Tình Yêu Phô Trương
-
Chương 17
Editor: Trà Đá.
Khương Đường đi vào phòng khách, thấy Tiêu Hàng ngồi trên ghế salon, Khương Đường sau khi đi vào thì ngồi vào cái ghế salon ở đối diện.
Tiêu Hàng được ngồi gần siêu mẫu như vậy, còn Khương Thục Lan là người thân nhất của cô, Tiêu Hàng âm thầm khẩn trương, đang suy nghĩ phải mở chuyện như thế nào, thì Thẩm Kình điẽnan#[email protected] ở bên kia cũng đã đi tới, anh cao gần một mét chín, mặc một bộ âu phục màu đen, tạo cho người khác một cảm giác áp lực vô hình. Tiêu Hàng lễ phép đứng lên, nhìn Thẩm Kình gật đầu một cái, “Anh Thẩm, chào anh.”
“Cậu là Tiêu Hàng?” Thẩm Kình quét mắt qua chỗ ngồi của Tiêu Hàng, ngược lại không có giành với cậu ta, đàng hoàng ngồi ở bên cạnh Tiêu Hàng, liếc mắt nhìn Khương Đường, ngoài miệng tiếp tục hỏi Tiêu Hàng, “Nhìn cậu rất trẻ, hai mươi bốn rồi đúng không?”
Nếu mà là hai mươi bốn, thì Khương Đường chính là trâu già gặm cỏ non.
Khương Đường nghe ra được ý ghen tuông của người này, ôm con gái ngồi xem kịch vui.
“Vừa mới qua sinh nhật hai mươi lăm.” Tiêu Hàng ngồi xuống, bị kẹt ở trong phòng khách với hai nhân vật có tiếng tăm, ngược lại cậu ta cảm thấy thoải mái hơn vì không phải đối mặt một mình với Khương Đường, nhìn Thẩm Kình, định nói chuyện phiếm.
Thẩm Kình không hiểu, ‘Hừ’ một tiếng, bắt chéo chân, dựa vào ghế salon.
“A……………..” Đóa Nhi ngồi ở trên đùi mẹ, vẫn đang chăm chú nhìn Thẩm Kình, lúc này đột nhiên nhìn Thẩm Kình kêu một tiếng, sau đó lắc lắc cái lắc đang cầm trong tay, giống như là vẫn nhớ món đồ chơi này là của chú đưa cho, hai tròng mắt đen nhìn chằm chằm Thẩm Kình, không chớp mắt, khát vọng được đáp lại.
Thẩm Kình lập tức để hai chân xuống, cũng không dựa vào ghế salon nữa, nửa người trên hướng về phía Khương Đường, rồi cười trêu chọc Đóa Nhi: “Đóa Nhi thích không?”
Đóa Nhi nhếch miệng cười, hai tay cầm cái lắc nhét vào miệng.
“Không được ăn!” Thẩm Kình chạy vội tới, ngồi xổm trước mặt Khương Đường, nắm cái tay mập mập của Đóa Nhi, nghiêm túc giảng giải cho tiểu nha đầu hiểu, “Không ăn được, chú mới mua từ siêu thị mang tới đây, còn chưa rửa sạch sẽ nữa.”
Đóa Nhi nhìn anh mờ mịt, nghe không hiểu, thấy miệng anh bất động, Đóa Nhi lại tiếp tục cầm cái lắc đưa vào miệng.
Thẩm Kình tiếp tục dụ dỗ đứa bé một lần nữa, biết tiếp tục ngăn cản thì tiểu nha đầu sẽ không vui, nên ngẩng đầu trừng Khương Đường, “Em còn không ngăn cản?”
Con gái thích gặm đồ, nên lúc nãy Khương Đường đã dùng khăn tay sát trùng lau cái lắc rồi, bây giờ Thẩm Kình thúc giục cô, Khương Đường cố ý không quan tâm nói: “Là đồ chơi mới mà, không bẩn, anh Thẩm ngồi lại trên ghế salon đi, tôi biết cách chăm sóc con nít.”
“Em biết cái đếch gì chứ.” Thẩm Kình cho là cô cố ý làm ngược lại lời anh, không quan tâm đến sức khỏe của con gái, không nhịn được nhỏ giọng nói tục một câu, sau đó lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, dụ dỗ Đóa Nhi, “Chú cho cái này dễ chơi hơn nè, Đóa Nhi đổi cho chú được không?”
Đóa Nhi bị bao thuốc lá hấp dẫn, cái lắc bị đoạt đi cũng không khóc, cúi đầu chơi bao thuốc lá.
Thẩm Kình đứng dậy, thừa dịp Thẩm Kình không chú ý, dùng cái lắc đánh nhẹ lên đầu cô một cái.
Khương Đường ngẩng lên cau mày, anh sắp ba mươi rồi đấy, còn chơi mấy trò như học sinh tiểu học vậy sao?
Thẩm Kình rất thích trêu chọc cô, nhếch miệng cười một tiếng, đi vào phòng vệ sinh rửa cái lắc cho Đóa Nhi.
Khương Đường chán ghét nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, bỗng nhiên có cảm giác Tiêu Hàng đang nhìn cô, Khương Đường xoay qua chỗ khác, vừa đúng lúc Tiêu Hàng chưa kịp thu hồi tầm mắt, bị bắt được, trong mắt cậu ta có ý cười nhẹ.
Khương Đường không hiểu cậu ta cười cái gì.
Tiêu Hàng sờ sờ mũi một cái, quét mắt qua phòng vệ sinh, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư Khương, cô và tổng giám đốc Thẩm đã quen biết nhau từ trước rồi đúng không?”
Mặc dù hai người không hợp nhau, nhưng vô tình những lời nói, cử chỉ đã bộc lộ ra ngoài một cách rất thân mật tự nhiên, làm cho người khác cảm thấy hai người như đã quen biết nhau lâu lắm rồi.
Lúc này Khương Đường mới ý thức được hành động của Thẩm Kình thân thiết với Đóa Nhi rất dễ khiến người khác hiểu lầm, cô cúi đầu nhìn con gái, nhớ lại trước đó Tiêu Hàng đã cự tuyệt không chịu đổi nhà với Thẩm Kình, Khương Đường kéo hộp thuốc lá trong tay tiểu nha đầu, bất đắc dĩ nói sự thật, “Tôi và anh ta đều là người miền nam, từ lúc tôi bắt đầu làm người mẫu, thì anh ta lập tức theo đuổi tôi, hiện tại tôi đã ly hôn rồi, anh ta lại qua đây dây dưa, Tiêu Hàng, chúng ta là hàng xóm, có một số việc tôi không muốn nói dối cậu, hi vọng cậu đừng có truyền ra bên ngoài.”
Tiêu Hàng giật mình, “Tổng giám đốc Thẩm đã thích cô năm năm rồi sao?” Có người chung tình đến như vậy sao?
Khương Đường rũ lông mi xuống, muốn nói Thẩm Kình theo đuổi cô nhưng trong lòng cô không thấy thoải mái, nhưng lúc cô siết chặt tay con gái, thì Khương Đường chợt nhớ tới những vết hồng hồng trên cánh tay Thẩm Kình, nhớ đến lời anh nói chỉ muốn ăn chung bữa cơm với cô, lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng vệ sinh truyền tới, tự nhiên không thể nói được câu nói kia.
Nếu như Thẩm Kình chỉ muốn chinh phục cô, thì anh sẽ không tốt với Đóa Nhi đến như vậy, lần đầu tiên Đóa Nhi bỏ đồ chơi vào trong miệng để gặm, thì Cố Đông Thần cũng không để ý đến món đồ chơi đó sạch sẽ hay không, mà Thẩm Kình, tên lưu manh lại để ý tới điều đó.
Nhìn cô như có tâm sự, Tiêu Hàng nhìn về phía phòng bếp, do dự mấy giây, rồi thấp giọng nói, “Tiểu thư Khương, tôi không có tư cách gì để khuyên cô, nhưng có mấy lời, tôi thấy tổng giám đốc Thẩm đối với cô thật lòng như vậy, cô……..”
“Đã ngồi gần như vậy, còn nói nhỏ cái gì nữa đó?” Thẩm Kình đi ra từ phòng vệ sinh, chỉ thấy nam nữ trên ghế salon đều đang cúi đầu, im lặng không biết đang thì thầm cái gì. Thẩm Kình thật ra rất hiểu Khương Đường, cô không thể nào thích một người mới quen biết, nhưng tận mắt chứng kiến Khương Đường đối đãi với người đàn ông khác tốt hơn so với anh, anh thật sự không thoải mái, trầm mặc đi tới, mặt khó chịu.
Tiêu Hàng đến đây ăn chực là có mục đích, không muốn bị mắc kẹt giữa hai người này nữa, nên cậu ta đứng lên, nhìn Thẩm Kình rồi nói: “Tôi đi vào nhà bếp giúp chị Khương một tay, hai người cứ tiếp tục tán gẫu.” Nói xong, không thèm nhìn sắc mặt của Thẩm Kình, mà chạy đi tìm người trong mộng của cậu ta.
“Cậu…. Sao cậu lại vào đây?”
“Nhiều món quá, tôi vào phụ bếp với chị.”
Phòng bếp truyền đến một đoạn đối thoại, Thẩm Kình nhìn chằm chằm vào gian phòng bếp. Tiêu Hàng không chịu đổi nhà, khẳng định là có mưu đồ đối với Khương Gia, nhưng trong nhà Khương Gia có hai người đẹp, người mà Tiêu Hàng coi trọng chưa chắc là……… Khẳng định không phải là Khương Đường, nếu không thì sẽ không chủ động chạy đi chỗ khác.
Thẩm Kình nghĩ thông suốt rồi, lại trở nên vui vẻ hơn. Anh ngồi vào vị trí của Tiêu Hàng, lặng lẽ nhắc nhở Khương Đường, “Nhìn không ra đó, cậu nhóc này muốn làm…. Dượng của chúng ta.”
“Anh đừng có nói hươu nói vượn nữa được không?” Khương Đường ghét nhất cái da mặt dày của anh, đoạt lấy cái lắc trong tay anh, làm bộ ném xuống đất, “Anh còn dám nói bậy bạ thêm câu nào nữa, thì cả đời này đừng có nghĩ tôi sẽ vui vẻ với anh.”
Thẩm Kình cười nhạo, đưa tay nhặt cái lắc lên cho Đóa Nhi, anh khinh thường dựa vào ghế salon, bắt chéo chân, thờ ơ nhìn người đẹp, “Làm như em bắt buộc tôi câm miệng, thì em sẽ vui vẻ với tôi không bằng.” Cô không chịu làm người phụ nữ của anh, tay chân anh không chiếm được tiện nghi của cô, bây giờ cô cũng không cho miệng anh chiếm một chút tiện nghi của cô, thì anh dựa vào thú vui gì để chống đỡ nhiều năm như vậy? Lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô mà cô không cười, vậy chỉ còn cách chọc giận cô.
Khương Đường cười cười, một tay lấy cái lắc ném anh.
Thẩm Kinh nhanh tay lẹ mắt, bắt được cái lắc, sau đó đưa lại cho Đóa Nhi, cười rạng rỡ, “Đóa Nhi ngoan, lần sau chú sẽ mua thêm đồ chơi cho con, mẹ không ngoan, không mua cho mẹ.”
Đóa Nhi cầm được món đồ chơi, cười vui vẻ, ngay sau đó lại làm một động tác không ai ngờ tới, ném cái lắc vào người Thẩm Kình, chỉ là cô bé còn nhỏ, động tác không chính xác, cái lắc rơi trên mặt đất, nhưng ý đồ của tiểu nha đầu muốn ném vào người Thẩm Kình là chính xác.
Thẩm Kình ở bên này sửng sờ.
Tâm tình Khương Đường tốt lên, cúi đầu hôn lấy hôn để Đóa Nhi, “Đóa Nhi ngoan, từ nay về sau đừng có để ý đến người đó.”
Đóa Nhi được mẹ hôn, càng vui mừng, cúi đầu nhìn xuống đất, rồi nhìn Thẩm Kình kêu a a.
Thẩm Kình buồn bực nhặt cái lắc lên, cẩn thận phủi phủi cái lắc rồi đưa lại cho Đóa Nhi, Đóa Nhi cầm lấy, sau đó lại ném vào người anh.
Khóe miệng của Khương Đường nhếch lên, cười đến hả hê, sáng rực tinh khiết. Đó là một nụ cười sảng khoái, không giống như lúc cô đứng trên sàn diễn cười quyến rũ, không phải cái nụ cười kiểu mẫu khi cô xuất hiện bên cạnh Cố Đông Thần, cũng không phải nụ cười lạnh lùng đối với anh. Thẩm Kình nhìn đến si mê, tròng mắt đen sâu kín nhìn chằm chằm cô, giống như đang nhìn một báu vật.
Ánh mắt anh nóng bỏng như lửa, Khương Đường cau mày, không muốn ồn ào với anh nữa, ôm con gái đi về phòng ngủ, “Anh ở đó xem ti vi đi.”
Thẩm Kình không xem ti vi, mà lại đi theo sát phía sau cô.
Khương Đường dậm chân, mặt đanh lại, “Anh đừng có quá đáng.” Vào nhà cô, lại còn muốn vào phòng ngủ của cô nữa sao?
Thẩm Kình nhét hai tay vào túi quần, lời lẽ hùng hồn, “Em có thể vào, nhưng phải đưa Đóa Nhi cho tôi.”
Nói xong làm bộ hướng về phía Đóa Nhi rồi vỗ tay, “Đóa Nhi ngoan, cho chú ôm.”
Đóa Nhi nhìn nhìn anh, sau đó nhướng người về phía anh.
Khương Đường không thể giao con gái cho anh, lại không muốn tên vô lại đó vào phòng ngủ của cô, cô không thể làm gì khác là quay lại ngồi trên ghế salon. Thẩm Kình như được thỏa lòng, trêu chọc Đóa Nhi một lát, rồi trêu chọc cô, “Em không cần vào phòng bếp kiểm tra một chút sao? Tôi thấy da mặt Tiêu Hàng cũng rất dày, dì em hiền lành như vậy, cẩn thận bị Tiêu Hàng chiếm tiện nghi đó.”
“Sao anh lại quan tâm đến dì tôi như vậy, anh cũng vào phụ bếp đi chứ.” Khương Đường vừa xem ti vi vừa châm chọc.
“Giúp một tay thì giúp một tay,hôm nay coi như tôi mời em ăn cơm.” Thẩm Kình ở trong nhà cô, tâm tình tốt lên, cảm thấy không dụ dỗ được cô, nên quyết định dụ dỗ dì cô, vì vậy thoải mái đứng lên, cởi áo vest ra, cố ý vứt trên người cô, sau đó đứng ở một bên vừa cười vừa xắn tay áo sơ mi lên.
Khương Đường không thèm nhìn anh, còn Đóa Nhi nhìn chú đẹp trai tò mò.
“Đóa Nhi chờ chú, chú sẽ làm tôm hùm cho con ăn.” Thẩm Kình khom lưng, nựng nựng hai má Đóa Nhi, hùng hồn nói, anh nhìn thấy trong túi hàng Khương Thục Lan mua về có con tôm hùm.
Đóa Nhi mấp máy cái miệng nhỏ, có thể đúng lúc đang đói bụng, nghiêng đầu nhào tới trong ngực mẹ, bàn tay nhỏ bé tìm kiếm thức ăn.
Khương Đường không ngờ con gái lại như vậy, cảm nhận thấy ánh mắt của anh đang nhìn theo, mặt Khương Đường nóng lên, cúi đầu chơi đùa với con gái, che giấu vẻ lúng túng của cô.
“Đóa Nhi đói bụng.” Thẩm Kình nhìn cô đang mắc cỡ, cả khuôn mặt đỏ bừng, nếu như có thể, anh muốn chụp hình lại bộ dáng của cô lúc này, người phụ nữ này, thì ra cũng biết đỏ mặt xấu hổ.
“Cút!” Chỉ cần anh mở miệng là không có lời gì tốt đẹp rồi. Cô hung hăng giơ chân đá anh một cái.
Đóa Nhi nhìn nhìn Thẩm Kình, cười khanh khách, cũng giơ chân đá về phía anh.
“Con với mẹ con xấu tính như nhau.” Thẩm Kình cố ý dùng giọng điệu ám muội. Miệng thì nói, nhưng mắt thì nhìn Khương Đường.
Khương Đường còn muốn mắng anh nữa, nhưng trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại, đoán là Thẩm Tố gọi tới, Khương Đường tạm thời thu hồi tính khí, thúc giục Thẩm Kình đi vào phòng bếp giúp đỡ, “Đóa Nhi phải đi ngủ một chút, anh đừng làm phiền tôi.”
Thẩm Kình không tin, nhưng anh biết là cô muốn cho Đóa Nhi ăn, biết điều không đi theo nữa, không muốn nhìn nữa, bây giờ chuyện này có muốn cũng không thể làm được.
Khương Đường thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa.
“Chị Thẩm?” Khương Đường cầm điện thoại di động lên, nằm nghiêng trên giường nghe điện thoại, tiện thể kéo áo lên cho Đóa Nhi ăn.
“Ăn cơm chưa?” Thẩm Tố đóng cửa xe, vừa cài dây an toàn vừa hỏi.
“Dạ đang làm, chị Thẩm đến đây ăn chung không?” Khương Đường chỉ thuận miệng hỏi, Thẩm Tố là người cực kỳ bận rộn, bình thường muốn hẹn cũng còn khó.
Thẩm Tố lại cười, lái xe rồi nói: “Được, bây giờ chị cũng đang rảnh, nhớ nói dì nấu nhiều cơm một chút.”
Khương Đường ngây người, ngay sau đó phản ứng kịp, “Chị Thẩm có chuyện gì cần nói sao?”
Thẩm Tố “Ừ” một tiếng, sau đó trở lại chuyện chính, “Đông Ảnh muốn quay một bộ phim về tình yêu đô thị, trong đó có một vai người mẫu, bây giờ còn chưa tuyển chọn chính thức, chỉ mới lộ một chút thông tin cho công ty người mẫu để chị chuẩn bị một chút, đến lúc đó cũng phải đề cử mấy người đi thử vai, sao, em có hứng thú hay không?”
Khương Đường đi vào phòng khách, thấy Tiêu Hàng ngồi trên ghế salon, Khương Đường sau khi đi vào thì ngồi vào cái ghế salon ở đối diện.
Tiêu Hàng được ngồi gần siêu mẫu như vậy, còn Khương Thục Lan là người thân nhất của cô, Tiêu Hàng âm thầm khẩn trương, đang suy nghĩ phải mở chuyện như thế nào, thì Thẩm Kình điẽnan#[email protected] ở bên kia cũng đã đi tới, anh cao gần một mét chín, mặc một bộ âu phục màu đen, tạo cho người khác một cảm giác áp lực vô hình. Tiêu Hàng lễ phép đứng lên, nhìn Thẩm Kình gật đầu một cái, “Anh Thẩm, chào anh.”
“Cậu là Tiêu Hàng?” Thẩm Kình quét mắt qua chỗ ngồi của Tiêu Hàng, ngược lại không có giành với cậu ta, đàng hoàng ngồi ở bên cạnh Tiêu Hàng, liếc mắt nhìn Khương Đường, ngoài miệng tiếp tục hỏi Tiêu Hàng, “Nhìn cậu rất trẻ, hai mươi bốn rồi đúng không?”
Nếu mà là hai mươi bốn, thì Khương Đường chính là trâu già gặm cỏ non.
Khương Đường nghe ra được ý ghen tuông của người này, ôm con gái ngồi xem kịch vui.
“Vừa mới qua sinh nhật hai mươi lăm.” Tiêu Hàng ngồi xuống, bị kẹt ở trong phòng khách với hai nhân vật có tiếng tăm, ngược lại cậu ta cảm thấy thoải mái hơn vì không phải đối mặt một mình với Khương Đường, nhìn Thẩm Kình, định nói chuyện phiếm.
Thẩm Kình không hiểu, ‘Hừ’ một tiếng, bắt chéo chân, dựa vào ghế salon.
“A……………..” Đóa Nhi ngồi ở trên đùi mẹ, vẫn đang chăm chú nhìn Thẩm Kình, lúc này đột nhiên nhìn Thẩm Kình kêu một tiếng, sau đó lắc lắc cái lắc đang cầm trong tay, giống như là vẫn nhớ món đồ chơi này là của chú đưa cho, hai tròng mắt đen nhìn chằm chằm Thẩm Kình, không chớp mắt, khát vọng được đáp lại.
Thẩm Kình lập tức để hai chân xuống, cũng không dựa vào ghế salon nữa, nửa người trên hướng về phía Khương Đường, rồi cười trêu chọc Đóa Nhi: “Đóa Nhi thích không?”
Đóa Nhi nhếch miệng cười, hai tay cầm cái lắc nhét vào miệng.
“Không được ăn!” Thẩm Kình chạy vội tới, ngồi xổm trước mặt Khương Đường, nắm cái tay mập mập của Đóa Nhi, nghiêm túc giảng giải cho tiểu nha đầu hiểu, “Không ăn được, chú mới mua từ siêu thị mang tới đây, còn chưa rửa sạch sẽ nữa.”
Đóa Nhi nhìn anh mờ mịt, nghe không hiểu, thấy miệng anh bất động, Đóa Nhi lại tiếp tục cầm cái lắc đưa vào miệng.
Thẩm Kình tiếp tục dụ dỗ đứa bé một lần nữa, biết tiếp tục ngăn cản thì tiểu nha đầu sẽ không vui, nên ngẩng đầu trừng Khương Đường, “Em còn không ngăn cản?”
Con gái thích gặm đồ, nên lúc nãy Khương Đường đã dùng khăn tay sát trùng lau cái lắc rồi, bây giờ Thẩm Kình thúc giục cô, Khương Đường cố ý không quan tâm nói: “Là đồ chơi mới mà, không bẩn, anh Thẩm ngồi lại trên ghế salon đi, tôi biết cách chăm sóc con nít.”
“Em biết cái đếch gì chứ.” Thẩm Kình cho là cô cố ý làm ngược lại lời anh, không quan tâm đến sức khỏe của con gái, không nhịn được nhỏ giọng nói tục một câu, sau đó lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, dụ dỗ Đóa Nhi, “Chú cho cái này dễ chơi hơn nè, Đóa Nhi đổi cho chú được không?”
Đóa Nhi bị bao thuốc lá hấp dẫn, cái lắc bị đoạt đi cũng không khóc, cúi đầu chơi bao thuốc lá.
Thẩm Kình đứng dậy, thừa dịp Thẩm Kình không chú ý, dùng cái lắc đánh nhẹ lên đầu cô một cái.
Khương Đường ngẩng lên cau mày, anh sắp ba mươi rồi đấy, còn chơi mấy trò như học sinh tiểu học vậy sao?
Thẩm Kình rất thích trêu chọc cô, nhếch miệng cười một tiếng, đi vào phòng vệ sinh rửa cái lắc cho Đóa Nhi.
Khương Đường chán ghét nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, bỗng nhiên có cảm giác Tiêu Hàng đang nhìn cô, Khương Đường xoay qua chỗ khác, vừa đúng lúc Tiêu Hàng chưa kịp thu hồi tầm mắt, bị bắt được, trong mắt cậu ta có ý cười nhẹ.
Khương Đường không hiểu cậu ta cười cái gì.
Tiêu Hàng sờ sờ mũi một cái, quét mắt qua phòng vệ sinh, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư Khương, cô và tổng giám đốc Thẩm đã quen biết nhau từ trước rồi đúng không?”
Mặc dù hai người không hợp nhau, nhưng vô tình những lời nói, cử chỉ đã bộc lộ ra ngoài một cách rất thân mật tự nhiên, làm cho người khác cảm thấy hai người như đã quen biết nhau lâu lắm rồi.
Lúc này Khương Đường mới ý thức được hành động của Thẩm Kình thân thiết với Đóa Nhi rất dễ khiến người khác hiểu lầm, cô cúi đầu nhìn con gái, nhớ lại trước đó Tiêu Hàng đã cự tuyệt không chịu đổi nhà với Thẩm Kình, Khương Đường kéo hộp thuốc lá trong tay tiểu nha đầu, bất đắc dĩ nói sự thật, “Tôi và anh ta đều là người miền nam, từ lúc tôi bắt đầu làm người mẫu, thì anh ta lập tức theo đuổi tôi, hiện tại tôi đã ly hôn rồi, anh ta lại qua đây dây dưa, Tiêu Hàng, chúng ta là hàng xóm, có một số việc tôi không muốn nói dối cậu, hi vọng cậu đừng có truyền ra bên ngoài.”
Tiêu Hàng giật mình, “Tổng giám đốc Thẩm đã thích cô năm năm rồi sao?” Có người chung tình đến như vậy sao?
Khương Đường rũ lông mi xuống, muốn nói Thẩm Kình theo đuổi cô nhưng trong lòng cô không thấy thoải mái, nhưng lúc cô siết chặt tay con gái, thì Khương Đường chợt nhớ tới những vết hồng hồng trên cánh tay Thẩm Kình, nhớ đến lời anh nói chỉ muốn ăn chung bữa cơm với cô, lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng vệ sinh truyền tới, tự nhiên không thể nói được câu nói kia.
Nếu như Thẩm Kình chỉ muốn chinh phục cô, thì anh sẽ không tốt với Đóa Nhi đến như vậy, lần đầu tiên Đóa Nhi bỏ đồ chơi vào trong miệng để gặm, thì Cố Đông Thần cũng không để ý đến món đồ chơi đó sạch sẽ hay không, mà Thẩm Kình, tên lưu manh lại để ý tới điều đó.
Nhìn cô như có tâm sự, Tiêu Hàng nhìn về phía phòng bếp, do dự mấy giây, rồi thấp giọng nói, “Tiểu thư Khương, tôi không có tư cách gì để khuyên cô, nhưng có mấy lời, tôi thấy tổng giám đốc Thẩm đối với cô thật lòng như vậy, cô……..”
“Đã ngồi gần như vậy, còn nói nhỏ cái gì nữa đó?” Thẩm Kình đi ra từ phòng vệ sinh, chỉ thấy nam nữ trên ghế salon đều đang cúi đầu, im lặng không biết đang thì thầm cái gì. Thẩm Kình thật ra rất hiểu Khương Đường, cô không thể nào thích một người mới quen biết, nhưng tận mắt chứng kiến Khương Đường đối đãi với người đàn ông khác tốt hơn so với anh, anh thật sự không thoải mái, trầm mặc đi tới, mặt khó chịu.
Tiêu Hàng đến đây ăn chực là có mục đích, không muốn bị mắc kẹt giữa hai người này nữa, nên cậu ta đứng lên, nhìn Thẩm Kình rồi nói: “Tôi đi vào nhà bếp giúp chị Khương một tay, hai người cứ tiếp tục tán gẫu.” Nói xong, không thèm nhìn sắc mặt của Thẩm Kình, mà chạy đi tìm người trong mộng của cậu ta.
“Cậu…. Sao cậu lại vào đây?”
“Nhiều món quá, tôi vào phụ bếp với chị.”
Phòng bếp truyền đến một đoạn đối thoại, Thẩm Kình nhìn chằm chằm vào gian phòng bếp. Tiêu Hàng không chịu đổi nhà, khẳng định là có mưu đồ đối với Khương Gia, nhưng trong nhà Khương Gia có hai người đẹp, người mà Tiêu Hàng coi trọng chưa chắc là……… Khẳng định không phải là Khương Đường, nếu không thì sẽ không chủ động chạy đi chỗ khác.
Thẩm Kình nghĩ thông suốt rồi, lại trở nên vui vẻ hơn. Anh ngồi vào vị trí của Tiêu Hàng, lặng lẽ nhắc nhở Khương Đường, “Nhìn không ra đó, cậu nhóc này muốn làm…. Dượng của chúng ta.”
“Anh đừng có nói hươu nói vượn nữa được không?” Khương Đường ghét nhất cái da mặt dày của anh, đoạt lấy cái lắc trong tay anh, làm bộ ném xuống đất, “Anh còn dám nói bậy bạ thêm câu nào nữa, thì cả đời này đừng có nghĩ tôi sẽ vui vẻ với anh.”
Thẩm Kình cười nhạo, đưa tay nhặt cái lắc lên cho Đóa Nhi, anh khinh thường dựa vào ghế salon, bắt chéo chân, thờ ơ nhìn người đẹp, “Làm như em bắt buộc tôi câm miệng, thì em sẽ vui vẻ với tôi không bằng.” Cô không chịu làm người phụ nữ của anh, tay chân anh không chiếm được tiện nghi của cô, bây giờ cô cũng không cho miệng anh chiếm một chút tiện nghi của cô, thì anh dựa vào thú vui gì để chống đỡ nhiều năm như vậy? Lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô mà cô không cười, vậy chỉ còn cách chọc giận cô.
Khương Đường cười cười, một tay lấy cái lắc ném anh.
Thẩm Kinh nhanh tay lẹ mắt, bắt được cái lắc, sau đó đưa lại cho Đóa Nhi, cười rạng rỡ, “Đóa Nhi ngoan, lần sau chú sẽ mua thêm đồ chơi cho con, mẹ không ngoan, không mua cho mẹ.”
Đóa Nhi cầm được món đồ chơi, cười vui vẻ, ngay sau đó lại làm một động tác không ai ngờ tới, ném cái lắc vào người Thẩm Kình, chỉ là cô bé còn nhỏ, động tác không chính xác, cái lắc rơi trên mặt đất, nhưng ý đồ của tiểu nha đầu muốn ném vào người Thẩm Kình là chính xác.
Thẩm Kình ở bên này sửng sờ.
Tâm tình Khương Đường tốt lên, cúi đầu hôn lấy hôn để Đóa Nhi, “Đóa Nhi ngoan, từ nay về sau đừng có để ý đến người đó.”
Đóa Nhi được mẹ hôn, càng vui mừng, cúi đầu nhìn xuống đất, rồi nhìn Thẩm Kình kêu a a.
Thẩm Kình buồn bực nhặt cái lắc lên, cẩn thận phủi phủi cái lắc rồi đưa lại cho Đóa Nhi, Đóa Nhi cầm lấy, sau đó lại ném vào người anh.
Khóe miệng của Khương Đường nhếch lên, cười đến hả hê, sáng rực tinh khiết. Đó là một nụ cười sảng khoái, không giống như lúc cô đứng trên sàn diễn cười quyến rũ, không phải cái nụ cười kiểu mẫu khi cô xuất hiện bên cạnh Cố Đông Thần, cũng không phải nụ cười lạnh lùng đối với anh. Thẩm Kình nhìn đến si mê, tròng mắt đen sâu kín nhìn chằm chằm cô, giống như đang nhìn một báu vật.
Ánh mắt anh nóng bỏng như lửa, Khương Đường cau mày, không muốn ồn ào với anh nữa, ôm con gái đi về phòng ngủ, “Anh ở đó xem ti vi đi.”
Thẩm Kình không xem ti vi, mà lại đi theo sát phía sau cô.
Khương Đường dậm chân, mặt đanh lại, “Anh đừng có quá đáng.” Vào nhà cô, lại còn muốn vào phòng ngủ của cô nữa sao?
Thẩm Kình nhét hai tay vào túi quần, lời lẽ hùng hồn, “Em có thể vào, nhưng phải đưa Đóa Nhi cho tôi.”
Nói xong làm bộ hướng về phía Đóa Nhi rồi vỗ tay, “Đóa Nhi ngoan, cho chú ôm.”
Đóa Nhi nhìn nhìn anh, sau đó nhướng người về phía anh.
Khương Đường không thể giao con gái cho anh, lại không muốn tên vô lại đó vào phòng ngủ của cô, cô không thể làm gì khác là quay lại ngồi trên ghế salon. Thẩm Kình như được thỏa lòng, trêu chọc Đóa Nhi một lát, rồi trêu chọc cô, “Em không cần vào phòng bếp kiểm tra một chút sao? Tôi thấy da mặt Tiêu Hàng cũng rất dày, dì em hiền lành như vậy, cẩn thận bị Tiêu Hàng chiếm tiện nghi đó.”
“Sao anh lại quan tâm đến dì tôi như vậy, anh cũng vào phụ bếp đi chứ.” Khương Đường vừa xem ti vi vừa châm chọc.
“Giúp một tay thì giúp một tay,hôm nay coi như tôi mời em ăn cơm.” Thẩm Kình ở trong nhà cô, tâm tình tốt lên, cảm thấy không dụ dỗ được cô, nên quyết định dụ dỗ dì cô, vì vậy thoải mái đứng lên, cởi áo vest ra, cố ý vứt trên người cô, sau đó đứng ở một bên vừa cười vừa xắn tay áo sơ mi lên.
Khương Đường không thèm nhìn anh, còn Đóa Nhi nhìn chú đẹp trai tò mò.
“Đóa Nhi chờ chú, chú sẽ làm tôm hùm cho con ăn.” Thẩm Kình khom lưng, nựng nựng hai má Đóa Nhi, hùng hồn nói, anh nhìn thấy trong túi hàng Khương Thục Lan mua về có con tôm hùm.
Đóa Nhi mấp máy cái miệng nhỏ, có thể đúng lúc đang đói bụng, nghiêng đầu nhào tới trong ngực mẹ, bàn tay nhỏ bé tìm kiếm thức ăn.
Khương Đường không ngờ con gái lại như vậy, cảm nhận thấy ánh mắt của anh đang nhìn theo, mặt Khương Đường nóng lên, cúi đầu chơi đùa với con gái, che giấu vẻ lúng túng của cô.
“Đóa Nhi đói bụng.” Thẩm Kình nhìn cô đang mắc cỡ, cả khuôn mặt đỏ bừng, nếu như có thể, anh muốn chụp hình lại bộ dáng của cô lúc này, người phụ nữ này, thì ra cũng biết đỏ mặt xấu hổ.
“Cút!” Chỉ cần anh mở miệng là không có lời gì tốt đẹp rồi. Cô hung hăng giơ chân đá anh một cái.
Đóa Nhi nhìn nhìn Thẩm Kình, cười khanh khách, cũng giơ chân đá về phía anh.
“Con với mẹ con xấu tính như nhau.” Thẩm Kình cố ý dùng giọng điệu ám muội. Miệng thì nói, nhưng mắt thì nhìn Khương Đường.
Khương Đường còn muốn mắng anh nữa, nhưng trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại, đoán là Thẩm Tố gọi tới, Khương Đường tạm thời thu hồi tính khí, thúc giục Thẩm Kình đi vào phòng bếp giúp đỡ, “Đóa Nhi phải đi ngủ một chút, anh đừng làm phiền tôi.”
Thẩm Kình không tin, nhưng anh biết là cô muốn cho Đóa Nhi ăn, biết điều không đi theo nữa, không muốn nhìn nữa, bây giờ chuyện này có muốn cũng không thể làm được.
Khương Đường thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa.
“Chị Thẩm?” Khương Đường cầm điện thoại di động lên, nằm nghiêng trên giường nghe điện thoại, tiện thể kéo áo lên cho Đóa Nhi ăn.
“Ăn cơm chưa?” Thẩm Tố đóng cửa xe, vừa cài dây an toàn vừa hỏi.
“Dạ đang làm, chị Thẩm đến đây ăn chung không?” Khương Đường chỉ thuận miệng hỏi, Thẩm Tố là người cực kỳ bận rộn, bình thường muốn hẹn cũng còn khó.
Thẩm Tố lại cười, lái xe rồi nói: “Được, bây giờ chị cũng đang rảnh, nhớ nói dì nấu nhiều cơm một chút.”
Khương Đường ngây người, ngay sau đó phản ứng kịp, “Chị Thẩm có chuyện gì cần nói sao?”
Thẩm Tố “Ừ” một tiếng, sau đó trở lại chuyện chính, “Đông Ảnh muốn quay một bộ phim về tình yêu đô thị, trong đó có một vai người mẫu, bây giờ còn chưa tuyển chọn chính thức, chỉ mới lộ một chút thông tin cho công ty người mẫu để chị chuẩn bị một chút, đến lúc đó cũng phải đề cử mấy người đi thử vai, sao, em có hứng thú hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook