Tình Yêu Cấp 2
Chương 120: Trả cô ta lại cho tôi!

Giọng nói có chút ám mụi, hơi thở nóng nam tính phà xuống cổ khiến nó rùng mình, nuốt nước bọt rồi quay sang nhìn người đó. Hai đôi mắt giao nhau, nó có thể nhìn thấy mình bên trong đôi mắt kia, mang màu xám khói, sâu thăm thẳm. Mái tóc xanh đen rũ xuống khuôn mặt, khiến cho khuôn mặt ma mị kia càng thêm phần hấp dẫn..

– Sao? Tôi đẹp trai quá phải không?

Câu nói có ý cười, môi hắn hơi nhếch lên, một tay ôm ngang eo nó, một tay vén những cọng tóc bạch kim trên khuôn mặt nhỏ. Động tác dịu dàng, những ngón tay chạm vào má nó khiến nó cảm giác đầu mình sắp nổ tung!

– E hèm! Chốn này không phải chốn không người!

Key đứng gần đó, hắng giọng nhắc nhở. Mặt nó đã đỏ bừng lên, nhìn xung quanh, tất cả đều dồn sự chú ý về phía hắn cùng nó. Nó dùng sức gỡ tay, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi vòm ngực rắn chắc kia

– Nhiệm vụ đã giao hết chưa?

Hắn làm lơ lời nhắc nhở của Key, càng thấy nó vùng vẫy, vòng tay lại càng siết chặt, khiến cả người nó dán chặt vào vòm ngực lớn. Nó vì chân không đụng đất càng bất lợi, khuôn mặt ngày càng biến sắt

– Anh buông ra xem, làm cái trò gì vậy?

Nó hằn giọng, kiềm chế cơn giận xuống. Hắn dửng dưng, cuối xuống nhìn, mắt có ý cười. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này như đã quen thuộc, như một bộ phim được chiếu đi chiếu lại trên truyền hình, đến mức thuộc cả nội dung

– Vậy thì em nói xem, em đang làm gì vậy?

Hắn hỏi ngược lại, giọng nói trêu chọc khiến nó nghiến răng. Vì biết bao nhiêu ánh mắt cứ nhìn chằm chằm, khiến tâm tình nó khó chịu. Lại còn thêm hắn cứ ôm ngang eo, đụng chạm da thịt càng khiến nó tức giận thêm nữa. Dùng sức đẩy cánh tay to lớn, nhưng cánh tay kia như bức tường thành, chẳng lung lay

– Anh bỏ tôi xuống! Anh xem tôi là cái gì vậy hả? Cái tên này! – Nó tức giận

– Em cũng tập luyện cơ mà, sao lại yếu đến thế? – Hắn nhìn nó

– Bỏ tôi xuống mau, tên vô sỉ! – Nó quát lên

Những người chưa từng gặp cảnh này đều sững sờ, có người chửi hắn ta sao? Lại là con gái! Bỗng ai nấy đều tránh xa ra, như đề phòng chuyện gì đó! Vì họ nhớ rằng, hắn rất ghét đụng chạm với con gái kể từ ngày đó. Có lần ở The Moon, một cô gái không biết nên tiến tới, tay chỉ vừa chạm vào vai hắn, chưa đầy tới 30 giây, tiếng hét thất thanh vang lên. Khi Kino chạy ra, cô ta đã nằm vật vã trên sàn, bàn tay đã đứt lìa, còn hắn thì bình thản đi vào phòng VIP! Khi chuyện đó được truyền tai, trừ khi có lệnh hắn, các cô gái dù có si mê đến cỡ nào thì cũng chẳng dám tới gần!

Nhưng hôm nay, hắn lại chủ động ôm một cô gái, lại bị người ta chửi là vô sỉ?! Chẳng lẽ tận thế tới rồi sao?

Khi những lời tức giận được phát ra, hắn chỉ nở nụ cười kiêu ngạo rồi siết chặt thêm nữa

– Đến bây giờ em mới biết sao? – Giọng nói trầm khàn

– Đồ mặt dày, buông tôi ra! Mặt anh dày, nhưng mặt tôi không – Nó vùng vẫy

– Đúng là da mặt em mỏng thật, lại còn mịn nữa!

– Thả tôi xuống, không thấy có nhiều người đang nhìn sao? Anh muốn mất mặt trước thuộc hạ sao?

– Vậy thì mình ra chỗ khác, không có người nhé!

Vừa nói, những ngón tay vuốt nhẹ trên vùng eo khiến nó sởn da gà. Một tay giữ nó, một tay vuốt nhẹ trên vùng eo. Khung cảnh khiến người khác cảm thấy đầy ám mụi! Nhất là câu nói vừa rồi của hắn!

– Anh! Mau bỏ tay anh ra! – Nó nằm chặt bàn tay đang di chuyển

– Tại sao? Em ngại sao? – Hắn mặt dày

– Tôi có quyền không trả lời! Còn anh mau bỏ ra, tôi không phải là đồ vật để anh sờ mó!

Nó nói, tay giữ bàn tay rắn chắc kia. Khoé môi hơi cong lên, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó rồi dùng tay còn lại giữ lấy eo

– Em đương nhiên không phải đồ vật! Em là người của tôi!

Sặc mùi chiếm hữu trong câu nói, khiến nó đỏ mặt. Càng cố vùng vẫy, nó không muốn mình phải kẹt trong tình huống này!

Lúc này TA đi lên, rồi nắm chặt cánh tay còn lại của nó kéo mạnh về phía mình. Lực kéo mạnh khiến nó tách ra khỏi hắn, ngã vào lòng TA! Tình huống xảy ra trong chớp mắt, khiến mọi người há hốc mồm

Khi nó rời khỏi vòng tay mình, ngã vào lòng người con trai khác, cảm giác mất mát dâng lên trong lòng hắn. Hắn nhìn TA, khuôn mặt vô hồn khiến người khác e sợ. Nhưng TA thì khác, với cậu ta, sự áp lực này rất đỗi quen thuộc, dù sợ cũng không có.

TA không cao bằng hắn, nhưng đối với lứa 15 16 tuổi, cậu ta là hơn cả chuẩn. Bờ vai rộng lớn, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt xanh rêu ngọt ngào khiến biết bao nhiêu cô gái đổ trước khi tiếp xúc!

Không gian bỗng nặng nề, không ai dám lên tiếng. Tuấn Anh vẫn để nó úp mặt vào lòng ngực, một tay ôm hờ thể hiện chủ quyền. Hình ảnh đầy ngọt ngào, nhưng trong mắt hắn là cực kì chướng mắt!

Nó cảm nhận được bầu không khí liền rời khỏi vòng tay của TA, định bước về phía Key thì bàn tay bị TA nắm lại. Hắn nhìn từng động tác, dù là nhỏ nhưng cũng không lọt khỏi tầm mắt. Khi thấy nó cùng TA tay trong tay, hắn như muốn đốt sạch nơi này!

– Tuấn Anh, cậu có biết mình đang làm gì không?

Hắn là người cất tiếng đầu tiên, giọng sặc mùi máu tanh, khoé môi hơi cong. TA nghiêm nghị nhìn hắn, đôi mắt xanh rêu không hề có tia sợ hãi, tay càng ngày càng nắm chặt tay nó, như thể sợ nó bị người khác giành lấy

– Anh không nên giở trò ở đây! – TA nói

– Giở trò? Ý cậu là anh làm chuyện không đúng đắn? – Hắn nhếch mép

– Nếu anh không muốn giữ thể diện cho mình, thì cũng giữ cho Như!

Từng chữ thốt ra, Tuấn Anh nghiêm túc nói, ánh mắt có vài tia tức giận. Nó đứng kế, cảm nhận xương bàn tay sắp vỡ theo lực của cậu ta. Nó cảm nhận được sự tức giận của TA, thấy trong lòng có lỗi…

– Tuấn Anh, đủ rồi!

Ngọc thấy tình hình căng như dây đàn liền bước tới ngăn Tuấn Anh lại, nếu cậu ta còn nói thêm, chắc nơi đây sẽ thành biển máu mất. Nó nhìn hắn, khuôn mặt kia càng bình tĩnh càng khiến người ta phải phát run lên. Đôi mắt kia sâu thăm thẳm khiến người khác không nhìn được hắn đang suy nghĩ về điều gì. Nụ cười đểu, hay là cái nhếch môi thể hiện sự xem thường kia cũng đủ để biết hắn ta kiêu ngạo đến mức nào..

– Được rồi, có gì về nhà nói! Ở đây không nên đánh nhau chứ?

Kino bước tới rồi đẩy hắn ra phía sau mình, tránh trường hợp hắn xông lên đánh Tuấn Anh một trận. Ngọc đứng kế nó, huých nhẹ vào tay khiến nó nhíu mày:

– Làm gì đi chứ? – Ngọc nói nhỏ đủ để hai đứa nghe

Nó nghe thế, định gỡ tay TA ra. Nhưng khi vừa định giật tay ra thì TA lại kéo nó đi, nó loạng choạng bước theo. Nhưng bước chưa được vài bước thì cánh tay còn lại của nó bị giữ lại

– Trả cho tôi!

Hắn đẩy Kino ra rồi bước tới giữ chặt cánh tay, giọng nói sắc như thanh kiếm. Tuấn Anh xoay lại, không hề có ý buông nó ra. Hai bên dùng lực kéo nó về hai phía, nó cảm giác cả người mình sắp rách ra làm rồi. Tuấn Anh càng kéo, hắn càng giữ lại! Nó ở giữa, mồ hôi lại nhễ nhãi dù nhiệt độ ở đây khá lạnh!

– Trả cô ấy cho tôi!

Hắn lặp lại, như cảnh báo Tuấn Anh. TA nghe thế càng ra sức kéo, hắn càng giữ! Trận giằng co, chỉ có nó chịu khổ!

– Này, đừng kéo nữa, em tao sắp rách ra rồi! Buông ra coi hai thằng này!

Key không chịu nổi quát lên khi thấy khuôn mặt chịu sự đau đớn của nó! Key bước tới đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng kéo, càng dùng sức

– Tôi bảo cậu!

Giọng hắn như rít lên trong gió, lực kéo mạnh thêm theo từng chữ! Nó bị cả hai lực cùng kéo, khiến da thịt đỏ ửng lên, khuôn mặt chịu đựng sự đau đớn từ da thịt! Nếu chỉ cần kéo thêm chút nữa, nó sẽ đứt cả hai tay mất..

Nhiệt độ ở đây thấp, kèm theo vừa tập luyện khiến nó không còn sức, mồ hôi chảy đọng lại trên da thịt, khiến nó càng ngày càng cảm nhận cái lạnh rõ hơn. Cuộc giằng có vẫn diễn ra, và điều tệ hại nhất là khi sắc mặt nó càng ngày càng tái nhợt. Hơi thở bắt đầu dồn dập, hai cánh tay bị căng ra, những vết hằn đỏ do máu không thể lưu thông vì bị lực mạnh tác động. Bỗng nó cảm giác như không khí bị mất đi, đầu gục xuống há miệng cố gắng hít thở sâu. Mồ hôi túa ra, mặt dần dần trở nên trắng bệch, cơn đau từ tim lại bắt đầu tái phát… Hắn cảm giác được cánh tay kia đang run rẩy, liền dời mắt sang nó

– Này, em làm sao vậy?! – Hắn định đỡ lấy nó

– Bỏ tay tôi ra!

Nó giật mạnh từ hai phía rồi hét lên, hắn cùng Tuấn Anh nghe thấy tiếng nó quát liền buông. Cả người loạng choạng đứng không vững, tay quơ quơ như tìm chỗ dựa. Tuấn Anh chụp lấy cánh tay kia, kéo về để nó dựa vào lòng mình

– Như, làm sao thế?

Tuấn Anh lay khuôn mặt đang đầm đìa mồ hôi, giọng lo lắng. Nó lắc nhẹ đầu, nhắm chặt mắt một lát để lấy lại sức, rồi yếu ớt đẩy cậu ta ra! Nhưng TA vẫn giữa nó trong lòng, khuôn mặt dần dần trong rất khó coi!

– Trả Như cho tôi!

Hắn dứt khoát rồi kéo nó ra khỏi người Tuấn Anh, cậu ta nghe thế, dù đối đầu nhưng lại nhìn thấy nó có biểu hiện bất thường nên mới buông ra. Thứ cậu ta giỏi nhất là độc dược, là thứ giết người khác chứ không phải là thuốc!

Nó thuận theo lực, đổ ập vào người hắn, mùi hương đặc biệt khiến nó có chút dễ chịu..

– Rời khỏi đây!

Hắn nói rồi bế nó lên rất dễ dàng, bước chân gấp gáp rời khỏi phòng thí nghiệm. Trên tay Yun, khuôn mặt nó nhăn lại, khuôn miệng nhỏ hé mở để lấy không khí. Hắn đi thẳng vào một căn phòng, đặt nó nằm trên sofa rồi bật lò sưởi, rồi lại ngồi xuống để nó gối đầu trên đùi mình. Anh cùng những người khác tiến vào, mặt hết sức lo lắng

Nhiệt độ căn phòng trở nên ấm hơn, khiến thân nhiệt nó cũng dần cao hơn, sắc mặt dần hồng hào trở lại..

– Mở mắt, nhìn tôi!

Hắn hơi nhíu mày, tay vỗ vỗ vào khuôn mặt kia..

Nó chau mày, rồi đưa tay gạt bàn tay kia ra nhưng lại bị Yun nắm lại. Mắt mở ra, khuôn mặt ma mị kia hiện rõ trước mắt, mắt hai người giao nhau…

– Tỉnh?

Âm thanh trầm, lại có phần dịu dàng. Hắn đưa tay vuốt nhẹ gò má nó, mắt có ý cười…

– Đồ biến thái!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương