Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa
-
Chương 74: Nhật Ảnh vs Tống Phái Lưu
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Tống Kiêu chờ Oz dựa sát vào mình, thế nhưng Oz từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tống Kiêu.
Tính nhẫn nại của anh vượt qua tưởng tượng của cậu.
Sao người này lại đáng ghét vậy chứ!
Tống Kiêu dứt khoát ghé mặt về phía đối phương, nhưng Oz lại rời ra vào một giây đó, môi cậu rốt cục chỉ đụng đến hơi thở của anh.
Tống Kiêu hung hăng trừng đối phương, Oz vẫn không nhúc nhích, ngay cả đôi con ngươi kia cũng rất bình tĩnh, dường như Tống Kiêu không có chút sức hút nào với anh vậy.
Người này quá lố rồi!
Trong lòng Tống Kiêu giận đến nghiến răng, nhưng rốt cục cậu vẫn không nhịn được khát vọng của mình, tiến về phía Oz, hai người lại trở về trang thái xoay tròn. Tống Kiêu có thể cảm giác được có một cỗ lực lượng nhu hòa đang trêu ghẹo mái tóc mình, mơn trớn rái tai và cần cổ của cậu, đây rõ ràng là lực lượng Oz thả ra, nhưng anh vẫn không chịu tự mình đụng vào cậu.
Tống Kiêu thực sự nổi giận, cậu trực tiếp duỗi tay kéo cổ áo Oz nhào tới.
Cậu cho rằng Oz sẽ mím môi không cho đầu lưỡi cậu chen vào, nhưng không nghĩ tới anh lại trực tiếp hé môi, mạnh mẽ mút lấy Tống Kiêu.
Cuộc chơi đuổi bắt kết thúc trong nụ hôn áp đảo của Oz.
Rõ ràng bọn họ đang lơ lửng trên không trung, Tống Kiêu lại có thể cảm giác được mình bị một cỗ lực lượng hung hăng kìm lấy, vai bị đè lên, cả người cậu nép vào lòng Oz.
Cái lưỡi cực nóng và hữu lực của anh càn quấy trong khoang miệng cậu, bờ môi bị Oz mút đến tê dại, cậu đã quên phải hít thở thế nào, nhưng cậu không sợ, vì cậu biết Oz sẽ kéo cậu khỏi vực sâu trong thời khắc nguy hiểm nhất, đây cũng là lý do khiến Tống Kiêu không kiêng nể gì cả đi mạo hiểm.
Khi Oz đưa Tống Kiêu về ghế ngồi ban đầu thì, cậu vẫn duy trì tư thế hơi ngửa đầu. Oz vỗ vỗ đầu cậu:
_ Ngốc, chúng ta phải tiến hành bước nhảy tinh tế, nếu không bọn Bạch Dĩnh sẽ cho là hai ta đã chết.
Tống Kiêu lộ ra biểu tình tiếc nuối, nếu như có thể, cậu thực sự rất muốn được ở riêng với Oz một lúc nữa.
Không còn những sóng gió xảo quyệt của các góc vuông khác, không còn kỳ vọng của những người khác, cũng không còn thứ gọi là trách nhiệm, chỉ còn hai người đơn thuần cùng chung một chỗ.
Nhưng cậu biết, không có chỗ nào là thế ngoại đào nguyên cả.
_ Được rồi, chúng ta bắt đầu thực hiện bước nhảy xuyên qua thôi!
_ Bây giờ em làm Hỏa chủng. Tôi sẽ nhìn em.
_ Gì cơ? – Tống Kiêu trợn tròn mắt.
Oz thật là bạo gan! Đây cũng không phải một chiếc tàu con thoi nho nhỏ, mà là cả một tinh hạm khổng lồ! Sơ ý một chút, cậu sẽ khiến tinh hạm kết thúc trong wormhole.
Oz không nói gì thêm mà chỉ nhìn Tống Kiêu.
Hai giây sau, Tống Kiêu nở nụ cười.
_ Được rồi! Vậy để em lái!
Dù là ai cũng có lần đầu tiên, nếu luôn sợ kết thúc thất bại, thì muôn đời cũng không thể thay đổi vận mệnh được.
Hơn nữa đây chính là Băng Liệt, tinh hạm tính năng trác việt nhất, có hệ số an toàn cao nhất.
_ Thiết lập mục tiêu —— góc vuông thứ ba!
Tống Kiêu thở ra một hơi, thần kinh đang khẩn trương thấp thỏm bình tĩnh trở lại.
Cậu có dự cảm, đây là bước nhảy vô cùng quan trọng trong cuộc đời cậu.
Hệ thống khởi động, cậu nói với Oz:
_ Chúng ta đi ——
Động cơ Băng Liệt chấn động, Tống Kiêu liên kết lực lượng của mình với toàn bộ tinh hạm, rồi nhằm thẳng vào sâu trong vũ trụ.
Các ngôi sao tạo thành đường cong màu sắc sặc sỡ xé rách thân hạm, không gian bắt đầu bóp méo, xoay tròn, sau đó wormhole hiện ra trước mặt bọn họ.
Một khắc thân hạm hoàn toàn bị wormhole nuốt kia, trái tim Tống Kiêu như ngừng đập. Toàn bộ đồ vật trong tinh hạm đều mất trọng lực, Tống Kiêu thậm chí có thể cảm giác được các tế bào trong cơ thể mình mất đi tụ lực, giống như cát bị gió thổi bay phân tán tứ tung.
Một cỗ lực lượng dâng lên từ sâu trong tâm trí, tiến nhập hệ thống, ngay sau đó là vô tận phóng đại, bao trùm toàn bộ chiếc tinh hạm.
Đó cũng không chỉ là thẳng tắp mà chạy đơn thuần, Tống Kiêu phải cảm nhận thật kỹ lực tác động của wormhole, chỉ sai lầm một chút thôi thân hạm cũng có thể chịu thiệt hại khó mà chữa trị.
Tinh lực bị tiêu hao rất nhiều, Tống Kiêu cảm giác mình giống như đang leo núi, càng tiến cao hơn lại càng khó thở, cứ như sắp bị lực lượng nào đó ép nát, cậu chỉ có thể giải phóng càng nhiều lực lượng mạnh mẽ chống lại nó.
Hoặc thất thủ, hoặc phá kén bay ra!
Băng Liệt kéo thành vô số dây nhỏ xanh thẳm, giống như cá voi vẫy thoát khỏi ràng buộc của biển trào hướng thiên không, bay ra khỏi wormhole, đi tới một không gian mênh mông.
Động cơ tinh hạm đang điều chỉnh tác dụng lực, nó giống như bánh xe to lớn bồng bềnh trên mặt biển, hơi lắc lư một chút, rất nhanh đã khôi phục lại ổn định.
Tống Kiêu ngây ngốc nhìn sinh vật giống như đom đóm lan tràn khắp không gian trước mắt, một lúc sau mới nghiêng mặt sang hỏi:
_ Em… thành công à?
_ Đương nhiên. – Ngón tay của Oz nhẹ nhàng điểm một cái lên không khí, hình chiếu đa chiều thông báo bọn họ đang dừng ở góc vuông thứ ba.
Tống Kiêu mừng rỡ rời khỏi hệ thống, ôm lấy cổ Oz:
_ Thật tuyệt vời! Thật tuyệt vời quá! Anh biết không, từ nhỏ em đã mơ mình có thể như Hỏa chủng thực hiện bước nhảy tinh tế! Nhưng trước mỗi lần mơ ấy… em đều tự nói mình không thể… Nhưng bây giờ em thật sự làm được! Oz, anh hiểu chứ?
Oz giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
_ Em không cần mơ nữa, vì em vốn chính là Hỏa chủng.
Tống Kiêu nở nụ cười, cậu phải trải qua bao nhiêu lâu nữa, mới có thể giống như Oz không quan tâm thiệt hơn?
_ Bây giờ chúng ta nên thiết lập Băng Liệt ở chế độ tự động tuần tra và quỹ đạo bay ẩn hình nhỉ? Sau đó trở lại tàu con thoi, phát tín hiệu cho bọn Bạch Dĩnh?
_ Xem ra em cũng không bị thành công trước mắt làm mờ đầu óc. Biết mình cần làm gì.
Tống Kiêu một bên thiết lập hệ thống, một bên xem số liệu hệ thống, cậu sợ hãi cảm thán tài năng của Tống Nhiên.
Vốn nghĩ kỹ thuật quỹ tích ẩn hình của quân đoàn Ảnh Tử là cao nhất trong các góc vuông, nhưng biết được hệ thống Băng Liệt rồi, mới hiểu được cái gọi là thần hồ kỳ kỹ.
Kỹ thuật bay ẩn hình của Băng Liệt khiến nó tuy là tinh hạm nhưng linh hoạt hoàn toàn không thua gì tàu con thoi của quân đoàn Ảnh Tử, đồng thời các thông số phức tạp giúp nó đạt đến quỹ tích siêu tốc có thể lẩn tránh tinh thuẫn điều tra, nên kỹ thuật ẩn hình Tống Nhiên thiết kế cho Băng Liệt được mọi người gọi là —— Thần Ẩn.
Ngụ ý nó cao cao tại thượng giống như thần, lại bí ẩn không thể nhận ra.
Lúc này, Tống Kiêu mới cảm nhận được Tống Nhiên đã dụng tâm với mình thế nào.
_ Oz, em chợt nhớ tới… Lúc em còn nhỏ, anh cả đã từng đưa em đến gặp một hệ thống, để em chơi rất nhiều game thú vị và các trắc nghiệm tri thức. Bây giờ… em rốt cuộc hiểu rõ, lúc đó Tống Nhiên đang thu thập số liệu đại não của em, anh ấy muốn hình thức tư duy của em dung nhập vào trong hệ thống này…
Tống Kiêu giơ tay lên, dường như muốn chạm đến đỉnh khoảng điều khiển ở trên cao.
Chẳng trách Tống Nhiên lại nói chiếc tinh hạm này là chuẩn bị cho cậu.
_ Mà bây giờ, Băng Liệt rốt cục hoàn thành hệ thống khảo nghiệm.
_ Đúng vậy, càng tiếp xúc lâu với hệ thống này, em càng thấy nó như một bộ phận của mình… Bây giờ, chẳng muốn xa nó chút nào hết.
Oz đứng dậy đi tới bên người Tống Kiêu, ngón tay của anh vén mấy sợi tóc rơi xuống trán cậu lên, nói:
_ Vì nó là một bộ phận của em, nên dù em đi đến đâu, nó sẽ dẫn dắt em tìm được mình. Thời điểm em cần Băng Liệt, nó sẽ vượt qua hàng tỉ biển sao đi tới bên em.
Tâm tình vốn đang phiền muộn của Tống Kiêu bỗng nhiên biến mất trong chớp mắt.
Mấy phút sau, Băng Liệt chuyển sang quỹ tích ẩn hình, biến mất trước tầm mắt Tống Kiêu, nơi vốn bao trùm bởi bóng tối vô tận được thay thế bởi ánh sao.
Tống Kiêu hít sâu:
_ Oz! Chúng ta phát tín hiệu định vị nhé!
_ Ừ.
Mười mấy phút đồng hồ sau, thân ảnh của Tinh Vân hiện ra từ bóng tối, tạo ra nhiều quầng sáng, nó chậm rãi di động tới trên bọn họ, hút chiếc tàu con thoi vào bụng.
Thời điểm cửa khoang mở ra, Saruman liền xông vào trong, một tay ôm lấy Oz:
_ Chúa ơi! Tôi phải trơ mắt nhìn hai người bị kéo vào lòng tiểu hành tinh sụp đổ kia! Tôi… Tôi thực sự…
Fanser thì dứt khoát xách Tống Kiêu ra ngoài:
_ Nhóc con, tôi cứ nghĩ cậu chết rồi chứ, còn đau buồn một hồi đấy! Bọn tôi đã thương lượng xong, quyết định đến góc vuông thứ tám, nổ banh sào huyệt của Phong vương Tulio! Không ngờ hai người vẫn còn sống!
_ Ha ha! Thật ngại ghê! Làm đổ vỡ kế hoạch đến góc vuông thứ tám của mọi người! – Tống Kiêu chật vật giãy khỏi tay Fanser – Anh hai tôi đâu? Anh ấy bình an trở lại Ngưng Vọng chứ? Giờ tôi muốn trò chuyện với ảnh!
Bạch Dĩnh đứng cách đó không xa ôm cánh tay khẽ nhíu mi, mà Saruman vốn rất nhiệt tình cũng sững lại tại chỗ.
Lòng Tống Kiêu bỗng thấy bất an:
_ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Lẽ nào anh hai tôi không thoát được lực hút của tiểu hành tinh sao? Điều này thật vô lý!
_ Không phải… Tống tiên sinh bình an về tới Ngưng Vọng, nhưng mà… trong lúc hai người bị bẫy rập Tulio chế tạo hút lấy, Nhật Ảnh mang theo quân đoàn Ảnh Tử xâm nhập Ngưng Vọng, đồng thời…
_ Đồng thời gì cơ? – Trái tim Tống Kiêu đập thình thịch.
Tên Nhật Ảnh này đúng là âm hồn bất tán!
_ Đồng thời ám toán Tống tiên sinh, mang cả Ngưng Vọng và Tống tiên sinh đi mất.
Tống Kiêu lui về sau nửa bước, sống lưng đụng vào người Oz.
_ Tôi biết cậu vừa sống sót sau tai nạn, vất vả trở lại Tinh Vân, cậu nên nghỉ ngơi một chút…
Ánh mắt của Tống Kiêu làm Fanser lạnh cả người, ngón tay của hắn điểm một cái vào không khí, bật hình chiếu đa chiều xem lại hình ảnh trong Ngưng Vọng.
Đó là Tống Phái Lưu vừa trở lại khoang điều khiển của Ngưng Vọng, y nên một quyền thật mạnh lên ghế ngồi.
_ Hạm trưởng! Xin hãy bình tĩnh! Oz Fawn khi quyết định như vậy, nhất định đã nắm chắc khả năng đưa Tống Kiêu trở về!
_ Nắm chắc? Tôi biết cậu ta muốn làm gì! Oz muốn dùng tàu con thoi thực hiện xuyên qua! Nhưng nếu không đủ lượng lớn năng lượng duy trì, chuyện này không thể xảy ra! Vì sao không để tôi đẩy bọn họ ra ngoài chứ! Tại sao lại hành động ngốc như vậy!
Tống Phái Lưu cúi đầu, bờ vai của y run rẩy. Y cắn chặt hàm răng, gần như sắp rỉ ra máu.
_ Mọi người không thể hiểu được… Đó là đứa em duy nhất của tôi… Vì nó, tôi có thể làm bất cứ điều gì… Nhưng sao nó lại ngốc như thế? Tại sao muốn đẩy tôi ra ngoài? Chuyện như vậy, Tống Nhiên đã từng làm, nó khiến tôi không thể chịu được… Thằng bé vì sao còn phải lặp lại….
Nước mắt lăn trên gò má y, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Các thuộc hạ của y không dám nói thêm lời nào nữa, bọn họ chưa từng thấy qua bộ dáng đau khổ như thế của hạm trưởng.
Y dùng sức siết lấy ngực mình, chậm rãi ngã ngồi lên ghế, từ đầu đến cuối đều cong lưng lại, dường như có cỗ lực lượng vô hình đã cướp đi toàn bộ kiêu ngạo và tôn nghiêm của y.
Khoang điều khiển tĩnh lặng như nước đọng.
Ngay lúc đó, xuất hiện một kẻ thong thả đi xuyên qua bức tường, các thuộc hạ của Tống Phái Lưu kinh ngạc vạn phần.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh màu đen kia đã đi tới trước mặt Tống Phái Lưu, hắn giơ tay lên, hung hăng ép Tống Phái Lưu về phía mình.
Tống Phái Lưu rốt cục tỉnh người, y đang muốn ngẩng đầu, bàn tay đối phương lại đè lấy ót y, cằm đụng vào đỉnh đầu Tống Phái Lưu.
_ Phái Lưu, đừng có lộn xộn, tôi vừa rót Pandora vào tim anh.
_ Thiệu Trầm? – Giọng nói của Tống Phái Lưu tràn ngập khó tin, rồi lập tức phản ứng lại – Không… Ngươi là Nhật Ảnh!
_ Tôi là ai không quan trọng.
Thanh âm này giống như tấm màn đêm nhu hòa, dịu dàng làm lòng người say đắm, nhưng ẩn sâu trong đó lại là mối nguy tiềm tàng.
Quanh thân Nhật Ảnh bao trùm các hạt ion màu đen, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ hình dáng của hắn, cùng với đường nét lưu lại khi ngũ quan Nhật Ảnh chạm vào hạt căn bản khi hướng về phía Tống Phái Lưu.
Thuộc hạ của Tống Phái Lưu vừa định tiến lên, Nhật Ảnh liền quơ quơ ngón tay.
_ Bây giờ Tống Phái Lưu đã hoàn toàn mất năng lực. Phân giải anh ta là chuyện vô cùng dễ.
Tất cả mọi người đứng yên chỗ cũ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tống Phái Lưu lạnh lùng nói:
_ Ngươi vào đây bằng cách nào?
_ Tôi lái tàu con thoi đi theo tinh hạm của anh từ rất lâu rồi, chỉ tiếc anh cứ chăm chăm tìm Tống Nhiên, hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của tôi. Khi anh rời đi, đó là thời điểm chiếc tinh hạm này phòng thủ kém nhất, tôi có thể xâm nhập dễ dàng. Nếu như anh về trễ thêm chút nữa, tôi e rằng mình sẽ không kìm được mà uống số rượu ngon Tống Nhiên để lại cho anh, cứ cách một phút lại phân giải một tên thuộc hạ, chờ đến khi anh trở lại, sẽ dư lại bao nhiêu người?
Ngón tay của Nhật Ảnh lướt qua sợi tóc trên trán Tống Phái Lưu, hắn dường như rất muốn trêu đùa y, nhưng ngón tay lại dừng ở giữa không trung, sự nhẫn nại này dường như mang theo tôn trọng và cẩn thận không dễ bị phác giác đối với Tống Phái Lưu.
_ Ngươi điên rồi! Nhật Ảnh! – Ánh mắt Tống Phái Lưu rốt cục lộ ra một tia sợ hãi.
_ Kẻ điên không phải tôi, mà là Tulio. – Nhật Ảnh cúi người, giọng nói hắn mang theo chút đau lòng – Nếu như tôi biết mục đích tên đó bày ra cái bẫy này không chỉ có dụ bắt mọi người, mà còn cả thương tổn anh, tôi đã không cho gã cơ hội này.
_ Ngươi vẫn dối trá như trước. Vì sao không nói hẳn ra mục đích của mình?
_ Anh nghĩ tôi muốn tổn thương anh sao? Nếu tôi muốn làm thế, vì sao lúc nãy tôi không moi tim anh ra luôn rồi phân giải nó mà chỉ dùng Pandora vàng. Tôi muốn rất nhiều thứ, tôi muốn tinh hạch của Băng Liệt, muốn cục cưng Tống Kiêu kia, rồi muốn anh nữa.
_ Ngươi quả thực muốn rất nhiều. – Tống Phái Lưu càng ngày càng suy yếu, Pandora từ tim đã nhanh chóng lan ra toàn thân y. Y ngã về phía trước, Nhật Ảnh rốt cục bỏ tầng hạt ion đen kia đi, ôm trọn Tống Phái Lưu vào lòng.
Tống Phái Lưu dần bị tầng hạt ion kia quấn quanh, giống như dung nhập vào thân thể Nhật Ảnh.
_ Tôi là nhân loại, mà nhân loại đều tham lam. Thời điểm anh dõi theo Tống Nhiên, tôi ở bên cạnh nhìn anh. Thời điểm tôi dõi theo Tống Kiêu, cậu ta lại nhìn về tinh không xa xôi. Những thứ tôi chưa có được, tôi nhất định phải đoạt lấy. Mà tôi đã có được, thì phải có nhiều hơn những người khác. Đây là tôi. – Nhật Ảnh dựa sát vào Tống Phái Lưu, y quay mặt mình đi.
Nhật Ảnh cũng không tức giận mà tiếp tục nói:
_ Phái Lưu, anh biết mình có bao nhiêu hạm viên chứ?
Tống Phái Lưu cúi đầu, không trả lời câu hỏi của đối phương.
_ Cộng thêm cả anh là một trăm hai mươi hai người. Làm bọn họ biến mất với tôi chỉ là chuyện cỏn con.
_ Nhật Ảnh! – Tống Phái Lưu ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn đối phương.
Hắn phát ra tiếng cười nhạt, ngón tay mơn trớn lông mày y:
_ Bây giờ anh đã nhìn kỹ tôi rồi.
_ Đừng đụng vào người của ta!
_ Bây giờ thứ duy nhất anh có thể trao đổi với tôi chỉ còn chiếc tinh hạm này. Giao hệ thống ra đây, tôi sẽ coi mọi người là con tin, đảm bảo anh và bọn họ sống đến khi Tống Kiêu tới tìm tôi.
_ Hạm trưởng! Không được! – Các thuộc hạ của Tống Phái Lưu hô.
Xạ thủ đứng đầu nỗ lực tiến lên, nhưng ngay lập tức bị một cỗ lực lượng cường đại áp bách, cơ thể bị đè ép như có thể nổ tung bất cứ lúc nào, hắn cúi đầu, nặng nề quỳ xuống đất, đến sàn kim loại dưới đầu gối hắn cũng nứt thành vô số khe hở.
_ Ta nói đừng đụng vào người của ta! – Tống Phái Lưu nỗ lực giải phóng lực lượng của mình, nhưng sâu trong tâm trí y không có gì cả. Thậm chí hô hấp cũng trở nên hết sức khó khăn.
_ Phái Lưu, từ khi tôi lấy thân phận Thiệu Trầm đi theo anh, anh xử sự luôn lãnh tĩnh, luôn cân nhắc thiệt hơn. Nếu là thắng lợi, anh sẽ làm chiến thắng thật to lớn. Còn nếu thất bại, anh sẽ giảm tổn thất xuống mức thấp nhất. Nhưng ngày hôm nay, cân tiểu ly trong lòng anh lại đổ mất rồi. Xem ra Tống Kiêu thực sự rất quan trọng với anh.
_ Hoặc giết ta, hoặc ta nhất định không bỏ qua ngươi.
Thanh âm của Tống Phái Lưu tràn ngập sát ý.
_ Cứ nhìn tôi như vậy đi, tôi rất muốn cất chứa ánh mắt này của anh mãi mãi. – Nhật Ảnh lấy tay đẩy hệ thống đến trước mặt Tống Phái Lưu, nhàn nhạt nói:
_ Thay đổi thiết lập hệ thống đi hạm trưởng. Nếu anh còn muốn giữ mạng chờ Tống Kiêu quay về tìm mình.
Tống Phái Lưu vẫn không nhúc nhích.
_ Phái Lưu, nếu tôi là anh… – Nhật Ảnh ghé sát vào tai Tống Phái Lưu, nhẹ giọng nói – Dù xảy ra chuyện gì, tôi vẫn không do dự mà tin tưởng Tống Kiêu sẽ trở về, chắc chắn sẽ trở về. Nếu như ngay cả điều này anh cũng làm không được, thì làm sao có thể giữ vững lập trường của mình, bảo vệ Tống gia đến phút cuối cùng đây?
Mi tâm Tống Phái Lưu run lên, rốt cục khó khăn đưa tay, phát chỉ lệnh, giao hệ thống Ngưng Vọng cho Nhật Ảnh.
_ Ta biết, ta không nên tin tưởng ngươi. – Tống Phái Lưu nghiến răng nghiến lợi nói.
_ Không, rồi anh sẽ nhận ra, so với đám quý tộc dối trá kia, tôi lại là người đáng để anh tin tưởng nhất.
Nhật Ảnh tiếp nhận Ngưng Vọng, gửi đoạn ghi hình cuộc hội thoại vừa rồi cho Tinh Vân, kèm theo đó là dòng tin nhắn: “Cậu chủ nhỏ, tôi chờ cậu ở mê cung đen của góc vuông thứ chín. Cuộc chơi giữa tôi và cậu vẫn chưa kết thúc đâu.
Đoạn ghi hình dừng lại, Tống Kiêu im lặng nhìn từ đầu tới cuối.
Đôi con ngươi màu tím đượm đầy ma mị của Nhật Ảnh pha chút hài hước, dường như muốn thông qua đoạn video này quấn lấy tâm trí Tống Kiêu, gắt gao buộc chặt, hủy diệt tất cả khả năng tự hỏi của cậu.
Cậu gắt gao nắm chặt tay, trong mắt tràn ngập phẫn nộ không thể kìm chế.
Nhật Ảnh không chỉ giả trang thành Thiệu Trầm lừa gạt Tống Kiêu tám năm, người này thậm chí còn có thể là kẻ đứng sau binh đoàn sát thủ, rồi bây giờ hắn còn ép buộc Tống Phái Lưu!
Tống Kiêu rất muốn xốc cổ áo hắn lên, xé nát khuôn mặt tươi cười thản nhiên tự đắc kia!
_ Tống Kiêu, thực sự rất xin lỗi. Khi Nhật Ảnh lái Ngưng Vọng rời đi, chúng tôi lại đến chậm một bước, không thể đuổi kịp… – Fanser muốn an ủi Tống Kiêu nhưng không biết nói gì cho phải.
_ Dù mọi người đuổi kịp, cũng không thể… Rất khó… Nếu như Tinh Vân và Ngưng Vọng công kích lẫn nhau, kết quả cuối cùng có thể sẽ là hai bên đều thiệt hại, mọi người cũng khó mà đưa anh hai tôi về được. – Giọng nói Tống Kiêu trầm thấp, bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của mọi người.
Fanser ngẩn người, Bạch Dĩnh vỗ vỗ vai Fanser, nói với Tống Kiêu:
_ Tôi và Fanser rất lo cậu sẽ liều lĩnh đòi đến góc vuông thứ chín… Nếu thế chúng tôi buộc phải hoặc đánh cậu ngất xỉu hoặc điều chỉnh nhiệt độ tinh hạm xuống không độ tuyệt đối để làm cậu yên tĩnh một chút… Nhưng không ngờ cậu có thể tỉnh táo suy nghĩ tình thế, tôi và Fanser an tâm rồi.
_ Dù tôi không suy nghĩ, những điều này đều là sự thật khách quan. Hiện tại, Nhật Ảnh đã đưa anh hai đến góc vuông thứ chín, lẽ nào chúng ta phải thâm nhập vào thủ phủ góc vuông sao? Nhưng đó là địa bàn của Nhật Ảnh. Hắn đã chiếm được Ngưng Vọng, chúng ta cũng không thể đưa nốt Tinh Vân cho hắn. – Tống Kiêu cau mày nói.
= Hết chương 74 =
Bắt đầu chuỗi ngày tình thú của Lưu huynh và Nhật Ảnh ⊙ω⊙
Tính nhẫn nại của anh vượt qua tưởng tượng của cậu.
Sao người này lại đáng ghét vậy chứ!
Tống Kiêu dứt khoát ghé mặt về phía đối phương, nhưng Oz lại rời ra vào một giây đó, môi cậu rốt cục chỉ đụng đến hơi thở của anh.
Tống Kiêu hung hăng trừng đối phương, Oz vẫn không nhúc nhích, ngay cả đôi con ngươi kia cũng rất bình tĩnh, dường như Tống Kiêu không có chút sức hút nào với anh vậy.
Người này quá lố rồi!
Trong lòng Tống Kiêu giận đến nghiến răng, nhưng rốt cục cậu vẫn không nhịn được khát vọng của mình, tiến về phía Oz, hai người lại trở về trang thái xoay tròn. Tống Kiêu có thể cảm giác được có một cỗ lực lượng nhu hòa đang trêu ghẹo mái tóc mình, mơn trớn rái tai và cần cổ của cậu, đây rõ ràng là lực lượng Oz thả ra, nhưng anh vẫn không chịu tự mình đụng vào cậu.
Tống Kiêu thực sự nổi giận, cậu trực tiếp duỗi tay kéo cổ áo Oz nhào tới.
Cậu cho rằng Oz sẽ mím môi không cho đầu lưỡi cậu chen vào, nhưng không nghĩ tới anh lại trực tiếp hé môi, mạnh mẽ mút lấy Tống Kiêu.
Cuộc chơi đuổi bắt kết thúc trong nụ hôn áp đảo của Oz.
Rõ ràng bọn họ đang lơ lửng trên không trung, Tống Kiêu lại có thể cảm giác được mình bị một cỗ lực lượng hung hăng kìm lấy, vai bị đè lên, cả người cậu nép vào lòng Oz.
Cái lưỡi cực nóng và hữu lực của anh càn quấy trong khoang miệng cậu, bờ môi bị Oz mút đến tê dại, cậu đã quên phải hít thở thế nào, nhưng cậu không sợ, vì cậu biết Oz sẽ kéo cậu khỏi vực sâu trong thời khắc nguy hiểm nhất, đây cũng là lý do khiến Tống Kiêu không kiêng nể gì cả đi mạo hiểm.
Khi Oz đưa Tống Kiêu về ghế ngồi ban đầu thì, cậu vẫn duy trì tư thế hơi ngửa đầu. Oz vỗ vỗ đầu cậu:
_ Ngốc, chúng ta phải tiến hành bước nhảy tinh tế, nếu không bọn Bạch Dĩnh sẽ cho là hai ta đã chết.
Tống Kiêu lộ ra biểu tình tiếc nuối, nếu như có thể, cậu thực sự rất muốn được ở riêng với Oz một lúc nữa.
Không còn những sóng gió xảo quyệt của các góc vuông khác, không còn kỳ vọng của những người khác, cũng không còn thứ gọi là trách nhiệm, chỉ còn hai người đơn thuần cùng chung một chỗ.
Nhưng cậu biết, không có chỗ nào là thế ngoại đào nguyên cả.
_ Được rồi, chúng ta bắt đầu thực hiện bước nhảy xuyên qua thôi!
_ Bây giờ em làm Hỏa chủng. Tôi sẽ nhìn em.
_ Gì cơ? – Tống Kiêu trợn tròn mắt.
Oz thật là bạo gan! Đây cũng không phải một chiếc tàu con thoi nho nhỏ, mà là cả một tinh hạm khổng lồ! Sơ ý một chút, cậu sẽ khiến tinh hạm kết thúc trong wormhole.
Oz không nói gì thêm mà chỉ nhìn Tống Kiêu.
Hai giây sau, Tống Kiêu nở nụ cười.
_ Được rồi! Vậy để em lái!
Dù là ai cũng có lần đầu tiên, nếu luôn sợ kết thúc thất bại, thì muôn đời cũng không thể thay đổi vận mệnh được.
Hơn nữa đây chính là Băng Liệt, tinh hạm tính năng trác việt nhất, có hệ số an toàn cao nhất.
_ Thiết lập mục tiêu —— góc vuông thứ ba!
Tống Kiêu thở ra một hơi, thần kinh đang khẩn trương thấp thỏm bình tĩnh trở lại.
Cậu có dự cảm, đây là bước nhảy vô cùng quan trọng trong cuộc đời cậu.
Hệ thống khởi động, cậu nói với Oz:
_ Chúng ta đi ——
Động cơ Băng Liệt chấn động, Tống Kiêu liên kết lực lượng của mình với toàn bộ tinh hạm, rồi nhằm thẳng vào sâu trong vũ trụ.
Các ngôi sao tạo thành đường cong màu sắc sặc sỡ xé rách thân hạm, không gian bắt đầu bóp méo, xoay tròn, sau đó wormhole hiện ra trước mặt bọn họ.
Một khắc thân hạm hoàn toàn bị wormhole nuốt kia, trái tim Tống Kiêu như ngừng đập. Toàn bộ đồ vật trong tinh hạm đều mất trọng lực, Tống Kiêu thậm chí có thể cảm giác được các tế bào trong cơ thể mình mất đi tụ lực, giống như cát bị gió thổi bay phân tán tứ tung.
Một cỗ lực lượng dâng lên từ sâu trong tâm trí, tiến nhập hệ thống, ngay sau đó là vô tận phóng đại, bao trùm toàn bộ chiếc tinh hạm.
Đó cũng không chỉ là thẳng tắp mà chạy đơn thuần, Tống Kiêu phải cảm nhận thật kỹ lực tác động của wormhole, chỉ sai lầm một chút thôi thân hạm cũng có thể chịu thiệt hại khó mà chữa trị.
Tinh lực bị tiêu hao rất nhiều, Tống Kiêu cảm giác mình giống như đang leo núi, càng tiến cao hơn lại càng khó thở, cứ như sắp bị lực lượng nào đó ép nát, cậu chỉ có thể giải phóng càng nhiều lực lượng mạnh mẽ chống lại nó.
Hoặc thất thủ, hoặc phá kén bay ra!
Băng Liệt kéo thành vô số dây nhỏ xanh thẳm, giống như cá voi vẫy thoát khỏi ràng buộc của biển trào hướng thiên không, bay ra khỏi wormhole, đi tới một không gian mênh mông.
Động cơ tinh hạm đang điều chỉnh tác dụng lực, nó giống như bánh xe to lớn bồng bềnh trên mặt biển, hơi lắc lư một chút, rất nhanh đã khôi phục lại ổn định.
Tống Kiêu ngây ngốc nhìn sinh vật giống như đom đóm lan tràn khắp không gian trước mắt, một lúc sau mới nghiêng mặt sang hỏi:
_ Em… thành công à?
_ Đương nhiên. – Ngón tay của Oz nhẹ nhàng điểm một cái lên không khí, hình chiếu đa chiều thông báo bọn họ đang dừng ở góc vuông thứ ba.
Tống Kiêu mừng rỡ rời khỏi hệ thống, ôm lấy cổ Oz:
_ Thật tuyệt vời! Thật tuyệt vời quá! Anh biết không, từ nhỏ em đã mơ mình có thể như Hỏa chủng thực hiện bước nhảy tinh tế! Nhưng trước mỗi lần mơ ấy… em đều tự nói mình không thể… Nhưng bây giờ em thật sự làm được! Oz, anh hiểu chứ?
Oz giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
_ Em không cần mơ nữa, vì em vốn chính là Hỏa chủng.
Tống Kiêu nở nụ cười, cậu phải trải qua bao nhiêu lâu nữa, mới có thể giống như Oz không quan tâm thiệt hơn?
_ Bây giờ chúng ta nên thiết lập Băng Liệt ở chế độ tự động tuần tra và quỹ đạo bay ẩn hình nhỉ? Sau đó trở lại tàu con thoi, phát tín hiệu cho bọn Bạch Dĩnh?
_ Xem ra em cũng không bị thành công trước mắt làm mờ đầu óc. Biết mình cần làm gì.
Tống Kiêu một bên thiết lập hệ thống, một bên xem số liệu hệ thống, cậu sợ hãi cảm thán tài năng của Tống Nhiên.
Vốn nghĩ kỹ thuật quỹ tích ẩn hình của quân đoàn Ảnh Tử là cao nhất trong các góc vuông, nhưng biết được hệ thống Băng Liệt rồi, mới hiểu được cái gọi là thần hồ kỳ kỹ.
Kỹ thuật bay ẩn hình của Băng Liệt khiến nó tuy là tinh hạm nhưng linh hoạt hoàn toàn không thua gì tàu con thoi của quân đoàn Ảnh Tử, đồng thời các thông số phức tạp giúp nó đạt đến quỹ tích siêu tốc có thể lẩn tránh tinh thuẫn điều tra, nên kỹ thuật ẩn hình Tống Nhiên thiết kế cho Băng Liệt được mọi người gọi là —— Thần Ẩn.
Ngụ ý nó cao cao tại thượng giống như thần, lại bí ẩn không thể nhận ra.
Lúc này, Tống Kiêu mới cảm nhận được Tống Nhiên đã dụng tâm với mình thế nào.
_ Oz, em chợt nhớ tới… Lúc em còn nhỏ, anh cả đã từng đưa em đến gặp một hệ thống, để em chơi rất nhiều game thú vị và các trắc nghiệm tri thức. Bây giờ… em rốt cuộc hiểu rõ, lúc đó Tống Nhiên đang thu thập số liệu đại não của em, anh ấy muốn hình thức tư duy của em dung nhập vào trong hệ thống này…
Tống Kiêu giơ tay lên, dường như muốn chạm đến đỉnh khoảng điều khiển ở trên cao.
Chẳng trách Tống Nhiên lại nói chiếc tinh hạm này là chuẩn bị cho cậu.
_ Mà bây giờ, Băng Liệt rốt cục hoàn thành hệ thống khảo nghiệm.
_ Đúng vậy, càng tiếp xúc lâu với hệ thống này, em càng thấy nó như một bộ phận của mình… Bây giờ, chẳng muốn xa nó chút nào hết.
Oz đứng dậy đi tới bên người Tống Kiêu, ngón tay của anh vén mấy sợi tóc rơi xuống trán cậu lên, nói:
_ Vì nó là một bộ phận của em, nên dù em đi đến đâu, nó sẽ dẫn dắt em tìm được mình. Thời điểm em cần Băng Liệt, nó sẽ vượt qua hàng tỉ biển sao đi tới bên em.
Tâm tình vốn đang phiền muộn của Tống Kiêu bỗng nhiên biến mất trong chớp mắt.
Mấy phút sau, Băng Liệt chuyển sang quỹ tích ẩn hình, biến mất trước tầm mắt Tống Kiêu, nơi vốn bao trùm bởi bóng tối vô tận được thay thế bởi ánh sao.
Tống Kiêu hít sâu:
_ Oz! Chúng ta phát tín hiệu định vị nhé!
_ Ừ.
Mười mấy phút đồng hồ sau, thân ảnh của Tinh Vân hiện ra từ bóng tối, tạo ra nhiều quầng sáng, nó chậm rãi di động tới trên bọn họ, hút chiếc tàu con thoi vào bụng.
Thời điểm cửa khoang mở ra, Saruman liền xông vào trong, một tay ôm lấy Oz:
_ Chúa ơi! Tôi phải trơ mắt nhìn hai người bị kéo vào lòng tiểu hành tinh sụp đổ kia! Tôi… Tôi thực sự…
Fanser thì dứt khoát xách Tống Kiêu ra ngoài:
_ Nhóc con, tôi cứ nghĩ cậu chết rồi chứ, còn đau buồn một hồi đấy! Bọn tôi đã thương lượng xong, quyết định đến góc vuông thứ tám, nổ banh sào huyệt của Phong vương Tulio! Không ngờ hai người vẫn còn sống!
_ Ha ha! Thật ngại ghê! Làm đổ vỡ kế hoạch đến góc vuông thứ tám của mọi người! – Tống Kiêu chật vật giãy khỏi tay Fanser – Anh hai tôi đâu? Anh ấy bình an trở lại Ngưng Vọng chứ? Giờ tôi muốn trò chuyện với ảnh!
Bạch Dĩnh đứng cách đó không xa ôm cánh tay khẽ nhíu mi, mà Saruman vốn rất nhiệt tình cũng sững lại tại chỗ.
Lòng Tống Kiêu bỗng thấy bất an:
_ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Lẽ nào anh hai tôi không thoát được lực hút của tiểu hành tinh sao? Điều này thật vô lý!
_ Không phải… Tống tiên sinh bình an về tới Ngưng Vọng, nhưng mà… trong lúc hai người bị bẫy rập Tulio chế tạo hút lấy, Nhật Ảnh mang theo quân đoàn Ảnh Tử xâm nhập Ngưng Vọng, đồng thời…
_ Đồng thời gì cơ? – Trái tim Tống Kiêu đập thình thịch.
Tên Nhật Ảnh này đúng là âm hồn bất tán!
_ Đồng thời ám toán Tống tiên sinh, mang cả Ngưng Vọng và Tống tiên sinh đi mất.
Tống Kiêu lui về sau nửa bước, sống lưng đụng vào người Oz.
_ Tôi biết cậu vừa sống sót sau tai nạn, vất vả trở lại Tinh Vân, cậu nên nghỉ ngơi một chút…
Ánh mắt của Tống Kiêu làm Fanser lạnh cả người, ngón tay của hắn điểm một cái vào không khí, bật hình chiếu đa chiều xem lại hình ảnh trong Ngưng Vọng.
Đó là Tống Phái Lưu vừa trở lại khoang điều khiển của Ngưng Vọng, y nên một quyền thật mạnh lên ghế ngồi.
_ Hạm trưởng! Xin hãy bình tĩnh! Oz Fawn khi quyết định như vậy, nhất định đã nắm chắc khả năng đưa Tống Kiêu trở về!
_ Nắm chắc? Tôi biết cậu ta muốn làm gì! Oz muốn dùng tàu con thoi thực hiện xuyên qua! Nhưng nếu không đủ lượng lớn năng lượng duy trì, chuyện này không thể xảy ra! Vì sao không để tôi đẩy bọn họ ra ngoài chứ! Tại sao lại hành động ngốc như vậy!
Tống Phái Lưu cúi đầu, bờ vai của y run rẩy. Y cắn chặt hàm răng, gần như sắp rỉ ra máu.
_ Mọi người không thể hiểu được… Đó là đứa em duy nhất của tôi… Vì nó, tôi có thể làm bất cứ điều gì… Nhưng sao nó lại ngốc như thế? Tại sao muốn đẩy tôi ra ngoài? Chuyện như vậy, Tống Nhiên đã từng làm, nó khiến tôi không thể chịu được… Thằng bé vì sao còn phải lặp lại….
Nước mắt lăn trên gò má y, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Các thuộc hạ của y không dám nói thêm lời nào nữa, bọn họ chưa từng thấy qua bộ dáng đau khổ như thế của hạm trưởng.
Y dùng sức siết lấy ngực mình, chậm rãi ngã ngồi lên ghế, từ đầu đến cuối đều cong lưng lại, dường như có cỗ lực lượng vô hình đã cướp đi toàn bộ kiêu ngạo và tôn nghiêm của y.
Khoang điều khiển tĩnh lặng như nước đọng.
Ngay lúc đó, xuất hiện một kẻ thong thả đi xuyên qua bức tường, các thuộc hạ của Tống Phái Lưu kinh ngạc vạn phần.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh màu đen kia đã đi tới trước mặt Tống Phái Lưu, hắn giơ tay lên, hung hăng ép Tống Phái Lưu về phía mình.
Tống Phái Lưu rốt cục tỉnh người, y đang muốn ngẩng đầu, bàn tay đối phương lại đè lấy ót y, cằm đụng vào đỉnh đầu Tống Phái Lưu.
_ Phái Lưu, đừng có lộn xộn, tôi vừa rót Pandora vào tim anh.
_ Thiệu Trầm? – Giọng nói của Tống Phái Lưu tràn ngập khó tin, rồi lập tức phản ứng lại – Không… Ngươi là Nhật Ảnh!
_ Tôi là ai không quan trọng.
Thanh âm này giống như tấm màn đêm nhu hòa, dịu dàng làm lòng người say đắm, nhưng ẩn sâu trong đó lại là mối nguy tiềm tàng.
Quanh thân Nhật Ảnh bao trùm các hạt ion màu đen, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ hình dáng của hắn, cùng với đường nét lưu lại khi ngũ quan Nhật Ảnh chạm vào hạt căn bản khi hướng về phía Tống Phái Lưu.
Thuộc hạ của Tống Phái Lưu vừa định tiến lên, Nhật Ảnh liền quơ quơ ngón tay.
_ Bây giờ Tống Phái Lưu đã hoàn toàn mất năng lực. Phân giải anh ta là chuyện vô cùng dễ.
Tất cả mọi người đứng yên chỗ cũ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tống Phái Lưu lạnh lùng nói:
_ Ngươi vào đây bằng cách nào?
_ Tôi lái tàu con thoi đi theo tinh hạm của anh từ rất lâu rồi, chỉ tiếc anh cứ chăm chăm tìm Tống Nhiên, hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của tôi. Khi anh rời đi, đó là thời điểm chiếc tinh hạm này phòng thủ kém nhất, tôi có thể xâm nhập dễ dàng. Nếu như anh về trễ thêm chút nữa, tôi e rằng mình sẽ không kìm được mà uống số rượu ngon Tống Nhiên để lại cho anh, cứ cách một phút lại phân giải một tên thuộc hạ, chờ đến khi anh trở lại, sẽ dư lại bao nhiêu người?
Ngón tay của Nhật Ảnh lướt qua sợi tóc trên trán Tống Phái Lưu, hắn dường như rất muốn trêu đùa y, nhưng ngón tay lại dừng ở giữa không trung, sự nhẫn nại này dường như mang theo tôn trọng và cẩn thận không dễ bị phác giác đối với Tống Phái Lưu.
_ Ngươi điên rồi! Nhật Ảnh! – Ánh mắt Tống Phái Lưu rốt cục lộ ra một tia sợ hãi.
_ Kẻ điên không phải tôi, mà là Tulio. – Nhật Ảnh cúi người, giọng nói hắn mang theo chút đau lòng – Nếu như tôi biết mục đích tên đó bày ra cái bẫy này không chỉ có dụ bắt mọi người, mà còn cả thương tổn anh, tôi đã không cho gã cơ hội này.
_ Ngươi vẫn dối trá như trước. Vì sao không nói hẳn ra mục đích của mình?
_ Anh nghĩ tôi muốn tổn thương anh sao? Nếu tôi muốn làm thế, vì sao lúc nãy tôi không moi tim anh ra luôn rồi phân giải nó mà chỉ dùng Pandora vàng. Tôi muốn rất nhiều thứ, tôi muốn tinh hạch của Băng Liệt, muốn cục cưng Tống Kiêu kia, rồi muốn anh nữa.
_ Ngươi quả thực muốn rất nhiều. – Tống Phái Lưu càng ngày càng suy yếu, Pandora từ tim đã nhanh chóng lan ra toàn thân y. Y ngã về phía trước, Nhật Ảnh rốt cục bỏ tầng hạt ion đen kia đi, ôm trọn Tống Phái Lưu vào lòng.
Tống Phái Lưu dần bị tầng hạt ion kia quấn quanh, giống như dung nhập vào thân thể Nhật Ảnh.
_ Tôi là nhân loại, mà nhân loại đều tham lam. Thời điểm anh dõi theo Tống Nhiên, tôi ở bên cạnh nhìn anh. Thời điểm tôi dõi theo Tống Kiêu, cậu ta lại nhìn về tinh không xa xôi. Những thứ tôi chưa có được, tôi nhất định phải đoạt lấy. Mà tôi đã có được, thì phải có nhiều hơn những người khác. Đây là tôi. – Nhật Ảnh dựa sát vào Tống Phái Lưu, y quay mặt mình đi.
Nhật Ảnh cũng không tức giận mà tiếp tục nói:
_ Phái Lưu, anh biết mình có bao nhiêu hạm viên chứ?
Tống Phái Lưu cúi đầu, không trả lời câu hỏi của đối phương.
_ Cộng thêm cả anh là một trăm hai mươi hai người. Làm bọn họ biến mất với tôi chỉ là chuyện cỏn con.
_ Nhật Ảnh! – Tống Phái Lưu ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn đối phương.
Hắn phát ra tiếng cười nhạt, ngón tay mơn trớn lông mày y:
_ Bây giờ anh đã nhìn kỹ tôi rồi.
_ Đừng đụng vào người của ta!
_ Bây giờ thứ duy nhất anh có thể trao đổi với tôi chỉ còn chiếc tinh hạm này. Giao hệ thống ra đây, tôi sẽ coi mọi người là con tin, đảm bảo anh và bọn họ sống đến khi Tống Kiêu tới tìm tôi.
_ Hạm trưởng! Không được! – Các thuộc hạ của Tống Phái Lưu hô.
Xạ thủ đứng đầu nỗ lực tiến lên, nhưng ngay lập tức bị một cỗ lực lượng cường đại áp bách, cơ thể bị đè ép như có thể nổ tung bất cứ lúc nào, hắn cúi đầu, nặng nề quỳ xuống đất, đến sàn kim loại dưới đầu gối hắn cũng nứt thành vô số khe hở.
_ Ta nói đừng đụng vào người của ta! – Tống Phái Lưu nỗ lực giải phóng lực lượng của mình, nhưng sâu trong tâm trí y không có gì cả. Thậm chí hô hấp cũng trở nên hết sức khó khăn.
_ Phái Lưu, từ khi tôi lấy thân phận Thiệu Trầm đi theo anh, anh xử sự luôn lãnh tĩnh, luôn cân nhắc thiệt hơn. Nếu là thắng lợi, anh sẽ làm chiến thắng thật to lớn. Còn nếu thất bại, anh sẽ giảm tổn thất xuống mức thấp nhất. Nhưng ngày hôm nay, cân tiểu ly trong lòng anh lại đổ mất rồi. Xem ra Tống Kiêu thực sự rất quan trọng với anh.
_ Hoặc giết ta, hoặc ta nhất định không bỏ qua ngươi.
Thanh âm của Tống Phái Lưu tràn ngập sát ý.
_ Cứ nhìn tôi như vậy đi, tôi rất muốn cất chứa ánh mắt này của anh mãi mãi. – Nhật Ảnh lấy tay đẩy hệ thống đến trước mặt Tống Phái Lưu, nhàn nhạt nói:
_ Thay đổi thiết lập hệ thống đi hạm trưởng. Nếu anh còn muốn giữ mạng chờ Tống Kiêu quay về tìm mình.
Tống Phái Lưu vẫn không nhúc nhích.
_ Phái Lưu, nếu tôi là anh… – Nhật Ảnh ghé sát vào tai Tống Phái Lưu, nhẹ giọng nói – Dù xảy ra chuyện gì, tôi vẫn không do dự mà tin tưởng Tống Kiêu sẽ trở về, chắc chắn sẽ trở về. Nếu như ngay cả điều này anh cũng làm không được, thì làm sao có thể giữ vững lập trường của mình, bảo vệ Tống gia đến phút cuối cùng đây?
Mi tâm Tống Phái Lưu run lên, rốt cục khó khăn đưa tay, phát chỉ lệnh, giao hệ thống Ngưng Vọng cho Nhật Ảnh.
_ Ta biết, ta không nên tin tưởng ngươi. – Tống Phái Lưu nghiến răng nghiến lợi nói.
_ Không, rồi anh sẽ nhận ra, so với đám quý tộc dối trá kia, tôi lại là người đáng để anh tin tưởng nhất.
Nhật Ảnh tiếp nhận Ngưng Vọng, gửi đoạn ghi hình cuộc hội thoại vừa rồi cho Tinh Vân, kèm theo đó là dòng tin nhắn: “Cậu chủ nhỏ, tôi chờ cậu ở mê cung đen của góc vuông thứ chín. Cuộc chơi giữa tôi và cậu vẫn chưa kết thúc đâu.
Đoạn ghi hình dừng lại, Tống Kiêu im lặng nhìn từ đầu tới cuối.
Đôi con ngươi màu tím đượm đầy ma mị của Nhật Ảnh pha chút hài hước, dường như muốn thông qua đoạn video này quấn lấy tâm trí Tống Kiêu, gắt gao buộc chặt, hủy diệt tất cả khả năng tự hỏi của cậu.
Cậu gắt gao nắm chặt tay, trong mắt tràn ngập phẫn nộ không thể kìm chế.
Nhật Ảnh không chỉ giả trang thành Thiệu Trầm lừa gạt Tống Kiêu tám năm, người này thậm chí còn có thể là kẻ đứng sau binh đoàn sát thủ, rồi bây giờ hắn còn ép buộc Tống Phái Lưu!
Tống Kiêu rất muốn xốc cổ áo hắn lên, xé nát khuôn mặt tươi cười thản nhiên tự đắc kia!
_ Tống Kiêu, thực sự rất xin lỗi. Khi Nhật Ảnh lái Ngưng Vọng rời đi, chúng tôi lại đến chậm một bước, không thể đuổi kịp… – Fanser muốn an ủi Tống Kiêu nhưng không biết nói gì cho phải.
_ Dù mọi người đuổi kịp, cũng không thể… Rất khó… Nếu như Tinh Vân và Ngưng Vọng công kích lẫn nhau, kết quả cuối cùng có thể sẽ là hai bên đều thiệt hại, mọi người cũng khó mà đưa anh hai tôi về được. – Giọng nói Tống Kiêu trầm thấp, bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của mọi người.
Fanser ngẩn người, Bạch Dĩnh vỗ vỗ vai Fanser, nói với Tống Kiêu:
_ Tôi và Fanser rất lo cậu sẽ liều lĩnh đòi đến góc vuông thứ chín… Nếu thế chúng tôi buộc phải hoặc đánh cậu ngất xỉu hoặc điều chỉnh nhiệt độ tinh hạm xuống không độ tuyệt đối để làm cậu yên tĩnh một chút… Nhưng không ngờ cậu có thể tỉnh táo suy nghĩ tình thế, tôi và Fanser an tâm rồi.
_ Dù tôi không suy nghĩ, những điều này đều là sự thật khách quan. Hiện tại, Nhật Ảnh đã đưa anh hai đến góc vuông thứ chín, lẽ nào chúng ta phải thâm nhập vào thủ phủ góc vuông sao? Nhưng đó là địa bàn của Nhật Ảnh. Hắn đã chiếm được Ngưng Vọng, chúng ta cũng không thể đưa nốt Tinh Vân cho hắn. – Tống Kiêu cau mày nói.
= Hết chương 74 =
Bắt đầu chuỗi ngày tình thú của Lưu huynh và Nhật Ảnh ⊙ω⊙
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook