Tinh Vân Đồ Lục Truyện
-
Chương 2: Săn bắn
Cơ Trường Không giật mình tỉnh giấc bởi một mùi tanh hôi.
Hắn nhảy dựng lên, đề phòng nhìn quanh bốn phía, song hắn nhanh chóng phát hiện mùi tanh hôi này tỏa ra từ cơ thể hắn. Hắn cảm thấy toàn thân dường như bị giam cầm bởi một tầng sắt, hắn không những bị trói buộc, khó cử động chân tay, mà mùi tanh hôi nồng đậm kia khiến người khác phải buồn nôn cũng từ người hắn truyền ra, theo gió bay đi thật xa.
Mùi tanh tưởi này vô cùng nồng đậm, thậm chí ngay cả mùi máu tươi cũng bị át đi.
Ô...ô...n...g!
Hắn dùng sức rung rung cơ bắp, từng khối dầu mỡ cùng những tạp chất vụn to dày (từng khối tạp chất bóng loáng to) chừng nửa ngón tay ào ào rơi xuống, nhanh chóng tạo thành một đống cặn bã trên mặt đất.
"Cái này, sao có thể..." Cơ Trường Không nhìn cánh tay của mình, không nén được kinh hoảng mà kêu thành tiếng.
Thương thế chí mạng trước kia trên người hắn toàn bộ đều biến mất, hơn nữa làn da còn trở nên trắng nõn nhẵn nhụi đến nỗi có thể khiến cho bất kì nữ tử nào cũng phải ganh ghét.
Ầm!
Hắn dùng lực đánh ra một chưởng, một chuỗi khí âm nổ ra liên tiếp truyền đến, khối đá lớn trước mặt cách hắn khoảng bốn năm bước cứ thế bị lực từ xa đánh nát .
Không thể nào!
Lượng lượng một chưởng này chí ít phải ở giai đoạn cuối của Luyện Thể mới đánh ra được. Thực lực của mình lúc trước chỉ mới ở giai đoạn đầu của Luyện Thể, tại sao lại có thể đánh ra một chưởng mạnh mẽ như vậy?
Cơ Trường Không nhanh chóng kiểm tra thân thể một lượt, đến lúc nhìn rõ tình trạng cơ thể, hắn không khỏi kinh ngạc thở dốc, thân thể hắn lại trở thành Tiên Thiên*, tinh khiết như một thai nhi. Muốn được như vậy thì phải trải qua tẩy mao phạt tủy** mới được, đây là điều mà vô số cường giả Chân Long tiểu thế giới luôn khao khát mà không đạt được.
*Tiên thiên: một loại thân thể của Tiên.
**Tẩy mao phạt tủy: thay da đổi tuỷ (tuỷ sinh ra máu), ý nói nói thay đổi toàn bộ cơ thể về chất.
Lẽ nào toàn bộ sự việc diễn ra hôm qua thật sự không phải là mộng?
Cơ Trương Không ngỡ ngàng. Đêm qua hắn mơ thấy mình có được một bản đồ tinh vực nhỏ và được tẩy mao phạt tủy, hắn cứ tưởng tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi.
Cơ Trường Không suy tư nhìn tay trái. Hắn cảm giác được một luồng khí tức kì dị không rõ nguồn gốc đang lan tràn trong cơ thể, không ngừng cải tạo da thịt của hắn. Cái bản đồ tinh vực kia thật không biết rốt cuộc là vật gì, tại sao lại thần kỳ như vậy, đây chẳng nhẽ là đại vận mà các trưởng bối luôn miệng nói đến?
Có điều bây giờ không phải là lúc suy nghĩ việc này.
Giờ đây, Chân Long thần thành đã biến thành đống hoang tàn, đầy những vết máu khô khốc. Dưới ánh chiều tà, thần thành nguy nga lộng lẫy trước kia giờ đã không còn, thay vào đó là một mảnh hoang tàn đầy rẫy nội tạng và tứ chi bị đứt lìa vung vãi khắp nơi.
Cơ Trường Không trầm mặc, lặng yên nhìn cảnh đổ nát thê lương, vô số thây khô trước mắt.
Lúc trước hắn không có hảo cảm gì đối với những người này, thậm chí còn phát sinh xung đột với rất nhiều người trong số đó. Cũng như người cuối cùng đã ngã xuống trên tay cường giả trong chận chiến vừa rồi, bản thân hắn cũng đã từng đến nhà bái sư học đạo nhưng thiếu chút nữa bị người đó đánh chết.
Nói không hận ư? Đó là điều không có khả năng, nhưng bây giờ...
Cơ Trường Không yên lặng đi đến bên cạnh thi thể gần nhất, thu gom thi thể giữa đống đổ nát. Thi thể những người này không nên bị vứt nơi đồng không mông quạnh.
Đa số thi thể đã không thể nhận dạng được nữa, chỉ còn lại thịt khô, xương vỡ và thịt nát. Chỉ có một số rất ít thi thể có thể giữ được nguyên vẹn. Ngoài ra bởi vì toàn bộ máu đã bị rút hết, những thi thế này chẳng khác nào những xác ướp đã khô, cứng rắn khủng khiếp.
Cơ Trường Không từng chút từng chút một đem các thi thể tập hợp lại một chỗ.
Hắn thu gom những thi thể kia rồi chôn cùng một chỗ, nhiều cái không thể nhìn ra được đâu là mặt mũi, đâu là thân thể.
Một thi thể, hai thi thể, ba thi thể... Rất nhiều!
Hắn chôn cất những cái thi thể lẫn lộn bùng đất, nhưng mà thi thể ở Chân Long thần thành vô cùng nhiều, ước tính cũng phải đến mười vạn. Cơ Trường Không đã hao phí mất nửa ngày song số thi thể đã chôn cất ngay cả một phần trăm cũng chưa tới.
Ầm... ầm... ầm
Gần tới giữa trưa, âm thanh khác thường từ trong hư không đột nhiên truyền tới, lại một thế lực khác đổ bộ xuống.
Cơ Trường Không không biết chỗ nào có thể trốn được, hắn chỉ có thể dốc hết sức làm khí huyết lưu thông chậm lại, rồi sau đó vội trốn ở phía trong tường thành.
Một chiếc tàu chiến to khoảng trăm trượng với khí thế bổ gió cắt sóng, phá toái hư không mà đến. Bên này gió lạnh cuồn cuộn, tình cảnh bi thảm, mùi chết chóc tràn ngập, còn bên kia, cách khoảng ba trượng, một chiếc cờ lớn màu sắc đen kịt như âm hồn cắm trên tàu chiến, đang bay phấp phới trong gió. Cảnh tượng đối lập này làm người ta không tránh khỏi nảy sinh ra loại cảm giác âm trầm quỷ dị.
"Chẳng lẽ những tên chết tiệt kia tới bây giờ còn không hiểu lãng phí là một việc đáng hổ thẹn hay sao? Thi thể hoàn chỉnh thì không có, chỉ toàn giữ lại những thứ tay đứt chân cụt." Thanh âm phàn nàn của một tên trẻ tuổi từ bên trong tàu chiến truyền ra.
"Được rồi, những thi thể còn sót lại ở nơi Chân Long vẫn lạc này đối với phái của chúng ta đều là bảo vật cả. Tranh thủ thời gian ra tay đi, đỡ phải vướng vào phiền toái, nhiều thi thể như vậy ắt hẳn có thể tạo ra không ít Thi Vương." Một giọng già nua ôn hòa khác cười nói.
"Ài, Luyện Thi tông chúng ta khi nào mới có thể thật sự thống nhất thế giới, tạo ra thế giới riêng của chúng ta đây." Tên trẻ tuổi kia thở dài.
"Gấp gáp cái gì, đợi nhóm thi thể này được đưa vào vùng đất nuôi dưỡng tử thi thì sau mấy trăm năm, phái Luyện Thi chúng ta sẽ chân chính áp chế mấy cái thế lực kia, thống nhất toàn bộ thế giới." Lão già an ủi y đồng thời tựa như cũng an ủi chính mình.
"Nếu được vậy thì tốt." Tên trẻ tuổi không vướng mắc nữa.
Phái Luyện Thi, vùng đất chôn cất thi thể. Cơ Trường Không cau mày, nỗ lực xâu chuỗi những thông tin này với nhau.
Rõ ràng là có một phái có tên là Luyện Thi, dùng thủ đoạn tu luyện thi thể để phục vụ cho mục đích của chúng, như vậy ắt hẳn thế giới Chân Long có một vài nơi chôn cất tử thi, còn lại là vùng đất của những môn phái bồi dưỡng thi thể.
Gần như trong nháy mắt, hắn đã có thể nắm rõ mối quan hệ trong đó, khí lạnh trong lòng dâng lên tầng tầng lớp lớp giày vò hắn, làm hắn gần như mất đi lý trí.
...
Tàu chiến như hóa thành một lỗ đen, vô số thi thể bị hút lên liên tục, hễ là thi thể còn nguyên vẹn đều không để sót.
Trăm chiếc tàu chiến lớn nhỏ giống như động không đáy ung dung nuốt hết tất cả thi thể, khi hơn một vạn thi thể bị nuốt hết toàn bộ, Cơ Trường Không mắt nhìn trừng trừng như muốn nứt ra.
Bọn chúng phá hủy nhà của ta, giết bằng hữu của ta...
Bọn chúng bắt người thân của ta, biến người khác thành thứ hàng hóa nơi cửa miệng để cướp đoạt...
Bọn chúng thậm chí ngay cả thi thể cũng không chịu buông tha, dù đã chết nhưng bọn họ cũng muốn được tôn trọng...
Thù này thề không đội trời chung!
"Ồ, còn có người sống này." Tại thời điểm cổ phẫn nộ đang dâng lên đầu, nỗi phẫn hận trong lòng dâng trào, khó có thể áp chế, thanh âm kinh ngạc của lão giả bỗng chốc truyền đến như một chậu nước lạnh dội lên đầu hắn.
Không ổn, đây chính là suy nghĩ đầu tiên lướt qua đầu hắn. Nếu bị phát hiện chỉ có con đường chết!
Hắn chồm người dậy không chút do dự, bắt đầu chạy thục mạng, một chút đứt quãng cũng không có.
"Chỉ là con kiến hôi nhỏ bé mà cũng muốn chạy. Hà, đúng lúc lão phu cũng đang cần một Âm Nô hoàn hảo." Lão giả cười lạnh, một bàn tay lớn chừng một cối xay nhỏ thò ra vài trăm mét chụp lấy Cơ Trường Không.
Trong giây lát, cái tay cỡ lớn đã vượt qua hư không, phủ xuống đỉnh đầu hắn, một cổ áp lực làm cho hắn sợ hãi và không cam lòng tức khắc lan tràn trong cơ thể, dường như bao trùm rồi chiếm lấy trái tim hắn, tiếp đó muốn bóp nó nổ tung thành từng mảnh.
"Đợi một chút." Mắt nhìn thấy Cơ Trường Không sắp rơi vào tay lão giả, người trẻ tuổi bỗng nhiên mở miệng.
"Vâng? Thiếu tông chủ muốn đích thân ra tay sao?" Lão giữ cái tay to lớn bất động trên đỉnh đầu Cơ Trường Không cười nói.
"Đúng vậy, chuyến hành trình này quá nhàm chán, tìm kiến hôi rồi xua đuổi nó cũng là một thú tiêu khiển tốt." Người trẻ tuổi kia cười cười nói.
"Cũng đúng, Thiếu tông chủ gần như chỉ còn nửa bước chân nữa liền có thể mở ra cảnh giới mới, đối phó với một dân bản địa cấp thấp như vậy không hề khó chút nào, dùng để vui đùa một chút cũng tốt. Nhưng mà nếu may mắn, hành động lần này không biết chừng lại có thể vào được cảnh giới thứ nhất.
"Đa tạ trưởng lão." Người trẻ tuổi nhảy ra, tạo ra một loại pháp lực đem Cơ Trường Không bay đến trước người.
"Con kiến hôi kia, ta cho ngươi thời gian nửa nén hương để chạy trốn, nếu như thoát được, bổn tọa tạm tha cho ngươi một mạng, được rồi, hiện tại bắt đầu." Nam cường nhân kia cao cao tại thượng nhìn Cơ Trường Không một cách miệt thị. Hai mắt hắn hẹp dài, sắc mặt tái nhợt, nhất là khi nhìn đến đôi môi cay nghiệt kia khó có thể nảy sinh ra một chút cảm tình nào.
Ngữ khí cùng hành vi như vậy làm Cơ Trường Không nghĩ tới cuộc săn bắn của giới quý tộc, thả ra con mồi mình đã bắt nhốt, nhìn bọn chúng điên cuồng chạy trốn khỏi cái chết, sau đó những quý tộc kia lại chậm rãi khoan thai đuổi giết, nghe nói khi làm như vậy sẽ sinh ra một loại khoái cảm mới lạ.
Cơ Trường Không trong lòng rét run, rồi hận ý lần nữa bộc phát, trở thành con mồi ư, tốt tốt, hãy giương mắt mà xem ai mới thật sự là con mồi, cho dù hắn chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!!
"Á à, con kiến hôi kia, đừng dùng cái loại ánh mắt này mà nhìn ta chứ. Ngươi xem xem, thời gian cho ngươi không còn nhiều lắm đâu." Thiếu tông chủ chấp tay nhìn lên trời, lười phải để ý đến hắn.
Cơ Trường Không bắt đầu tăng tốc, tốc độ cực nhanh, hắn triển khai thể lực trên cơ thể mình đến cực hạn.
"Chạy sao... được, chạy mau lên nữa đi, như vậy mới tốt đó." Thiếu tông chủ phấn khích nhìn bóng lưng của Cơ Trường Không, khóe miệng kéo ra thành một nụ cười khát máu.
Bên tai là tiếng gió đang gào thét, Cơ Trường Không chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước, không mảy mảy dừng lại dù chỉ một chút, mỗi một bước là ranh giới sinh tử, thời gian nửa nén hương thật sự quá ngắn.
"Đã hết giờ rồi, bổn tọa tới đây." Thanh âm trêu tức tại khoảng khắc cuối cùng truyền đến.
Tuy nhiên Cơ Trường Không vẫn tỉnh táo như trước, ở phía mà chủ nhân của thanh âm trêu tức kia không thể nhìn thấy, tay hắn hơi động, ánh mắt lóe lên tia hận ý tột cùng.
Hắn nhảy dựng lên, đề phòng nhìn quanh bốn phía, song hắn nhanh chóng phát hiện mùi tanh hôi này tỏa ra từ cơ thể hắn. Hắn cảm thấy toàn thân dường như bị giam cầm bởi một tầng sắt, hắn không những bị trói buộc, khó cử động chân tay, mà mùi tanh hôi nồng đậm kia khiến người khác phải buồn nôn cũng từ người hắn truyền ra, theo gió bay đi thật xa.
Mùi tanh tưởi này vô cùng nồng đậm, thậm chí ngay cả mùi máu tươi cũng bị át đi.
Ô...ô...n...g!
Hắn dùng sức rung rung cơ bắp, từng khối dầu mỡ cùng những tạp chất vụn to dày (từng khối tạp chất bóng loáng to) chừng nửa ngón tay ào ào rơi xuống, nhanh chóng tạo thành một đống cặn bã trên mặt đất.
"Cái này, sao có thể..." Cơ Trường Không nhìn cánh tay của mình, không nén được kinh hoảng mà kêu thành tiếng.
Thương thế chí mạng trước kia trên người hắn toàn bộ đều biến mất, hơn nữa làn da còn trở nên trắng nõn nhẵn nhụi đến nỗi có thể khiến cho bất kì nữ tử nào cũng phải ganh ghét.
Ầm!
Hắn dùng lực đánh ra một chưởng, một chuỗi khí âm nổ ra liên tiếp truyền đến, khối đá lớn trước mặt cách hắn khoảng bốn năm bước cứ thế bị lực từ xa đánh nát .
Không thể nào!
Lượng lượng một chưởng này chí ít phải ở giai đoạn cuối của Luyện Thể mới đánh ra được. Thực lực của mình lúc trước chỉ mới ở giai đoạn đầu của Luyện Thể, tại sao lại có thể đánh ra một chưởng mạnh mẽ như vậy?
Cơ Trường Không nhanh chóng kiểm tra thân thể một lượt, đến lúc nhìn rõ tình trạng cơ thể, hắn không khỏi kinh ngạc thở dốc, thân thể hắn lại trở thành Tiên Thiên*, tinh khiết như một thai nhi. Muốn được như vậy thì phải trải qua tẩy mao phạt tủy** mới được, đây là điều mà vô số cường giả Chân Long tiểu thế giới luôn khao khát mà không đạt được.
*Tiên thiên: một loại thân thể của Tiên.
**Tẩy mao phạt tủy: thay da đổi tuỷ (tuỷ sinh ra máu), ý nói nói thay đổi toàn bộ cơ thể về chất.
Lẽ nào toàn bộ sự việc diễn ra hôm qua thật sự không phải là mộng?
Cơ Trương Không ngỡ ngàng. Đêm qua hắn mơ thấy mình có được một bản đồ tinh vực nhỏ và được tẩy mao phạt tủy, hắn cứ tưởng tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi.
Cơ Trường Không suy tư nhìn tay trái. Hắn cảm giác được một luồng khí tức kì dị không rõ nguồn gốc đang lan tràn trong cơ thể, không ngừng cải tạo da thịt của hắn. Cái bản đồ tinh vực kia thật không biết rốt cuộc là vật gì, tại sao lại thần kỳ như vậy, đây chẳng nhẽ là đại vận mà các trưởng bối luôn miệng nói đến?
Có điều bây giờ không phải là lúc suy nghĩ việc này.
Giờ đây, Chân Long thần thành đã biến thành đống hoang tàn, đầy những vết máu khô khốc. Dưới ánh chiều tà, thần thành nguy nga lộng lẫy trước kia giờ đã không còn, thay vào đó là một mảnh hoang tàn đầy rẫy nội tạng và tứ chi bị đứt lìa vung vãi khắp nơi.
Cơ Trường Không trầm mặc, lặng yên nhìn cảnh đổ nát thê lương, vô số thây khô trước mắt.
Lúc trước hắn không có hảo cảm gì đối với những người này, thậm chí còn phát sinh xung đột với rất nhiều người trong số đó. Cũng như người cuối cùng đã ngã xuống trên tay cường giả trong chận chiến vừa rồi, bản thân hắn cũng đã từng đến nhà bái sư học đạo nhưng thiếu chút nữa bị người đó đánh chết.
Nói không hận ư? Đó là điều không có khả năng, nhưng bây giờ...
Cơ Trường Không yên lặng đi đến bên cạnh thi thể gần nhất, thu gom thi thể giữa đống đổ nát. Thi thể những người này không nên bị vứt nơi đồng không mông quạnh.
Đa số thi thể đã không thể nhận dạng được nữa, chỉ còn lại thịt khô, xương vỡ và thịt nát. Chỉ có một số rất ít thi thể có thể giữ được nguyên vẹn. Ngoài ra bởi vì toàn bộ máu đã bị rút hết, những thi thế này chẳng khác nào những xác ướp đã khô, cứng rắn khủng khiếp.
Cơ Trường Không từng chút từng chút một đem các thi thể tập hợp lại một chỗ.
Hắn thu gom những thi thể kia rồi chôn cùng một chỗ, nhiều cái không thể nhìn ra được đâu là mặt mũi, đâu là thân thể.
Một thi thể, hai thi thể, ba thi thể... Rất nhiều!
Hắn chôn cất những cái thi thể lẫn lộn bùng đất, nhưng mà thi thể ở Chân Long thần thành vô cùng nhiều, ước tính cũng phải đến mười vạn. Cơ Trường Không đã hao phí mất nửa ngày song số thi thể đã chôn cất ngay cả một phần trăm cũng chưa tới.
Ầm... ầm... ầm
Gần tới giữa trưa, âm thanh khác thường từ trong hư không đột nhiên truyền tới, lại một thế lực khác đổ bộ xuống.
Cơ Trường Không không biết chỗ nào có thể trốn được, hắn chỉ có thể dốc hết sức làm khí huyết lưu thông chậm lại, rồi sau đó vội trốn ở phía trong tường thành.
Một chiếc tàu chiến to khoảng trăm trượng với khí thế bổ gió cắt sóng, phá toái hư không mà đến. Bên này gió lạnh cuồn cuộn, tình cảnh bi thảm, mùi chết chóc tràn ngập, còn bên kia, cách khoảng ba trượng, một chiếc cờ lớn màu sắc đen kịt như âm hồn cắm trên tàu chiến, đang bay phấp phới trong gió. Cảnh tượng đối lập này làm người ta không tránh khỏi nảy sinh ra loại cảm giác âm trầm quỷ dị.
"Chẳng lẽ những tên chết tiệt kia tới bây giờ còn không hiểu lãng phí là một việc đáng hổ thẹn hay sao? Thi thể hoàn chỉnh thì không có, chỉ toàn giữ lại những thứ tay đứt chân cụt." Thanh âm phàn nàn của một tên trẻ tuổi từ bên trong tàu chiến truyền ra.
"Được rồi, những thi thể còn sót lại ở nơi Chân Long vẫn lạc này đối với phái của chúng ta đều là bảo vật cả. Tranh thủ thời gian ra tay đi, đỡ phải vướng vào phiền toái, nhiều thi thể như vậy ắt hẳn có thể tạo ra không ít Thi Vương." Một giọng già nua ôn hòa khác cười nói.
"Ài, Luyện Thi tông chúng ta khi nào mới có thể thật sự thống nhất thế giới, tạo ra thế giới riêng của chúng ta đây." Tên trẻ tuổi kia thở dài.
"Gấp gáp cái gì, đợi nhóm thi thể này được đưa vào vùng đất nuôi dưỡng tử thi thì sau mấy trăm năm, phái Luyện Thi chúng ta sẽ chân chính áp chế mấy cái thế lực kia, thống nhất toàn bộ thế giới." Lão già an ủi y đồng thời tựa như cũng an ủi chính mình.
"Nếu được vậy thì tốt." Tên trẻ tuổi không vướng mắc nữa.
Phái Luyện Thi, vùng đất chôn cất thi thể. Cơ Trường Không cau mày, nỗ lực xâu chuỗi những thông tin này với nhau.
Rõ ràng là có một phái có tên là Luyện Thi, dùng thủ đoạn tu luyện thi thể để phục vụ cho mục đích của chúng, như vậy ắt hẳn thế giới Chân Long có một vài nơi chôn cất tử thi, còn lại là vùng đất của những môn phái bồi dưỡng thi thể.
Gần như trong nháy mắt, hắn đã có thể nắm rõ mối quan hệ trong đó, khí lạnh trong lòng dâng lên tầng tầng lớp lớp giày vò hắn, làm hắn gần như mất đi lý trí.
...
Tàu chiến như hóa thành một lỗ đen, vô số thi thể bị hút lên liên tục, hễ là thi thể còn nguyên vẹn đều không để sót.
Trăm chiếc tàu chiến lớn nhỏ giống như động không đáy ung dung nuốt hết tất cả thi thể, khi hơn một vạn thi thể bị nuốt hết toàn bộ, Cơ Trường Không mắt nhìn trừng trừng như muốn nứt ra.
Bọn chúng phá hủy nhà của ta, giết bằng hữu của ta...
Bọn chúng bắt người thân của ta, biến người khác thành thứ hàng hóa nơi cửa miệng để cướp đoạt...
Bọn chúng thậm chí ngay cả thi thể cũng không chịu buông tha, dù đã chết nhưng bọn họ cũng muốn được tôn trọng...
Thù này thề không đội trời chung!
"Ồ, còn có người sống này." Tại thời điểm cổ phẫn nộ đang dâng lên đầu, nỗi phẫn hận trong lòng dâng trào, khó có thể áp chế, thanh âm kinh ngạc của lão giả bỗng chốc truyền đến như một chậu nước lạnh dội lên đầu hắn.
Không ổn, đây chính là suy nghĩ đầu tiên lướt qua đầu hắn. Nếu bị phát hiện chỉ có con đường chết!
Hắn chồm người dậy không chút do dự, bắt đầu chạy thục mạng, một chút đứt quãng cũng không có.
"Chỉ là con kiến hôi nhỏ bé mà cũng muốn chạy. Hà, đúng lúc lão phu cũng đang cần một Âm Nô hoàn hảo." Lão giả cười lạnh, một bàn tay lớn chừng một cối xay nhỏ thò ra vài trăm mét chụp lấy Cơ Trường Không.
Trong giây lát, cái tay cỡ lớn đã vượt qua hư không, phủ xuống đỉnh đầu hắn, một cổ áp lực làm cho hắn sợ hãi và không cam lòng tức khắc lan tràn trong cơ thể, dường như bao trùm rồi chiếm lấy trái tim hắn, tiếp đó muốn bóp nó nổ tung thành từng mảnh.
"Đợi một chút." Mắt nhìn thấy Cơ Trường Không sắp rơi vào tay lão giả, người trẻ tuổi bỗng nhiên mở miệng.
"Vâng? Thiếu tông chủ muốn đích thân ra tay sao?" Lão giữ cái tay to lớn bất động trên đỉnh đầu Cơ Trường Không cười nói.
"Đúng vậy, chuyến hành trình này quá nhàm chán, tìm kiến hôi rồi xua đuổi nó cũng là một thú tiêu khiển tốt." Người trẻ tuổi kia cười cười nói.
"Cũng đúng, Thiếu tông chủ gần như chỉ còn nửa bước chân nữa liền có thể mở ra cảnh giới mới, đối phó với một dân bản địa cấp thấp như vậy không hề khó chút nào, dùng để vui đùa một chút cũng tốt. Nhưng mà nếu may mắn, hành động lần này không biết chừng lại có thể vào được cảnh giới thứ nhất.
"Đa tạ trưởng lão." Người trẻ tuổi nhảy ra, tạo ra một loại pháp lực đem Cơ Trường Không bay đến trước người.
"Con kiến hôi kia, ta cho ngươi thời gian nửa nén hương để chạy trốn, nếu như thoát được, bổn tọa tạm tha cho ngươi một mạng, được rồi, hiện tại bắt đầu." Nam cường nhân kia cao cao tại thượng nhìn Cơ Trường Không một cách miệt thị. Hai mắt hắn hẹp dài, sắc mặt tái nhợt, nhất là khi nhìn đến đôi môi cay nghiệt kia khó có thể nảy sinh ra một chút cảm tình nào.
Ngữ khí cùng hành vi như vậy làm Cơ Trường Không nghĩ tới cuộc săn bắn của giới quý tộc, thả ra con mồi mình đã bắt nhốt, nhìn bọn chúng điên cuồng chạy trốn khỏi cái chết, sau đó những quý tộc kia lại chậm rãi khoan thai đuổi giết, nghe nói khi làm như vậy sẽ sinh ra một loại khoái cảm mới lạ.
Cơ Trường Không trong lòng rét run, rồi hận ý lần nữa bộc phát, trở thành con mồi ư, tốt tốt, hãy giương mắt mà xem ai mới thật sự là con mồi, cho dù hắn chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!!
"Á à, con kiến hôi kia, đừng dùng cái loại ánh mắt này mà nhìn ta chứ. Ngươi xem xem, thời gian cho ngươi không còn nhiều lắm đâu." Thiếu tông chủ chấp tay nhìn lên trời, lười phải để ý đến hắn.
Cơ Trường Không bắt đầu tăng tốc, tốc độ cực nhanh, hắn triển khai thể lực trên cơ thể mình đến cực hạn.
"Chạy sao... được, chạy mau lên nữa đi, như vậy mới tốt đó." Thiếu tông chủ phấn khích nhìn bóng lưng của Cơ Trường Không, khóe miệng kéo ra thành một nụ cười khát máu.
Bên tai là tiếng gió đang gào thét, Cơ Trường Không chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước, không mảy mảy dừng lại dù chỉ một chút, mỗi một bước là ranh giới sinh tử, thời gian nửa nén hương thật sự quá ngắn.
"Đã hết giờ rồi, bổn tọa tới đây." Thanh âm trêu tức tại khoảng khắc cuối cùng truyền đến.
Tuy nhiên Cơ Trường Không vẫn tỉnh táo như trước, ở phía mà chủ nhân của thanh âm trêu tức kia không thể nhìn thấy, tay hắn hơi động, ánh mắt lóe lên tia hận ý tột cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook