Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy
-
Chương 66: Lục Vân Sơ Hoài Nghi
Chương 66 Lục Vân Sơ hoài nghi
Lục Vân Sơ đang ăn cơm cùng Trình Dự thì máy truyền tin vang lên.
“Tần thiếu, có chuyện gì sao? Có phải anh lại có mấy tấm ảnh mới muốn tìm ta cùng thưởng thức à?” Lục Vân Sơ tràn đầy châm chọc nói.
“Không phải, gần đây Thẩm Khiêm đại sư có khả năng sẽ gặp phải phiền toái, em phải chú ý an toàn.” Tần Duệ không để ý tới lời Lục Vân Sơ, tự mình dặn dò.
Lục Vân Sơ trợn tròn mắt, đè thấp thanh âm nghi hoặc nói: “Phiền toái?”
“Đúng vậy, tập đoàn Mặc Vân coi trọng thành quả nghiên cứu mới nhất của Thẩm Khiêm đại sư, bất quá Thẩm Khiêm đại sư không muốn bán, có khả năng bọn họ sẽ vận dụng thủ đoạn phi pháp.” Tần Duệ đè thấp thanh âm nói.
Lục Vân Sơ nhíu chặt mày, nói: “Chuyện này không liên quan đến ta.”
“Vốn dĩ không liên quan đến em, nhưng hiện tại em là học trò của đại sư, có lẽ bọn họ sẽ gϊếŧ gà dọa khỉ.”
“Tần Phàm đã bị loại trừ, sau lưng Trình Dự có Trình gia, em là người có khả năng nhất.” Tần Duệ nói.
Lục Vân Sơ cười nhạo một tiếng, nói: “Nhìn ta giống quả hồng mềm sao?”
Tần Duệ do dự một chút, nói: “Cũng không phải.”
“Được rồi, ta đã biết, đa tạ.” Lục Vân Sơ nói.
Tần Duệ nhìn bộ dáng Lục Vân Sơ, nói: “Không cần khách khí.”
“Tần thiếu gọi?” Trình Dự tò mò hỏi.
Lục Vân Sơ ngượng ngùng cười nói: “Đúng vậy!”
“Ta nghe nói, trước kia ngươi cùng Tần thiếu là một đôi, các ngươi yêu nhau đến rung động tâm can, nhưng cuối cùng vẫn là chia tay.”
Lục Vân Sơ: “……” Trước kia cậu cùng Tần Duệ miễn cưỡng xem như một đôi, nhưng đâu đến mức rung động tâm can, cậu một chút cũng không cảm thấy trước khi bị đá có cái gì rung động tâm can.
“Chỉ là hiện tại Tần thiếu hình như muốn vãn hồi.”
Lục Vân Sơ nở nụ cười, “Hắn không phải muốn vãn hồi, hắn chỉ là thích lăn lộn, sống quá lâu nên lăn lộn không ngừng, không biết là cái đức hạnh gì……”
Trình Dự: “……”
…………
Nhớ đến chuyện Huyễn Thải, Lục Vân Sơ dùng xong cơm nước, liền đi về hướng phòng cất chứa phế phẩm.
Lúc nãy đối mặt mấy người công nhân kia, Lục Vân Sơ chỉ mơ hồ ngửi thấy mùi hương Huyễn Thải, cũng không phân biệt rõ lắm là truyền tới từ trên người ai, hoặc là do cậu nhầm lẫn chỉ là mùi nước hoa tương tự mà thôi.
Mấy người nhân viên công tác đang vội vàng khuân vác phế phẩm, mùi dầu trong phòng phế phẩm bốc lên nồng nặc, mùi hương gì cũng bị che dấu.
Bốn người nhân viên công tác, có hai người thoạt nhìn 5-60 tuổi, hai người 2-30 tuổi, trong đó một người có một đạo vết sẹo trên mặt, từ lông mày xuống cằm, da thịt cuộn lại, trông rất kinh khủng.
“Lục thiếu, ngươi ở đây à! Đã đến giờ làm việc rồi, trợ lý Tề đang tìm ngươi đấy.” Một nhân viên công tác áo lam tìm Lục Vân Sơ nói.
Lục Vân Sơ gật đầu, “Đã biết, ta liền đi.”
“Trợ lý Tề, hình như ta không thể nhúng tay vào nhiệm vụ ngày hôm nay mà đại sư làm.” Lục Vân Sơ tìm được Tề Lương hỏi.
Tề Lương gật đầu, nói: “Đúng vậy! Cho nên đại sư đã an bài cho ngươi nhiệm vụ khác.”
“Nhiệm vụ khác là gì? Sửa sang lại linh kiện?”
“Sao có thể? Lục thiếu tài hoa hơn người, an bài loại nhiệm vụ này cho ngươi, không khỏi cũng quá coi thường ngươi.”
“Vậy thì là gì?” Lục Vân Sơ tức giận hỏi.
“Sửa chữa dụng cụ! Dụng cụ của công ty gần đây bị hỏng không ít, hiệu suất của đám người bên công ty bảo trì lại quá thấp, vừa lúc ngươi đi phụ một tay đi.” Tề Lương tùy ý nói.
Lục Vân Sơ có chút vội vàng nói: “Trợ lý Tề, có phải ngài quá để mắt ta rồi không ……”
“Thế sao? Lục thiếu không cần khiêm tốn, lúc nãy ngươi tháo ráp dụng cụ trong phòng thí nghiệm, động tác thuần thục cùng rành việc không sai biệt lắm với bậc thầy tài giỏi……” Tề Lương nói.
Lục Vân Sơ: “……” Bị thấy rồi sao? Đáng chết, sao cậu lại quên mất trong tập đoàn Đỉnh Thiên cất giấu bí mật khắp nơi, đương nhiên phải đề phòng mấy động tác nhỏ của nhân viên, trang bị máy theo dõi cũng là chuyện bình thường.
Tề Lương đem tư liệu đang cầm nhét vào tay Lục Vân Sơ, “Tư liệu của từng dụng cụ đều ở chỗ này, ngươi đi nhanh đi.”
Lục Vân Sơ: “……” Lúc trước ca ca có nói với cậu rằng trợ lý La là người bên Tần gia còn trợ lý Tề đã bị ca ca mua chuộc. Có phải ca ca đã lầm rồi không! Kỳ thật trợ lý Tề mới là người bên Tần gia.
Lục Vân Sơ lật xem tư liệu dụng cụ trên tay một chút, đi đến phòng sửa chữa, bỏ qua việc điều tra mấy công nhân thu gom linh kiện.
Ba người trong phòng sửa chữa nhìn thấy Lục Vân Sơ vào cửa, hai người liếc mắt nhìn Lục Vân Sơ một cái sau đó liền cúi đầu tiếp tục công tác.
Trưởng nhóm công đạo Lục Vân Sơ vài câu rồi đem đám dụng cụ trong góc tường giao cho Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ cũng không có phản bác cái gì, trực tiếp động thủ.
Lục Vân Sơ có chút bất đắc dĩ phát hiện bên góc tường có vài món dụng cụ bám không ít tro bụi, chẳng lẽ muốn cậu không chỉ sửa chữa máy móc mà còn phải lau sạch bụi bẩn sao? Dù gì cậu cũng nhị thiếu gia của Phương gia, tuy rằng lớn lên trong gia đình bình dân không sống trong nhung lụa nhưng cũng chưa từng làm việc vặt vãnh, bây giờ lại sa sút bước đường này.
Lục Vân Sơ hít sâu một hơi, bắt đầu làm việc.
Lục Vân Sơ là một kẻ cuồng công nghệ, kỳ thật cũng là một người cuồng công việc, một khi bước vào trạng thái làm việc liền sẽ quên hết thảy mọi thứ xung quanh.
Thời điểm Lục Vân Sơ còn làm việc trong phòng thí nghiệm ở Phương gia, Phương Vân Kiệt sợ Lục Vân Sơ sẽ chết đói còn thuê chuyên viên canh đến giờ mời Lục Vân Sơ đi ăn cơm.
Sau khi Lục Vân Sơ hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc, trừ việc sửa chữa dụng cụ thì cái gì cũng quên, thẳng đến khi Trình Dự hô một tiếng, “Lục thiếu”, Lục Vân Sơ mới dừng động tác trên tay lại.
“Trình Dự, sao ngươi lại tới đây?” Lục Vân Sơ quay đầu lại nhìn Trình Dự nói.
Trình Dự cười, nói: “Tần thiếu gửi đồ ăn qua đây, cả ngày hôm nay ngươi vẫn chưa ăn gì, đi ăn cơm trước đi.”
Lục Vân Sơ gật đầu, nói: “Cũng được.”
Lục Vân Sơ nhận thấy rằng mấy cái nhân viên công tác đang nhìn cậu bằng ánh mắt quỷ dị, Lục Vân Sơ bị ánh mắt nóng bỏng của ba người làm cho sửng sờ.
“Vân Sơ, ngươi thật lợi hại.” Trình Dự đi bên cạnh Lục Vân Sơ, không nhịn được hỏi.
“Có sao?” Lục Vân Sơ cười nói.
“Ngươi còn dám nói với ta chỉ biết chút ít về sửa chữa dụng cụ, ta thấy ngươi căn bản chính là dân thạo nghề a!” Trình Dự không nhịn được hỏi.
“Ngươi quá khoa trương.”
“Ta không có khoa trương, ngươi biết mình đang sửa chữa dụng cụ gì không? Ngươi đã làm các vị đại sư trong phòng sửa chữa sợ hãi, ngươi biết không?”
Lục Vân Sơ có chút nghi hoặc nói: “Ta đang sửa dụng cụ gì à.”
“Mấy cái dụng cụ đó rất khó sửa, thời gian qua lâu rồi vẫn chưa sửa được, lại là đồ tương đối trân quý, công ty luyến tiếc đem những dụng cụ đó bán đi như phế phẩm, ăn thì vô vị bỏ đi thì tiếc, nên liền tồn đọng lại đó.” Trình Dự nói.
Lục Vân Sơ: “……” Vậy sao lại giao cho cậu sửa chữa?
Trình Dự tiếp tục nói: “Mấy vị đại sư kia ngay từ đầu hẳn nghĩ ngươi là tay mơ, sợ ngươi cản trở nên mới kêu ngươi đi sửa mấy dụng cụ đó, dù sao cũng hỏng rồi, không sửa được cũng không sao, bất quá……” Lục Vân Sơ biểu hiện quá xuất sắc, thế nên lúc hắn bước vào mấy vị đại sư không hề động đậy mà trợn mắt há mồm sững sờ nhìn chằm chằm Lục Vân Sơ.
“Thì ra là vậy?” Lục Vân Sơ nói thầm nói.
“Lục thiếu, ngươi học nghề này ở đâu vậy!” Trình Dự nhịn không được hỏi.
Lục Vân Sơ cúi đầu cười, khi còn nhỏ ca ca luôn thích đưa cho cậu các loại mô hình cơ giáp, mô hình dụng cụ có thể tháo dỡ cơ, cậu luôn tháo ra lắp ráp lại đám mô hình sau này dưỡng thành thói quen, cũng thật sự thích việc này, cậu từng tháo gỡ không ít dụng cụ tinh vi, ngay từ đầu không có kinh nghiệm làm hỏng khá nhiều dụng cụ, lãng phí không ít tiền.
…………
Tần Phàm ngồi trong quán bar, nhàm chán uống rượu.
Đám bằng hữu của Tần Phàm ngồi chung quanh hắn, những người đó thấy sắc mặt Tần Phàm không tốt, cả đám hai mặt nhìn nhau đều không dám nói chuyện.
Tuy rằng ở trước mặt đám người Tần Duệ, Tần Phàm không tính là gì, nhưng trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu này lại là một nhân vật không nhỏ.
Tần Phàm uống cạn chai này đến chai khác, trong lòng tràn đầy oán giận.
Biết được Trình Dự cũng đã đến bên người đại sư, tâm trạng Tần Phàm liền trở nên thập phần không xong.
Tần Phàm vẫn luôn cảm thấy dù hắn không so được với Lục Vân Sơ, nhưng so cùng tên mọt sách Trình Dự kia vẫn hơn một chút, chính là…… Trình Dự đã đến bên người đại sư còn hắn ngay cả mặt đại sư cũng chưa nhìn thấy, đã bị đuổi về nhà.
Tần Phàm nhất thời không dám liên hệ cùng đồng học, lúc trước khi hắn vượt qua vòng bán kết, đồng học còn vì hắn tổ chức khánh công yến, hiện giờ hắn người đầu tiên bị loại, Tần Phàm cảm thấy không ít người đang chờ xem chuyện cười của hắn.
Anh họ Tần Duệ cũng thật là, không giúp đỡ hắn thì thôi, còn kéo chân sau.
Mặc dù Tần Phàm biết lý do mình bị đào thải là do quá nóng vội, nhưng trong lòng vẫn luôn nghi ngờ, cảm thấy sự tình sao chép năm đó bị vạch trần.
Nghĩ đến Lục Vân Sơ, Tần Phàm không khỏi nghĩ đến Tần Duệ, trong lòng Tần Phàm tràn ngập oán hận với Tần Duệ, lại không dám làm gì.
Tần Phàm nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: Dù sao anh họ Tần Duệ cũng là dòng chính Tần gia, lại suốt ngày cúi đầu khom lưng với cái tên bình dân đê tiện Lục Vân Sơ, cũng không biết là đang nghĩ gì. Anh họ vì lấy lòng Lục Vân Sơ liền chèn ép hắn, thật đúng là quá đáng.
“Thi Huyền? Sao hắn lại ở đây?” Tần Phàm vừa uống xong thì nhìn thấy trên quầy bar có một người say như chết, lại có chút quen thuộc, phân biệt hồi lâu mới đoán ra thân phận người nọ.
“Thi thiếu, phỏng chừng là tới mượn rượu giải sầu.”
“Mượn rượu giải sầu, sao phải mượn rượu sầu, công ty hắn làm ăn thất bại hả?” Tần Phàm nghi hoặc nói.
“Phàm thiếu còn không biết sao? Công ty con của Thi Huyền đã sớm suy tàn, mấy thương vụ hắn thực hiện gần đây cũng bị thua lỗ rất nhiều.”
“Nghe nói là đắc tội với người không nên đắc tội, người ta muốn hắn không bước chân vào được trên thương trường.”
“Đắc tội người không nên đắc tội? Ai vậy? Không thể nào là hai anh trai khác mẹ của hắn được.” Tần Phàm thầm nghĩ: Thi Huyền cùng hai anh trai tốt cùng cha khác mẹ kia đã bất hòa từ lâu, nếu hai người kia có bản lĩnh này thì Thi Huyền đã sớm không có chỗ đứng ở Thi gia.
Tần Phàm từng gặp Thi Huyền vài lần, Thi Huyền lớn lên cũng coi như anh tuấn, mặc một thân hàng hiệu, phong thái của một người thành đạt, khác hẳn với dáng vẻ tửu quỷ bây giờ.
“Không phải, có tin đồn là do Phương Vân Kiệt.”
“Phương Vân Kiệt? Sao hắn lại bị Phương Vân Kiệt nhắm tới.” Tần Phàm tràn đầy nghi ngờ, “Chẳng lẽ là vì Lục Vân Sơ?” trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn đặt sự chú ý lên cuộc thi, sau khi bị đào thải cảm thấy quá mất mặt, buồn chán ở nhà mấy ngày.
“Nghe nói là vì Lục Vân Sơ, Phương Vân Kiệt bị hắn mê hoặc đến mức tức giận vì lam nhan.”
“Cái tên Lục Vân Sơ thật đúng là lợi hại, Phương Vân Kiệt là một người xuất chúng, lại vì một người như vậy mà thần hồn điên đảo.”
Tần Phàm thầm nghĩ: Đâu chỉ có Phương Vân Kiệt! Anh họ Tần Duệ cũng vậy, Lục Vân Sơ có cái gì tốt a!
…………
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook