*****

Tôi qua chỗ ở của Nam để lấy thuốc mà cậu nói lần trước. Lúc trở về nhà liền phát hiện ra mình đã để quên điện thoại ở nhà cậu. Đành lật đật quay lại lấy.

Đang định đưa tay bấm chuông cửa thì tiếng nói của cậu làm động tác của tôi khựng lại:

-“Em gái, có phải Hoàng Thiên Vũ nhận thêm người không?”

-“…”

Tiếng trả lời tôi không nghe thấy.

-“Người đó là bạn, à không, là người rất quan trọng với anh. Em ở đó thì bảo vệ cô ấy một chút.

-“…”

-“Cảm ơn em. Mà khoan đã, cô ấy có chút vấn đề, đừng cho cô ấy nhìn thấy máu quá 10’, nếu không sẽ rắc rối đấy. Cô ấy có việc

gì thì nhớ báo cho anh một tiếng, đề phòng bất trắc. Nhớ giữ kín bí mật đấy. Anh không muốn em gặp rắc rối đâu.”

-“…”

-“Ừm, tạm biệt.”

Nghe thấy tiếng cậu cúp máy, rồi cả tiếng thở dài não lòng nữa. Nhưng tôi vẫn chưa tiêu hóa hết những gì cậu vừa nói. Tôi thực sự chẳng hiểu gì cả. Tôi có nên hỏi cậu? Nếu hỏi, liệu cậu có trả lời? Hẳn là không. Vậy tôi sẽ im lặng đợi cậu tự nói cho tôi biết.

Đứng thẫn thờ một lúc lâu trước cổng nhà cậu, tôi mới định thần lại, đưa tay bấm chuông cửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương