Tinh Vân Đồ Lục Truyện
-
Chương 1: Đồ sát
...
Bên trong trung ương tiểu thế giới Chân Long, hơn mười vạn cường giả tập trung tại Chân Long thần thành.
Trước kia, bọn họ là lão tổ của một phương, đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh, tự nhận là thần, không ai dám không nghe theo.
Nhưng ngày hôm nay, những nhân vật đã từng uy phong lẫm liệt lại run sợ dưới ánh trời chiều, ngay cả binh khí đều cầm không ổn.
Toàn bộ Chân Long thần thành rộng khoảng trăm dặm. Truyền thuyết lưu lại rằng, trước kia thực sự có một Chân Long không biết vì nguyên nhân gì đã vẫn lạc nơi đây, rồi sau đó, trái tim của nó đã biến thành một nơi con người có thể sinh sống. Ngày nay người ta gọi nơi này là Thánh Địa. Thánh Địa là nơi quan trọng nhất của cả tiểu thế giới Chân Long, được lực lượng của Chân Long bảo hộ, là địa phương an toàn nhất.
Hôm nay, mười vạn cường giả cùng tập trung tại đây chính là tất cả cường giả mà thế giới này có thể tập hợp được.
Những cường giả có thể nhẹ nhàng dời sông lấp biển, phất tay liền có thể sơn băng địa liệt, còn có cái gì có thể làm cho họ động dung và khẩn trương như vậy?
Tùng, tùng tùng, tùng tùng tùng tùng tùng....
Từ nơi xa truyền đến từng tiếng trống trận, càng ngày càng dồn dập. Tiếng trống như tiếng sấm đập vào ngực mỗi cường giả nơi đây.
"Giết, giết, giết. . ."
Những tiếng hét kinh thiên động địa đồng thời vang lên, phá tan cả mây đen trên bầu trời.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, vô số kim quang cùng nhau phóng lên không trung. Bầu trời Chân Long thần thành giờ đây được bao phủ bởi vô số đạo ánh sáng kim sắc, tất cả bốn phương tám hướng tổng cộng có hơn tám nghìn chiến binh kim giáp.
Bọn họ mặc khôi giáp màu vàng, tay mang trường thương cũng màu vàng, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề. Chiến kỳ phía trước đội ngũ của họ như hoà cùng một nhịp thở với họ, mãnh mẽ tung bay phấp phới trong gió.
"HEAA..." Mấy ngàn người cùng nâng trường thương lên.
Chiến ý bùng nổ, áp lực như bão tố tràn tới. Không khí nơi đây bỗng trở nên nặng nề, ngột ngạt hơn. Tám nghìn trường thương ùn ùn phong lên cao.
Phốc, phốc, phốc. . .
Pháp lực tung hoành, ánh sáng màu vàng không ngừng bay loạn trong không trung, tiếng la hét, tiếng lưỡi dao sắc bén chém vào cơ thể không ngừng vang lên. Chỉ qua một hồi công kích của chiến sĩ kim giáp đã làm cho hơn một vạn cường giả nơi đây ngã xuống mãi ko đứng dậy nữa.
Những cường giả này, ngày thường có thể tung hoành ngang dọc trong thế giới này mà ít cố kỵ điều gì, nay lại như một cọng cỏ khô yếu ớt, không chịu nổi một kích.
"Giết! Mở ra cho tộc ta một đường sinh cơ."
"Tiến lên! Vì thái bình, giết sạch bọn họ..."
"Mọi người cùng nhau xông lên. Ta không tin bọn họ có thể diệt được cả một thế giới, Chân long sẽ bảo hộ chúng ta..."
...
Ngàn vạn thân ảnh phóng lên trời, nhấc tay công kích đại quân kim giáp nhưng tất cả chỉ như thiêu thân lao vào ngọn lửa, một đi không trở lại.
Đại quân kim giáp không hề động dung, lạnh lùng đứng đấy. Bọn họ chỉ tuỳ ý ra tay thôi cũng có thể đoạt mạng một cường giả. Trong mắt bọn họ, tất cả những người ở đầy như con sâu con kiến mà thôi.
Bàn tay này chính là bàn tay gieo xuống giết chóc, khái niệm sinh mạng của một người không hề tồi tại trong họ.
Chỉ còn lại không tới hai mươi người.
Tất cả họ đều mang thương tích đầy mình, thân thể gần như suy sập đến nơi. Họ nhìn chân, tay cụt vương vãi khắp nơi mà thấy tan nát cõi lòng. Đây dường như là Địa Ngục trong truyền thuyết chứ không còn là thế giới họ từng sống nữa.
"Đám kiến hôi này có ý chí không tệ! Thần phục ta sẽ giữ được một mạng." Một người mặc kim giáp nói.
"Tha cái rắm. Lão tử thà chết trận cũng không đầu hàng bọn súc sinh các ngươi. Giết cho ta..." Hai mươi công kích đồng loạt được tung ra.
Bọn họ dũng cảm tiến tới, dốc ra dũng khí và lực lượng còn sót lại nhưng cuối cùng cũng bỏ mạng ngay khi triển khai công kích.
Đây là một trường giết chóc. Kết quả trận chiến đã định trước, không thể lay chuyển.
Kim giáp quân không biết từ đâu đến mà chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã có thể dễ dàng quét ngang toàn bộ Chân Long tiểu thế giới. Vô số cường giả đã vẫn lạc, số còn lại thì tụ tập tại đây vào ngày hôm nay, liều chết đánh cược một lần cuối nhưng lại không chịu nổi một kích.
Ánh sáng Thái Dương biến mất nơi chân trời cũng là lúc trận đồ sát cũng khép lại.
Ánh chiều tà đỏ rực như máu, nhuộm cả Thiên Sơn!
Trong Chân Long thần thành giờ đây ngổn ngang xác chết, máu chảy thành sông, nhiều thi thể không hoàn chỉnh nằm khắp nơi, chân tay cụt thì trãi đầy bốn phía. Không thể xác định rõ ai là ai, tình hình thật thê thảm.
"Tội gì phải khổ như thế chứ?" Trong hư không truyền đến một tiếng than thở.
"Sư đệ không cần bận tâm. Đây chỉ là đám kiến hôi mà thôi, không đáng để quan tâm đến. Chỉ là không biết tại sao một tồn tại cao quý như Chân long lại vẫn lạc ở đây?" Giọng nói một người khác vang lên.
Kim Giáp quân lục lọi một lượt khắp cả thần thành mà vẫn không thấy ai lọt lưới thì mới cho rút lui khỏi cái thần thành bị nhuộm máu tươi này.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, một thân ảnh ẩn giấu trong tường thành đã chứng kiến hết thảy tội ác của bọn chúng mà không bỏ sót một chi tiết nào.
Cơ Trường Không - một tu hành giả nằm trong thế hệ trẻ của Chân Long tiểu thế giới. Năm hắn gần mười sáu tuổi đã rèn luyện thân thể đến cảnh giới của một cường giả. Mọi người cho rằng, tương lai của hắn không thể hạn lượng.
Thời điểm tai nạn phát sinh, hắn và muội muội Cơ Tuyết Nguyệt đã lập tức ẩn nấp vào trong tường thành.
Trong truyền thuyết, bức tường thành Chân Long thần thành chính là lân phiến của Chân Long, ẩn chứa uy năng vô thượng, cũng nhờ vậy mà hắn và muội muội mới may mắn tránh được một kiếp, đến giờ vẫn chưa bị phát hiện.
"Động thủ đi! Hy vọng lần này sẽ thu hoạch tốt một chút, có thể làm cho bên trên thoả mãn, bằng không mà nói..." Tiếng nói của người vừa rồi lại vang lên, có mừng rỡ cũng có sợ hãi.
Ô...ô...n...g!
Hắn vừa dứt lời thì vô số thi cốt không đầy đủ tứ chi hay nguyên vẹn đều bay lên không trung, đại lượng máu tươi trong thi thể dường như bị một cỗ lựu lượng dẫn dắt rồi bắt đầu hội tụ lại.
Toàn bộ mười vạn giọt máu tươi, gần như có thể tạo thành một dòng suối nhỏ.
Chúng được một lực lượng nào đó dẫn dắt rồi cuối cùng hội tụ lại một chỗ, gần như tạo thành một hồ máu tươi, rất kinh người.
Phốc! Tên cường giả kia lại há miệng phun ra một đạo hoả diễn màu vàng lớn chừng mười trượng, dùng đó đun nấu đoàn huyết dịch kia.
Đoàn huyết dịch nhanh chóng bốc hơi, sau đó chỉ còn lại một bộ phận màu vàng.
Cuối cùng, vô số máu tươi chỉ còn lại có chín giọt máu, tản ra ánh sáng màu vàng. Những giọt máu này được người kia lấy đi, còn những thi thể khô héo thì rơi lại trên mặt đất, không người để ý đến.
"Thu hoạch cũng không tệ lắm, nên tiến hành chuyện kế tiếp thôi." Người nọ hài lòng mở miệng nói.
"Đã như vậy, lão phu đành phải bắt đầu trước rồi." Một giọng nói khác xuất hiện.
"Đúng vậy! Lại có thể chất như vậy, thiếu niên này phải thuộc về chúng ta..."
Một thân ảnh đang lâm vào hôn mê bị người khác đưa ra, rồi lập tức biến mất tại chỗ. Đây chính là một trong những thiên tài của Chân Long tiểu thế giới, Cơ Trường Không cũng có biết đến người này.
''A, thân thể thật tốt, tuyệt đối có thể làm lô đỉnh cực hạn cho lão thân..."
"Không tệ, không tệ. Thể chất như vậy, quả là đáng giá để bồi dưỡng. Không ngờ một nơi như thế này lại còn có mỹ ngọc như vậy..."
...
Cơ thể Cơ Tuyết Nguyệt đang dựa vào ngực Cơ Trường Không không ngừng run rẩy, đôi mắt chứa đầy nước ngước nhìn tất cả sự việc xảy ra trước mắt. Dù sao nàng cũng chỉ là nha đầu mười tuổi mà thôi nhưng đã phải chứng kiến cảnh tượng này.
Cố nén cơn giận dữ trong lòng, Cơ Trường Không lấy tay che lại hai mắt của muội muội nhưng sự phẫn nộ cũng đã lên đến đỉnh điểm, như núi lửa sắp bộc phát đến nơi.
Không biết những cường giả này từ đâu đến, họ dường như đang tham gia một cuộc săn, biến những thiên tài trẻ tuổi của Chân Long thế giới thành những con mồi, tuỳ ý lựa chọn, hoặc trao đổi với nhau. Giống như đây là phiên chợ bình thường của những quái thương và những khác hàng xảo trá.
Cuối cùng thì trận vơ vét này cũng kết thúc. Toàn bộ tu hành giả trẻ tuổi có thiên phú đều bị chọn lấy những người kém thì gạt bỏ. Nhìn một màn nay, Cơ Trường Không đang nhẹ nhàng thở ra lại cả thấy khó thở, dường như có một vật nặng đang treo lủng lẳng nơi ngực hắn.
"Ồ, không ngờ ở đây có hai tiểu gia hoả đang ẩn nấp."
Vào lúc Cơ Trường Không vẫn đang nghĩ mình đã may mắn tránh khỏi một kiếp thì bỗng nhiễn hắn cảm nhận thấy một cỗ lực lượng to lớn phong ấn cơ thể rồi nhấc hắn bay lên không trung, không thể não giãy giụa được.
"Cô bé này còn được, còn đứa bé trai này thì vẫn kém một chút." Một tiếng nói vang lên, Cơ Tuyết Nguyệt lập tức biến mất, còn thân thể Cơ Trường Không thì như mất đi cánh chim, từ mấy chục thước trên không trung mà ầm ầm rơi xuống.
Oanh! Thân thể cường trán của hắn cũng không thể chịu được sau khi đáp xuống một đống đổ nát, hắn hoàn toàn mất đi ý thức.
Người vừa xuất thủ tưởng rằng hắn đã chết nên chỉ qua loa quét mắt nhìn một cái rồi không chú ý đến nữa. Trong mắt bọn hắn, người như Cơ Trường Không còn không bằng con kiến hôi, bóp chết hắn so với bóp chết con kiến hôi thì càng dễ dàng hơn ngàn vạn lần.
Nhưng bọn hắn cũng không phát hiện ra, máu của Cơ Trường Không đang chảy ra lại dung nhập vào tường thành, tức thì tường thành kia chợt loé lên một chút hào quang rồi chui vào cơ thể hắn.
Thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều biến mất, bầu trời đầy ngôi sao sáng, một mảnh vải lớn chừng lòng bàn tay trên người Cơ Trường Không hiện ra, điên cuồng thổ nạp tinh hoa ngôi sao ở mười phương, bá đạo cướp đoạt tất cả lực lượng của ngôi sao và ánh trăng.
Như hào quang hội tụ, hoá thành dòng nước dung nhập vào bên trong tấm vải, tinh quang trong phạm vi hơn mười dặm đều bị dẫn nhập mà hội tụ vào tấm vải này. Nó như một cái động không đáy, cho vào bao nhiêu cũng không đầy.
Tấm vải chỉ to bằng bàn tay này lại như ẩn chứa toàn bộ tinh không, vô cùng thần dị. Tuy rằng nó có chút tàn tạ nhưng lại ẩn chứa một loại khí tức giống như khí tức bất diệt.
Tới gần nửa đêm, khi ánh trăng rốt cuộc chậm rãi tiêu tán thì tấm vải ngừng lại rồi lần nữa chui vào tay trái Cơ Trường Không. Sau đó, trong nháy mắt, thân thể Cơ Trường Không nhanh chóng khôi phục, xương gảy được được trùng sinh, huyết nhục sinh sôi trở lại, vô số tạp chất có màu đen tanh tưởi được tinh quang trong cơ thể bài tiết đi ra ngoài, từ từ ngưng kết thành một lớp cặn bã dơ bẩn.
Bên trong trung ương tiểu thế giới Chân Long, hơn mười vạn cường giả tập trung tại Chân Long thần thành.
Trước kia, bọn họ là lão tổ của một phương, đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh, tự nhận là thần, không ai dám không nghe theo.
Nhưng ngày hôm nay, những nhân vật đã từng uy phong lẫm liệt lại run sợ dưới ánh trời chiều, ngay cả binh khí đều cầm không ổn.
Toàn bộ Chân Long thần thành rộng khoảng trăm dặm. Truyền thuyết lưu lại rằng, trước kia thực sự có một Chân Long không biết vì nguyên nhân gì đã vẫn lạc nơi đây, rồi sau đó, trái tim của nó đã biến thành một nơi con người có thể sinh sống. Ngày nay người ta gọi nơi này là Thánh Địa. Thánh Địa là nơi quan trọng nhất của cả tiểu thế giới Chân Long, được lực lượng của Chân Long bảo hộ, là địa phương an toàn nhất.
Hôm nay, mười vạn cường giả cùng tập trung tại đây chính là tất cả cường giả mà thế giới này có thể tập hợp được.
Những cường giả có thể nhẹ nhàng dời sông lấp biển, phất tay liền có thể sơn băng địa liệt, còn có cái gì có thể làm cho họ động dung và khẩn trương như vậy?
Tùng, tùng tùng, tùng tùng tùng tùng tùng....
Từ nơi xa truyền đến từng tiếng trống trận, càng ngày càng dồn dập. Tiếng trống như tiếng sấm đập vào ngực mỗi cường giả nơi đây.
"Giết, giết, giết. . ."
Những tiếng hét kinh thiên động địa đồng thời vang lên, phá tan cả mây đen trên bầu trời.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, vô số kim quang cùng nhau phóng lên không trung. Bầu trời Chân Long thần thành giờ đây được bao phủ bởi vô số đạo ánh sáng kim sắc, tất cả bốn phương tám hướng tổng cộng có hơn tám nghìn chiến binh kim giáp.
Bọn họ mặc khôi giáp màu vàng, tay mang trường thương cũng màu vàng, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề. Chiến kỳ phía trước đội ngũ của họ như hoà cùng một nhịp thở với họ, mãnh mẽ tung bay phấp phới trong gió.
"HEAA..." Mấy ngàn người cùng nâng trường thương lên.
Chiến ý bùng nổ, áp lực như bão tố tràn tới. Không khí nơi đây bỗng trở nên nặng nề, ngột ngạt hơn. Tám nghìn trường thương ùn ùn phong lên cao.
Phốc, phốc, phốc. . .
Pháp lực tung hoành, ánh sáng màu vàng không ngừng bay loạn trong không trung, tiếng la hét, tiếng lưỡi dao sắc bén chém vào cơ thể không ngừng vang lên. Chỉ qua một hồi công kích của chiến sĩ kim giáp đã làm cho hơn một vạn cường giả nơi đây ngã xuống mãi ko đứng dậy nữa.
Những cường giả này, ngày thường có thể tung hoành ngang dọc trong thế giới này mà ít cố kỵ điều gì, nay lại như một cọng cỏ khô yếu ớt, không chịu nổi một kích.
"Giết! Mở ra cho tộc ta một đường sinh cơ."
"Tiến lên! Vì thái bình, giết sạch bọn họ..."
"Mọi người cùng nhau xông lên. Ta không tin bọn họ có thể diệt được cả một thế giới, Chân long sẽ bảo hộ chúng ta..."
...
Ngàn vạn thân ảnh phóng lên trời, nhấc tay công kích đại quân kim giáp nhưng tất cả chỉ như thiêu thân lao vào ngọn lửa, một đi không trở lại.
Đại quân kim giáp không hề động dung, lạnh lùng đứng đấy. Bọn họ chỉ tuỳ ý ra tay thôi cũng có thể đoạt mạng một cường giả. Trong mắt bọn họ, tất cả những người ở đầy như con sâu con kiến mà thôi.
Bàn tay này chính là bàn tay gieo xuống giết chóc, khái niệm sinh mạng của một người không hề tồi tại trong họ.
Chỉ còn lại không tới hai mươi người.
Tất cả họ đều mang thương tích đầy mình, thân thể gần như suy sập đến nơi. Họ nhìn chân, tay cụt vương vãi khắp nơi mà thấy tan nát cõi lòng. Đây dường như là Địa Ngục trong truyền thuyết chứ không còn là thế giới họ từng sống nữa.
"Đám kiến hôi này có ý chí không tệ! Thần phục ta sẽ giữ được một mạng." Một người mặc kim giáp nói.
"Tha cái rắm. Lão tử thà chết trận cũng không đầu hàng bọn súc sinh các ngươi. Giết cho ta..." Hai mươi công kích đồng loạt được tung ra.
Bọn họ dũng cảm tiến tới, dốc ra dũng khí và lực lượng còn sót lại nhưng cuối cùng cũng bỏ mạng ngay khi triển khai công kích.
Đây là một trường giết chóc. Kết quả trận chiến đã định trước, không thể lay chuyển.
Kim giáp quân không biết từ đâu đến mà chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã có thể dễ dàng quét ngang toàn bộ Chân Long tiểu thế giới. Vô số cường giả đã vẫn lạc, số còn lại thì tụ tập tại đây vào ngày hôm nay, liều chết đánh cược một lần cuối nhưng lại không chịu nổi một kích.
Ánh sáng Thái Dương biến mất nơi chân trời cũng là lúc trận đồ sát cũng khép lại.
Ánh chiều tà đỏ rực như máu, nhuộm cả Thiên Sơn!
Trong Chân Long thần thành giờ đây ngổn ngang xác chết, máu chảy thành sông, nhiều thi thể không hoàn chỉnh nằm khắp nơi, chân tay cụt thì trãi đầy bốn phía. Không thể xác định rõ ai là ai, tình hình thật thê thảm.
"Tội gì phải khổ như thế chứ?" Trong hư không truyền đến một tiếng than thở.
"Sư đệ không cần bận tâm. Đây chỉ là đám kiến hôi mà thôi, không đáng để quan tâm đến. Chỉ là không biết tại sao một tồn tại cao quý như Chân long lại vẫn lạc ở đây?" Giọng nói một người khác vang lên.
Kim Giáp quân lục lọi một lượt khắp cả thần thành mà vẫn không thấy ai lọt lưới thì mới cho rút lui khỏi cái thần thành bị nhuộm máu tươi này.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, một thân ảnh ẩn giấu trong tường thành đã chứng kiến hết thảy tội ác của bọn chúng mà không bỏ sót một chi tiết nào.
Cơ Trường Không - một tu hành giả nằm trong thế hệ trẻ của Chân Long tiểu thế giới. Năm hắn gần mười sáu tuổi đã rèn luyện thân thể đến cảnh giới của một cường giả. Mọi người cho rằng, tương lai của hắn không thể hạn lượng.
Thời điểm tai nạn phát sinh, hắn và muội muội Cơ Tuyết Nguyệt đã lập tức ẩn nấp vào trong tường thành.
Trong truyền thuyết, bức tường thành Chân Long thần thành chính là lân phiến của Chân Long, ẩn chứa uy năng vô thượng, cũng nhờ vậy mà hắn và muội muội mới may mắn tránh được một kiếp, đến giờ vẫn chưa bị phát hiện.
"Động thủ đi! Hy vọng lần này sẽ thu hoạch tốt một chút, có thể làm cho bên trên thoả mãn, bằng không mà nói..." Tiếng nói của người vừa rồi lại vang lên, có mừng rỡ cũng có sợ hãi.
Ô...ô...n...g!
Hắn vừa dứt lời thì vô số thi cốt không đầy đủ tứ chi hay nguyên vẹn đều bay lên không trung, đại lượng máu tươi trong thi thể dường như bị một cỗ lựu lượng dẫn dắt rồi bắt đầu hội tụ lại.
Toàn bộ mười vạn giọt máu tươi, gần như có thể tạo thành một dòng suối nhỏ.
Chúng được một lực lượng nào đó dẫn dắt rồi cuối cùng hội tụ lại một chỗ, gần như tạo thành một hồ máu tươi, rất kinh người.
Phốc! Tên cường giả kia lại há miệng phun ra một đạo hoả diễn màu vàng lớn chừng mười trượng, dùng đó đun nấu đoàn huyết dịch kia.
Đoàn huyết dịch nhanh chóng bốc hơi, sau đó chỉ còn lại một bộ phận màu vàng.
Cuối cùng, vô số máu tươi chỉ còn lại có chín giọt máu, tản ra ánh sáng màu vàng. Những giọt máu này được người kia lấy đi, còn những thi thể khô héo thì rơi lại trên mặt đất, không người để ý đến.
"Thu hoạch cũng không tệ lắm, nên tiến hành chuyện kế tiếp thôi." Người nọ hài lòng mở miệng nói.
"Đã như vậy, lão phu đành phải bắt đầu trước rồi." Một giọng nói khác xuất hiện.
"Đúng vậy! Lại có thể chất như vậy, thiếu niên này phải thuộc về chúng ta..."
Một thân ảnh đang lâm vào hôn mê bị người khác đưa ra, rồi lập tức biến mất tại chỗ. Đây chính là một trong những thiên tài của Chân Long tiểu thế giới, Cơ Trường Không cũng có biết đến người này.
''A, thân thể thật tốt, tuyệt đối có thể làm lô đỉnh cực hạn cho lão thân..."
"Không tệ, không tệ. Thể chất như vậy, quả là đáng giá để bồi dưỡng. Không ngờ một nơi như thế này lại còn có mỹ ngọc như vậy..."
...
Cơ thể Cơ Tuyết Nguyệt đang dựa vào ngực Cơ Trường Không không ngừng run rẩy, đôi mắt chứa đầy nước ngước nhìn tất cả sự việc xảy ra trước mắt. Dù sao nàng cũng chỉ là nha đầu mười tuổi mà thôi nhưng đã phải chứng kiến cảnh tượng này.
Cố nén cơn giận dữ trong lòng, Cơ Trường Không lấy tay che lại hai mắt của muội muội nhưng sự phẫn nộ cũng đã lên đến đỉnh điểm, như núi lửa sắp bộc phát đến nơi.
Không biết những cường giả này từ đâu đến, họ dường như đang tham gia một cuộc săn, biến những thiên tài trẻ tuổi của Chân Long thế giới thành những con mồi, tuỳ ý lựa chọn, hoặc trao đổi với nhau. Giống như đây là phiên chợ bình thường của những quái thương và những khác hàng xảo trá.
Cuối cùng thì trận vơ vét này cũng kết thúc. Toàn bộ tu hành giả trẻ tuổi có thiên phú đều bị chọn lấy những người kém thì gạt bỏ. Nhìn một màn nay, Cơ Trường Không đang nhẹ nhàng thở ra lại cả thấy khó thở, dường như có một vật nặng đang treo lủng lẳng nơi ngực hắn.
"Ồ, không ngờ ở đây có hai tiểu gia hoả đang ẩn nấp."
Vào lúc Cơ Trường Không vẫn đang nghĩ mình đã may mắn tránh khỏi một kiếp thì bỗng nhiễn hắn cảm nhận thấy một cỗ lực lượng to lớn phong ấn cơ thể rồi nhấc hắn bay lên không trung, không thể não giãy giụa được.
"Cô bé này còn được, còn đứa bé trai này thì vẫn kém một chút." Một tiếng nói vang lên, Cơ Tuyết Nguyệt lập tức biến mất, còn thân thể Cơ Trường Không thì như mất đi cánh chim, từ mấy chục thước trên không trung mà ầm ầm rơi xuống.
Oanh! Thân thể cường trán của hắn cũng không thể chịu được sau khi đáp xuống một đống đổ nát, hắn hoàn toàn mất đi ý thức.
Người vừa xuất thủ tưởng rằng hắn đã chết nên chỉ qua loa quét mắt nhìn một cái rồi không chú ý đến nữa. Trong mắt bọn hắn, người như Cơ Trường Không còn không bằng con kiến hôi, bóp chết hắn so với bóp chết con kiến hôi thì càng dễ dàng hơn ngàn vạn lần.
Nhưng bọn hắn cũng không phát hiện ra, máu của Cơ Trường Không đang chảy ra lại dung nhập vào tường thành, tức thì tường thành kia chợt loé lên một chút hào quang rồi chui vào cơ thể hắn.
Thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều biến mất, bầu trời đầy ngôi sao sáng, một mảnh vải lớn chừng lòng bàn tay trên người Cơ Trường Không hiện ra, điên cuồng thổ nạp tinh hoa ngôi sao ở mười phương, bá đạo cướp đoạt tất cả lực lượng của ngôi sao và ánh trăng.
Như hào quang hội tụ, hoá thành dòng nước dung nhập vào bên trong tấm vải, tinh quang trong phạm vi hơn mười dặm đều bị dẫn nhập mà hội tụ vào tấm vải này. Nó như một cái động không đáy, cho vào bao nhiêu cũng không đầy.
Tấm vải chỉ to bằng bàn tay này lại như ẩn chứa toàn bộ tinh không, vô cùng thần dị. Tuy rằng nó có chút tàn tạ nhưng lại ẩn chứa một loại khí tức giống như khí tức bất diệt.
Tới gần nửa đêm, khi ánh trăng rốt cuộc chậm rãi tiêu tán thì tấm vải ngừng lại rồi lần nữa chui vào tay trái Cơ Trường Không. Sau đó, trong nháy mắt, thân thể Cơ Trường Không nhanh chóng khôi phục, xương gảy được được trùng sinh, huyết nhục sinh sôi trở lại, vô số tạp chất có màu đen tanh tưởi được tinh quang trong cơ thể bài tiết đi ra ngoài, từ từ ngưng kết thành một lớp cặn bã dơ bẩn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook