Tình Yêu Phô Trương
-
Chương 70
Editor: Trà Đá.
Lúc Khương Đường được bảy tuổi đã không có ba, người còn sống, nhưng lại không tới nhìn cô, nên cũng giống như người đã chết rồi. Nhưng cho đến khi cô học xong tiểu học, Khương Đường vẫn mãi nhìn bức hình của người đàn ông đó, từ đó không còn biết thêm tin tức gì về Phùng Tuấn, cho nên cô nhớ rõ bộ dáng của Phùng Tuấn, nhưng lại không biết rõ người nhà mới của hắn.
Hèn gì Phùng Duyệt lớn lên giống cô.
Khương Đường cầm điện thoại di động của Chu Châu, ngồi vào ghế salon nhìn, phát hiện đây là blog mới lập của Phùng Duyệt lúc mới lên đại học. Khương Đường tìm hiểu blog của đối phương mấy ngày gần đây, không có bất kỳ đề tài nào liên quan đến bộ phim <<Nhà trọ hoa hồng>>, cũng không có hình người nhà, xem tần suất của blog… thì thấy mỗi ngày có ít nhất một hai bài đăng.
Khương Đường tò mò hỏi Chu Châu: “Sao em lại tìm blog của Phùng Duyệt làm gì?” Cô vừa nói vừa trả điện thoại di động lại cho Chu Châu.
Chu Châu ngồi đối diện Khương Đường, bởi vì Khương Đường rất yên lặng không nhìn ra được đang giận hay đang vui, rồi lại nghĩ đến chuyện chung đụng của Phùng Duyệt và Khương Đường, Chu Châu tạm thời không dám tỏ rõ thái độ, nhỏ giọng nói: “Ban đầu chị Thẩm muốn em đi phỏng vấn làm trợ lý cho chị, em cũng đã làm vài công tác chuẩn bị, có biết Phùng Duyệt, cũng đã xem qua hình ảnh của cô ta. Hôm nay ở studio thấy cô ta rất quen, trong tên cô ta vừa đúng có chữ Duyệt, lúc mọi người ăn cơm chung, em đi đến coi chỗ danh sách diễn viên, quả nhiên là cô ta.”
Nói tới chỗ này, Chu Châu cắn cắn môi, lấy can đảm nói: “Chị Đường Đường, dung mạo của cô ta giống chị như vậy, còn là người họ Phùng, chẳng lẽ chị không nghi ngờ một chút nào sao?”
Khương Đường cười khổ, cô đâu có biết đối phương họ Phùng? Lúc Lục Mạn, Tạ Nhã và cô được nghe cô ta là diễn viên mới, mà Phùng Duyệt lại không giới thiệu gì về bản thân, nên họ cũng không muốn hỏi nhiều tin tức về đối phương, bởi vì bọn họ không có kế hoạch phát triển tình cảm thêm bước nữa, nên cảm thấy gọi Tiểu Duyệt là đủ rồi.
Khương Đường dựa vào ghế, nhìn về phía rèm cửa sổ.
Tại sao Phùng Duyệt lại muốn giấu giếm? Chẳng lẽ sợ cô hận sẽ ảnh hưởng đến vai của cô ta? Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Khương Đường cũng không hi vọng mình lại có một người chị em cùng cha khác mẹ bất ngờ như vậy, nhưng cô không phải là Phùng Duyệt, cô cũng không phải là Phùng Đường, cô là Khương Đường, cô cũng không đếm xỉa đến nhà họ Phùng, không có bất kỳ tình cảm nào, cô cũng không cần thiết phải quan tâm đến Phùng Duyệt.
Phùng Duyệt muốn có cơ hội, nhưng tại sao Phùng Duyệt lại phải giấu giếm thân phận? Nhân vật của Phùng Duyệt sẽ còn xuất hiện nhiều lần nữa, cộng thêm trong người cô ta có khí chất, nếu theo đuổi nghề diễn xuất, chắc chắn sẽ có người chú ý đến Phùng Duyệt, sau đó sẽ khai thác tin tức về Phùng Duyệt, chẳng những là chị em với Khương Đường trong phim truyền hình, mà ngoài đời cũng là chị em. Chẳng lẽ Phùng Duyệt không biết kết quả này sao? Bây giờ cô ta giấu giếm thân phận, ít ra là vẫn giữ được vai diễn, nhưng tương lai có thể lợi dụng Khương Đường để trở nên nổi tiếng, còn Khương Đường sẽ thế nào? Cô sẽ trở thành cái bàn đạp cho Phùng Duyệt, cũng có thể công chúng sẽ khen cô rộng lượng, lại có thể hòa thuận đóng phim cùng con gái của Tiểu Tam………
Khương Đường mới là người không muốn loại chó này. Rộng lượng cái rắm! Cô không rộng lượng, Phùng Duyệt dựa vào năng lực của bản thân để nổi tiếng thì cô không nói, nhưng Phùng Duyệt đừng nghĩ đến việc lợi dụng một phân một hào nào của cô, biết rõ là cô sẽ không thích cô ta, vậy mà Phùng Duyệt vẫn tiếp cận thân mật, lại còn lừa gạt sự hào phóng của cô, đừng nói Phùng Duyệt chỉ nghĩ cô ta mới là người thông minh tuyệt đỉnh nhất chứ?
Nhớ lại những chuyện diễn ra lúc nãy với Phùng Duyệt, Khương Đường quả thật bực mình mà.
Vẻ mặt và phạm vi hô hấp cũng có thể phản ánh cảm xúc của một người, Chu Châu nhìn ra Khương Đường đang giận, rốt cuộc cũng dám nói thẳng, cắn răng nghiến lợi nói: “Chị Đường Đường, một khi kế hoạch của cô ta được như ý, thì công chúng sẽ xác nhận là chị chịu hợp tác cùng với cô ta, chính xác là xác nhận hai người sẽ hòa thuận với nhau, đến lúc đó chị chỉ có hai lựa chọn, hoặc là im lặng tiếp tục diễn chị em tốt với cô ta, tốt xấu gì cũng rộng lượng, hoặc là chị ra mặt giải thích, nói lúc diễn chung không biết về thân phận của cô ta, nhưng cái này thì công chúng sẽ coi chúng ta là đám ngu ngốc, bị cô ta đùa giỡn.”
Cái này cũng không được?
Cho nên Khương Đường chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là đuổi Phùng Duyệt ra khỏi tổ diễn xuất.
Nhưng mà như vậy càng tai hại hơn, tin tức mà bị truyền ra ngoài, truyền thông, công chúng sẽ nói cô mắc bệnh ngôi sao, nhưng Khương Đường thà bị người ta nói cô mắc bệnh ngôi sao còn hơn là trở thành bàn đạp cho Phùng Duyệt, càng không muốn làm thánh mẫu, dù sao lúc trước cô cũng thừa nhận mình ngoại tình một đêm.
Nhưng mà ngôi sao lớn cũng phải xem trọng kỹ xảo, Khương Đường không quan tâm công chúng và truyền thông nói gì, nhưng cô cũng không thể nào đắc tội với đạo diễn Đàm Kinh được. Dựa vào biểu hiện của Đàm Kinh, ông ta chắc chắn không biết về mối quan hệ của cô và Phùng Duyệt, nhưng cho dù nói thế nào, bây giờ cô là một người nổi tiếng, Đàm Kinh cũng không cố tình khiến cô ngột ngạt được.
“Chị Đường Đường, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?” Chu Châu lo lắng hỏi, buổi chiều phải quay phim chung rồi.
Khương Đường còn đang suy nghĩ biện pháp, có điều cần suy nghĩ, nên cô để Chu Châu đi nghỉ ngơi trước.
Sau khi Chu Châu rời đi, Khương Đường đứng ở bên cửa sổ, khoảng mấy phút sau, cô gọi điện thoại cho Đàm Kinh.
Đàm Kinh vừa mới về phòng sau khi ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị chợp mắt nghỉ ngơi dưỡng sức, thì thấy Khương Đường điện thoại tới, ông ta có chút kinh ngạc, nghe Khương Đường nói có chuyện muốn nói với ông ta, Đàm Kình lịch sự để Khương Đường chọn địa điểm, khách sạn có rất nhiều chỗ thích hợp để tán gẫu. Khương Đường chưa bao giờ hoài nghi về nhân phẩm của Đàm Kinh, đề nghị gặp nhau ở phòng khách trong phòng Đàm Kinh.
Đàm Kinh cười nói: “Được, nhưng cô đừng quên gọi điện thoại xin phép tổng giám đốc Thẩm một tiếng.”
Khương Đường cười cười, cô hoàn toàn tự tin về Thẩm Kình.
Rất nhanh, Khương Đường đi tới trước cửa phòng Đàm Kinh, trên đường đi đã chuẩn bị cảm xúc, Khương Đường khẽ ngửa đầu, gõ cửa.
Đàm Kinh ra mở cửa, lúc mở cửa ra, đã thấy Khương Đường đứng bên ngoài, ăn mặc rất đơn giản, quần jean áo lông cừu, khuôn mặt cũng không trang điểm……..
Đợi chút, sao đôi mắt của cô gái lại đỏ hoe thế này?
Đàm Kinh lấy làm kinh hãi, coi như ông ta cũng hiểu đôi chút về Khương Đường, Lục Mạn diễn xuất chuyên nghiệp như vậy mà khi quay phim cũng có chút căng thẳng, lo lắng bị ông ta phê bình, Khương Đường ít kinh nghiệm diễn xuất, trước mắt bị kêu diễn lại nhiều lần, nhưng tâm lý của Khương Đường rất tốt, bình tĩnh khiêm tốn, cảm xúc chưa từng bị dao động, người như vậy không dễ khóc.
“Sao lại khóc?” Đàm Kinh vắt hết óc cũng không đoán ra được tại sao Khương Đường lại khóc, chẳng lẽ là do buổi sáng ông ta phê bình Khương Đường nhiều quá sao?
Khương Đường cúi đầu đi vào trong, vừa đi vừa khóc, người phụ nữ này vóc dáng cũng đẹp mà khi khóc cũng đẹp, điềm đạm đáng yêu, Đàm Kinh vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho Khương Đường, dùng giọng trưởng bối an ủi cô: “Trước tiên nín khóc đi, có gì uất ức thì nói, mặc kệ là chuyện công việc hay chuyện riêng tư, nếu tôi giúp được thì tôi sẽ giúp.”
Nếu đã tìm tới ông, nhất định là có việc nhờ giúp đỡ.
Khương Đường cúi đầu ngồi vào ghế salon, yên lặng khóc một lúc, sau đó mới nghẹn ngào nói: “Đạo diễn Đàm, bởi vì ba tôi mà mẹ tôi nhảy lầu tự sát, tôi vẫn rất hận ba tôi có Tiểu Tam, hận ông ta phản bội mẹ tôi, hận ông ta không quan tâm đến đứa con gái này…… Nhưng những chuyện này tôi đều nhẫn nhịn, giai đoạn bị kích động cũng sớm giảm đi, tôi không đi trả thù ông ta, nhưng tôi không thể tiếp nhận nổi việc đóng phim chung với con gái của ông ta và Tiểu Tam được…….. Vừa thấy cô ta, tôi lại nghĩ đến mẹ tôi……..”
Sau đó cô lại khóc đến đáng thương.
Đàm Kinh nghe qua thân thế của Khương Đường, có thể hiểu được tâm tình của Khương Đường lúc này, nhưng ông ta không hiểu Khương Đường đang nói đến ai, nhìn chằm chằm cô gái trẻ mờ mịt: “Trong tổ diễn xuất, ai là con gái của ông ta?”
Khương Đường khiếp sợ ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn đang chảy nước mắt: “Đạo diễn Đàm không biết sao?”
Đàm Kinh sốt ruột, nhìn Khương Đường, trong đầu chợt xuất hiện một bóng người, mắt mở to: “Tiểu Duyệt?”
Khương Đường “Dạ” một tiếng, cúi đầu lau nước mắt, lau xong, cô “cố gắng” bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm đầu gối rồi nói: “Lúc ăn cơm cô ta không giới thiệu về bản thân, tôi hoàn toàn không có chút nghi ngờ gì về nhà họ Phùng, tận lực chăm sóc cô ta như vai diễn chị em trong phim……….. Mới vừa rồi trợ lý nói cho tôi biết cô ta chính là Phùng Duyệt, tôi còn cho rằng đạo diễn và tổ sản xuất sẽ biết chuyện này…………”
Nghe đến đó, Đàm Kinh đã hiểu tại sao Khương Đường lại uất ức, thì ra cô gái này cho là ông ta chỉ nghĩ đến lợi nhuận mà không quan tâm đến tâm tình của diễn viên, cố ý dùng cô em gái cùng cha khác mẹ! Nếu đây là sự thật, thì “Một đạo diễn nổi tiếng như ông lại đi khi dễ một diễn viên mới như cô”, Khương Đường không khóc mới lạ!
Đàm Kinh cũng không muốn bởi vì Phùng Duyệt mà giữa ông ta và Khương Đường có sự hiểu lầm, cho nên lập tức giải thích ông ta cũng không hề biết chuyện này. Trước đó tổ diễn xuất cũng có tổ chức buổi thử vai, thấy diễn xuất của Phùng Duyệt cũng không tệ nên chọn, mặc dù Đàm Kình biết tên họ đầy đủ của Phùng Duyệt, nhưng là một người mới, cho nên ông ta cũng không thể bới móc chuyện đời tư của Phùng Duyệt được, ông ta là một đạo diễn rất bận rộn, tất cả xì căng đan của Khương Đường đều nghe từ miệng người khác, thì Phùng Duyệt là cái gì?
Hiểu lầm được sáng tỏ, Đàm Kinh tỏ rõ thái độ một lần nữa, nhẹ nhàng nhìn Khương Đường: “Đừng khóc nữa, buổi chiều quay phim, tôi sẽ lấy lý do diễn xuất mà từ chối cô ta, cô cứ coi như không biết chuyện gì hết, tương lai truyền thông có nói lung tung thì tôi cũng sẽ lấy lý do diễn xuất của cô ta không phù hợp, việc đuổi cô ta ra khỏi bộ phim cũng không liên quan gì đến cô, chỉ cần cô đừng lỡ miệng là được.”
Là con gái của Tiểu Tam, được lớn lên trong tình thương của ba mẹ, được học ở đại học có tiếng, đương nhiên tâm cơ cũng rất thâm, không hề để lộ sơ hở trước mặt chị gái cùng cha khác mẹ; một người chị không có ba mẹ lại chết, điều kiện gia đình cũng không được, không thể học đại học, toàn phải dựa vào bản thân mới được như ngày hôm nay, lúc trước còn phải trải qua nhiều biến cố, hôm nay có Thẩm Kình là chỗ dựa, Khương Đường hoàn toàn có thể dùng danh tiếng một ngôi sao lớn yêu cầu ông ta đuổi Phùng Duyệt, nhưng đây là lần đầu tiên Khương Đường biểu hiện tính khí, khóc lóc đến tìm ông ta nói uất ức.
Xét về phương diện lý trí và tình cảm mà nói, Đàm Kình đương nhiên sẽ nghiêng về phía Khương Đường.
Nhận được kết quả mình mong muốn, Khương Đường không giả bộ vui mừng, chỉ nước mắt lưng tròng cảm kích vì Đàm Kinh đã giúp một tay.
Chuyện đã được giải quyết, Đàm Kinh cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi bảo Khương Đường mau lau nước mắt, chuẩn bị kỹ cho buổi quay vào buổi chiều.
Khương Đường hài lòng nói lời từ biệt.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Khương Đường ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn nước mắt lưng tròng, nhưng khóe môi cô đã từ từ vểnh lên.
Sự cảm kích của cô đối với Đàm Kinh là thật, nhưng trong lòng cô đang rất sảng khoái cũng là thật, Phùng Duyệt à, cả đời này đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng được cô!
Lúc Khương Đường được bảy tuổi đã không có ba, người còn sống, nhưng lại không tới nhìn cô, nên cũng giống như người đã chết rồi. Nhưng cho đến khi cô học xong tiểu học, Khương Đường vẫn mãi nhìn bức hình của người đàn ông đó, từ đó không còn biết thêm tin tức gì về Phùng Tuấn, cho nên cô nhớ rõ bộ dáng của Phùng Tuấn, nhưng lại không biết rõ người nhà mới của hắn.
Hèn gì Phùng Duyệt lớn lên giống cô.
Khương Đường cầm điện thoại di động của Chu Châu, ngồi vào ghế salon nhìn, phát hiện đây là blog mới lập của Phùng Duyệt lúc mới lên đại học. Khương Đường tìm hiểu blog của đối phương mấy ngày gần đây, không có bất kỳ đề tài nào liên quan đến bộ phim <<Nhà trọ hoa hồng>>, cũng không có hình người nhà, xem tần suất của blog… thì thấy mỗi ngày có ít nhất một hai bài đăng.
Khương Đường tò mò hỏi Chu Châu: “Sao em lại tìm blog của Phùng Duyệt làm gì?” Cô vừa nói vừa trả điện thoại di động lại cho Chu Châu.
Chu Châu ngồi đối diện Khương Đường, bởi vì Khương Đường rất yên lặng không nhìn ra được đang giận hay đang vui, rồi lại nghĩ đến chuyện chung đụng của Phùng Duyệt và Khương Đường, Chu Châu tạm thời không dám tỏ rõ thái độ, nhỏ giọng nói: “Ban đầu chị Thẩm muốn em đi phỏng vấn làm trợ lý cho chị, em cũng đã làm vài công tác chuẩn bị, có biết Phùng Duyệt, cũng đã xem qua hình ảnh của cô ta. Hôm nay ở studio thấy cô ta rất quen, trong tên cô ta vừa đúng có chữ Duyệt, lúc mọi người ăn cơm chung, em đi đến coi chỗ danh sách diễn viên, quả nhiên là cô ta.”
Nói tới chỗ này, Chu Châu cắn cắn môi, lấy can đảm nói: “Chị Đường Đường, dung mạo của cô ta giống chị như vậy, còn là người họ Phùng, chẳng lẽ chị không nghi ngờ một chút nào sao?”
Khương Đường cười khổ, cô đâu có biết đối phương họ Phùng? Lúc Lục Mạn, Tạ Nhã và cô được nghe cô ta là diễn viên mới, mà Phùng Duyệt lại không giới thiệu gì về bản thân, nên họ cũng không muốn hỏi nhiều tin tức về đối phương, bởi vì bọn họ không có kế hoạch phát triển tình cảm thêm bước nữa, nên cảm thấy gọi Tiểu Duyệt là đủ rồi.
Khương Đường dựa vào ghế, nhìn về phía rèm cửa sổ.
Tại sao Phùng Duyệt lại muốn giấu giếm? Chẳng lẽ sợ cô hận sẽ ảnh hưởng đến vai của cô ta? Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Khương Đường cũng không hi vọng mình lại có một người chị em cùng cha khác mẹ bất ngờ như vậy, nhưng cô không phải là Phùng Duyệt, cô cũng không phải là Phùng Đường, cô là Khương Đường, cô cũng không đếm xỉa đến nhà họ Phùng, không có bất kỳ tình cảm nào, cô cũng không cần thiết phải quan tâm đến Phùng Duyệt.
Phùng Duyệt muốn có cơ hội, nhưng tại sao Phùng Duyệt lại phải giấu giếm thân phận? Nhân vật của Phùng Duyệt sẽ còn xuất hiện nhiều lần nữa, cộng thêm trong người cô ta có khí chất, nếu theo đuổi nghề diễn xuất, chắc chắn sẽ có người chú ý đến Phùng Duyệt, sau đó sẽ khai thác tin tức về Phùng Duyệt, chẳng những là chị em với Khương Đường trong phim truyền hình, mà ngoài đời cũng là chị em. Chẳng lẽ Phùng Duyệt không biết kết quả này sao? Bây giờ cô ta giấu giếm thân phận, ít ra là vẫn giữ được vai diễn, nhưng tương lai có thể lợi dụng Khương Đường để trở nên nổi tiếng, còn Khương Đường sẽ thế nào? Cô sẽ trở thành cái bàn đạp cho Phùng Duyệt, cũng có thể công chúng sẽ khen cô rộng lượng, lại có thể hòa thuận đóng phim cùng con gái của Tiểu Tam………
Khương Đường mới là người không muốn loại chó này. Rộng lượng cái rắm! Cô không rộng lượng, Phùng Duyệt dựa vào năng lực của bản thân để nổi tiếng thì cô không nói, nhưng Phùng Duyệt đừng nghĩ đến việc lợi dụng một phân một hào nào của cô, biết rõ là cô sẽ không thích cô ta, vậy mà Phùng Duyệt vẫn tiếp cận thân mật, lại còn lừa gạt sự hào phóng của cô, đừng nói Phùng Duyệt chỉ nghĩ cô ta mới là người thông minh tuyệt đỉnh nhất chứ?
Nhớ lại những chuyện diễn ra lúc nãy với Phùng Duyệt, Khương Đường quả thật bực mình mà.
Vẻ mặt và phạm vi hô hấp cũng có thể phản ánh cảm xúc của một người, Chu Châu nhìn ra Khương Đường đang giận, rốt cuộc cũng dám nói thẳng, cắn răng nghiến lợi nói: “Chị Đường Đường, một khi kế hoạch của cô ta được như ý, thì công chúng sẽ xác nhận là chị chịu hợp tác cùng với cô ta, chính xác là xác nhận hai người sẽ hòa thuận với nhau, đến lúc đó chị chỉ có hai lựa chọn, hoặc là im lặng tiếp tục diễn chị em tốt với cô ta, tốt xấu gì cũng rộng lượng, hoặc là chị ra mặt giải thích, nói lúc diễn chung không biết về thân phận của cô ta, nhưng cái này thì công chúng sẽ coi chúng ta là đám ngu ngốc, bị cô ta đùa giỡn.”
Cái này cũng không được?
Cho nên Khương Đường chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là đuổi Phùng Duyệt ra khỏi tổ diễn xuất.
Nhưng mà như vậy càng tai hại hơn, tin tức mà bị truyền ra ngoài, truyền thông, công chúng sẽ nói cô mắc bệnh ngôi sao, nhưng Khương Đường thà bị người ta nói cô mắc bệnh ngôi sao còn hơn là trở thành bàn đạp cho Phùng Duyệt, càng không muốn làm thánh mẫu, dù sao lúc trước cô cũng thừa nhận mình ngoại tình một đêm.
Nhưng mà ngôi sao lớn cũng phải xem trọng kỹ xảo, Khương Đường không quan tâm công chúng và truyền thông nói gì, nhưng cô cũng không thể nào đắc tội với đạo diễn Đàm Kinh được. Dựa vào biểu hiện của Đàm Kinh, ông ta chắc chắn không biết về mối quan hệ của cô và Phùng Duyệt, nhưng cho dù nói thế nào, bây giờ cô là một người nổi tiếng, Đàm Kinh cũng không cố tình khiến cô ngột ngạt được.
“Chị Đường Đường, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?” Chu Châu lo lắng hỏi, buổi chiều phải quay phim chung rồi.
Khương Đường còn đang suy nghĩ biện pháp, có điều cần suy nghĩ, nên cô để Chu Châu đi nghỉ ngơi trước.
Sau khi Chu Châu rời đi, Khương Đường đứng ở bên cửa sổ, khoảng mấy phút sau, cô gọi điện thoại cho Đàm Kinh.
Đàm Kinh vừa mới về phòng sau khi ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị chợp mắt nghỉ ngơi dưỡng sức, thì thấy Khương Đường điện thoại tới, ông ta có chút kinh ngạc, nghe Khương Đường nói có chuyện muốn nói với ông ta, Đàm Kình lịch sự để Khương Đường chọn địa điểm, khách sạn có rất nhiều chỗ thích hợp để tán gẫu. Khương Đường chưa bao giờ hoài nghi về nhân phẩm của Đàm Kinh, đề nghị gặp nhau ở phòng khách trong phòng Đàm Kinh.
Đàm Kinh cười nói: “Được, nhưng cô đừng quên gọi điện thoại xin phép tổng giám đốc Thẩm một tiếng.”
Khương Đường cười cười, cô hoàn toàn tự tin về Thẩm Kình.
Rất nhanh, Khương Đường đi tới trước cửa phòng Đàm Kinh, trên đường đi đã chuẩn bị cảm xúc, Khương Đường khẽ ngửa đầu, gõ cửa.
Đàm Kinh ra mở cửa, lúc mở cửa ra, đã thấy Khương Đường đứng bên ngoài, ăn mặc rất đơn giản, quần jean áo lông cừu, khuôn mặt cũng không trang điểm……..
Đợi chút, sao đôi mắt của cô gái lại đỏ hoe thế này?
Đàm Kinh lấy làm kinh hãi, coi như ông ta cũng hiểu đôi chút về Khương Đường, Lục Mạn diễn xuất chuyên nghiệp như vậy mà khi quay phim cũng có chút căng thẳng, lo lắng bị ông ta phê bình, Khương Đường ít kinh nghiệm diễn xuất, trước mắt bị kêu diễn lại nhiều lần, nhưng tâm lý của Khương Đường rất tốt, bình tĩnh khiêm tốn, cảm xúc chưa từng bị dao động, người như vậy không dễ khóc.
“Sao lại khóc?” Đàm Kinh vắt hết óc cũng không đoán ra được tại sao Khương Đường lại khóc, chẳng lẽ là do buổi sáng ông ta phê bình Khương Đường nhiều quá sao?
Khương Đường cúi đầu đi vào trong, vừa đi vừa khóc, người phụ nữ này vóc dáng cũng đẹp mà khi khóc cũng đẹp, điềm đạm đáng yêu, Đàm Kinh vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho Khương Đường, dùng giọng trưởng bối an ủi cô: “Trước tiên nín khóc đi, có gì uất ức thì nói, mặc kệ là chuyện công việc hay chuyện riêng tư, nếu tôi giúp được thì tôi sẽ giúp.”
Nếu đã tìm tới ông, nhất định là có việc nhờ giúp đỡ.
Khương Đường cúi đầu ngồi vào ghế salon, yên lặng khóc một lúc, sau đó mới nghẹn ngào nói: “Đạo diễn Đàm, bởi vì ba tôi mà mẹ tôi nhảy lầu tự sát, tôi vẫn rất hận ba tôi có Tiểu Tam, hận ông ta phản bội mẹ tôi, hận ông ta không quan tâm đến đứa con gái này…… Nhưng những chuyện này tôi đều nhẫn nhịn, giai đoạn bị kích động cũng sớm giảm đi, tôi không đi trả thù ông ta, nhưng tôi không thể tiếp nhận nổi việc đóng phim chung với con gái của ông ta và Tiểu Tam được…….. Vừa thấy cô ta, tôi lại nghĩ đến mẹ tôi……..”
Sau đó cô lại khóc đến đáng thương.
Đàm Kinh nghe qua thân thế của Khương Đường, có thể hiểu được tâm tình của Khương Đường lúc này, nhưng ông ta không hiểu Khương Đường đang nói đến ai, nhìn chằm chằm cô gái trẻ mờ mịt: “Trong tổ diễn xuất, ai là con gái của ông ta?”
Khương Đường khiếp sợ ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn đang chảy nước mắt: “Đạo diễn Đàm không biết sao?”
Đàm Kinh sốt ruột, nhìn Khương Đường, trong đầu chợt xuất hiện một bóng người, mắt mở to: “Tiểu Duyệt?”
Khương Đường “Dạ” một tiếng, cúi đầu lau nước mắt, lau xong, cô “cố gắng” bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm đầu gối rồi nói: “Lúc ăn cơm cô ta không giới thiệu về bản thân, tôi hoàn toàn không có chút nghi ngờ gì về nhà họ Phùng, tận lực chăm sóc cô ta như vai diễn chị em trong phim……….. Mới vừa rồi trợ lý nói cho tôi biết cô ta chính là Phùng Duyệt, tôi còn cho rằng đạo diễn và tổ sản xuất sẽ biết chuyện này…………”
Nghe đến đó, Đàm Kinh đã hiểu tại sao Khương Đường lại uất ức, thì ra cô gái này cho là ông ta chỉ nghĩ đến lợi nhuận mà không quan tâm đến tâm tình của diễn viên, cố ý dùng cô em gái cùng cha khác mẹ! Nếu đây là sự thật, thì “Một đạo diễn nổi tiếng như ông lại đi khi dễ một diễn viên mới như cô”, Khương Đường không khóc mới lạ!
Đàm Kinh cũng không muốn bởi vì Phùng Duyệt mà giữa ông ta và Khương Đường có sự hiểu lầm, cho nên lập tức giải thích ông ta cũng không hề biết chuyện này. Trước đó tổ diễn xuất cũng có tổ chức buổi thử vai, thấy diễn xuất của Phùng Duyệt cũng không tệ nên chọn, mặc dù Đàm Kình biết tên họ đầy đủ của Phùng Duyệt, nhưng là một người mới, cho nên ông ta cũng không thể bới móc chuyện đời tư của Phùng Duyệt được, ông ta là một đạo diễn rất bận rộn, tất cả xì căng đan của Khương Đường đều nghe từ miệng người khác, thì Phùng Duyệt là cái gì?
Hiểu lầm được sáng tỏ, Đàm Kinh tỏ rõ thái độ một lần nữa, nhẹ nhàng nhìn Khương Đường: “Đừng khóc nữa, buổi chiều quay phim, tôi sẽ lấy lý do diễn xuất mà từ chối cô ta, cô cứ coi như không biết chuyện gì hết, tương lai truyền thông có nói lung tung thì tôi cũng sẽ lấy lý do diễn xuất của cô ta không phù hợp, việc đuổi cô ta ra khỏi bộ phim cũng không liên quan gì đến cô, chỉ cần cô đừng lỡ miệng là được.”
Là con gái của Tiểu Tam, được lớn lên trong tình thương của ba mẹ, được học ở đại học có tiếng, đương nhiên tâm cơ cũng rất thâm, không hề để lộ sơ hở trước mặt chị gái cùng cha khác mẹ; một người chị không có ba mẹ lại chết, điều kiện gia đình cũng không được, không thể học đại học, toàn phải dựa vào bản thân mới được như ngày hôm nay, lúc trước còn phải trải qua nhiều biến cố, hôm nay có Thẩm Kình là chỗ dựa, Khương Đường hoàn toàn có thể dùng danh tiếng một ngôi sao lớn yêu cầu ông ta đuổi Phùng Duyệt, nhưng đây là lần đầu tiên Khương Đường biểu hiện tính khí, khóc lóc đến tìm ông ta nói uất ức.
Xét về phương diện lý trí và tình cảm mà nói, Đàm Kình đương nhiên sẽ nghiêng về phía Khương Đường.
Nhận được kết quả mình mong muốn, Khương Đường không giả bộ vui mừng, chỉ nước mắt lưng tròng cảm kích vì Đàm Kinh đã giúp một tay.
Chuyện đã được giải quyết, Đàm Kinh cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi bảo Khương Đường mau lau nước mắt, chuẩn bị kỹ cho buổi quay vào buổi chiều.
Khương Đường hài lòng nói lời từ biệt.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Khương Đường ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn nước mắt lưng tròng, nhưng khóe môi cô đã từ từ vểnh lên.
Sự cảm kích của cô đối với Đàm Kinh là thật, nhưng trong lòng cô đang rất sảng khoái cũng là thật, Phùng Duyệt à, cả đời này đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng được cô!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook