ngờ rằng, anh chỉ kiến nghị như vậy, nhưng thái độ của Thẩm Tư Cương lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đáng ngờ, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Không thể được! Cô ta muốn rời xa tớ, đừng có nằm mơi Ngay lập tức, không chỉ có Bách Dục Hàng nhìn ra vấn đề, ngay cả chàng công tử trước giờ chỉ quan tâm đến những thứ kì quái là Hi Thần, cũng nhìn ra được vấn đề.

 

“Thẩm Tu Gẩn, cậu xong đời rồi” Bách Dục Hàng tuyên bố.

 

Trên khuôn mặt tươi cười của Hi Thần kia, cũng không còn tươi cười nữa, chỉ còn lại vẻ nghiêm túc: “Hội chứng Stockholm, cậu hoàn toàn là một giai đoạn tương phản của nó.”

 

“Vì vậy cậu không đến Đông Hoàng, là vì cô ấy? Vì cô ấy cái gì chứ? Cậu không muốn nhìn thấy cô ấy? Hay là cậu…sợ phải nhìn thấy cô ấy?”

 

Bách Dục Hàng suy cho cùng cũng là bác sĩ, lúc này như nhìn thấy máu!

 

“Làm sao có thể?” Anh sợ phải nhìn thấy cô sao? Điều này tuyệt đối là không thể.

 

“Cậu yêu cô ấy mất rồi” Hi Thần nối tiếp lời của Bách Dục Hàng.

 

Người đàn ông ở đăng sau bàn làm việc, trên gương mặt anh tuấn, dần dần hiện ra một nụ cười lạnh lùng: “Điều này càng không thể!”

 

Anh sẽ yêu người phụ nữ kia sao?

 

Không thể nào!

 

Hi Thần hỏi: “Nếu như không phải, vậy gần đây sao cậu lại không đến Đông Hoàng?”

 

“Tớ rất bận, không có thời gian đi đến đó giải trí”

 

Bách Dục Hàng và Hi Thần không nói gì, quay sang nhìn nhau, rõ ràng là không tin được lời nói này.

 

“Thẩm Tu Gẩn, cậu là sợ phải nhìn thấy Giản Đường trở thành bộ dạng khó coi kia sao? Ngày hôm đó cô ấy ở trước mặt tớ chửi rủa Hạ Vi Minh, chết cũng không hết tội, nguyền rủa Hạ Vi Minh phải xuống địa ngục… Cô ấy không còn là Giản Đường của ba năm trước rồi, trở nên vô cùng khó coi, không chỉ là ngoại hình, mà còn cả trong trong tâm hồn của cô ấy, đều khiến người ta cảm thấy kinh tởm… Cậu không muốn nhìn thấy Giản Đường với bộ dạng đó đúng không?” Vì vậy mới không đến Đông Hoàng nữa.

 

Hi Thần lặng lẽ nghe Bách Dục Hàng nói, thì ra lúc anh không ở đây, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

 

Nếu như Bách Dục Hàng nói, Giản Đường chửi rủa Hạ Vi Minh, vậy chắc chắn đó là thật. Chửi rủa một người bị cô ấy hại chết, điều này, thực sự khiến người ta cảm thấy kinh tởm.

 

Bách Dục Hàng cứ luôn giống như nhìn thấy máu!

 

Giữa hai đầu lông mày của Thẩm Tư Cương nhăn lại, trông rất độc á!

 

c “Cậu im miệng!” Sắc mặt tái mét: “Cô ta không nên vì một người ngoài, mà biến bản thân trở thành bộ dạng khiến người ta thấy đáng ghét như vậy! Không đáng tí nào Trong ánh mắt của Bách Dục Hàng và Hi Thần, cùng lộ ra vẻ kinh ngạ!

 

cĐặc biệt là Bách Dục Hàng!

 

Ngày hôm đó, chính anh đã ở hiện trường!

 

Đã xảy ra chuyện gì, anh biết rất rõ ràng!

 

Giản Đường chửi rủa Hạ Vi Minh đã qua đời được ba năm như thế nào, anh biết rất rõ!

 

Nhưng mà bây giờ, thứ đầu tiên mà Thẩm Tư Cương nghĩ đến, vốn không phải Hạ Vi Minh đã chết, còn bị Giản Đường chửi rủa, điều mà Thẩm Tư Cương quan tâm, lại là Giản Đường không nên vì Hạ Vi Minh mà biến bản thân trở thành bộ dạng khiến người ta cảm thấy đáng ghét như vậy, anh cho rằng Giản Đường vì Hạ Vi Minh mà trở nên bộ dạng khó coi như thế này, không đáng chút nào!

 

Bách Dục Hàng kinh ngạc quan sát tỉ mỉ người đàn ông ở đẳng sau bàn làm việc… Thẩm Tư Cương! Cậu rốt cuộc có biết được sự thay đổi ở trong con người của cậu không!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương