Tinh Vân Đồ Lục Truyện
-
Chương 53: La lỵ hung mãnh
Tiểu nha đầu khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, , đùi ngọc thẳng tắp có lực, bờ eo thon bé bỏng vẻn vẹn khoảng một nắm tay, một đầu tóc đỏ phối hợp với khuôn mặt ngây thơ làm cho tim người ta đập nhanh. Đây vẫn chỉ là tiểu nữ hài trẻ trung mà thôi, dù là mỹ nhân gian xảo nhưng liếc nhìn lại càng làm cho người ta nhớ kỹ bộ dáng tinh nghịch và dễ thương.
Nhưng mà nhìn lại trang phục trên người nàng thì chỉ sợ dù là ai đi nữa cũng sẽ ko nghĩ đây là một tiểu cô nương nhu nhược.
Cả người mặc bộ khôi giáp như là hoả diễm đang bốc cháy, chói mắt người, hoa văn phong cách cổ xưa, đạo ngân kỳ dị. Còn có một con Phượng Hoàng như muốn phá ko mà ra, càng làm cho khôi giáp càng thêm uy thế hiếp người. Nhất là sát khí kinh khủng kia, càng cực kỳ khủng bố.
Khôi giáp này ẩn chứa uy năng khó có thể tượng tượng, cổ kính mà uy nghiêm, tản ra khí tức tang thương, cực kỳ bất phàm.
Rất rõ ràng, nha đầu này lai lịch bất phàm!
"Này, đại thúc. Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy là ko muốn mắt á..." Ko chờ Cơ Trường Không suy đoán ra lai lịch, một câu nói của thiếu nữ suýt nữa thổ huyết.
"Uy, đại thúc. Ta nhìn già lắm sao?" Cơ Trường Không lão đảo, bất đắc dĩ cười khổ ko thôi Nhưng nhìn bộ dạng của thiếu nữ, hắn ko khỏi hoài nghi mà sờ lên cằm, ân, rồi hắn phát hiện râu của mình ko có dài như vậy!
"Tiểu nha đầu. Đại nhân nhà ngươi không dạy qua lễ phép cho ngươi sao?" Cơ Trường Không khẽ cười nói.
"Cây lương quái dị, biến thái." Tiểu nha đầu ngạo kiều quét mắt nhìn hắn một cái, chán ghét nói.
"Ta $#% $ $% $%. . . " Cơ Trường Không trợn mắt, nụ cười trên mặt cứng ngắt trên mặt, á khẩu ko đáp được, cái quái gì đây a!
Nha đầu giống tiểu la lỵ ngóc cái đầu nhỏ lên, bày ra bộ dáng muốn đánh thắng trận, có phần lộ ra vẻ đáng yêu.
"Được rồi, tiểu thí hài mau đi nhanh đi. Thúc thúc muốn đi tu luyện." Cơ Trường Không làm như không kiên nhẫn phất phất tay. Mặc kệ nha đầu kia đến từ chỗ nào thì nhìn bộ dáng này cũng ko muốn trêu chọc.
"Nha nha nha, cây lương quái dị biến thái. Gọi ta là tiểu thí hài sao, ta muốn giết ngươi..."
Chẳng ai có thể ngờ chỉ vì một câu 'tiểu thí hài' mà nha đầu này bỗng nhiên bạo phát. Nàng giương nanh múa vuốt, đôi tay giơ lên, một quyển trục màu vàng liền bị nữ hài xé nát, sau đó thì một cỗ uy áp cuồn cuộn ngút trời lập tức ập đến.
Oanh!
Hào quang mạnh mẽ bay thẳng lến chín tầng trời, khí tức đáng sợ như muốn xé rách trời đất.
Giờ khắc này, Cơ Trường Không cảm giác như bản thân tự chui vào miệng lửa sắp phun trào, cao tới mấy nghìn độ gần như muốn nướng cháy hắn rồi.
Bởi vì nơi đây gần Phủ Thành chủ nên tu giả ko có nhiều, nhưng một vài người tới lui cũng ko phải là ko có. Thế mà khi uy áp này phủ xuống, tất cả tu giả cũng ko thể chống đỡ được, đều đồng loạt gục xuống.
Ko ai có thể là ngoại lệ.
Cơ Trường Không đau khổ chống đỡ, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Cũng quá khoa trương đi! Tiểu nha đầu này chỉ vì một câu 'tiều thí hài' thôi mà đã triệu hoán cái dạng tồn tại gì đây, y ko nhịn được mà rung động.
Cót kéttt, rắc...
Cơ thể của hắn rung động. Thân thể Thiên Môn Đại viên mãn của hắn dưới uy áp này thật là tràn đầy nguy cơ, giống như ghe độc mộc trong biển rộng, tuỳ thời đềi có thể bị lật nghiêng.
Nhưng mà ngay khi hắn cảm giác bản thân khó có thể duy trì tiếp được nữa thì sáu khiếu huyệt trong cơ thể hắn bỗng chấn động. Trong chốc lát, hắn cảm giác mình như đi tới một vùng thời không khác, uy áp cuồn cuộn hoàn toàn biến mất, mà bản thân hắn thì đã trở thành một khách nhân đứng ở ngoài để quan sát.
"Tiểu nha đầu. Ngươi gọi Tam gia gia đến có chuyện gì? Có phải gặp nguy hiểm?" Hào quang trong quyển trục chậm rãi hội tụ, rồi sau đó hoá thành một thân ảnh già nua mơ hồ, ôn hoà hỏi tiểu nha đầu.
"Tam gia gia. Hắn khi dễ ta. Ngươi giúp ta đánh hắn được ko? Đương nhiên, chỉ cần giáo huấn thôi là được." Tiểu nha đầu lý lẽ ngay thẳng, hào khí cường hãn nói.
Lão giả. . .
Cơ Trường Không. . .
Vô số tu giả. . .
Cũng chỉ vì lý do này, một lý do nhàm chán, mà tiểu nha đầu liền sử dụng quyển trục. Chỉ cần có chút kiến thức thì mọi người đều có thể nhìn ra được, lão giả trong quyển trục ít nhất cũng là nhân vật Cự đầu đấy!
Không khách khí mà nói thì giá trị của quyển trục trong tay tiểu nha đầu vượt xa phôi thai Thiên binh được rèn luyện bởi 'kim trong lửa', hơn nữa, nó hoàn toàn vượt xa là đằng khác.
Bao nhiêu đại gia tộc, toàn bộ thân gia cộng lại cũng ko có được quyển trục đáng giá này. Bao nhiêu tu sĩ đẫm máu chém giết cũng ko có được thù lao là chỉ một lần nhìn thấy quyển trục này. Vậy mà tiểu nha đầu này lại ko chút do dự xé rách nó.
Phá sản a, đại phá sản a. Đây rốt cuộc là tiêu la lỵ nhà ai? Tại sao có thể phá sản đến loại trình độ này...
"Ha ha, không biết vị tiền bối nào hàng lâm Yêu Huyết thành ta? Liễu Phong lại không có từ xa tiếp đón, thật xin thứ tội." Cũng vào lúc này, từ phía Phủ Thành chủ truyền đến một tiếng cười to lớn, rồi sau đó vô số uy áp đột nhiên biến mất, như gió mát thổi qua mặt.
"Lão phu hữu lễ, tiểu nha đầu không hiểu chuyện, chớ trách, chớ trách." Thân ảnh hư ảo tang thương vô cùng nhưng tự có một loại khí độ. Rõ ràng là bồi tội nhưng lại ko cảm nhận được ý tứ ăn nói nhúng nhường từ ngữ khí của lão.
"Mà thôi, bên trong Yêu Huyết thành, không cho phép xuất thủ." Tiếng nói của người kia lại vang lên lần nữa nhưng rồi hoàn toàn biến mất.
"Tốt rồi tiểu nha đầu. Sau này nếu ko phải là chuyện nguy hiểm gì thì đừng có gọi Tam gia gia ra." Lão giả vốn là đang liếc nhìn Cơ Trường Không thì sau đó lại nói với tiểu nha đầu.
"A." Tiểu nha đầu chu cái miệng nhỏ nhắn, mặt mũi tràn đầy vẻ ko vui.
Hào quang biến mất, hư ảnh lão giả ảm đạm, nhưng trước một khắc lão biến mất thì giọng nói của lão lại vang lên bên tai Cơ Trường Không, "Tiểu tử, giúp ta trông coi tôn nữ của ta một chút. Nếu như xảy ra chuyện gì, chỉ tìm ngươi mà hỏi."
Cái này, cái này là chuyện gì đây? Cơ Trường Không hết chỗ để nói rồi.
Bản thân hắn ko hiểu thấu cái công việc gì đã được bày ra cho mình này, ko hiểu thấu bị ném cho cái gánh nặng, mà hắn lại vẫn ko thể cự tuyệt chuyện này. Mà cái chuyện này xảy ra trên người hắn chỉ tổ làm hắn đau đầu chứ ko phải có thêm phiền phức phiền gì!
Hiện tại, dù y không có biết nhiều kiến thức hơn nhưng từ lâu đã ko còn là cái dạng người nhà quê hoàn toàn ko biết gì cả. Uy áo từ trên người lão giả này tuyệt đối vượt xa Cự đầu, ko biết sao với tu vi của lão mà lại vừa ý một tiểu tử như mình chứ.
Hơn nữa, hắn tổng cảm giác ánh mắt lão giả nhìn hắn có chút bất đồng nhưng cụ thể bất đồng thế nào thì hắn lại ko thể nói rõ ràng được.
"Này, đại thúc, ngươi ko bị choáng váng sao!" Tiếng nói dễ thương đánh thức Cơ Trường Không đang rơi vào trầm tư. Hắn có chút đau đầu nhìn tiểu nha đầu trước mắt, gương mặt xám xịt. Chuyện này là chuyện gì đây? Tại sao mình lại xui xẻo như vậy chứ!
"Được rồi, tiểu nha đầu. Nhà ngươi ở nơi nào? Nhanh đi về đi!'' Hắn 'hữu khí vô lực' phất tay nói.
"Người nhà, rất xa. Hơn nữa, ta là trốn chạy đến đây đấy, ko cần trở về." Tiểu nha đầu nhíu cái mũi nhỏ xíu đáng iu, ko hài lòng nói.
"Vậy được rồi, ta đi trước, chào." Mặc dù Cơ Trường Không có chút ko đành lòng nhưng hắn vẫn ko do dự mà chuẩn bị tìm cơ hội để chạy đi. Còn chuyện theo lời tiền bố kia chiếu cố, thì tiểu nha đầu chỉ cần tuỳ tiện lấy ra bảo vật như vậy thì cuối cùng vẫn nên thôi đi, ko cần hắn giúp!
"Đại thúc. Tiểu Vũ ko nhà để về rồi, đi theo đại thúc ko tốt sao?" Nhưng bỗng nhiên, thần sắc tiểu nha đầu liền thay đổi, hai mắt đẫm lệ giàn giụa, bày ra bộ dạng người thấy liền tiếc thương.
"Ko được." Cơ Trường Không nghiêm mặc cự tuyệt.
"Đại thúc, thúc thúc, đại thúc tốt, đại thúc đáng yêu..."
"Ngừng ngừng ngừng, cho dù thế nào đi nữa thì cũng ko được, ko được là ko được." Cơ Trường Không cưỡng chế lòng tốt nảy sinh, bất đắc dĩ mặt lạnh nói.
"Ô ô, ô ô. . ."
Sau đó, tiểu la lỵ liền khóc, bộ dáng rất là bị tổn thương.
Khóc đi, khóc đi. Dù sao thì hắn cũng ko có làm việc trái với lương tâm. Ngay từ đầu, Cơ Trường Không còn ko để ý nhưng mà rất nhanh hắn liền đứng ngồi ko yên bởi vì tu giả xung quanh càng ngày càng chú ý đến nơi này. Từng người, từng người nhìn chằm chằm vào hắn, giống như muốn xé sống hắn ra. Nhìn đến độ da đầu hắn ngứa ngáy.
"xxx, lão tử nhịn ko được nữa rồi. cmn, ngươi có còn là đàn ông hay ko? Khuê nữ cũng đã khóc như vậy rồi mà ngươi còn thờ ơ được? Ngươi còn là người nữa ko?" Một người có chùm ria mép bỗng nhiên nhảy ra chỉ vào Cơ Trường Không, tức giận mắng hắn.
"Đúng đấy, còn có loại người này, quả thực là cặn bã..."
"Ai nói tiều cô nương này ko đáng yêu chứ. Điều này cũng quá tàn nhẫn rồi..."
"Mẹ kiếp, lão tử thực muốn xông tới đánh chết hắn. Khốn kiếp, quả thực không có nhân tính..."
. . .
"Này, đây là, đây là tình huống gì." Cơ Trường Không, bỗng nhiên bối rối.
"Các ngươi nói cho rõ ràng Đây không phải nữ nhi của ta. Ta biết nó cũng chỉ mới vài phút, các ngươi ko nên bị nàng làm cho ngốc..."
Chỉ tiếc, hắn đã ko có cơ hội giải thích rồi. Tình cảm quần chúng xúc động, giống như sau một khắc nữa phần đông tu giả sẽ đồng loạt xông lên bắt hắn xe thành từng mảnh nhỏ, dùng hành động này để dẹp phẩn nộ trong lòng.
Xoát!
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Cơ Trường Không ôm cổ tiểu nha đầu. Sau đó thân hình hắn lóe lên liền trốn vào trong Tụ Linh các. Lúc này mới có cơ hội lau mồ hôi lạnh!
Nhưng mà nhìn lại trang phục trên người nàng thì chỉ sợ dù là ai đi nữa cũng sẽ ko nghĩ đây là một tiểu cô nương nhu nhược.
Cả người mặc bộ khôi giáp như là hoả diễm đang bốc cháy, chói mắt người, hoa văn phong cách cổ xưa, đạo ngân kỳ dị. Còn có một con Phượng Hoàng như muốn phá ko mà ra, càng làm cho khôi giáp càng thêm uy thế hiếp người. Nhất là sát khí kinh khủng kia, càng cực kỳ khủng bố.
Khôi giáp này ẩn chứa uy năng khó có thể tượng tượng, cổ kính mà uy nghiêm, tản ra khí tức tang thương, cực kỳ bất phàm.
Rất rõ ràng, nha đầu này lai lịch bất phàm!
"Này, đại thúc. Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy là ko muốn mắt á..." Ko chờ Cơ Trường Không suy đoán ra lai lịch, một câu nói của thiếu nữ suýt nữa thổ huyết.
"Uy, đại thúc. Ta nhìn già lắm sao?" Cơ Trường Không lão đảo, bất đắc dĩ cười khổ ko thôi Nhưng nhìn bộ dạng của thiếu nữ, hắn ko khỏi hoài nghi mà sờ lên cằm, ân, rồi hắn phát hiện râu của mình ko có dài như vậy!
"Tiểu nha đầu. Đại nhân nhà ngươi không dạy qua lễ phép cho ngươi sao?" Cơ Trường Không khẽ cười nói.
"Cây lương quái dị, biến thái." Tiểu nha đầu ngạo kiều quét mắt nhìn hắn một cái, chán ghét nói.
"Ta $#% $ $% $%. . . " Cơ Trường Không trợn mắt, nụ cười trên mặt cứng ngắt trên mặt, á khẩu ko đáp được, cái quái gì đây a!
Nha đầu giống tiểu la lỵ ngóc cái đầu nhỏ lên, bày ra bộ dáng muốn đánh thắng trận, có phần lộ ra vẻ đáng yêu.
"Được rồi, tiểu thí hài mau đi nhanh đi. Thúc thúc muốn đi tu luyện." Cơ Trường Không làm như không kiên nhẫn phất phất tay. Mặc kệ nha đầu kia đến từ chỗ nào thì nhìn bộ dáng này cũng ko muốn trêu chọc.
"Nha nha nha, cây lương quái dị biến thái. Gọi ta là tiểu thí hài sao, ta muốn giết ngươi..."
Chẳng ai có thể ngờ chỉ vì một câu 'tiểu thí hài' mà nha đầu này bỗng nhiên bạo phát. Nàng giương nanh múa vuốt, đôi tay giơ lên, một quyển trục màu vàng liền bị nữ hài xé nát, sau đó thì một cỗ uy áp cuồn cuộn ngút trời lập tức ập đến.
Oanh!
Hào quang mạnh mẽ bay thẳng lến chín tầng trời, khí tức đáng sợ như muốn xé rách trời đất.
Giờ khắc này, Cơ Trường Không cảm giác như bản thân tự chui vào miệng lửa sắp phun trào, cao tới mấy nghìn độ gần như muốn nướng cháy hắn rồi.
Bởi vì nơi đây gần Phủ Thành chủ nên tu giả ko có nhiều, nhưng một vài người tới lui cũng ko phải là ko có. Thế mà khi uy áp này phủ xuống, tất cả tu giả cũng ko thể chống đỡ được, đều đồng loạt gục xuống.
Ko ai có thể là ngoại lệ.
Cơ Trường Không đau khổ chống đỡ, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Cũng quá khoa trương đi! Tiểu nha đầu này chỉ vì một câu 'tiều thí hài' thôi mà đã triệu hoán cái dạng tồn tại gì đây, y ko nhịn được mà rung động.
Cót kéttt, rắc...
Cơ thể của hắn rung động. Thân thể Thiên Môn Đại viên mãn của hắn dưới uy áp này thật là tràn đầy nguy cơ, giống như ghe độc mộc trong biển rộng, tuỳ thời đềi có thể bị lật nghiêng.
Nhưng mà ngay khi hắn cảm giác bản thân khó có thể duy trì tiếp được nữa thì sáu khiếu huyệt trong cơ thể hắn bỗng chấn động. Trong chốc lát, hắn cảm giác mình như đi tới một vùng thời không khác, uy áp cuồn cuộn hoàn toàn biến mất, mà bản thân hắn thì đã trở thành một khách nhân đứng ở ngoài để quan sát.
"Tiểu nha đầu. Ngươi gọi Tam gia gia đến có chuyện gì? Có phải gặp nguy hiểm?" Hào quang trong quyển trục chậm rãi hội tụ, rồi sau đó hoá thành một thân ảnh già nua mơ hồ, ôn hoà hỏi tiểu nha đầu.
"Tam gia gia. Hắn khi dễ ta. Ngươi giúp ta đánh hắn được ko? Đương nhiên, chỉ cần giáo huấn thôi là được." Tiểu nha đầu lý lẽ ngay thẳng, hào khí cường hãn nói.
Lão giả. . .
Cơ Trường Không. . .
Vô số tu giả. . .
Cũng chỉ vì lý do này, một lý do nhàm chán, mà tiểu nha đầu liền sử dụng quyển trục. Chỉ cần có chút kiến thức thì mọi người đều có thể nhìn ra được, lão giả trong quyển trục ít nhất cũng là nhân vật Cự đầu đấy!
Không khách khí mà nói thì giá trị của quyển trục trong tay tiểu nha đầu vượt xa phôi thai Thiên binh được rèn luyện bởi 'kim trong lửa', hơn nữa, nó hoàn toàn vượt xa là đằng khác.
Bao nhiêu đại gia tộc, toàn bộ thân gia cộng lại cũng ko có được quyển trục đáng giá này. Bao nhiêu tu sĩ đẫm máu chém giết cũng ko có được thù lao là chỉ một lần nhìn thấy quyển trục này. Vậy mà tiểu nha đầu này lại ko chút do dự xé rách nó.
Phá sản a, đại phá sản a. Đây rốt cuộc là tiêu la lỵ nhà ai? Tại sao có thể phá sản đến loại trình độ này...
"Ha ha, không biết vị tiền bối nào hàng lâm Yêu Huyết thành ta? Liễu Phong lại không có từ xa tiếp đón, thật xin thứ tội." Cũng vào lúc này, từ phía Phủ Thành chủ truyền đến một tiếng cười to lớn, rồi sau đó vô số uy áp đột nhiên biến mất, như gió mát thổi qua mặt.
"Lão phu hữu lễ, tiểu nha đầu không hiểu chuyện, chớ trách, chớ trách." Thân ảnh hư ảo tang thương vô cùng nhưng tự có một loại khí độ. Rõ ràng là bồi tội nhưng lại ko cảm nhận được ý tứ ăn nói nhúng nhường từ ngữ khí của lão.
"Mà thôi, bên trong Yêu Huyết thành, không cho phép xuất thủ." Tiếng nói của người kia lại vang lên lần nữa nhưng rồi hoàn toàn biến mất.
"Tốt rồi tiểu nha đầu. Sau này nếu ko phải là chuyện nguy hiểm gì thì đừng có gọi Tam gia gia ra." Lão giả vốn là đang liếc nhìn Cơ Trường Không thì sau đó lại nói với tiểu nha đầu.
"A." Tiểu nha đầu chu cái miệng nhỏ nhắn, mặt mũi tràn đầy vẻ ko vui.
Hào quang biến mất, hư ảnh lão giả ảm đạm, nhưng trước một khắc lão biến mất thì giọng nói của lão lại vang lên bên tai Cơ Trường Không, "Tiểu tử, giúp ta trông coi tôn nữ của ta một chút. Nếu như xảy ra chuyện gì, chỉ tìm ngươi mà hỏi."
Cái này, cái này là chuyện gì đây? Cơ Trường Không hết chỗ để nói rồi.
Bản thân hắn ko hiểu thấu cái công việc gì đã được bày ra cho mình này, ko hiểu thấu bị ném cho cái gánh nặng, mà hắn lại vẫn ko thể cự tuyệt chuyện này. Mà cái chuyện này xảy ra trên người hắn chỉ tổ làm hắn đau đầu chứ ko phải có thêm phiền phức phiền gì!
Hiện tại, dù y không có biết nhiều kiến thức hơn nhưng từ lâu đã ko còn là cái dạng người nhà quê hoàn toàn ko biết gì cả. Uy áo từ trên người lão giả này tuyệt đối vượt xa Cự đầu, ko biết sao với tu vi của lão mà lại vừa ý một tiểu tử như mình chứ.
Hơn nữa, hắn tổng cảm giác ánh mắt lão giả nhìn hắn có chút bất đồng nhưng cụ thể bất đồng thế nào thì hắn lại ko thể nói rõ ràng được.
"Này, đại thúc, ngươi ko bị choáng váng sao!" Tiếng nói dễ thương đánh thức Cơ Trường Không đang rơi vào trầm tư. Hắn có chút đau đầu nhìn tiểu nha đầu trước mắt, gương mặt xám xịt. Chuyện này là chuyện gì đây? Tại sao mình lại xui xẻo như vậy chứ!
"Được rồi, tiểu nha đầu. Nhà ngươi ở nơi nào? Nhanh đi về đi!'' Hắn 'hữu khí vô lực' phất tay nói.
"Người nhà, rất xa. Hơn nữa, ta là trốn chạy đến đây đấy, ko cần trở về." Tiểu nha đầu nhíu cái mũi nhỏ xíu đáng iu, ko hài lòng nói.
"Vậy được rồi, ta đi trước, chào." Mặc dù Cơ Trường Không có chút ko đành lòng nhưng hắn vẫn ko do dự mà chuẩn bị tìm cơ hội để chạy đi. Còn chuyện theo lời tiền bố kia chiếu cố, thì tiểu nha đầu chỉ cần tuỳ tiện lấy ra bảo vật như vậy thì cuối cùng vẫn nên thôi đi, ko cần hắn giúp!
"Đại thúc. Tiểu Vũ ko nhà để về rồi, đi theo đại thúc ko tốt sao?" Nhưng bỗng nhiên, thần sắc tiểu nha đầu liền thay đổi, hai mắt đẫm lệ giàn giụa, bày ra bộ dạng người thấy liền tiếc thương.
"Ko được." Cơ Trường Không nghiêm mặc cự tuyệt.
"Đại thúc, thúc thúc, đại thúc tốt, đại thúc đáng yêu..."
"Ngừng ngừng ngừng, cho dù thế nào đi nữa thì cũng ko được, ko được là ko được." Cơ Trường Không cưỡng chế lòng tốt nảy sinh, bất đắc dĩ mặt lạnh nói.
"Ô ô, ô ô. . ."
Sau đó, tiểu la lỵ liền khóc, bộ dáng rất là bị tổn thương.
Khóc đi, khóc đi. Dù sao thì hắn cũng ko có làm việc trái với lương tâm. Ngay từ đầu, Cơ Trường Không còn ko để ý nhưng mà rất nhanh hắn liền đứng ngồi ko yên bởi vì tu giả xung quanh càng ngày càng chú ý đến nơi này. Từng người, từng người nhìn chằm chằm vào hắn, giống như muốn xé sống hắn ra. Nhìn đến độ da đầu hắn ngứa ngáy.
"xxx, lão tử nhịn ko được nữa rồi. cmn, ngươi có còn là đàn ông hay ko? Khuê nữ cũng đã khóc như vậy rồi mà ngươi còn thờ ơ được? Ngươi còn là người nữa ko?" Một người có chùm ria mép bỗng nhiên nhảy ra chỉ vào Cơ Trường Không, tức giận mắng hắn.
"Đúng đấy, còn có loại người này, quả thực là cặn bã..."
"Ai nói tiều cô nương này ko đáng yêu chứ. Điều này cũng quá tàn nhẫn rồi..."
"Mẹ kiếp, lão tử thực muốn xông tới đánh chết hắn. Khốn kiếp, quả thực không có nhân tính..."
. . .
"Này, đây là, đây là tình huống gì." Cơ Trường Không, bỗng nhiên bối rối.
"Các ngươi nói cho rõ ràng Đây không phải nữ nhi của ta. Ta biết nó cũng chỉ mới vài phút, các ngươi ko nên bị nàng làm cho ngốc..."
Chỉ tiếc, hắn đã ko có cơ hội giải thích rồi. Tình cảm quần chúng xúc động, giống như sau một khắc nữa phần đông tu giả sẽ đồng loạt xông lên bắt hắn xe thành từng mảnh nhỏ, dùng hành động này để dẹp phẩn nộ trong lòng.
Xoát!
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Cơ Trường Không ôm cổ tiểu nha đầu. Sau đó thân hình hắn lóe lên liền trốn vào trong Tụ Linh các. Lúc này mới có cơ hội lau mồ hôi lạnh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook