Tình Yêu Phô Trương
-
Chương 69
Editor: Trà Đá.
Khương Đường nhận vai An Khang, vừa tròn mười tám tuổi thì lên thành phố lớn chăm chỉ làm việc, làm nhân viên bán hàng được ba năm, đến năm hai mươi tuổi được tạp chí <<Thời Thượng>> nhìn trúng dẫn đến công ty, chính thức trở thành một người mẫu. An Khang vừa mới dọn đến nhà trọ hoa hồng không lâu, thì em gái Khang Lỵ đang học trung học ở quê đến tìm.
Buổi chiều tổ diễn xuất muốn quay phim phân đoạn này.
Cô em gái chỉ diễn một phần, vì An Khang bận rộn đi diễn nên mâu thuẫn với hàng xóm càng ngày càng tăng, sau khi mâu thuẫn được giải quyết thì tình cảm cũng sâu đậm hơn, nhân vật phụ, nhưng lại có sức nặng, vì vậy sau khi kết thúc phân đoạn buổi sáng thì đạo diễn Đàm Kinh dẫn một cô gái thanh tú đến, giới thiệu cho Khương Đường biết: “Đây là Tiểu Duyệt sẽ diễn vai Khang Lỵ, năm nay đang học đại học năm thứ hai, mọi người ăn cơm trưa chung rồi làm quen một chút được không?”
Khi các diễn viên làm quen với nhau, thì lúc diễn sẽ dễ dàng hơn.
Trong số ba diễn viên nữ thì Khương Đường là người phải quay phân cảnh cuối cùng của buổi sáng, vẫn còn đang tháo trang sức, Lục Mạn và Tạ Nhã đến chờ cô, trừ phi có chuyện riêng, thì buổi trưa mọi người đều ăn cơm chung. Lục Mạn hoạt bát nhất, cười trêu ghẹo Khương Đường: “Em gái tới rồi, Đường Đường chắc phải tiếp đãi chu đáo một chút chứ nhỉ?”
Khương Đường vừa đúng lúc tháo trang sức xong xuôi, vừa đứng lên nhìn về phía Tiểu Duyệt, nở nụ cười thân mật: “Được, Lỵ Lỵ nói cho chị biết em thích ăn gì đi?” Lỵ Lỵ chính là tên gọi thân mật của Khang Lỵ trong kịch bản.
Được gặp ba nữ minh tinh nổi tiếng lừng lẫy, Phùng Duyệt vui mừng kích động đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nhìn Khương Đường, không biết trả lời như thế nào, hiện tại danh tiếng của Khương Đường đang rất nổi, sao cô ta có thể đùa giỡn được đây?
Coi như con đường diễn xuất của Khương Đường thuận lợi, nhưng những người bạn đồng nghiệp đều coi cô là bạn, cô chưa từng trải qua chuyện phải nhìn sắc mặt của người khác, cho nên khi nghe “Tiểu Duyệt” là người mới, Khương Đường hiểu đối phương đang rất căng thẳng, cho nên cô chủ động đi tới, ôm eo Phùng Duyệt, sau đó khoe khoang với Lục Mạn và Tạ Nhã: “Sao, có phải em gái tôi rất đẹp đúng không?”
Lục Mạn lui về phía sau hai bước, cẩn thận dò xét hai người, chân thành gật đầu một cái: “Chính xác là một đôi hoa chị em, nói thật, Đường Đường và Tiểu Duyệt có chút giống nhau đó.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phùng Duyệt càng thay đổi, cúi đầu đỏ mặt, càng giống như xấu hổ.
Khương Đường cảm nhận được thân thể Phùng Duyệt cứng ngắc, cô hiểu cô ta đang căng thẳng, mà cô cũng rất tò mò, nên dẫn Phùng Duyệt đến chỗ gương, chỉ thấy bên trong gương là hai người phụ nữ với chiều cao chênh lệch nửa cái đầu, sau khi Khương Đường sinh em bé, trở thành một bà mẹ trẻ rất quyến rũ, Phùng Duyệt nhìn rất tươi mới, nhưng khóe mắt đuôi mày nhàn nhạt lạnh lùng quả thật giống Khương Đường y như đúc.
Mọi người còn đang kinh ngạc, thì đạo diễn Đàm Kinh cười nói: “Lúc tuyển diễn viên cố ý tìm, nên làm sao mà không giống cho được.”
Quả thật như thế, Khương Đường không có suy nghĩ nhiều, theo mọi người cùng nhau đi ăn cơm. Khương Đường chưa từng làm chị, đây là lần đầu cô diễn vai chị gái, vì phân cảnh buổi chiều, nên trên đường đi, và trên bàn cơm Khương Đường đều xem Phùng Duyệt là em gái, săn sóc tỉ mỉ, Phùng Duyệt từ từ trầm tĩnh lại, nói chuyện với Lục Mạn và Tạ Nhã.
“Tiểu Duyệt học trường nào vậy?” Lục Mạn tò mò hỏi.
Phùng Duyệt nhìn Khương Đường một cái, rồi nói: “Bắc Ảnh.”
“Em là người miền nam sao?” Nhàn rỗi không có chuyện gì, Tạ Nhã hỏi thăm, nhìn Phùng Duyệt hâm mộ, da dẻ Khương Đường non mịn sạch sẽ, “Đất và nước miền nam nuôi người tốt thật, người đẹp nam bắc, da dẻ đều đẹp, nhìn kỹ vẫn nhận ra sự khác biệt.”
Lục Mạn cũng không thừa nhận, cười Tạ Nhã: “Cậu tinh mắt vậy, tớ nhìn không ra đấy?”
Không đợi Phùng Duyệt vui mừng, hai người lập tức triển khai một cuộc tranh luận nho nhỏ giữa các cô gái.
Khương Đường chăm sóc cho Phùng Duyệt, không để ý đến bọn họ, cũng không hỏi quê quán của Phùng Duyệt.
Phùng Duyệt vui vẻ thở phào nhẹ nhõm, sau khi ăn xong thì chụp ảnh cùng với ba nữ minh tinh, đợi đến khi chuẩn bị về mới hỏi Khương Đường: “Chị Đường Đường, có thể cho em số điện thoại của chị được không? Tất cả bạn học của em đều thích chị, đương nhiên là em sẽ không nói chuyện này cho bọn họ biết, chỉ là em muốn giữ cho riêng mình, rảnh rỗi thì nhìn một chút, sau này sợ rằng không còn cơ hội hợp tác với chị nữa.”
Cô gái nhỏ đã nói đến mức này, Khương Đường rộng rãi cho số điện thoại, số điện thoại dùng trong công việc.
Phùng Duyệt cực kỳ hưng phấn, đến khi Khương Đường về đến khách sạn, thì cô ta mới rời đi.
Buổi trưa Khương Đường ở trong khách sạn nghỉ ngơi, vừa vào phòng đã mở máy tính gọi điện thoại video với con gái, Đóa Nhi nhớ mẹ, vừa mới thấy mẹ đã rất hưng phấn, không ngừng a ê nói chuyện với mẹ, nhưng không lâu sau thì sự chú ý của tiểu nha đầu bị phân tán, muốn bà nội bế đi nơi khác chơi, bà nội tắt máy tính, không thấy mẹ nữa, Đóa Nhi mới luống cuống, sau đó chơi với mẹ được một lúc lại muốn chạy chơi.
Có người gõ cửa, Khương Đường lập tức tắt máy tính, cô đi mở cửa.
Là trợ lý Chu Châu.
“Chị Đường Đường, chị có biết Tiểu Duyệt là ai không?” Sau khi Chu Châu đi vào cửa thì hỏi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt nghiêm túc, lại có chút phức tạp.
Khương Đường lắc đầu một cái, kinh ngạc hỏi: “Là sao?” Không phải chỉ là một sinh viên đại học thôi sao?
Chu Châu hơi mím môi, đưa điện thoại di động cho Khương Đường xem: “Đây là ảnh trên blog của Tiểu Duyệt.”
Khương Đường không hiểu, vừa liếc mắt thì thấy được người đàn ông trung niên trong hình, đó chính là người cha cặn bã của cô.
Khương Đường nhận vai An Khang, vừa tròn mười tám tuổi thì lên thành phố lớn chăm chỉ làm việc, làm nhân viên bán hàng được ba năm, đến năm hai mươi tuổi được tạp chí <<Thời Thượng>> nhìn trúng dẫn đến công ty, chính thức trở thành một người mẫu. An Khang vừa mới dọn đến nhà trọ hoa hồng không lâu, thì em gái Khang Lỵ đang học trung học ở quê đến tìm.
Buổi chiều tổ diễn xuất muốn quay phim phân đoạn này.
Cô em gái chỉ diễn một phần, vì An Khang bận rộn đi diễn nên mâu thuẫn với hàng xóm càng ngày càng tăng, sau khi mâu thuẫn được giải quyết thì tình cảm cũng sâu đậm hơn, nhân vật phụ, nhưng lại có sức nặng, vì vậy sau khi kết thúc phân đoạn buổi sáng thì đạo diễn Đàm Kinh dẫn một cô gái thanh tú đến, giới thiệu cho Khương Đường biết: “Đây là Tiểu Duyệt sẽ diễn vai Khang Lỵ, năm nay đang học đại học năm thứ hai, mọi người ăn cơm trưa chung rồi làm quen một chút được không?”
Khi các diễn viên làm quen với nhau, thì lúc diễn sẽ dễ dàng hơn.
Trong số ba diễn viên nữ thì Khương Đường là người phải quay phân cảnh cuối cùng của buổi sáng, vẫn còn đang tháo trang sức, Lục Mạn và Tạ Nhã đến chờ cô, trừ phi có chuyện riêng, thì buổi trưa mọi người đều ăn cơm chung. Lục Mạn hoạt bát nhất, cười trêu ghẹo Khương Đường: “Em gái tới rồi, Đường Đường chắc phải tiếp đãi chu đáo một chút chứ nhỉ?”
Khương Đường vừa đúng lúc tháo trang sức xong xuôi, vừa đứng lên nhìn về phía Tiểu Duyệt, nở nụ cười thân mật: “Được, Lỵ Lỵ nói cho chị biết em thích ăn gì đi?” Lỵ Lỵ chính là tên gọi thân mật của Khang Lỵ trong kịch bản.
Được gặp ba nữ minh tinh nổi tiếng lừng lẫy, Phùng Duyệt vui mừng kích động đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nhìn Khương Đường, không biết trả lời như thế nào, hiện tại danh tiếng của Khương Đường đang rất nổi, sao cô ta có thể đùa giỡn được đây?
Coi như con đường diễn xuất của Khương Đường thuận lợi, nhưng những người bạn đồng nghiệp đều coi cô là bạn, cô chưa từng trải qua chuyện phải nhìn sắc mặt của người khác, cho nên khi nghe “Tiểu Duyệt” là người mới, Khương Đường hiểu đối phương đang rất căng thẳng, cho nên cô chủ động đi tới, ôm eo Phùng Duyệt, sau đó khoe khoang với Lục Mạn và Tạ Nhã: “Sao, có phải em gái tôi rất đẹp đúng không?”
Lục Mạn lui về phía sau hai bước, cẩn thận dò xét hai người, chân thành gật đầu một cái: “Chính xác là một đôi hoa chị em, nói thật, Đường Đường và Tiểu Duyệt có chút giống nhau đó.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phùng Duyệt càng thay đổi, cúi đầu đỏ mặt, càng giống như xấu hổ.
Khương Đường cảm nhận được thân thể Phùng Duyệt cứng ngắc, cô hiểu cô ta đang căng thẳng, mà cô cũng rất tò mò, nên dẫn Phùng Duyệt đến chỗ gương, chỉ thấy bên trong gương là hai người phụ nữ với chiều cao chênh lệch nửa cái đầu, sau khi Khương Đường sinh em bé, trở thành một bà mẹ trẻ rất quyến rũ, Phùng Duyệt nhìn rất tươi mới, nhưng khóe mắt đuôi mày nhàn nhạt lạnh lùng quả thật giống Khương Đường y như đúc.
Mọi người còn đang kinh ngạc, thì đạo diễn Đàm Kinh cười nói: “Lúc tuyển diễn viên cố ý tìm, nên làm sao mà không giống cho được.”
Quả thật như thế, Khương Đường không có suy nghĩ nhiều, theo mọi người cùng nhau đi ăn cơm. Khương Đường chưa từng làm chị, đây là lần đầu cô diễn vai chị gái, vì phân cảnh buổi chiều, nên trên đường đi, và trên bàn cơm Khương Đường đều xem Phùng Duyệt là em gái, săn sóc tỉ mỉ, Phùng Duyệt từ từ trầm tĩnh lại, nói chuyện với Lục Mạn và Tạ Nhã.
“Tiểu Duyệt học trường nào vậy?” Lục Mạn tò mò hỏi.
Phùng Duyệt nhìn Khương Đường một cái, rồi nói: “Bắc Ảnh.”
“Em là người miền nam sao?” Nhàn rỗi không có chuyện gì, Tạ Nhã hỏi thăm, nhìn Phùng Duyệt hâm mộ, da dẻ Khương Đường non mịn sạch sẽ, “Đất và nước miền nam nuôi người tốt thật, người đẹp nam bắc, da dẻ đều đẹp, nhìn kỹ vẫn nhận ra sự khác biệt.”
Lục Mạn cũng không thừa nhận, cười Tạ Nhã: “Cậu tinh mắt vậy, tớ nhìn không ra đấy?”
Không đợi Phùng Duyệt vui mừng, hai người lập tức triển khai một cuộc tranh luận nho nhỏ giữa các cô gái.
Khương Đường chăm sóc cho Phùng Duyệt, không để ý đến bọn họ, cũng không hỏi quê quán của Phùng Duyệt.
Phùng Duyệt vui vẻ thở phào nhẹ nhõm, sau khi ăn xong thì chụp ảnh cùng với ba nữ minh tinh, đợi đến khi chuẩn bị về mới hỏi Khương Đường: “Chị Đường Đường, có thể cho em số điện thoại của chị được không? Tất cả bạn học của em đều thích chị, đương nhiên là em sẽ không nói chuyện này cho bọn họ biết, chỉ là em muốn giữ cho riêng mình, rảnh rỗi thì nhìn một chút, sau này sợ rằng không còn cơ hội hợp tác với chị nữa.”
Cô gái nhỏ đã nói đến mức này, Khương Đường rộng rãi cho số điện thoại, số điện thoại dùng trong công việc.
Phùng Duyệt cực kỳ hưng phấn, đến khi Khương Đường về đến khách sạn, thì cô ta mới rời đi.
Buổi trưa Khương Đường ở trong khách sạn nghỉ ngơi, vừa vào phòng đã mở máy tính gọi điện thoại video với con gái, Đóa Nhi nhớ mẹ, vừa mới thấy mẹ đã rất hưng phấn, không ngừng a ê nói chuyện với mẹ, nhưng không lâu sau thì sự chú ý của tiểu nha đầu bị phân tán, muốn bà nội bế đi nơi khác chơi, bà nội tắt máy tính, không thấy mẹ nữa, Đóa Nhi mới luống cuống, sau đó chơi với mẹ được một lúc lại muốn chạy chơi.
Có người gõ cửa, Khương Đường lập tức tắt máy tính, cô đi mở cửa.
Là trợ lý Chu Châu.
“Chị Đường Đường, chị có biết Tiểu Duyệt là ai không?” Sau khi Chu Châu đi vào cửa thì hỏi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt nghiêm túc, lại có chút phức tạp.
Khương Đường lắc đầu một cái, kinh ngạc hỏi: “Là sao?” Không phải chỉ là một sinh viên đại học thôi sao?
Chu Châu hơi mím môi, đưa điện thoại di động cho Khương Đường xem: “Đây là ảnh trên blog của Tiểu Duyệt.”
Khương Đường không hiểu, vừa liếc mắt thì thấy được người đàn ông trung niên trong hình, đó chính là người cha cặn bã của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook