Editor: Trà Đá.

Khương Đường không có hứng thú với món quà của Thẩm Kình, nhưng cô vẫn mở cửa.

Thẩm Kình sững sờ ở ngoài cửa, anh chuẩn bị trêu chọc cô nhiều hơn nữa….., không ngờ cô lại mở cửa nhanh như vậy, rồi anh nhìn Khương Đường, rất yên lặng, Khương Đường không tức giận chút nào, như vậy quá khác thường, Thẩm Kình thu hồi dáng vẻ cợt nhã, tròng mắt đen nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, đợi cô mở miệng trước.

Một tay Khương Đường ôm con gái, một tay nắm lấy bàn tay tròn tròn của con gái, bình tĩnh nói chuyện với anh, “Thẩm Kình, nếu như chỉ có một mình tôi, thì tôi cũng không sợ qua lại với anh, nhưng tôi có con gái, tôi không muốn có bất cứ một xì căng đan nào nữa, không muốn để cho truyền thông hoài nghi bất cứ ai là cha ruột của Đóa Nhi. Hiện tại, tôi vừa mới ly hôn với Cố Đông Thần, thì anh đã vội vàng chuyển đến căn nhà ở lầu dưới, nếu để truyền thông biết được, anh nghĩ tôi và Đóa Nhi sẽ bị truyền thông làm phiền đến mức nào?”

Thẩm Kình vốn là kẹo kéo, bám người, cô đuổi anh đi như thế nào thì anh cũng quay về bám cô, Khương Đường chỉ có thể giải thích đạo lý, hi vọng anh sẽ đi. Khương Đường tự nhận coi như là cũng hiểu Thẩm Kình, anh vô lại, nhưng không vô lại đến mức không phân biệt được phải trái, nếu không thì Thẩm Tố đã không thân với người em trai bà con đến như vậy. Vật hợp theo loài, người chia theo nhóm, Khương Đường tin tưởng Thẩm Tố, cũng tín nhiệm vào mắt nhìn người của Thẩm Tố.

Khương Đường ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Kình, rồi cười một tiếng bất đắc dĩ, “Dĩ nhiên, nếu như tổng giám đốc Thẩm chỉ để ý đến niềm vui của ngài, mà không quan tâm đến tình cảnh của tôi và Đoá Nhi, thì coi như tôi chưa nói gì hết.”

“Phải làm đến mức như vậy sao.”

Thẩm Kình dựa sát vào bức tường bên cạnh, không nhìn cô, giả bộ đáng thương, “Tôi có điều tra, chỗ khu nhà Cảnh Vân mà em ở, có rất nhiều đại gia mua nhà ở đây, đơn thuần chỉ là mua nhà, với lại em có ở đây hay không thì cũng không quan trọng, tôi mua nhà ở đây thì có gì không ổn sao? Hơn nữa không phải ngày nào tôi cũng ở đây, em yên tâm, nhiều lắm thì chỉ qua ở hai ba ngày, sẽ không ảnh hưởng gì đến em đâu.”

Thẩm Kình giải thích rõ ràng, sau đó lấy ra cái lắc rung vẫn giấu ở sau lưng ra cho cô xem, “Cái này cho Đóa Nhi chơi được không? Tôi có hỏi qua, người ta nói đứa bé ở độ tuổi của Đóa Nhi chơi cái này rất hợp.”

Cái lắc hình tròn, có cái tay cầm màu vàng, cái lắc hình tròn màu hồng phấn đáng yêu, hai loại màu sắc này hấp dẫn đứa bé. Lúc trước Đóa Nhi còn đang tập trung nhìn chằm chằm vào giỏ hoa của chú, lúc này thấy cái lắc, lập tức vươn người về phía trước. Tim Thẩm Kình đập nhanh hơn, chuẩn bị tiến lên trêu chọc Đóa Nhi.

Đàm phán không thành công, nói lời nhẹ nhàng anh không nghe, Khương Đường không thèm để ý đến anh nữa, lui về đóng cửa.

Thân thể Thẩm Kình phản ứng rất nhanh, giơ giỏ hoa lên chặn cửa, rồi nhanh nhẹn lách vào, Thẩm Kình lui vào phía trong, nhìn Khương Đường cợt nhã, “Dù sao cũng là hàng xóm với nhau rồi, cũng nên mời tôi uống một tách trà chứ?”

“Đi ra ngoài.” Khương Đường trầm mặt đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, “Anh không cần phải chuyển đi, ngày mai tôi sẽ chuyển về quê ngoại với dì tôi, anh có bản lĩnh thì đuổi tới quê ngoại của tôi luôn đi.”

Công ty của anh ở Bắc Kinh, anh ở Bắc Kinh đang có nhiều thời gian rảnh rỗi, nên mới có thời gian theo đuổi cô, Khương Đường không tin khi cô chuyển về quê, Thẩm Kình cũng có bản lĩnh suốt ngày chạy về quê cô.

Thẩm Kình nhìn hai mắt cô chằm chằm, đặt giỏ hoa xuống đất, nghênh ngang đi đến ghế salon ngồi, bắt chéo chân, cười như không cười nhìn cô, “Em gạt tôi thôi, nếu em muốn đi, thì đã đi từ sớm rồi. Khương Đường, em cho rằng tôi thích em nhiều năm như vậy, lại không biết em là người như thế nào sao? Bây giờ, Lâm Tịch và Úc Uyển đã thân bại danh liệt, hiện tại danh tiếng của Lâm Tịch đã rất thối rồi, nhưng cô ta vẫn đần độn vui vẻ như trước, đợi chuyện này lắng xuống, cô ta sẽ quay lại đóng phim, thời gian càng lâu, thì sức ảnh hưởng của cái bồn nước đục này càng nhỏ, nhìn giới diễn viên nghệ sĩ, mang theo danh tiếng xấu nhưng vẫn làm đại minh tinh đó thôi? Còn Úc Uyển, mối quan hệ giữa Úc Gia và Cố Gia rất thân thiết, cứ cho là Cố Đông Lâm muốn ly hôn, ông cụ Cố cũng sẽ không đồng ý, lại nói Cố Đông Lâm nhu nhược, bị Úc Uyển dỗ dành mấy ngày rồi cũng cho qua. Cho nên nếu em về quê, tương lai của Lâm Tịch càng ngày càng lên, Úc Uyển thì vẫn sống trong Hào Môn rộng rãi như cũ, chỉ có em, không có tiếng tăm gì, chỉ ở nhà nuôi con, thỉnh thoảng thì truyền thông cũng nhớ lại, rồi săn được vài bức hình nghèo khổ của em.”

Thẩm Kình đung đưa cái lắc, anh không nhìn Khương Đường mà lại quan sát phòng khách nhà cô, xem qua một vòng, tầm mắt lại quay trở lại trên người Khương Đường, nói một câu đâm xuyên tâm sự của Khương Đường, “Chắc chắn không đi, không cam lòng cả đời bị hai người phụ nữ kia thậm chí bị Cố Gia đè đầu cưỡi cổ, phải vùng dậy trả thù mới là Khương Đường mà tôi biết.”

Khương Đường rũ mi mắt xuống.

Đó chính xác là những gì cô nghĩ, đừng nghĩ hiện tại thanh danh của Lâm Tịch đã thối đến không thể thối hơn nữa, phát ngôn rút lui, bồi thường mấy cái hợp đồng phim điện ảnh và truyền hình, nhưng lạc đà còn gầy hơn ngựa, huống chi Lâm Tịch còn chưa chết, thì vẫn còn có cơ hội. Chỉ cần chuyện này lắng xuống, Lâm Tịch có thể thuận lợi trở mình. Úc Uyển thì càng không phải bàn tới, bản thân cơ bản đã là thiên kim tiểu thư Hào Môn, cho dù Cố Đông Thần không cần cô ta, Úc Uyển cũng sẽ sống giàu sang rộng rãi.

Chỉ có cô, không có người hẫu thuẫn, không có cha mẹ làm chỗ dựa, một khi cam chịu số phận, lập tức sẽ thất bại thảm hại.

Khương Đường không cam lòng, cô không chấp nhận số phận. Cô quả thật đã cưới chồng rồi ly hôn. Đóa Nhi cũng không phải dien$danlq'eyyu.don là máu mủ của Cố Gia, nhưng Cố Đông Thần là người có lỗi với cô trước, cô trước sau gì cũng không biết chuyện gì, hiện tại cô đã ly hôn, coi như đã thanh toán xong với Cố Đông Thần rồi. Nhưng cô vẫn chưa xong với Lâm Tịch và Úc Uyển, cô còn chưa có thanh toán rõ ràng món nợ mà hai người chị em thân thiết đó hãm hại cô.

Ai mà không muốn sống tốt hơn, cô cũng sẽ sống tốt hơn, tốt hơn so với họ, làm việc chăm chỉ hơn.

‘Đing’ một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng chín.

Tối hôm qua Thẩm Kình cũng không có ở lại đây, lúc anh vừa lái xe tới, vừa đúng lúc thấy xe của Tiêu Hàng chạy ra khỏi khu chung cư, Thẩm Kinh tinh mắt, nhận ra trong xe có một người phụ nữ đang cúi đầu có nét giống Khương Thục Lan, sau đó Khương Đường ra mở cừa nói chuyện cùng với anh, Thẩm Kình lập tức xác nhận Khương Thục Lan không có ở nhà rồi, vì vậy bây giờ cũng đoán được là hai người đã trở lại.

Anh lập tức rời khỏi ghế salon, xách giỏ hoa lên, chạy như bay tới đứng bên cạnh Khương Đường, đứng vững, ánh mắt cũng liếc về bóng dáng của Tiêu Hàng, Thẩm Kình làm như không thấy, tao nhã lịch sự nói chuyện với Khương Đường, “Quả là khó từ chối, nếu tiểu thư Khương có ý muốn mời tôi ở lại dùng cơm, vậy thì tôi cũng không khách khí.”

Khương Đường nhìn anh giống như thấy ma quỷ, phản ứng nhanh nhạy cùng diễn xuất tốt như vậy, tại sao anh không đi làm diễn viên chứ?

Đóa Nhi nghe không hiểu hai người lớn nói gì, chỉ thấy món đồ chơi đã đến gần, kêu a một tiếng, dùng sức vươn về phía Thẩm Kình.

Thẩm Kình cười cười rồi đưa món đồ chơi cho tiểu nha đầu, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Tiêu Hàng ngu ngơ và Khương Thục Lan, Thẩm Kình giả bộ ngẩn người, ngay sau đó xách giỏ hoa đến trước cửa, ân cần giải thích với Khương Thục Lan: “Dì Khương, mấy ngày trước cháu có đến xem nhà, chúng ta có gặp nhau, dì còn nhận ra cháu không? Cháu mới chuyển đến nhà ở lầu dưới, nhân dịp hôm nay là chủ nhật mọi người đều rảnh rỗi, nên đi lên làm quen cho biết, hi vọng không làm quấy rầy mọi người. Đây là hoa tặng cho tiểu thư Khương.”

Một giỏ hoa hồng kiều diễm, tầng tầng lớp lớp, nhiệt tình như lửa.

Lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ Khương Thục Lan nhận được nhiều hoa hồng như vậy, mà người tặng hoa còn là người đàn ông khôi ngô tuấn tú như ngôi sao lớn, bà không có tâm tư với người đẹp trai, nhưng cũng bị đỏ mặt. Bà lúng túng, mắt nhìn cháu gái đứng ở bên trong, không thấy rõ vẻ mặt của cháu gái, Khương Thục Lan hàn huyên nói: “Cậu đừng khách khí, vậy, chúng ta vào nhà ngồi trước đi.”

Cháu gái bà cũng mời người ta ở lại ăn cơm, bà còn có thể nói gì được? Hơn nữa, ở Bắc Kinh hình như có tập tục chào hỏi hàng xóm khi mới chuyển tới, bà vừa mới đến Bắc Kinh, thì chủ nhà đối diện là giáo sư âm nhạc, tặng bà dĩa nhạc, tiếp theo là Tiêu Hàng, bảo là muốn mời bà ăn cơm, Khương Thục Lan không đồng ý, nên Tiêu Hàng tặng bà một chậu hoa bách hợp………...

Nhớ đến chậu hoa bách hợp bà nuôi chết, Khương Thục Lan lập tức quét mắt qua Tiêu Hàng, giành lấy hai túi hàng ở trên tay Tiêu Hàng, vượt lên trước vào cửa, “Đường Đường, con tiếp khách đi, dì đi nấu cơm.”

Bà bước nhanh vào phòng bếp, để Khương Đường ở lại với hai người đàn ông.

Tiêu Hàng cũng biết một chút nội tình, nhìn sắc mặt Khương Đường một chút, đoán được bảy tám phần là Thẩm Kình mặt dày tự nói ở lại dùng cơm, còn Khương Thục Lan thì ngây ngốc tin. Vậy bây giờ nên làm cái gì đây?

Cậu ta nhìn Khương Đường hỏi ý kiến, cậu ta là người ngoài, đột nhiên nhúng tay vào thì không tốt lắm, nếu như Khương Đường có cần, cậu ta sẽ giúp cô đối phó với Thẩm Kình.

Thẩm Kình lại thấy ánh mắt kích thích của Tiêu Hàng nhìn Khương Đường, là anh biết tiểu tử này lòng dạ xấu xa, bây giờ đã biết rõ anh muốn theo đuổi Khương Đường, còn dám ở trước mặt anh mà nhìn chằm chằm người phụ nữ của anh!

“Đều là hàng xóm, làm quen một chút chứ?” Thẩm Kình đến ngăn cản trước mặt Khương Đường, ánh mắt khiêu khích và cảnh cáo chuyển sang nhìn Tiêu Hàng không chút che giấu, “Tôi họ Thẩm, tên Kình, Kình trong cột chống trời……”

Lời nói còn chưa nói xong, phía sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, Thẩm Kình lập tức quay đầu, không hiểu Khương Đường đang cười cái gì.

Khương Đường không nhìn anh, rồi nhìn Tiêu Hàng ý bảo đi vào trong trước, rồi mới nhìn Thẩm Kình nói: “Anh chờ một chút, tôi có chuyện hỏi anh.”

Thẩm Kình lấy một tay che miệng chờ đợi.

Khương Đường trêu chọc con gái, cố gắng lấy cái lắc ra khỏi tay Đóa Nhi, Đóa Nhi thích đồ chơi mới, chơi chưa đã, hai bàn tay nhỏ dùng sức nắm chặt cái lắc, hai mắt mở to nhìn mẹ chằm chằm.

“Đóa Nhi thích chơi, em giành cái gì mà giành, cái đó cũng không phải tặng cho em.” Thẩm Kình đoán được Khương Đường muốn trả lại món đồ chơi cho anh, túm lấy cổ tay Khương Đường. Khương Đường giương mắt, ánh mắt lạnh lùng. Ý định bị phá, Thẩm Kình buông cánh tay trắng nõn của cô ra. Anh di chuyển tay xuống cầm chân của Đóa Nhi lắc lắc, nhìn Đóa Nhi vừa cười vừa thúc giục cô, “Có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn muốn đi thưởng thức món ngon nữa.”

Anh rất kỳ quái, ghen tuông ngút trời, Khương Đường không giải thích, tức giận đẩy tay anh ra, chỉ vào ống quần anh, rồi ghét bỏ nói: “Đi đâu vậy? Phía sau quần dính một mảng nước sơn trắng kìa.”

Thẩm Kình cả kinh, không nghĩ ngợi gì lập tức quay đầu lại nhìn, ánh mắt lại liếc thấy Khương Đường giơ tay lên, ngay sau đó cánh cửa ở đối diện lao tới. Thẩm Kình giật mình, một giây kế tiếp phản ứng kịp, lập tức lao về phía trước, chỉ kịp thời chen nửa cánh tay vào, bị kẹp chật cứng ở khe cửa, người phụ nữ ở bên trong dừng lại một chút, lại tiếp tục dùng sức, buộc anh rút tay về.

“Mở cửa.” Thẩm Kình hít một hơi thật sâu, mở miệng trách móc cảnh cáo cô, “Khương Đường, em mở cửa mau, nếu không tôi sẽ dùng sức đẩy ra đấy, em đừng tưởng là tôi không dám, nếu không phải là sợ đụng vào Đóa Nhi, thì tôi đã trực tiếp đẩy bay em rồi đó.”

“Anh cứ việc đẩy đi, phá hoại đi rồi tôi có lý do để nói dì tôi.” Khương Đường nhìn chằm chằm vào cánh tay của Thẩm Kình, lạnh lùng nói.

Không thể không nói, vẻ ngoài của Thẩm Kình rất hoàn hảo, dáng cao mặt đẹp trai, là người đẹp trai nhất trong số những người đàn ông Khương Đường từng gặp qua, ngón tay thon dài, mu bàn tay vừa trắng vừa mịn, không biết có phải là do chăm sóc da cẩn thận hay không. Nhưng cho dù hoàn mỹ đến đâu, thì Khương Đường vẫn chán ghét anh, Thẩm Kình chính là người cực kỳ phiền phức, hôm nay mà đúng ý của anh, sẽ khiến dì hiểu lầm mối quan hệ của cô và Thẩm Kình, về sau Thẩm Kình nhất định sẽ tệ hại hơn nữa.

Khương Đường tăng thêm sức đóng cửa.

Mặt mày Thẩm Kình tái xanh. Anh có thể dùng sức đẩy, cũng có thể đẩy nhẹ nhàng, chỉ cần anh muốn đi vào, thì một người phụ nữ như cô làm sao có thể ngăn cản anh? Nhưng Thẩm Kình nhìn cánh tay đang bị kẹp của mình, tính bướng bỉnh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em dám chặn, cứ tiếp tục làm vậy đi, hôm nay em làm phế tay tôi, tôi thề sau này sẽ không đến tìm em nữa, em sống chết thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng Khương Đường, em nên nhớ, nếu em không làm phế tay tôi, thì chính là yêu thương tôi, chính là muốn cho tôi cơ hội, muốn gọi tôi là chồng………..”

Trên cửa đột nhiên truyền đến một nguồn sức mạnh, Thẩm Kình nhắm mắt lại, nhỏ giọng cười, một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, tay kia nắm chặt giỏ hoa, “Em muốn ngủ chung giường với tôi, muốn tôi cởi……………”

Anh càng nói càng lưu manh. Trong một thoáng, Khương Đương thật sự muốn làm phế tay anh, nhưng khi nhìn ngón tay Thẩm Kình đang cố gắng nắm chặt, Khương Đường thật sự không có cách nào tiếp tục được nữa. Không phải đau lòng, mà là không thể làm anh bị phế thật, cô chỉ muốn ép Thẩm Kình rời đi, chỉ muốn cho anh biết quyết tâm của cô……………….

“Em đau lòng đúng không?” Cánh cửa bất động, cánh tay Thẩm Kình đau, nhưng ngực trái thì cảm thấy vui mừng. Trán anh đụng cánh cửa, giọng anh khàn khàn cầu xin cô, “Mở cửa, tôi chỉ muốn suy nghĩ về em một chút, Khương Đường, tôi theo đuổi em đã năm năm nay, còn chưa bao giờ được ăn chung một bữa cơm với em, lần này mềm mỏng lại một chút có được không?”

Khương Đường nghe xong, khẽ ngửa đầu. Mắt anh đã mù rồi mà tâm anh cũng mù nốt, tài sản hơn trăm tỷ, anh muốn phụ nữ nào mà không được, tại sao cứ phải cố tình dây dưa với cô? Cô khinh thường, chê anh không giàu, cô còn lập gia đình, ngoại tình, rồi sinh ra đứa bé là con của người khác, rốt cuộc anh thích cô cái gì chứ?

Con gái trong ngực đột nhiên giật giật, Khương Đường cúi đầu, chỉ thấy tiểu nha đầu tò mò vươn cánh tay bé nhỏ ra, nhẹ nhàng đập đập cái lắc lên mu bàn tay của Thẩm Kình, sau đó giống như rất thích thú, Đóa Nhi tiếp tục dùng cái lắc đập lên mu bàn tay của Thẩm Kình, cười khanh khách, ngửa đầu nhìn mẹ, khoe khoang trò chơi mới.

Con gái thích anh, Khương Đường không tự chủ buông lỏng sức lực.

“Đường Đường?”

Phía sau truyền đến giọng nói nghi ngờ của dì, Khương Đường quét mắt qua cánh tay của Thẩm Kình, nhận ra, lập tức mở cửa, đồng thời xoay người lại cười nói với Khương Thục Lan, “Anh Thẩm trêu chọc Đóa Nhi.”

Thẩm Kình lại phối hợp hoàn hảo với cô, thẹn thùng nhìn Khương Thục Lan, “Cháu rất thích đứa bé.”

Khuôn mặt tuấn tú khẽ ửng hồng, nhưng thật ra là đang đau. Khương Thục Lan lại tự động hiểu thành xấu hổ, nhìn bộ dạng của Đóa Nhi có vẻ rất thích anh, Khương Thục Lan đột nhiên cảm thấy anh Thẩm rất bình dị gần gũi, chắc không phải là người xấu, lập tức cười, rồi mời anh: “Đi vào ngồi đi, hai đứa cứ nói chuyện, dì đi rửa rau.”

Nói xong thì trở về phòng bếp.

Bóng dáng Khương Thục Lan vừa biến mất, Thẩm Kình lợi dụng thời cơ, Khương Đường ở bên kia đang lo lắng không biết tiếp theo sẽ đối phó như thế nào, thì anh đột nhiên tiến tới, một tay vòng qua cánh tay ôm Đóa Nhi của cô, một tay kia xách giỏ hoa giữ chặt gáy cô, nhanh như chớp chặn môi cô. Vốn định chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ một cái, nhưng cảm giác rung động quá mãnh liệt, Thẩm Kình không kìm chế được muốn hôn sâu hơn.

Khương Đường đã hoàn hồn, mắt quét về phía phòng khách, chân hung hăng giẫm mạnh lên chân anh.

Lông mi của Thẩm Kình khẽ rung.

Nếu như ở đây chỉ có hai người bọn họ, cô đã không ngần ngại đâm dao vào người anh để ngăn cản anh tiếp tục hôn cô, nhưng Thẩm Kình cũng biết giữ đúng mực, kịp thời lui ra, đứng trước mặt cô như cũ, tròng mắt đen trầm trầm nhìn người đẹp nổi giận, “Em suýt nữa làm phế tay tôi, cho tôi hôn một cái coi như là bồi thường, bây giờ chúng ta đã rõ ràng, lát nữa phải ăn cơm thật ngon, đừng chọc tôi nữa, nếu không thì phải tự gánh lấy hậu quả đó.”

Trước khi bỏ tay ra, bàn tay anh nhẹ nhàng xẹt qua lưng cô.

“Anh đừng có khinh người quá đáng.” Khương Đường âm u nhìn lại anh, hối hận vì lúc nãy đã mềm lòng, người đàn ông này là một con sói, lúc ở thế bất lợi thì giả bộ như một con chó nhà, giả bộ ăn nói khép nép, một khi đã bình thường trờ lại, thì lập tức lộ ra bản chất chó sói.

“Vậy thì phải xem biểu hiện của em.” Ánh mắt Thẩm Kình trở nên nguy hiểm, giơ mu bàn tay lên cho cô xem.

Mu bàn tay trắng nõn lúc trước, bây giờ đã có nhiều vết hồng hồng xuất hiện trên đó. Nếu kẹp lâu thêm chút nữa, có thể sẽ rướm máu.

Nếu trước đó Thẩm Kình hôn trộm cô, thì có lẽ Khương Đường còn thông cảm, bây giờ, Khương Đường chỉ chùi miệng, ném cho anh hai chữ, “Đáng đời.”

Khương Đường ôm con gái đi vào phòng khách tiếp đãi Tiêu Hàng.

Thẩm Kình đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng cao gầy của cô, đột nhiên mỉm cười, liếm liếm môi một cái.

Bị kẹp tay lại được hôn, lời rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương