Tình Yêu Chốn Đô Thị
-
Chương 38
Đó cũng là chuyện liên quan đến mạng người, làm sao có thể để cho một học sinh trung học nói làm là làm?
Lưu Viện Viện vừa định mở miệng, bỗng nhiên bị trưởng khoa ngoại não ngăn lại, nói:
"Hãy để em ấy thử xem.''
"Chủ nhiệm?!"
Lưu Viện Viện cho rằng ông ta điên rồi!
Trong phẫu thuật là phẫu thuật não khó nhất, rất nhiều bác sĩ phẫu thuật luyện tập mười năm, sớm nhất tám năm chưa chắc đã dám phẫu thuật mở sọ. Tình trạng của bệnh nhân này đặc biệt phức tạp, ngoại trừ trong đầu phát hiện một khối u dài 3cm, bản thân chú còn liệt nằm trên giường nhiều năm. Trạng thái sức khỏe rất tồi tệ, ông lại để cho một nữ sinh trung học thử phẫu thuật cho bệnh nhân này.
Trưởng khoa ngoại não lại đặc biệt kiên định, ánh mắt nhìn Kiều Ân tản ra ánh sáng cuồng nhiệt, hết sức kiên định bám bả vai Lưu Viện Viện nói:
"Chúng ta đều không làm được ca phẫu thuật này, tình huống của bệnh nhân cô đều nhìn thấy, không có khả năng chuyển viện cũng không đợi được chuyên gia tới. ''
Ánh mắt ông nhìn về phía nữ sinh cách đó không xa:
"Nếu là em ấy, có lẽ sẽ có cơ hội! "
Ông đã từng được chứng kiến qua lúc Kiều Ân cứu người, thủ pháp y thành thạo kia, làm cho ông đều tự thẹn không bằng.
Lưu Viện Viên: "? ”
"Xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm.''
Trưởng khoa đã hơn ba mươi năm làm nghề, trong khoa ngoại não này thành tựu đều xếp hạng cao cấp. Chính ông cũng không nắm chắc cuộc phẫu thuật này, làm sao có lòng tin với một người ngoài?
Nữ sinh trung học đó?
Trưởng khoa đã mở miệng, các bác sĩ khác cho dù hoài nghi Kiều Ân thế nào, cũng đã bận rộn bắt đầu chuẩn bị công việc phẫu thuật.
........
Cố Tam nhìn mọi người bắt đầu bận rộn, Kiều Ân đi theo y tá đi thay quần áo phẫu thuật. Cậu ta há hốc miệng, không khép lại được, ánh mắt mờ mịt nhìn Vương Hạo Hiên:
"Vương Tổng, Kiều tiểu thư thật sự muốn phẫu thuật cho người đàn ông kia sao? Vạn nhất xảy ra chuyện..."
Vương Hạo Hiên không nói gì, tay nhanh chóng gảy hạt phật châu trên xương cổ tay, phân phó:
"Gọi điện thoại cho sân bay bên kia, nói là ý của tôi, bảo bọn họ lập tức chuẩn bị máy bay đưa nhân viên y tế tới.''
"Tôi muốn nhanh, tốc độ nhanh nhất."
"Tốt nhất là bỏ qua phần kiểm tra an ninh."
Cố Tam kinh ngạc nhìn ánh mắt của anh, không nhìn ra một chút ý đùa giỡn trong đôi mắt kia, lòng cậu ta chìm xuống. Vương tổng ban đầu đã điều động chuyên gia phẫu thuật não tới, động tĩnh cũng không lớn. Nhưng để cho sân bay an bài chuyên cơ đặc bỏ qua quyền kiểm tra an ninh, chắc chắn sẽ không ít tai mắt chú ý tới.
Nhưng cậu ta cũng không nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của Vương Hạo Hiên, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, lấy điện thoại di động ra:
"Tôi lập tức đi làm.''
Cậu ta nhanh chóng rời đi và gọi cho tất cả các bên.
Vương Hạo Hiên hai tay đút túi, xuyên qua hành lang ồn ào, đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên sắc mặt vàng vọt đang che mặt khóc. Khom lưng vỗ vỗ lưng bà, nhẹ giọng an ủi:
"Thím Trần, dì yên tâm, chú Trần sẽ không có chuyện gì đâu.''
Thím Trần ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Không biết vì sao tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.
Thật giống như người trước mặt thật sự có bản lĩnh, kéo chồng của bà từ Quỷ Môn Quan trở về.
......
Chú Trần đã rơi vào hôn mê sâu, các dấu hiệu của sự sống xem ra không ổn định, có thể ngừng thở bất cứ lúc nào vì khối u trong não.
Vì vậy, phẫu thuật được sắp xếp rất nhanh chóng.
Kiều Ân thay quần áo phẫu thuật vô trùng của bệnh viện, ánh mắt kiên nghị, được mấy bác sĩ phẫu thuật não vây quanh tiến vào phòng phẫu thuật.
Phòng phẫu thuật bật đèn vàng.
Lưu Viện Viện cũng đi theo đại bộ tiến vào, toàn thân cậu ấy được bao phủ trong quần áo phẫu thuật, cùng mấy bác sĩ phẫu thuật não trong đoàn đứng ở một bên, Kiều Ân đều có thể nhìn thấy nghi vấn trong mắt bọn họ đối với mình.
Nhưng cô không quan tâm, nhanh chóng đặt găng tay phẫu thuật đặc biệt trên tay.
Lúc này trưởng khoa ngoại não đi tới, cũng không để ý tới mấy đồng nghiệp thờ ơ lạnh nhạt, hỏi Kiều Ân:
"Có muốn tôi giúp không?''
"Được, phiền ông ở bên cạnh giúp tôi đưa đồ.''
"Được, chúng ta cùng phối hợp."
Trưởng khoa ngoại não một chút, cũng không cảm thấy mình làm phó thủ cho một nữ sinh trung học có cái gì là không đúng.
Một số bác sĩ phẫu thuật não nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy từ trong đôi mắt của nhau:
Trưởng khoa điên rồi!
Đâu chỉ là điên rồi, hành vi hiện tại của ông quả thực làm cho người ta nhìn trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn nhìn không hiểu ông đang làm gì!
Yêu cầu hoang đường của một nữ sinh trung học thôi, ông không chỉ đáp ứng, còn có thái độ đối phương thật sự là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Kiều Ân là học sinh trung học lông cũng chưa mọc đủ, đại học cũng chưa từng học qua. Ông là bác sĩ chủ nhiệm bệnh viện hạng ba mấy chục năm, ở trên bàn phẫu thuật lại làm phó thủ cho người ta?!
Đám người Lưu Viện Viện không hiểu ông đang làm gì, dùng ánh mắt hoài nghi chú ý nhất cử nhất động của hai người trên bàn giải phẫu, đều không muốn đi qua giúp đỡ.
Kiều Ân hết sức chăm chú trên bàn giải phẫu, kiểm tra tình hình của chú Trần trước, ánh mắt hơi trầm.
U não chèn ép mạch máu + thiếu máu kéo dài dẫn đến suy dinh dưỡng, tình trạng lục phủ ngũ tạng của chú cũng không được tốt. Không có bệnh nhưng bởi vì chú quanh năm nằm trên giường bệnh không ra ngoài vận động, chức năng tạo máu tim cực kém, trên gan lại có chút điểm xấu.
Tình huống này, đúng là hai chân đã treo ở bên cạnh Quỷ Môn Quan.
Sở dĩ không ngã xuống, hẳn là có liên quan đến việc ăn nhục linh chi. Bằng không vừa rồi bệnh viện cũng không phải thông báo bệnh tình nguy kịch, mà là thông báo đã chết.
"Kẹp mạch máu."
Có người đưa dụng cụ lên tay cô, Kiều Ân dùng kìm kẹp lấy nơi mạch máu bị vỡ đang chảy máu, cắt khối u trong não.
Động tác của cô lưu loát, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, nhìn cô phẫu thuật giống như đang xem một màn biểu diễn nghệ thuật hoàn mỹ.
Mấy bác sĩ khoa ngoại não vốn tưởng rằng cô chính là vào chơi đùa, chủ nhiệm cũng là phát điên theo cô. Lúc này ai nấy đều mở to mắt, cũng không giám chớp mắt.
Đùa tôi đấy à?
Thủ pháp kê hộp sọ của một nữ sinh trung học còn thành thạo hơn cả các bác sĩ bệnh viện của bọn họ, hơn nữa cô khai đao theo góc độ rất chuyên nghiệp.
Trong sách căn bản chưa từng nói có thể mở hộp sọ ở vị trí đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, vị trí kia so với vị trí mở hộp sọ thông thường bọn họ học được chính xác hơn còn nhỏ nhất đối với bệnh nhân!
"Tổ chức cắt."
Kiều Ân khàn giọng.
Hôm nay cô vừa thi mật độ cao, giờ lại làm phẫu thuật. Từ sáng đến giờ vẫn chưa uống một ngụm nước nào, mọi người trong phòng giải phẫu đều chuyên chú nhìn chằm chằm động tác trong tay cô, không ai nhớ tới chuyện lau mồ hôi cho nước uống.
Sức khỏe của chú Trần quá tệ, cho dù trước khi phẫu thuật cô đã nghĩ biện pháp cho chú uống một viên thuốc nhỏ để giữ mạng, nhịp tim chú vẫn tiếp tục đi xuống.
''...đưa nhíp phẫu thuật cho tôi.''
Mắt của trưởng khoa phẫu thuật não phát ra ánh sáng cuồng nhiệt, đuổi theo nhất cử nhất động trong ca phẫu thuật của Kiều Ân.
Trong tiếng kêu sợ hãi của Lưu Viện Viện, Kiều Ân đã lấy khối u bám vào màng não hoàn toàn nhẹ nhàng.
Điều này ...
Đây là một học sinh trung học?
Thủ pháp phẫu thuật thanh cao này, chưa từng thấy qua!
Lưu Viện Viện vừa định mở miệng, bỗng nhiên bị trưởng khoa ngoại não ngăn lại, nói:
"Hãy để em ấy thử xem.''
"Chủ nhiệm?!"
Lưu Viện Viện cho rằng ông ta điên rồi!
Trong phẫu thuật là phẫu thuật não khó nhất, rất nhiều bác sĩ phẫu thuật luyện tập mười năm, sớm nhất tám năm chưa chắc đã dám phẫu thuật mở sọ. Tình trạng của bệnh nhân này đặc biệt phức tạp, ngoại trừ trong đầu phát hiện một khối u dài 3cm, bản thân chú còn liệt nằm trên giường nhiều năm. Trạng thái sức khỏe rất tồi tệ, ông lại để cho một nữ sinh trung học thử phẫu thuật cho bệnh nhân này.
Trưởng khoa ngoại não lại đặc biệt kiên định, ánh mắt nhìn Kiều Ân tản ra ánh sáng cuồng nhiệt, hết sức kiên định bám bả vai Lưu Viện Viện nói:
"Chúng ta đều không làm được ca phẫu thuật này, tình huống của bệnh nhân cô đều nhìn thấy, không có khả năng chuyển viện cũng không đợi được chuyên gia tới. ''
Ánh mắt ông nhìn về phía nữ sinh cách đó không xa:
"Nếu là em ấy, có lẽ sẽ có cơ hội! "
Ông đã từng được chứng kiến qua lúc Kiều Ân cứu người, thủ pháp y thành thạo kia, làm cho ông đều tự thẹn không bằng.
Lưu Viện Viên: "? ”
"Xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm.''
Trưởng khoa đã hơn ba mươi năm làm nghề, trong khoa ngoại não này thành tựu đều xếp hạng cao cấp. Chính ông cũng không nắm chắc cuộc phẫu thuật này, làm sao có lòng tin với một người ngoài?
Nữ sinh trung học đó?
Trưởng khoa đã mở miệng, các bác sĩ khác cho dù hoài nghi Kiều Ân thế nào, cũng đã bận rộn bắt đầu chuẩn bị công việc phẫu thuật.
........
Cố Tam nhìn mọi người bắt đầu bận rộn, Kiều Ân đi theo y tá đi thay quần áo phẫu thuật. Cậu ta há hốc miệng, không khép lại được, ánh mắt mờ mịt nhìn Vương Hạo Hiên:
"Vương Tổng, Kiều tiểu thư thật sự muốn phẫu thuật cho người đàn ông kia sao? Vạn nhất xảy ra chuyện..."
Vương Hạo Hiên không nói gì, tay nhanh chóng gảy hạt phật châu trên xương cổ tay, phân phó:
"Gọi điện thoại cho sân bay bên kia, nói là ý của tôi, bảo bọn họ lập tức chuẩn bị máy bay đưa nhân viên y tế tới.''
"Tôi muốn nhanh, tốc độ nhanh nhất."
"Tốt nhất là bỏ qua phần kiểm tra an ninh."
Cố Tam kinh ngạc nhìn ánh mắt của anh, không nhìn ra một chút ý đùa giỡn trong đôi mắt kia, lòng cậu ta chìm xuống. Vương tổng ban đầu đã điều động chuyên gia phẫu thuật não tới, động tĩnh cũng không lớn. Nhưng để cho sân bay an bài chuyên cơ đặc bỏ qua quyền kiểm tra an ninh, chắc chắn sẽ không ít tai mắt chú ý tới.
Nhưng cậu ta cũng không nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của Vương Hạo Hiên, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, lấy điện thoại di động ra:
"Tôi lập tức đi làm.''
Cậu ta nhanh chóng rời đi và gọi cho tất cả các bên.
Vương Hạo Hiên hai tay đút túi, xuyên qua hành lang ồn ào, đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên sắc mặt vàng vọt đang che mặt khóc. Khom lưng vỗ vỗ lưng bà, nhẹ giọng an ủi:
"Thím Trần, dì yên tâm, chú Trần sẽ không có chuyện gì đâu.''
Thím Trần ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Không biết vì sao tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.
Thật giống như người trước mặt thật sự có bản lĩnh, kéo chồng của bà từ Quỷ Môn Quan trở về.
......
Chú Trần đã rơi vào hôn mê sâu, các dấu hiệu của sự sống xem ra không ổn định, có thể ngừng thở bất cứ lúc nào vì khối u trong não.
Vì vậy, phẫu thuật được sắp xếp rất nhanh chóng.
Kiều Ân thay quần áo phẫu thuật vô trùng của bệnh viện, ánh mắt kiên nghị, được mấy bác sĩ phẫu thuật não vây quanh tiến vào phòng phẫu thuật.
Phòng phẫu thuật bật đèn vàng.
Lưu Viện Viện cũng đi theo đại bộ tiến vào, toàn thân cậu ấy được bao phủ trong quần áo phẫu thuật, cùng mấy bác sĩ phẫu thuật não trong đoàn đứng ở một bên, Kiều Ân đều có thể nhìn thấy nghi vấn trong mắt bọn họ đối với mình.
Nhưng cô không quan tâm, nhanh chóng đặt găng tay phẫu thuật đặc biệt trên tay.
Lúc này trưởng khoa ngoại não đi tới, cũng không để ý tới mấy đồng nghiệp thờ ơ lạnh nhạt, hỏi Kiều Ân:
"Có muốn tôi giúp không?''
"Được, phiền ông ở bên cạnh giúp tôi đưa đồ.''
"Được, chúng ta cùng phối hợp."
Trưởng khoa ngoại não một chút, cũng không cảm thấy mình làm phó thủ cho một nữ sinh trung học có cái gì là không đúng.
Một số bác sĩ phẫu thuật não nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy từ trong đôi mắt của nhau:
Trưởng khoa điên rồi!
Đâu chỉ là điên rồi, hành vi hiện tại của ông quả thực làm cho người ta nhìn trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn nhìn không hiểu ông đang làm gì!
Yêu cầu hoang đường của một nữ sinh trung học thôi, ông không chỉ đáp ứng, còn có thái độ đối phương thật sự là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Kiều Ân là học sinh trung học lông cũng chưa mọc đủ, đại học cũng chưa từng học qua. Ông là bác sĩ chủ nhiệm bệnh viện hạng ba mấy chục năm, ở trên bàn phẫu thuật lại làm phó thủ cho người ta?!
Đám người Lưu Viện Viện không hiểu ông đang làm gì, dùng ánh mắt hoài nghi chú ý nhất cử nhất động của hai người trên bàn giải phẫu, đều không muốn đi qua giúp đỡ.
Kiều Ân hết sức chăm chú trên bàn giải phẫu, kiểm tra tình hình của chú Trần trước, ánh mắt hơi trầm.
U não chèn ép mạch máu + thiếu máu kéo dài dẫn đến suy dinh dưỡng, tình trạng lục phủ ngũ tạng của chú cũng không được tốt. Không có bệnh nhưng bởi vì chú quanh năm nằm trên giường bệnh không ra ngoài vận động, chức năng tạo máu tim cực kém, trên gan lại có chút điểm xấu.
Tình huống này, đúng là hai chân đã treo ở bên cạnh Quỷ Môn Quan.
Sở dĩ không ngã xuống, hẳn là có liên quan đến việc ăn nhục linh chi. Bằng không vừa rồi bệnh viện cũng không phải thông báo bệnh tình nguy kịch, mà là thông báo đã chết.
"Kẹp mạch máu."
Có người đưa dụng cụ lên tay cô, Kiều Ân dùng kìm kẹp lấy nơi mạch máu bị vỡ đang chảy máu, cắt khối u trong não.
Động tác của cô lưu loát, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, nhìn cô phẫu thuật giống như đang xem một màn biểu diễn nghệ thuật hoàn mỹ.
Mấy bác sĩ khoa ngoại não vốn tưởng rằng cô chính là vào chơi đùa, chủ nhiệm cũng là phát điên theo cô. Lúc này ai nấy đều mở to mắt, cũng không giám chớp mắt.
Đùa tôi đấy à?
Thủ pháp kê hộp sọ của một nữ sinh trung học còn thành thạo hơn cả các bác sĩ bệnh viện của bọn họ, hơn nữa cô khai đao theo góc độ rất chuyên nghiệp.
Trong sách căn bản chưa từng nói có thể mở hộp sọ ở vị trí đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, vị trí kia so với vị trí mở hộp sọ thông thường bọn họ học được chính xác hơn còn nhỏ nhất đối với bệnh nhân!
"Tổ chức cắt."
Kiều Ân khàn giọng.
Hôm nay cô vừa thi mật độ cao, giờ lại làm phẫu thuật. Từ sáng đến giờ vẫn chưa uống một ngụm nước nào, mọi người trong phòng giải phẫu đều chuyên chú nhìn chằm chằm động tác trong tay cô, không ai nhớ tới chuyện lau mồ hôi cho nước uống.
Sức khỏe của chú Trần quá tệ, cho dù trước khi phẫu thuật cô đã nghĩ biện pháp cho chú uống một viên thuốc nhỏ để giữ mạng, nhịp tim chú vẫn tiếp tục đi xuống.
''...đưa nhíp phẫu thuật cho tôi.''
Mắt của trưởng khoa phẫu thuật não phát ra ánh sáng cuồng nhiệt, đuổi theo nhất cử nhất động trong ca phẫu thuật của Kiều Ân.
Trong tiếng kêu sợ hãi của Lưu Viện Viện, Kiều Ân đã lấy khối u bám vào màng não hoàn toàn nhẹ nhàng.
Điều này ...
Đây là một học sinh trung học?
Thủ pháp phẫu thuật thanh cao này, chưa từng thấy qua!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook