Tình Yêu Chốn Đô Thị
-
Chương 37
Đang là giờ cao điểm học sinh tan học, không ít phụ huynh tan tầm lái xe tới đón con, bên ngoài trường bị xe ô tô các loại chặn đến không di chuyển nổi.
Kiều Ân cau mày lấy tai nghe từ trong túi ra, xuyên qua dòng người, đang chuẩn bị gọi lại cho bệnh viện.
Khóe mắt nhìn thấy một dáng vẻ khiêm tốn quen thuộc bên kia đường, Vương Hạo Hiên đang lười biếng tựa vào bên cạnh xe. Đèn đường mờ ảo chiếu trên khuôn mặt anh tuấn tuyệt đẹp của anh, ánh mắt thâm trầm, đôi môi mỏng ngậm một điếu thuốc, tay áo sơ mi màu đen xắn lên, lộ ra chuỗi phật châu ửng đỏ trên xương cổ tay.
Anh đứng ở đây, như một con hạc lớn đứng giữa bầy gà, quá nổi bật.
Kiều Ân cũng không muốn đi qua.
Người đàn ông bên cạnh xe lại giống như cảm nhận được cô đi ra, giương mắt nhìn về phía cô, liếc mắt một cái liền vừa vặn đụng phải ánh mắt của cô.
Kiều Ân: ...
Vương Hạo Hiên không nghĩ tới cô đi ra sớm như vậy, còn nhìn thấy mình hút thuốc, anh nhíu mày vứt điếu thuốc mới hút một hơi, dùng mũi chân dẫm lên nó, quay đầu lại nói với Cố Tam trong xe:
"Không phải cậu nói lớp 12 đang thi, ít nhất phải nửa tiếng nữa mới ra?''
''Vâng, đúng vậy.''
"Vậy Kiều Ân làm sao đã ra rồi?"
Và tình cờ thấy anh đang hút thuốc.
Vương Hạo Hiên lười mở lời, giơ tay lên gọi người đối diện tới.
.......
Đường cái rộng như vậy, Kiều Ân chưa đi được mấy bước đã tới.
Cô vừa đứng yên, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp trêu người của người đàn ông.
"Chú Trần xảy ra chuyện.''
Trong lòng Kiều Ân lộp bộp, sắc mặt khẽ biến sắc, kéo tai nghe xuống, đôi mắt ngăm đen nhìn anh, ánh mắt vừa lạnh vừa sâu, giống như một con sói bị giẫm lên điểm mấu chốt.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Cổ họng khàn khàn không nói lên lời được.
Vương Hạo Hiên thấy bả vai hơi rung lên, liền biết cô không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, xoay người mở cửa xe, gọi cô lên xe:
"Trên đường nói, lên xe trước đi.''
.......
Dọc theo đường đi, Vương Hạo Hiên đem chuyện của Trần nói cho cô hiểu.
Chính là buổi chiều chú Trần bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, sau khi ngất xỉu bác sĩ kiểm tra khẩn cấp cho chú phát hiện trong đầu có một khối u, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
Nhưng loại phẫu thuật mở sọ này đối với bác sĩ yêu cầu khá cao, trong thành phố này không có ai có thể làm được nó, trình độ kỹ thuật y tế còn lâu mới đạt tới.
Phải tìm một chuyên gia đến phẫu thuật mở sọ cho chú Trần, không thể nghi ngờ là khó như lên trời xanh.
Trước khi xe đến bệnh viện, ánh mắt Vương Hạo Hiên dừng trên khuôn mặt trắng bệch của cô, ngón tay nhanh chóng chuyển động phật châu trên cổ tay, nhẹ giọng an ủi:
"Tôi đã liên lạc với chuyên gia của bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Kinh, bọn họ rất nhanh sẽ đến, em không cần lo lắng.''
Cô vẫn biết chú Trần quanh năm liệt giường sức khoẻ không tốt, cho nên mỗi tháng đều bảo bác sĩ kiểm tra toàn diện cho chú, không nghĩ tới cho dù như vậy vẫn gặp phải u não!
Sắc mặt Kiều Ân trắng bệch, lưng tựa vào phía sau, nhắm hai mắt lại, lông mi đen nhánh môi mím thành một đường thẳng, hai tay cô nắm thành nắm đấm đặt ở một bên, không nói gì.
Nhưng đây là lần đầu tiên Vương Hạo Hiên nhìn thấy cô yếu ớt không bình tĩnh như vậy, sợ cô nắm đến bàn tay mình chảy máu, bàn tay to khoác lên mu bàn tay cô.
Giống như an ủi một đứa trẻ, thấp giọng dụ dỗ:
"Ân Ân Ngoan, tin tưởng tôi đi, chú Trần nhất định sẽ không có việc gì.''
Xe nhanh chóng dừng lại ở bệnh viện thành phố, Kiều Ân gần như chạy lên tầng sáu.
Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc đè nén của thím Trần, còn có tiếng bác sĩ tụ tập cùng một chỗ thảo luận.
"Bệnh nhân đã lâm vào hôn mê sâu, làm sao bây giờ? Không đợi được chuyên gia từ Bắc Kinh tới, nếu không hãy trực tiếp chuyển đến bệnh viện tuyến trên chứ?"
"Không được, tình huống của ông ấy không nên di chuyển nữa, chỉ có thể mau chóng phẫu thuật."
''Nhưng là ai sẽ là người phẫu thuật,''
Hiện trường yên lặng!
Các bác sĩ khoa não trong bệnh viện đều ở đây, ai cũng không dám mạo hiểm đi ra nói mình có thể nắm chắc phần thành công. Nếu hôm nay đổi thành một bệnh nhân bình thường bọn họ có thể không có áp lực lớn như vậy, sẽ làm phẫu thuật liền. Dù sao phẫu thuật có thành công hay thất bại đều đã cố gắng hết sức, hết lần này tới lần khác bệnh nhân này thoạt nhìn bình thường, nhưng sau lưng tựa hồ rất có lai lịch, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này...
Thím Trần nước mắt lưng tròng chờ ước chừng một phút đồng hồ cũng không thấy có bác sĩ nói chủ động nhận, tâm trạng không ngừng trầm xuống. Lúc sắp tuyệt vọng, nghe được cuối hành lang truyền đến một thanh âm quen thuộc.
"Tôi làm!''
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ khoảng 18 tuổi thở hồng hộc đi về phía bọn họ. Hẳn là vội vàng chạy tới, mồ hôi trên trán còn chưa lau khô, thở hổn hển, tay chống lên đầu gối, trong mắt giống như đang bùng cháy một đám lửa lớn.
"Tôi sẽ làm.''
Thím Trần sững sờ nhìn cô, miệng há to, nước mắt trên mặt cũng quên lau, vô cùng kinh ngạc:
"Ân Ân?''
Cố Tam đi theo phía sau cũng choáng váng, không biết đây là tình huống gì, nghiêng mặt nói với người đàn ông bên cạnh:
"Vương tổng, Kiều tiểu thư đang làm gì đây?''
Làm bậy?
Không giống như vậy!
Kiều Ân không phải là loại người thích làm loạn!
Tuy rằng cô tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình so với anh trai Trạch Dương trầm ổn hơn nhiều.
Với tình huống này, cô không có lý do gì để hồ đồ làm vậy.
"Cô ấy là một học sinh trung học làm sao biết y thuật, phẫu thuật mở sọ cũng không phải là mở quả dưa hấu. Cô ấy vừa nói tới chuyện này, không phải là gây chuyện sao?"
Vương Hạo Hiên nhíu mày, đôi môi mỏng tràn ra một tiếng cười khẽ:
"Thú vị!''
Anh còn tưởng rằng Kiều Ân chỉ là tính cách không giống với các cô gái bình thường, hiện tại xem ra không phải là suy nghĩ của anh, thật sự không giống người thường...
Kiều Ân đứng ở đó giống như một thứ gì đó bí ẩn!
.......
Một nữ sinh trung học nói với một nhóm bác sĩ chuyên não của bệnh viện hạng ba rằng, cô sẽ phẫu thuật?
Được mệnh danh là bác sĩ xinh đẹp nhất của khoa ngoại não, Lưu Viện Viện dẫn đầu cười nhạo một tiếng, cao ngạo nâng cằm đánh giá cô từ trên xuống dưới:
"Em sẽ làm? Mấy bác sĩ chúng tôi đều không nắm chắc chuyện này, em là một học sinh trung học, em nói em làm là có thể làm? Nếu bệnh nhân chết, em có thể chịu trách nhiệm không?''
Kiều Ân dưới lên ánh đèn hành hét lên một tiếng:
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm!''
Lưu Viện Viện nhíu mày, con ngươi có chút phiền toái, phản cảm nói:
"Ha ha, em đùa cái gì thế, em chịu trách nhiệm, em chịu trách nhiệm cái gì? Chữa bệnh cứu người không phải là đơn giản, em muốn làm anh hùng cũng phải xem mình có năng lực đó không? Bệnh viện cũng không dám nói dám chịu trách nhiệm về ca phẫu thuật này, em lấy gì để chịu trách nhiệm?''
"Tôi lấy cái mạng này chịu trách nhiệm thì thế nào?"
Kiều Ân đứng trước mặt bọn họ, hai tay đút vào túi, mồ hôi trên trán còn chưa khô, cô nói chuyện còn có chút thở dốc, nhưng trên người chính là lộ ra cuồng vọng cùng tự tin.
"Nếu tôi phẫu thuật thất bại, tôi sẽ trả cái mạng này cho chú Trần."
Thím Trần che miệng, không cho phép cô nói như vậy, điên cuồng lắc đầu:
"Cháu đừng nói lung tung, cái gì mà đền mạng! Cháu còn trẻ, chúng ta đều không đáng để cháu làm như vậy.''
Cô đỡ thím Trần lên ghế ngồi, mặt mày rũ xuống, nhẹ giọng nói:
"Thím và chú Trần có đáng hay không trong lòng cháu biết rõ! Đừng lo, cháu sẽ không để chú Trần chết đâu.''
Hốc mắt thím Trần đỏ lên, nắm lấy tay cô, nghẹn ngào nói không nên lời, miệng ngốc nghếch, lặp đi lặp lại một câu:
"Ân Ân, không đáng, cháu không cần vì chúng ta mà làm gì hết.''
Kiều Ân đứng thẳng lưng, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt thím Trần:
"Đừng khóc.''
Dỗ thím Trần xong cô xoay người, vắt tay ra sau lưng, trong ánh mắt dã tính khó thuần lộ ra tia chắc chắn:
"Chuyển viện và tiếp tục chờ đợi đều không khả thi, các ngươi hiện tại không có biện pháp thứ hai, không bằng để cho tôi thử xem.''
Kiều Ân cau mày lấy tai nghe từ trong túi ra, xuyên qua dòng người, đang chuẩn bị gọi lại cho bệnh viện.
Khóe mắt nhìn thấy một dáng vẻ khiêm tốn quen thuộc bên kia đường, Vương Hạo Hiên đang lười biếng tựa vào bên cạnh xe. Đèn đường mờ ảo chiếu trên khuôn mặt anh tuấn tuyệt đẹp của anh, ánh mắt thâm trầm, đôi môi mỏng ngậm một điếu thuốc, tay áo sơ mi màu đen xắn lên, lộ ra chuỗi phật châu ửng đỏ trên xương cổ tay.
Anh đứng ở đây, như một con hạc lớn đứng giữa bầy gà, quá nổi bật.
Kiều Ân cũng không muốn đi qua.
Người đàn ông bên cạnh xe lại giống như cảm nhận được cô đi ra, giương mắt nhìn về phía cô, liếc mắt một cái liền vừa vặn đụng phải ánh mắt của cô.
Kiều Ân: ...
Vương Hạo Hiên không nghĩ tới cô đi ra sớm như vậy, còn nhìn thấy mình hút thuốc, anh nhíu mày vứt điếu thuốc mới hút một hơi, dùng mũi chân dẫm lên nó, quay đầu lại nói với Cố Tam trong xe:
"Không phải cậu nói lớp 12 đang thi, ít nhất phải nửa tiếng nữa mới ra?''
''Vâng, đúng vậy.''
"Vậy Kiều Ân làm sao đã ra rồi?"
Và tình cờ thấy anh đang hút thuốc.
Vương Hạo Hiên lười mở lời, giơ tay lên gọi người đối diện tới.
.......
Đường cái rộng như vậy, Kiều Ân chưa đi được mấy bước đã tới.
Cô vừa đứng yên, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp trêu người của người đàn ông.
"Chú Trần xảy ra chuyện.''
Trong lòng Kiều Ân lộp bộp, sắc mặt khẽ biến sắc, kéo tai nghe xuống, đôi mắt ngăm đen nhìn anh, ánh mắt vừa lạnh vừa sâu, giống như một con sói bị giẫm lên điểm mấu chốt.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Cổ họng khàn khàn không nói lên lời được.
Vương Hạo Hiên thấy bả vai hơi rung lên, liền biết cô không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, xoay người mở cửa xe, gọi cô lên xe:
"Trên đường nói, lên xe trước đi.''
.......
Dọc theo đường đi, Vương Hạo Hiên đem chuyện của Trần nói cho cô hiểu.
Chính là buổi chiều chú Trần bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, sau khi ngất xỉu bác sĩ kiểm tra khẩn cấp cho chú phát hiện trong đầu có một khối u, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
Nhưng loại phẫu thuật mở sọ này đối với bác sĩ yêu cầu khá cao, trong thành phố này không có ai có thể làm được nó, trình độ kỹ thuật y tế còn lâu mới đạt tới.
Phải tìm một chuyên gia đến phẫu thuật mở sọ cho chú Trần, không thể nghi ngờ là khó như lên trời xanh.
Trước khi xe đến bệnh viện, ánh mắt Vương Hạo Hiên dừng trên khuôn mặt trắng bệch của cô, ngón tay nhanh chóng chuyển động phật châu trên cổ tay, nhẹ giọng an ủi:
"Tôi đã liên lạc với chuyên gia của bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Kinh, bọn họ rất nhanh sẽ đến, em không cần lo lắng.''
Cô vẫn biết chú Trần quanh năm liệt giường sức khoẻ không tốt, cho nên mỗi tháng đều bảo bác sĩ kiểm tra toàn diện cho chú, không nghĩ tới cho dù như vậy vẫn gặp phải u não!
Sắc mặt Kiều Ân trắng bệch, lưng tựa vào phía sau, nhắm hai mắt lại, lông mi đen nhánh môi mím thành một đường thẳng, hai tay cô nắm thành nắm đấm đặt ở một bên, không nói gì.
Nhưng đây là lần đầu tiên Vương Hạo Hiên nhìn thấy cô yếu ớt không bình tĩnh như vậy, sợ cô nắm đến bàn tay mình chảy máu, bàn tay to khoác lên mu bàn tay cô.
Giống như an ủi một đứa trẻ, thấp giọng dụ dỗ:
"Ân Ân Ngoan, tin tưởng tôi đi, chú Trần nhất định sẽ không có việc gì.''
Xe nhanh chóng dừng lại ở bệnh viện thành phố, Kiều Ân gần như chạy lên tầng sáu.
Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc đè nén của thím Trần, còn có tiếng bác sĩ tụ tập cùng một chỗ thảo luận.
"Bệnh nhân đã lâm vào hôn mê sâu, làm sao bây giờ? Không đợi được chuyên gia từ Bắc Kinh tới, nếu không hãy trực tiếp chuyển đến bệnh viện tuyến trên chứ?"
"Không được, tình huống của ông ấy không nên di chuyển nữa, chỉ có thể mau chóng phẫu thuật."
''Nhưng là ai sẽ là người phẫu thuật,''
Hiện trường yên lặng!
Các bác sĩ khoa não trong bệnh viện đều ở đây, ai cũng không dám mạo hiểm đi ra nói mình có thể nắm chắc phần thành công. Nếu hôm nay đổi thành một bệnh nhân bình thường bọn họ có thể không có áp lực lớn như vậy, sẽ làm phẫu thuật liền. Dù sao phẫu thuật có thành công hay thất bại đều đã cố gắng hết sức, hết lần này tới lần khác bệnh nhân này thoạt nhìn bình thường, nhưng sau lưng tựa hồ rất có lai lịch, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này...
Thím Trần nước mắt lưng tròng chờ ước chừng một phút đồng hồ cũng không thấy có bác sĩ nói chủ động nhận, tâm trạng không ngừng trầm xuống. Lúc sắp tuyệt vọng, nghe được cuối hành lang truyền đến một thanh âm quen thuộc.
"Tôi làm!''
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ khoảng 18 tuổi thở hồng hộc đi về phía bọn họ. Hẳn là vội vàng chạy tới, mồ hôi trên trán còn chưa lau khô, thở hổn hển, tay chống lên đầu gối, trong mắt giống như đang bùng cháy một đám lửa lớn.
"Tôi sẽ làm.''
Thím Trần sững sờ nhìn cô, miệng há to, nước mắt trên mặt cũng quên lau, vô cùng kinh ngạc:
"Ân Ân?''
Cố Tam đi theo phía sau cũng choáng váng, không biết đây là tình huống gì, nghiêng mặt nói với người đàn ông bên cạnh:
"Vương tổng, Kiều tiểu thư đang làm gì đây?''
Làm bậy?
Không giống như vậy!
Kiều Ân không phải là loại người thích làm loạn!
Tuy rằng cô tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình so với anh trai Trạch Dương trầm ổn hơn nhiều.
Với tình huống này, cô không có lý do gì để hồ đồ làm vậy.
"Cô ấy là một học sinh trung học làm sao biết y thuật, phẫu thuật mở sọ cũng không phải là mở quả dưa hấu. Cô ấy vừa nói tới chuyện này, không phải là gây chuyện sao?"
Vương Hạo Hiên nhíu mày, đôi môi mỏng tràn ra một tiếng cười khẽ:
"Thú vị!''
Anh còn tưởng rằng Kiều Ân chỉ là tính cách không giống với các cô gái bình thường, hiện tại xem ra không phải là suy nghĩ của anh, thật sự không giống người thường...
Kiều Ân đứng ở đó giống như một thứ gì đó bí ẩn!
.......
Một nữ sinh trung học nói với một nhóm bác sĩ chuyên não của bệnh viện hạng ba rằng, cô sẽ phẫu thuật?
Được mệnh danh là bác sĩ xinh đẹp nhất của khoa ngoại não, Lưu Viện Viện dẫn đầu cười nhạo một tiếng, cao ngạo nâng cằm đánh giá cô từ trên xuống dưới:
"Em sẽ làm? Mấy bác sĩ chúng tôi đều không nắm chắc chuyện này, em là một học sinh trung học, em nói em làm là có thể làm? Nếu bệnh nhân chết, em có thể chịu trách nhiệm không?''
Kiều Ân dưới lên ánh đèn hành hét lên một tiếng:
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm!''
Lưu Viện Viện nhíu mày, con ngươi có chút phiền toái, phản cảm nói:
"Ha ha, em đùa cái gì thế, em chịu trách nhiệm, em chịu trách nhiệm cái gì? Chữa bệnh cứu người không phải là đơn giản, em muốn làm anh hùng cũng phải xem mình có năng lực đó không? Bệnh viện cũng không dám nói dám chịu trách nhiệm về ca phẫu thuật này, em lấy gì để chịu trách nhiệm?''
"Tôi lấy cái mạng này chịu trách nhiệm thì thế nào?"
Kiều Ân đứng trước mặt bọn họ, hai tay đút vào túi, mồ hôi trên trán còn chưa khô, cô nói chuyện còn có chút thở dốc, nhưng trên người chính là lộ ra cuồng vọng cùng tự tin.
"Nếu tôi phẫu thuật thất bại, tôi sẽ trả cái mạng này cho chú Trần."
Thím Trần che miệng, không cho phép cô nói như vậy, điên cuồng lắc đầu:
"Cháu đừng nói lung tung, cái gì mà đền mạng! Cháu còn trẻ, chúng ta đều không đáng để cháu làm như vậy.''
Cô đỡ thím Trần lên ghế ngồi, mặt mày rũ xuống, nhẹ giọng nói:
"Thím và chú Trần có đáng hay không trong lòng cháu biết rõ! Đừng lo, cháu sẽ không để chú Trần chết đâu.''
Hốc mắt thím Trần đỏ lên, nắm lấy tay cô, nghẹn ngào nói không nên lời, miệng ngốc nghếch, lặp đi lặp lại một câu:
"Ân Ân, không đáng, cháu không cần vì chúng ta mà làm gì hết.''
Kiều Ân đứng thẳng lưng, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt thím Trần:
"Đừng khóc.''
Dỗ thím Trần xong cô xoay người, vắt tay ra sau lưng, trong ánh mắt dã tính khó thuần lộ ra tia chắc chắn:
"Chuyển viện và tiếp tục chờ đợi đều không khả thi, các ngươi hiện tại không có biện pháp thứ hai, không bằng để cho tôi thử xem.''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook