****
Lúc đang trên đường về nhà, nó vừa đi, vừa thao thao bất tuyệt về một bộ phim mới chiếu với Nam. Cậu chỉ cười, đôi khi cũng
thêm vào vài câu.
Gió khẽ thổi, tán cây bên đường khẽ đung đưa. Trời chạng vạng, vài gợn mây đuổi nhau với gió, tựa những cánh buồm rẽ sóng ra
khơi. Ánh hoàng hôn cuối ngày hắt lên những tia cô độc, lạnh lẽo. Cả một khoảng trời chìm trong sắc cam nhàn nhạt.
-“Cậu biết hoa bỉ ngạn chứ?”
-“Cũng biết chút chút.”
-“Hoa đó cũng đẹp mà toàn bị gắn với những bi kịch thôi ah. Tiếc tiếc cho nó quá.”
-“Cậu có bị ấm đầu không thế? Ai lại đi thương hại cho một bông hoa cơ chứ?”
Nam cốc nhẹ vào đầu Khả Nhi, cất giọng nói.
Nó ôm đầu, khẽ chu mỏ giận dỗi:
-“Cậu thật bạo lực. Đó là đồng cảm, không phải thương hại. Đúng là đồ thiểu năng. Cái gì mà nhà khoa học trẻ tuổi, tài năng chứ? IQ cậu có cao bằng trời mà EQ bằng không thì cũng vứt đi. Hứm.”
Cậu bật cười, tay che miệng nói:
-“Vâng vâng, xin cao nhân chỉ bảo.”
Rồi làm động tác chắp hai tay cung kính như trong phim cổ trang. Nó bật cười ha hả, vỗ mạnh vào vai cậu.
Đi được một đoạn, nó va phải một chàng trai. Lực mạnh tới mức nó bật người lại, ngã phịch xuống nền đường.
-“Ui za. Đau quá.”
Nó vừa xoa xoa mông, vừa đứng dậy suýt xoa kêu đau.
-“Cô kia, đi đứng kiểu gì vậy? Không biết nhìn à?”
Nó phủi phủi bụi trên người, cúi cúi đầu nói nhẹ:
-“Xin lỗi, tôi không cẩn thận.”
-“Này anh kia, va vào người khác rồi bắt người ta xin lỗi là sao?”
Nam đẩy vai anh chàng đó, rồi lại quay sang nói hỏi:
-“Cậu không sao chứ? Không bị thương chứ?”
-“Không, không sao. Tôi không bị gì hết. Là tôi không chú ý đường.”
Nó cười nhẹ.
-“Minh Quân, mày làm gì ở đó thế? Nhanh lên đi.”
Quang Anh từ phía xa chạy lại. Chợt nhìn thấy nó, anh mỉm cười với nó, nói”
-“Chào, rất vui khi tôi gặp lại em sớm như vậy.”
-“Tôi thì chẳng vui chút nào đâu.”
Nó liếc xéo Quang Anh rồi chẳng thèm đoái hoài gì tới anh.
Minh Quân im lặng nãy giờ quan sát Khả Nhi, ánh mắt lóe lên ý cười từ khi nào chẳng rõ. Chợt nhớ ra gì đó, hỏi Quang Anh:
-“Cô ta là cô gái hôm đó ở Bình Sơn sao?”
-“Ờ, chẳng lẽ mày chưa gặp em ấy?”
Quân à lên một tiếng rồi cất lời:
-“Trái đất tròn thật đấy.”
Nhi nheo mắt, không hiểu hỏi:
-“Tôi quen anh à?”
Ha. Thật là mắc cười. Một Hotboy chính hiệu, một mỹ nam của biết bao nhiêu người. Đẹp trai ngời ngời,ai nhìn một lần cũng đổ,
cũng không quên. Vậy mà một cô gái chẳng có chút nhan sắc gì, chỉ có làn da trắng nõn và gò má luôn luôn phiếm hồng. Đã gặp anh không dưới hai lần mà lại lên tiếng hỏi tôi quen anh à, hơn thế lại chẳng có chút siêu lòng gì với khuôn mặt này.
Thật quá mất mặt.
Minh Quân chết sững, hóa đá không biết bao nhiêu lâu mới sực tỉnh lại. Anh lắp bắp hỏi:
-“Cô, cô…không nhớ tôi?”
-“Tôi gặp anh hồi nào mà nhớ?”
Lúc đang trên đường về nhà, nó vừa đi, vừa thao thao bất tuyệt về một bộ phim mới chiếu với Nam. Cậu chỉ cười, đôi khi cũng
thêm vào vài câu.
Gió khẽ thổi, tán cây bên đường khẽ đung đưa. Trời chạng vạng, vài gợn mây đuổi nhau với gió, tựa những cánh buồm rẽ sóng ra
khơi. Ánh hoàng hôn cuối ngày hắt lên những tia cô độc, lạnh lẽo. Cả một khoảng trời chìm trong sắc cam nhàn nhạt.
-“Cậu biết hoa bỉ ngạn chứ?”
-“Cũng biết chút chút.”
-“Hoa đó cũng đẹp mà toàn bị gắn với những bi kịch thôi ah. Tiếc tiếc cho nó quá.”
-“Cậu có bị ấm đầu không thế? Ai lại đi thương hại cho một bông hoa cơ chứ?”
Nam cốc nhẹ vào đầu Khả Nhi, cất giọng nói.
Nó ôm đầu, khẽ chu mỏ giận dỗi:
-“Cậu thật bạo lực. Đó là đồng cảm, không phải thương hại. Đúng là đồ thiểu năng. Cái gì mà nhà khoa học trẻ tuổi, tài năng chứ? IQ cậu có cao bằng trời mà EQ bằng không thì cũng vứt đi. Hứm.”
Cậu bật cười, tay che miệng nói:
-“Vâng vâng, xin cao nhân chỉ bảo.”
Rồi làm động tác chắp hai tay cung kính như trong phim cổ trang. Nó bật cười ha hả, vỗ mạnh vào vai cậu.
Đi được một đoạn, nó va phải một chàng trai. Lực mạnh tới mức nó bật người lại, ngã phịch xuống nền đường.
-“Ui za. Đau quá.”
Nó vừa xoa xoa mông, vừa đứng dậy suýt xoa kêu đau.
-“Cô kia, đi đứng kiểu gì vậy? Không biết nhìn à?”
Nó phủi phủi bụi trên người, cúi cúi đầu nói nhẹ:
-“Xin lỗi, tôi không cẩn thận.”
-“Này anh kia, va vào người khác rồi bắt người ta xin lỗi là sao?”
Nam đẩy vai anh chàng đó, rồi lại quay sang nói hỏi:
-“Cậu không sao chứ? Không bị thương chứ?”
-“Không, không sao. Tôi không bị gì hết. Là tôi không chú ý đường.”
Nó cười nhẹ.
-“Minh Quân, mày làm gì ở đó thế? Nhanh lên đi.”
Quang Anh từ phía xa chạy lại. Chợt nhìn thấy nó, anh mỉm cười với nó, nói”
-“Chào, rất vui khi tôi gặp lại em sớm như vậy.”
-“Tôi thì chẳng vui chút nào đâu.”
Nó liếc xéo Quang Anh rồi chẳng thèm đoái hoài gì tới anh.
Minh Quân im lặng nãy giờ quan sát Khả Nhi, ánh mắt lóe lên ý cười từ khi nào chẳng rõ. Chợt nhớ ra gì đó, hỏi Quang Anh:
-“Cô ta là cô gái hôm đó ở Bình Sơn sao?”
-“Ờ, chẳng lẽ mày chưa gặp em ấy?”
Quân à lên một tiếng rồi cất lời:
-“Trái đất tròn thật đấy.”
Nhi nheo mắt, không hiểu hỏi:
-“Tôi quen anh à?”
Ha. Thật là mắc cười. Một Hotboy chính hiệu, một mỹ nam của biết bao nhiêu người. Đẹp trai ngời ngời,ai nhìn một lần cũng đổ,
cũng không quên. Vậy mà một cô gái chẳng có chút nhan sắc gì, chỉ có làn da trắng nõn và gò má luôn luôn phiếm hồng. Đã gặp anh không dưới hai lần mà lại lên tiếng hỏi tôi quen anh à, hơn thế lại chẳng có chút siêu lòng gì với khuôn mặt này.
Thật quá mất mặt.
Minh Quân chết sững, hóa đá không biết bao nhiêu lâu mới sực tỉnh lại. Anh lắp bắp hỏi:
-“Cô, cô…không nhớ tôi?”
-“Tôi gặp anh hồi nào mà nhớ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook