Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa
-
Chương 73: Tống Kiêu thổ lộ
Tống Kiêu kéo tay Oz, đưa anh tới vị trí hạm trưởng.
Oz ngẩng mặt nhìn cậu:
_ Chỉ em mới khởi động được Băng Liệt.
Ngón tay của Tống Kiêu búng một cái lên mi tâm Oz:
_ Sau này thì không chỉ có tôi nữa!
Tống Kiêu khởi động hệ thống mật mã của Băng Liệt, đặt tay Oz vào máy quét hình.
_ Em muốn làm gì?
_ Đưa mã gen của anh vào! Như vậy, anh sẽ thành Hỏa chủng của Băng Liệt!
_ Đừng có làm chuyện ngốc thế! Nếu tôi là người xấu thì sao? Nếu tôi cũng mơ ước Băng Liệt thì em tính thế nào?
Tiến trình quét gen đã hoàn thành ba mươi phần trăm, Oz muốn thu tay, Tống Kiêu lại đè chặt lấy anh, thậm chí giải phóng lực lượng Arthur ổn định vai Oz.
_ Anh không phải người xấu, cũng không mơ ước Băng Liệt. – Tống Kiêu rũ mắt, nhìn Oz cười – Băng Liệt không chỉ của tôi, mà là của chúng ta.
_ Em biết mình đang nói gì không? Chẳng ai ngu ngốc chia sẻ Băng Liệt với người khác cả. – Mi tâm Oz nhíu lại.
Tống Kiêu lại búng một cái vào chân mày anh:
_ Anh nói sai rồi. Anh không phải người khác, anh là người tôi yêu.
Lúc này, Oz im lặng nhìn cậu, dường như toàn bộ lớp băng dày ấy đều vỡ vụn trong khoảnh khắc này, vũ trụ đang bành trướng trong nháy mắt buộc chặt, hết thảy đều ngưng đọng.
Tiến trình quét gen hoàn thành, mã gen Oz được nhập vào hệ thống của Băng Liệt.
Một hồi lâu, môi Oz hơi hé, vẻ mặt của anh vẫn trầm liễm như trước, nhưng trong ánh mắt ngập tràn kinh ngạc ngoài ý liệu.
Thấy anh như vậy, Tống Kiêu có chút đắc ý.
Cậu biết anh có điều muốn nói nhưng không biết nên mở lời thế nào.
_ Oz, anh xem… – Tống Kiêu nghiêng người, ngón tay hướng về vũ trụ sâu thẳm ngoài khoang điều khiển – Những ngôi sao kia đều là của chúng ta. Anh không chỉ cho em sự bảo hộ, mà còn cả hàng tỉ ngôi sao ngoài kia nữa.
_ Em không cần nói yêu tôi vì tôi tìm thấy Băng Liệt cùng em đâu. Em vẫn còn…
_ Anh nghĩ em còn chưa trưởng thành nên không hiểu rõ thứ gọi là “yêu”? – Tống Kiêu nghiêng đầu, ánh mắt cậu nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Oz – Nếu là trước kia, quả thật em không biết. Nhưng bây giờ em rất rõ ràng. Không ai như anh cùng em vào sinh ra tử, không ai như anh lại giao trọn mọi thứ mình vốn có thể nhận lấy cho em, cho nên, cùng em tìm được Băng Liệt, nhất định không thể là người khác, mà chỉ duy nhất một mình anh. Đây không phải là trùng hợp, dù làm lại bao nhiêu lần, không kể giữa chúng ta xảy ra bao nhiêu mâu thuẫn, em biết, người cùng em đi đến đây, chắc chắn là anh.
Oz giơ tay, đặt lên mặt Tống Kiêu, dường như đang xác nhận người trước mắt mình là thật hay chỉ là huyễn tưởng.
Tống Kiêu ghé người ngậm lấy môi Oz. Khác với những nụ hôn thăm dò và mang đầy viện cớ trước kia, lần này Tống Kiêu biết vì sao mình hôn anh. Cậu muốn đối phương biết được tâm ý của mình.
Đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng đẩy môi trên của anh, lướt qua phần răng rồi ngậm lấy môi Oz, mơn trớn đầu lưỡi, dè dặt mút lấy nó.
Hông của cậu căng thẳng, Oz ôm lấy cậu, tay anh dùng sức kéo lấy Tống Kiêu, cậu nâng chân, đùi đặt trên ghế rồi ngồi lên. Oz rướn cổ quấn lấy đầu lưỡi Tống Kiêu, lưng cậu vô thức cứng lại, tiếp đó bị Oz dùng lực đẩy ngã về sau, tay anh chống sang hai bên cậu khiến Tống Kiêu không còn chỗ chạy trốn.
Oz kéo cậu về phía mình, trái tim Tống Kiêu như vọt khỏi cổ họng, cậu hoàn toàn ngồi trên người Oz, bị đối phương ép chặt trong lòng. Tống Kiêu hoài nghi liệu có phải Oz sử dụng lực lượng Arthur với mình, nếu không, tại sao cậu lại có cảm giác từng tế bào trong cơ thể đều bị anh chiếm đoạt?
_ Hình như cứ ở mãi góc vuông không này cũng không tệ. Chỉ có hai người chúng ta, sẽ chẳng còn điều phiền nhiễu nữa. – Tống Kiêu buồn buồn nói.
_ Nếu vậy em nhất định sẽ chịu không nổi.
Tống Kiêu tựa đầu lên vai Oz, chóp mũi khẽ cà lên cổ anh, sau đó không nhịn được hôn nó, lúc rời đi còn không quên dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút.
Vai Oz căng cứng.
Tống Kiêu phát ra tiếng cười khẽ:
_ Thế nào, anh nghĩ em sẽ chán anh?
Ngón tay của Oz luồn vào mái tóc cậu, ghế hạm trưởng ngã ra sau, Tống Kiêu cứ như vậy nằm trong lòng anh. Oz cong đầu gối, cọ qua hai bên hông Tống Kiêu:
_ Tôi sợ tôi sẽ không…
Tống Kiêu ngẩng đầu lên, hai tay nhéo lấy tai Oz:
_ Này! Em rất nghiêm túc thổ lộ với anh, cũng rất nghiêm túc hôn anh đó! Anh đang nghĩ gì thế!
Bàn tay trên hông cậu chậm rãi trượt xuống, đôi mắt anh tối lại, Tống Kiêu bỗng cảm thấy nguy hiểm.
_ Tôi đang suy nghĩ, thật muốn đi vào, thật muốn em hoàn toàn thuộc về tôi. Ngoại trừ cái này, tôi không thể nghĩ được gì khác.
Nơi nào đó của Tống Kiêu bỗng cảm thấy đau đau, cậu cay cú vỗ mặt Oz, sẵng giọng:
_ Này, không được nghĩ đến mấy chuyện đó! Vì sao không phải là em vào trong anh chứ!
_ Tôi đã cho em cơ hội, là do em bỏ lỡ. – Oz nhàn nhạt trả lời.
_ Anh cho em cơ hội bao giờ hả! – Tống Kiêu gào lên.
_ Xem ra tác động của Tước Điểu tới trí nhớ của em rất nặng. Qua mấy năm nữa, không biết em có thành đồ ngốc luôn không.
Tống Kiêu lúc này mới nhớ tới ngày trước Oz vì Pandora vàng mà phải trốn trong phòng Tống Nhiên đã từng vô cùng khí phách mở chân nói với cậu rằng, “Cậu thử xem”.
_ Gì vậy hả! Đấy có phải cho em cơ hội đâu! Lúc đó rõ ràng anh đang uy hiếp em! – Tống Kiêu tức đến tóc sắp dựng đứng lên rồi!
_ Hm, bây giờ em vẫn có cơ hội thử làm xem. – Ngón tay Oz mang theo chút trêu chọc mơn trớn vành tai Tống Kiêu – Nếu như em có thể làm đối thủ của tôi.
_ Thật à? – Tống Kiêu hưng phấn tính tháo khuy áo Oz.
Anh chỉ khẽ hừ một tiếng, dáng vẻ ngửa cằm mang theo vô vàn gợi cảm, thế nhưng Tống Kiêu lại ủ rũ không thể ra tay được.
Nếu cậu thực sự dám làm gì Oz, hậu quả có lẽ rất thê thảm…
_ Cái này… lần sau… Lần sau đi! Ha ha… Ha ha ha…
Tống Kiêu cười gượng, trong lòng âm thầm tính toán, chờ sau này năng lực của mình vượt qua Oz, nhất định phải làm mất mặt quý ngài cao lãnh này, làm hết lần này đến lần khác, khiến anh hối hận hôm nay đã nói với mình những lời này!
Oz đưa tay lên xoa đầu Tống Kiêu:
_ Em muốn vượt qua tôi, vậy chờ kiếp sau đi.
Tống Kiêu cạn lời, vì sao người này luôn biết cậu đang nghĩ gì.
Lý tưởng luôn rất tốt đẹp, hiện thực luôn luôn thảm khốc.
Tống Kiêu rất có ý thức nguy cơ, cậu biết nếu mình còn tiếp tục dính trên người Oz, rất nhanh sẽ cọ ra lửa. Cậu vội vàng chống người dậy, kéo kéo quần áo, vờ ho khan:
_ Ừm… Không nên lãng phí thời gian nữa! Đây chính là cơ hội tốt để học lái tinh hạm! Anh dạy cho em một chút! Chúng ta chỉ còn ít năng lượng để đến nơi cung ứng tiếp theo.
Oz chậm rãi ngồi dậy, ngón tay điểm một cái trên không trung, thành thạo gấp trăm lần Tống Kiêu tiến hành tìm kiếm trên diện rộng.
Tống Kiêu kinh ngạc nhìn loạt hình chiếu đa chiều gần như chiếm toàn bộ khoang điều khiển, cậu chỉ vào các chấm đỏ:
_ Là những chỗ này à? Nơi phát ra năng lượng?
_ Đúng vậy, cách chúng ta gần nhất là ngôi sao này, nó gọi là Ninth-12. Chúng ta có mười hai phút để đến phạm vi hấp thụ năng lượng. Tống Kiêu, em biết mình phải làm gì chứ?
Tống Kiêu nhớ lại tình cảnh Tinh Vân nạp năng lượng.
_ Đầu tiên phải tính toán cự ly an toàn và thích hợp nhất, tiếp đến là khởi động lồng phản xung nếu không muốn bị năng lượng thôn phệ trước khi hấp thu nó. Sau đó, phải thả tinh thạch trước khi năng lượng đạt đỉnh điểm, nếu năng lượng đạt đỉnh điểm mức độ hấp thu sẽ giảm xuống.
_ Được rồi. Em có thể bắt đầu làm. Bây giờ, em là Hỏa chủng.
_ Em? Anh yên tâm về em sao?
_ Tôi rất yên tâm về em. Vấn đề là em phải làm yên lòng chính mình. Tôi sẽ đảm nhiệm cả tài công, cơ giới sư và xạ thủ. Cho nên, nếu sai sót của em quá lớn, tôi sẽ sửa chúng. – Oz hoàn toàn trấn định và tự nhiên, anh không chỉ nắm chắc Băng Liệt mà còn cả Tống Kiêu.
_ Ừm….
Đó chính là anh không tin em mà!
Vấn đề là, sẽ chẳng ai lại đi tin tưởng đứa tay mơ lần đầu đảm nhiệm vai trò Hỏa chủng như cậu!
_ Ý của tôi là, em có thể quên mọi nỗi lo mà thỏa thích phạm sai lầm. Lỗi đã xảy ra, tôi biết em sẽ không lặp lại.
Tống Kiêu hít một hơi, khởi động Băng Liệt, bắt đầu tính toán khoảng cách an toàn với Ninth-12, ngay sau đó điều khiển tinh hạm tiến vào trạng thái siêu tốc.
Trong quá trình này, bọn họ xuyên qua mấy hành tinh thể khí khổng lồ, tránh né vô số thiên thạch lao đến, thậm chí còn lách qua hai tiểu hành tinh sắp va chạm nhau.
Hết thảy khiến Tống Kiêu cảm thấy vô cùng vui sướng, không gì ràng buộc tự do của cậu, trong lòng cậu tràn ngập khát vọng rong ruổi.
Cậu rất kinh ngạc về độ phù hợp của hệ thống Băng Liệt với tư duy của mình, dù cậu muốn gì, hệ thống đều có thể căn cứ vào đại não cậu mà phản hồi lại nhanh nhất có thể. Cậu vốn tưởng rằng muốn điều khiển một tinh hạm là chuyện rất khó khăn, nhưng Băng Liệt giống như một phần của thân thể cậu, suy nghĩ của cậu dễ dàng thâm nhập từng ngõ ngách của chiếc tinh hạm.
Băng Liệt giống như có sinh mệnh riêng, nó sẽ hô hấp, sẽ theo cảm giác của Tống Kiêu mà hưng phấn nhảy nhót.
Dù Tống Kiêu thực hiện thử nghiệm khác người thế nào để thăm dò hệ thống này trong suốt đoạn lữ trình, Oz vẫn thản nhiên ứng đối.
Anh là chỗ dựa đáng tin nhất của cậu.
Rốt cục, bọn họ đi tới phạm vi phóng xạ năng lượng của Ninth-12.
Tống Kiêu có thể dùng mắt thường nhìn làn sóng ion cường đại tràn về phía hai người, sáng đến nỗi cậu ngỡ đây là trung tâm chiếu sáng của vũ trụ. Tống Kiêu cũng không bị vẻ đẹp của nó mê hoặc, mà tỉnh táo khởi động lồng phòng ngự của tinh hạm.
Toàn bộ lồng phòng ngự gần như tiêu hết phần năng lượng còn sót lại của Băng Liệt.
Băng Liệt như bị nguồn năng lượng Ninth-12 phát ra đẩy lùi, nhiệt lượng khoang điều khiển chịu ảnh hưởng khiến Tống Kiêu không khỏi sợ hãi.
Tinh hạch hưởng ứng chỉ lệnh của Tống Kiêu, mở trang bị thu thập năng lượng, nguồn năng lượng dồi dào bị hút vào tinh hạch nhỏ hẹp tạo thành dòng xoáy mãnh liệt.
Dấu hiệu cạn kiệt năng lượng của Băng Liệt trong nháy mắt yếu bớt, Tống Kiêu nghe hệ thống thông báo năng lượng thu thập đạt ba mươi phần trăm.
Bọn họ cấp tốc rời khỏi đây.
Nhờ năng lượng tinh hạch tràn đầy, hệ thống hỏa khống phòng ngự khởi động, Tống Kiêu có thể cảm nhận rõ ràng hơn lực công kích của tinh hạm.
_ Chúa ơi! Nếu có thể phục hồi năng lượng ban đầu, là có thể khởi động vũ khí Tinh Hải Phẫn Nộ rồi. Nó có thể tiêu diệt hơn mười hành tinh cỡ Warm Wind trong nháy mắt… Thật là đáng sợ… Tại sao Tống Nhiên lại chế tạo ra vũ khí này nhỉ?
Trong ấn tượng của Tống Kiêu, Tống Nhiên không phải dạng hiếu chiến, anh luôn mang tâm thế biếng nhác gặp sao yên vậy, không có máu sát phạt, cũng sẽ không đi tổn thương người nào.
_ Tất cả mọi người đều biết Tinh Hải Phẫn Nộ tồn tại, nhưng Tống Nhiên chưa sử dụng nó lần nào. Nó chỉ là một vũ khí tồn tại trên lý thuyết, vì năng lượng tiêu hao của nó lớn hơn dung lượng của tinh hạch. – Oz bình tĩnh giải thích.
Tay cầm lợi kiếm và rút kiếm ra khỏi vỏ là hai việc khác nhau.
_ Hóa ra là thế…. Em mong ngày sử dụng nó vĩnh viễn không xảy ra, mong rằng đây chỉ là mánh đe dọa đối thủ của Băng Liệt. – Tống Kiêu xoa xoa mũi, cố tình dùng mũi chân cà vào Oz đang ngồi ở vị trí xạ thủ – Này, anh còn chưa nhận xét, biểu hiện vừa rồi của em thế nào?
_ Rất tốt. – Oz trả lời.
_ Vậy thôi hả?
Tống Kiêu lộ ra biểu tình thất vọng. Cậu tuy là tay mơ nhưng ban nãy cũng không khiến Oz lẻ loi hoàn thành công tác nguy hiểm như thế, vậy mà chút thưởng khuyến khích cũng không có là sao…
_ Ở đây không có kẹo. – Oz trả lời.
_ Gì chứ! Ai muốn kẹo! Em không phải trẻ con! – Tống Kiêu tức giận méo miệng.
Oz duỗi tay, xoa xoa đầu Tống Kiêu, dùng hành động biểu thị: Trong lòng tôi em vẫn là cậu nhóc.
Hệ thống Băng Liệt đối với Tống Kiêu còn thú vị hơn mọi trò chơi, cậu không biết mệt điều khiển hơn mười tiếng mới cảm thấy buồn ngủ.
_ Em cần ngủ một giấc. – Oz đứng dậy, đi tới bên người Tống Kiêu, cúi người xuống, tay dìu cậu rời khỏi hệ thống lái.
_ A… Nếu đi thêm nửa giờ nữa, là có thể vượt qua một ngôi sao phóng xạ nổ tung rồi!
_ Tiếp theo cứ để tôi.
Tống Kiêu nhìn thoáng qua hệ thống thông báo, năng lượng lưu trữ của tinh hạch đã tới bảy mươi hai phần trăm. Dựa vào tỷ số chuyển hoán năng lượng của Băng Liệt, bọn họ không những có thể rời khỏi góc vuông không, mà trực tiếp quay về Warm Wind cũng được.
Đương nhiên, Tống Kiêu sẽ không làm chuyện chói mắt như vậy.
Cậu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, lui về phía sau, giao hệ thống cho Oz.
_ Này Oz… đến khi chúng ta trở lại Warm Wind rồi, làm thế nào để tìm Tống Nhiên đây?
_ Đi tìm Berkley.
Đúng vậy, tìm được Berkley, tất cả nỗi băn khoăn nói không chừng có thể giải quyết dễ dàng.
Dây đeo trên cổ Oz chậm rãi trôi nổi lên, cây kim chỉ nam bị lực lượng vô hình kích thích, giống như dòng nước kết thành từ những ngôi sao nhỏ nhẹ rót vào không khí.
Mi tâm hơi nhíu của Tống Kiêu thả lỏng, tâm trí như được các ngón tay anh khe khẽ vỗ về, tinh thần thanh tĩnh lại, chìm vào mộng đẹp.
Cuộc sống cậu mơ ước, những người rất quan trọng đều ở đây với cậu. Tống Nhiên có, Tống Phái Lưu có, còn có Oz, bọn họ cùng lái Băng Liệt đi thật xa, thăm dò nơi bí ẩn nhất trong vũ trụ, khai quật các góc vuông mới.
Khi Tống Kiêu tỉnh lại, hệ thống thông báo năng lượng lưu trữ đã đạt đến tám mươi lăm phần trăm.
Mà Oz đang dựa vào ghế ngồi cạnh cậu, cúi đầu nhìn Tống Kiêu.
Tống Kiêu vươn người một cái, tay của Oz đặt lên cằm cậu, rồi lướt xuống vuốt ve phần cổ, ngón tay di một vòng tròn. Cậu có cảm giác, mình như biến thành mèo nhỏ anh nuôi vậy.
_ Đừng sờ chỗ đó, nhột lắm! – Tống Kiêu co vai lại, cố ý kẹp lấy ngón tay anh.
Oz lại cúi đầu, đeo miếng tinh hạch cổ đại vào cổ Tống Kiêu.
_ Ôi? Anh lấy xuống từ bao giờ thế?
_ Lúc em ngủ. – Giọng nói của Oz trầm thấp, trong buồng lái trống trải văng vẳng tiếng hồi âm nghe như đến từ khắp bốn phía, lặng yên không một tiếng động bao vây Tống Kiêu.
Cậu dời đường nhìn khỏi ánh mắt anh, nhìn chằm chằm vào kẽ môi đối phương, trong đầu là những ý nghĩ miên man bất định, Tống Kiêu mím môi một cái.
_ Em đang nghĩ gì? – Oz hỏi.
_ Không… Không gì hết! Em đang muốn hỏi anh cầm tinh hạch của em làm gì! Ha ha! – Tống Kiêu quay mặt qua chỗ khác, nhưng tầm mắt vẫn lưu luyến dừng ở kẽ môi kia.
_ Em thử ngắm kỹ miếng tinh hạch này xem.
Tống Kiêu cúi đầu, phát hiện bên trong tinh hạch đã được lấp đầy.
_ Vừa nãy em đã nghĩ gì?
Oz cúi người, ép thân thấp hơn. Anh chặn hai bên tai Tống Kiêu, giọng nói trầm thấp mang theo sức hút và hơi thở ấm áp quanh quẩn bên vành tai cậu, khi cậu định co vai lần nữa, Oz anh nhấn nó xuống.
_ Tại sao không trả lời tôi?
Tống Kiêu bối rối cựa quậy thân người, lảng sang chuyện khác:
_ Chúng ta có thể xuyên qua tinh tế được rồi nhỉ?
Thế nhưng mặt Oz lại tiến tới, đó gần như là tư thế hôn môi, trái tim cậu lập tức đập loạn, không nói hai lời trực tiếp hôn lên.
Oz bị Tống Kiêu đụng vào, hơi ngả về phía sau, nhưng rất nhanh đã ổn định lại bản thân, anh nghiêng mặt, biến nó thành một cái hôn sâu, hai tay đang chống bên người Tống Kiêu bế cậu lên.
Tống Kiêu biết Oz đã động tình, bỗng nổi lên ý xấu, không ngừng đưa đẩy đầu lưỡi Oz, rồi nhằm lúc Oz định cuốn lấy mình thì rời đi, đổi lấy là anh càng thêm dứt khoát ép sát và dây dưa, Tống Kiêu bị anh hôn đến không thể hô hấp.
Oz lui ra, đầu lưỡi đỉnh một cái vào chóp mũi Tống Kiêu.
_ Sao em ngốc thế, dùng mũi thở có sao đâu?
Dù đây là câu giễu cợt khiến người không vui, nhưng Tống Kiêu lại thấy ý cười trong mắt Oz.
Có thể Oz vĩnh viễn không cảm nhận được, nhưng Tống Kiêu yêu muốn chết vẻ mặt này của anh.
_ Anh có thể dùng mũi thở, vậy anh thở đi! – Tống Kiêu hé miệng, cắn lấy mũi đối phương.
Cậu cắn cũng không cố sức, Oz chỉ hơi thấp cằm, bàn tay dọc theo xương sống Tống Kiêu chạy xuống phía dưới, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Giống như đang bao dung tính trẻ con của Tống Kiêu, nhưng cậu có thể cảm nhận được ý tứ ám chỉ trong đó.
Cậu thấy hơi sợ, vì dù cậu có liều mạng với Oz thì đẩy ngã anh vẫn là chuyện bất khả thi. Mà nếu bị đối phương đẩy ngược lại, Tống Kiêu còn nhớ rõ kích cỡ của đồng chí kia, cậu chắc chắn sẽ đau đớn cả đời không quên.
_ Hiện tại em đang nghĩ gì? – Oz nghiêng mặt, dường như có cơn sóng xanh đang lưu chuyển trong đôi mắt anh, mái tóc anh bay phất phơ trong không trung, tất cả đều vô cùng gợi cảm khiến cổ họng cậu thấy nghẹn.
_ Không có gì hết! – Tống Kiêu nghiêm trang trả lời.
_ Nói dối. – Giọng nói của Oz như rượu ngọt, tâm trí Tống Kiêu mông lung, không thể nghĩ được gì.
_ Em không nói dối! Vì sao anh luôn cảm thấy em đang suy nghĩ gì hả? – Tống Kiêu cố ý lộ ra biểu tình bất mãn.
_ Còn nói dối, tôi sẽ yêu em ngay lập tức đấy.
Thanh âm của Oz bình ổn, nhưng Tống Kiêu có thể cảm giác được phần trang phục phía dưới của mình đang bị phân giải chậm rãi.
Tống Kiêu cấp tốc sử dụng tụ lực, tái tạo quần áo của mình.
_ Này! Năng lực Arthur không phải dùng như thế! – Tống Kiêu hô lên.
Lỗ tai cậu nóng muốn chết.
Môi Oz cọ qua vành tai Tống Kiêu, rõ ràng mái tóc không có cảm giác gì, nhưng nhiệt độ của Oz như dọc theo sợi tóc cậu tiến vào trong tâm trí.
_ Em rốt cuộc đang nghĩ gì?
Tống Kiêu nuốt nước miếng, dù sao thì Oz từ nhỏ đã rất bảo hộ mình, gương mặt lạnh băng đối với cậu luôn hữu cầu tất ứng, không bằng cậu thử một chút?
_ Ừm… Em muốn nói Tước Điểu làm thần kinh cảm giác đau của em đình chỉ tiến hóa, cho nên nếu như anh làm gì em, em sẽ rất đau. Nhưng mà anh… nhường em một tí, tất cả đều vui, nhỉ?
Tống Kiêu có chút thấp thỏm, cậu tràn ngập mong đợi nhìn Oz.
_ Không được. – Câu trả lời ngắn gọn khiến Tống Kiêu muốn khóc.
_ Vì sao không được chứ! – Tống Kiêu kêu gào.
_ Bởi vì kỹ thuật của em không tốt, tôi nhất định không thoải mái được.
_ Anh chưa thử thì làm sao biết!
_ Không cần thử tôi cũng biết. Mặt khác… – Oz bao phủ tai Tống Kiêu, giọng nói của anh kéo dài hơn bình thường – Tôi muốn nghe em đau khóc cầu tha thứ.
Tống Kiêu nuốt nước miếng, cậu phát hiện mình và Oz đã sớm thoát khỏi ghế ngồi, đang lơ lửng trên không trung.
Giống như trong trí nhớ khi còn bé cậu và Oz hay chơi trò lơ lửng. Giữa hai người như tồn tại lực hấp dẫn nào đó, hệ thống trọng lực vào thời khắc này đã không còn ý nghĩa. Dù Tống Kiêu xoay người thế nào, Oz luôn luôn đi theo cậu, hai người vĩnh viễn mặt đối mặt.
= Hết chương 73 =
Cuối cùng cũng yêu nhao rồi~
Oz ngẩng mặt nhìn cậu:
_ Chỉ em mới khởi động được Băng Liệt.
Ngón tay của Tống Kiêu búng một cái lên mi tâm Oz:
_ Sau này thì không chỉ có tôi nữa!
Tống Kiêu khởi động hệ thống mật mã của Băng Liệt, đặt tay Oz vào máy quét hình.
_ Em muốn làm gì?
_ Đưa mã gen của anh vào! Như vậy, anh sẽ thành Hỏa chủng của Băng Liệt!
_ Đừng có làm chuyện ngốc thế! Nếu tôi là người xấu thì sao? Nếu tôi cũng mơ ước Băng Liệt thì em tính thế nào?
Tiến trình quét gen đã hoàn thành ba mươi phần trăm, Oz muốn thu tay, Tống Kiêu lại đè chặt lấy anh, thậm chí giải phóng lực lượng Arthur ổn định vai Oz.
_ Anh không phải người xấu, cũng không mơ ước Băng Liệt. – Tống Kiêu rũ mắt, nhìn Oz cười – Băng Liệt không chỉ của tôi, mà là của chúng ta.
_ Em biết mình đang nói gì không? Chẳng ai ngu ngốc chia sẻ Băng Liệt với người khác cả. – Mi tâm Oz nhíu lại.
Tống Kiêu lại búng một cái vào chân mày anh:
_ Anh nói sai rồi. Anh không phải người khác, anh là người tôi yêu.
Lúc này, Oz im lặng nhìn cậu, dường như toàn bộ lớp băng dày ấy đều vỡ vụn trong khoảnh khắc này, vũ trụ đang bành trướng trong nháy mắt buộc chặt, hết thảy đều ngưng đọng.
Tiến trình quét gen hoàn thành, mã gen Oz được nhập vào hệ thống của Băng Liệt.
Một hồi lâu, môi Oz hơi hé, vẻ mặt của anh vẫn trầm liễm như trước, nhưng trong ánh mắt ngập tràn kinh ngạc ngoài ý liệu.
Thấy anh như vậy, Tống Kiêu có chút đắc ý.
Cậu biết anh có điều muốn nói nhưng không biết nên mở lời thế nào.
_ Oz, anh xem… – Tống Kiêu nghiêng người, ngón tay hướng về vũ trụ sâu thẳm ngoài khoang điều khiển – Những ngôi sao kia đều là của chúng ta. Anh không chỉ cho em sự bảo hộ, mà còn cả hàng tỉ ngôi sao ngoài kia nữa.
_ Em không cần nói yêu tôi vì tôi tìm thấy Băng Liệt cùng em đâu. Em vẫn còn…
_ Anh nghĩ em còn chưa trưởng thành nên không hiểu rõ thứ gọi là “yêu”? – Tống Kiêu nghiêng đầu, ánh mắt cậu nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Oz – Nếu là trước kia, quả thật em không biết. Nhưng bây giờ em rất rõ ràng. Không ai như anh cùng em vào sinh ra tử, không ai như anh lại giao trọn mọi thứ mình vốn có thể nhận lấy cho em, cho nên, cùng em tìm được Băng Liệt, nhất định không thể là người khác, mà chỉ duy nhất một mình anh. Đây không phải là trùng hợp, dù làm lại bao nhiêu lần, không kể giữa chúng ta xảy ra bao nhiêu mâu thuẫn, em biết, người cùng em đi đến đây, chắc chắn là anh.
Oz giơ tay, đặt lên mặt Tống Kiêu, dường như đang xác nhận người trước mắt mình là thật hay chỉ là huyễn tưởng.
Tống Kiêu ghé người ngậm lấy môi Oz. Khác với những nụ hôn thăm dò và mang đầy viện cớ trước kia, lần này Tống Kiêu biết vì sao mình hôn anh. Cậu muốn đối phương biết được tâm ý của mình.
Đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng đẩy môi trên của anh, lướt qua phần răng rồi ngậm lấy môi Oz, mơn trớn đầu lưỡi, dè dặt mút lấy nó.
Hông của cậu căng thẳng, Oz ôm lấy cậu, tay anh dùng sức kéo lấy Tống Kiêu, cậu nâng chân, đùi đặt trên ghế rồi ngồi lên. Oz rướn cổ quấn lấy đầu lưỡi Tống Kiêu, lưng cậu vô thức cứng lại, tiếp đó bị Oz dùng lực đẩy ngã về sau, tay anh chống sang hai bên cậu khiến Tống Kiêu không còn chỗ chạy trốn.
Oz kéo cậu về phía mình, trái tim Tống Kiêu như vọt khỏi cổ họng, cậu hoàn toàn ngồi trên người Oz, bị đối phương ép chặt trong lòng. Tống Kiêu hoài nghi liệu có phải Oz sử dụng lực lượng Arthur với mình, nếu không, tại sao cậu lại có cảm giác từng tế bào trong cơ thể đều bị anh chiếm đoạt?
_ Hình như cứ ở mãi góc vuông không này cũng không tệ. Chỉ có hai người chúng ta, sẽ chẳng còn điều phiền nhiễu nữa. – Tống Kiêu buồn buồn nói.
_ Nếu vậy em nhất định sẽ chịu không nổi.
Tống Kiêu tựa đầu lên vai Oz, chóp mũi khẽ cà lên cổ anh, sau đó không nhịn được hôn nó, lúc rời đi còn không quên dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút.
Vai Oz căng cứng.
Tống Kiêu phát ra tiếng cười khẽ:
_ Thế nào, anh nghĩ em sẽ chán anh?
Ngón tay của Oz luồn vào mái tóc cậu, ghế hạm trưởng ngã ra sau, Tống Kiêu cứ như vậy nằm trong lòng anh. Oz cong đầu gối, cọ qua hai bên hông Tống Kiêu:
_ Tôi sợ tôi sẽ không…
Tống Kiêu ngẩng đầu lên, hai tay nhéo lấy tai Oz:
_ Này! Em rất nghiêm túc thổ lộ với anh, cũng rất nghiêm túc hôn anh đó! Anh đang nghĩ gì thế!
Bàn tay trên hông cậu chậm rãi trượt xuống, đôi mắt anh tối lại, Tống Kiêu bỗng cảm thấy nguy hiểm.
_ Tôi đang suy nghĩ, thật muốn đi vào, thật muốn em hoàn toàn thuộc về tôi. Ngoại trừ cái này, tôi không thể nghĩ được gì khác.
Nơi nào đó của Tống Kiêu bỗng cảm thấy đau đau, cậu cay cú vỗ mặt Oz, sẵng giọng:
_ Này, không được nghĩ đến mấy chuyện đó! Vì sao không phải là em vào trong anh chứ!
_ Tôi đã cho em cơ hội, là do em bỏ lỡ. – Oz nhàn nhạt trả lời.
_ Anh cho em cơ hội bao giờ hả! – Tống Kiêu gào lên.
_ Xem ra tác động của Tước Điểu tới trí nhớ của em rất nặng. Qua mấy năm nữa, không biết em có thành đồ ngốc luôn không.
Tống Kiêu lúc này mới nhớ tới ngày trước Oz vì Pandora vàng mà phải trốn trong phòng Tống Nhiên đã từng vô cùng khí phách mở chân nói với cậu rằng, “Cậu thử xem”.
_ Gì vậy hả! Đấy có phải cho em cơ hội đâu! Lúc đó rõ ràng anh đang uy hiếp em! – Tống Kiêu tức đến tóc sắp dựng đứng lên rồi!
_ Hm, bây giờ em vẫn có cơ hội thử làm xem. – Ngón tay Oz mang theo chút trêu chọc mơn trớn vành tai Tống Kiêu – Nếu như em có thể làm đối thủ của tôi.
_ Thật à? – Tống Kiêu hưng phấn tính tháo khuy áo Oz.
Anh chỉ khẽ hừ một tiếng, dáng vẻ ngửa cằm mang theo vô vàn gợi cảm, thế nhưng Tống Kiêu lại ủ rũ không thể ra tay được.
Nếu cậu thực sự dám làm gì Oz, hậu quả có lẽ rất thê thảm…
_ Cái này… lần sau… Lần sau đi! Ha ha… Ha ha ha…
Tống Kiêu cười gượng, trong lòng âm thầm tính toán, chờ sau này năng lực của mình vượt qua Oz, nhất định phải làm mất mặt quý ngài cao lãnh này, làm hết lần này đến lần khác, khiến anh hối hận hôm nay đã nói với mình những lời này!
Oz đưa tay lên xoa đầu Tống Kiêu:
_ Em muốn vượt qua tôi, vậy chờ kiếp sau đi.
Tống Kiêu cạn lời, vì sao người này luôn biết cậu đang nghĩ gì.
Lý tưởng luôn rất tốt đẹp, hiện thực luôn luôn thảm khốc.
Tống Kiêu rất có ý thức nguy cơ, cậu biết nếu mình còn tiếp tục dính trên người Oz, rất nhanh sẽ cọ ra lửa. Cậu vội vàng chống người dậy, kéo kéo quần áo, vờ ho khan:
_ Ừm… Không nên lãng phí thời gian nữa! Đây chính là cơ hội tốt để học lái tinh hạm! Anh dạy cho em một chút! Chúng ta chỉ còn ít năng lượng để đến nơi cung ứng tiếp theo.
Oz chậm rãi ngồi dậy, ngón tay điểm một cái trên không trung, thành thạo gấp trăm lần Tống Kiêu tiến hành tìm kiếm trên diện rộng.
Tống Kiêu kinh ngạc nhìn loạt hình chiếu đa chiều gần như chiếm toàn bộ khoang điều khiển, cậu chỉ vào các chấm đỏ:
_ Là những chỗ này à? Nơi phát ra năng lượng?
_ Đúng vậy, cách chúng ta gần nhất là ngôi sao này, nó gọi là Ninth-12. Chúng ta có mười hai phút để đến phạm vi hấp thụ năng lượng. Tống Kiêu, em biết mình phải làm gì chứ?
Tống Kiêu nhớ lại tình cảnh Tinh Vân nạp năng lượng.
_ Đầu tiên phải tính toán cự ly an toàn và thích hợp nhất, tiếp đến là khởi động lồng phản xung nếu không muốn bị năng lượng thôn phệ trước khi hấp thu nó. Sau đó, phải thả tinh thạch trước khi năng lượng đạt đỉnh điểm, nếu năng lượng đạt đỉnh điểm mức độ hấp thu sẽ giảm xuống.
_ Được rồi. Em có thể bắt đầu làm. Bây giờ, em là Hỏa chủng.
_ Em? Anh yên tâm về em sao?
_ Tôi rất yên tâm về em. Vấn đề là em phải làm yên lòng chính mình. Tôi sẽ đảm nhiệm cả tài công, cơ giới sư và xạ thủ. Cho nên, nếu sai sót của em quá lớn, tôi sẽ sửa chúng. – Oz hoàn toàn trấn định và tự nhiên, anh không chỉ nắm chắc Băng Liệt mà còn cả Tống Kiêu.
_ Ừm….
Đó chính là anh không tin em mà!
Vấn đề là, sẽ chẳng ai lại đi tin tưởng đứa tay mơ lần đầu đảm nhiệm vai trò Hỏa chủng như cậu!
_ Ý của tôi là, em có thể quên mọi nỗi lo mà thỏa thích phạm sai lầm. Lỗi đã xảy ra, tôi biết em sẽ không lặp lại.
Tống Kiêu hít một hơi, khởi động Băng Liệt, bắt đầu tính toán khoảng cách an toàn với Ninth-12, ngay sau đó điều khiển tinh hạm tiến vào trạng thái siêu tốc.
Trong quá trình này, bọn họ xuyên qua mấy hành tinh thể khí khổng lồ, tránh né vô số thiên thạch lao đến, thậm chí còn lách qua hai tiểu hành tinh sắp va chạm nhau.
Hết thảy khiến Tống Kiêu cảm thấy vô cùng vui sướng, không gì ràng buộc tự do của cậu, trong lòng cậu tràn ngập khát vọng rong ruổi.
Cậu rất kinh ngạc về độ phù hợp của hệ thống Băng Liệt với tư duy của mình, dù cậu muốn gì, hệ thống đều có thể căn cứ vào đại não cậu mà phản hồi lại nhanh nhất có thể. Cậu vốn tưởng rằng muốn điều khiển một tinh hạm là chuyện rất khó khăn, nhưng Băng Liệt giống như một phần của thân thể cậu, suy nghĩ của cậu dễ dàng thâm nhập từng ngõ ngách của chiếc tinh hạm.
Băng Liệt giống như có sinh mệnh riêng, nó sẽ hô hấp, sẽ theo cảm giác của Tống Kiêu mà hưng phấn nhảy nhót.
Dù Tống Kiêu thực hiện thử nghiệm khác người thế nào để thăm dò hệ thống này trong suốt đoạn lữ trình, Oz vẫn thản nhiên ứng đối.
Anh là chỗ dựa đáng tin nhất của cậu.
Rốt cục, bọn họ đi tới phạm vi phóng xạ năng lượng của Ninth-12.
Tống Kiêu có thể dùng mắt thường nhìn làn sóng ion cường đại tràn về phía hai người, sáng đến nỗi cậu ngỡ đây là trung tâm chiếu sáng của vũ trụ. Tống Kiêu cũng không bị vẻ đẹp của nó mê hoặc, mà tỉnh táo khởi động lồng phòng ngự của tinh hạm.
Toàn bộ lồng phòng ngự gần như tiêu hết phần năng lượng còn sót lại của Băng Liệt.
Băng Liệt như bị nguồn năng lượng Ninth-12 phát ra đẩy lùi, nhiệt lượng khoang điều khiển chịu ảnh hưởng khiến Tống Kiêu không khỏi sợ hãi.
Tinh hạch hưởng ứng chỉ lệnh của Tống Kiêu, mở trang bị thu thập năng lượng, nguồn năng lượng dồi dào bị hút vào tinh hạch nhỏ hẹp tạo thành dòng xoáy mãnh liệt.
Dấu hiệu cạn kiệt năng lượng của Băng Liệt trong nháy mắt yếu bớt, Tống Kiêu nghe hệ thống thông báo năng lượng thu thập đạt ba mươi phần trăm.
Bọn họ cấp tốc rời khỏi đây.
Nhờ năng lượng tinh hạch tràn đầy, hệ thống hỏa khống phòng ngự khởi động, Tống Kiêu có thể cảm nhận rõ ràng hơn lực công kích của tinh hạm.
_ Chúa ơi! Nếu có thể phục hồi năng lượng ban đầu, là có thể khởi động vũ khí Tinh Hải Phẫn Nộ rồi. Nó có thể tiêu diệt hơn mười hành tinh cỡ Warm Wind trong nháy mắt… Thật là đáng sợ… Tại sao Tống Nhiên lại chế tạo ra vũ khí này nhỉ?
Trong ấn tượng của Tống Kiêu, Tống Nhiên không phải dạng hiếu chiến, anh luôn mang tâm thế biếng nhác gặp sao yên vậy, không có máu sát phạt, cũng sẽ không đi tổn thương người nào.
_ Tất cả mọi người đều biết Tinh Hải Phẫn Nộ tồn tại, nhưng Tống Nhiên chưa sử dụng nó lần nào. Nó chỉ là một vũ khí tồn tại trên lý thuyết, vì năng lượng tiêu hao của nó lớn hơn dung lượng của tinh hạch. – Oz bình tĩnh giải thích.
Tay cầm lợi kiếm và rút kiếm ra khỏi vỏ là hai việc khác nhau.
_ Hóa ra là thế…. Em mong ngày sử dụng nó vĩnh viễn không xảy ra, mong rằng đây chỉ là mánh đe dọa đối thủ của Băng Liệt. – Tống Kiêu xoa xoa mũi, cố tình dùng mũi chân cà vào Oz đang ngồi ở vị trí xạ thủ – Này, anh còn chưa nhận xét, biểu hiện vừa rồi của em thế nào?
_ Rất tốt. – Oz trả lời.
_ Vậy thôi hả?
Tống Kiêu lộ ra biểu tình thất vọng. Cậu tuy là tay mơ nhưng ban nãy cũng không khiến Oz lẻ loi hoàn thành công tác nguy hiểm như thế, vậy mà chút thưởng khuyến khích cũng không có là sao…
_ Ở đây không có kẹo. – Oz trả lời.
_ Gì chứ! Ai muốn kẹo! Em không phải trẻ con! – Tống Kiêu tức giận méo miệng.
Oz duỗi tay, xoa xoa đầu Tống Kiêu, dùng hành động biểu thị: Trong lòng tôi em vẫn là cậu nhóc.
Hệ thống Băng Liệt đối với Tống Kiêu còn thú vị hơn mọi trò chơi, cậu không biết mệt điều khiển hơn mười tiếng mới cảm thấy buồn ngủ.
_ Em cần ngủ một giấc. – Oz đứng dậy, đi tới bên người Tống Kiêu, cúi người xuống, tay dìu cậu rời khỏi hệ thống lái.
_ A… Nếu đi thêm nửa giờ nữa, là có thể vượt qua một ngôi sao phóng xạ nổ tung rồi!
_ Tiếp theo cứ để tôi.
Tống Kiêu nhìn thoáng qua hệ thống thông báo, năng lượng lưu trữ của tinh hạch đã tới bảy mươi hai phần trăm. Dựa vào tỷ số chuyển hoán năng lượng của Băng Liệt, bọn họ không những có thể rời khỏi góc vuông không, mà trực tiếp quay về Warm Wind cũng được.
Đương nhiên, Tống Kiêu sẽ không làm chuyện chói mắt như vậy.
Cậu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, lui về phía sau, giao hệ thống cho Oz.
_ Này Oz… đến khi chúng ta trở lại Warm Wind rồi, làm thế nào để tìm Tống Nhiên đây?
_ Đi tìm Berkley.
Đúng vậy, tìm được Berkley, tất cả nỗi băn khoăn nói không chừng có thể giải quyết dễ dàng.
Dây đeo trên cổ Oz chậm rãi trôi nổi lên, cây kim chỉ nam bị lực lượng vô hình kích thích, giống như dòng nước kết thành từ những ngôi sao nhỏ nhẹ rót vào không khí.
Mi tâm hơi nhíu của Tống Kiêu thả lỏng, tâm trí như được các ngón tay anh khe khẽ vỗ về, tinh thần thanh tĩnh lại, chìm vào mộng đẹp.
Cuộc sống cậu mơ ước, những người rất quan trọng đều ở đây với cậu. Tống Nhiên có, Tống Phái Lưu có, còn có Oz, bọn họ cùng lái Băng Liệt đi thật xa, thăm dò nơi bí ẩn nhất trong vũ trụ, khai quật các góc vuông mới.
Khi Tống Kiêu tỉnh lại, hệ thống thông báo năng lượng lưu trữ đã đạt đến tám mươi lăm phần trăm.
Mà Oz đang dựa vào ghế ngồi cạnh cậu, cúi đầu nhìn Tống Kiêu.
Tống Kiêu vươn người một cái, tay của Oz đặt lên cằm cậu, rồi lướt xuống vuốt ve phần cổ, ngón tay di một vòng tròn. Cậu có cảm giác, mình như biến thành mèo nhỏ anh nuôi vậy.
_ Đừng sờ chỗ đó, nhột lắm! – Tống Kiêu co vai lại, cố ý kẹp lấy ngón tay anh.
Oz lại cúi đầu, đeo miếng tinh hạch cổ đại vào cổ Tống Kiêu.
_ Ôi? Anh lấy xuống từ bao giờ thế?
_ Lúc em ngủ. – Giọng nói của Oz trầm thấp, trong buồng lái trống trải văng vẳng tiếng hồi âm nghe như đến từ khắp bốn phía, lặng yên không một tiếng động bao vây Tống Kiêu.
Cậu dời đường nhìn khỏi ánh mắt anh, nhìn chằm chằm vào kẽ môi đối phương, trong đầu là những ý nghĩ miên man bất định, Tống Kiêu mím môi một cái.
_ Em đang nghĩ gì? – Oz hỏi.
_ Không… Không gì hết! Em đang muốn hỏi anh cầm tinh hạch của em làm gì! Ha ha! – Tống Kiêu quay mặt qua chỗ khác, nhưng tầm mắt vẫn lưu luyến dừng ở kẽ môi kia.
_ Em thử ngắm kỹ miếng tinh hạch này xem.
Tống Kiêu cúi đầu, phát hiện bên trong tinh hạch đã được lấp đầy.
_ Vừa nãy em đã nghĩ gì?
Oz cúi người, ép thân thấp hơn. Anh chặn hai bên tai Tống Kiêu, giọng nói trầm thấp mang theo sức hút và hơi thở ấm áp quanh quẩn bên vành tai cậu, khi cậu định co vai lần nữa, Oz anh nhấn nó xuống.
_ Tại sao không trả lời tôi?
Tống Kiêu bối rối cựa quậy thân người, lảng sang chuyện khác:
_ Chúng ta có thể xuyên qua tinh tế được rồi nhỉ?
Thế nhưng mặt Oz lại tiến tới, đó gần như là tư thế hôn môi, trái tim cậu lập tức đập loạn, không nói hai lời trực tiếp hôn lên.
Oz bị Tống Kiêu đụng vào, hơi ngả về phía sau, nhưng rất nhanh đã ổn định lại bản thân, anh nghiêng mặt, biến nó thành một cái hôn sâu, hai tay đang chống bên người Tống Kiêu bế cậu lên.
Tống Kiêu biết Oz đã động tình, bỗng nổi lên ý xấu, không ngừng đưa đẩy đầu lưỡi Oz, rồi nhằm lúc Oz định cuốn lấy mình thì rời đi, đổi lấy là anh càng thêm dứt khoát ép sát và dây dưa, Tống Kiêu bị anh hôn đến không thể hô hấp.
Oz lui ra, đầu lưỡi đỉnh một cái vào chóp mũi Tống Kiêu.
_ Sao em ngốc thế, dùng mũi thở có sao đâu?
Dù đây là câu giễu cợt khiến người không vui, nhưng Tống Kiêu lại thấy ý cười trong mắt Oz.
Có thể Oz vĩnh viễn không cảm nhận được, nhưng Tống Kiêu yêu muốn chết vẻ mặt này của anh.
_ Anh có thể dùng mũi thở, vậy anh thở đi! – Tống Kiêu hé miệng, cắn lấy mũi đối phương.
Cậu cắn cũng không cố sức, Oz chỉ hơi thấp cằm, bàn tay dọc theo xương sống Tống Kiêu chạy xuống phía dưới, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Giống như đang bao dung tính trẻ con của Tống Kiêu, nhưng cậu có thể cảm nhận được ý tứ ám chỉ trong đó.
Cậu thấy hơi sợ, vì dù cậu có liều mạng với Oz thì đẩy ngã anh vẫn là chuyện bất khả thi. Mà nếu bị đối phương đẩy ngược lại, Tống Kiêu còn nhớ rõ kích cỡ của đồng chí kia, cậu chắc chắn sẽ đau đớn cả đời không quên.
_ Hiện tại em đang nghĩ gì? – Oz nghiêng mặt, dường như có cơn sóng xanh đang lưu chuyển trong đôi mắt anh, mái tóc anh bay phất phơ trong không trung, tất cả đều vô cùng gợi cảm khiến cổ họng cậu thấy nghẹn.
_ Không có gì hết! – Tống Kiêu nghiêm trang trả lời.
_ Nói dối. – Giọng nói của Oz như rượu ngọt, tâm trí Tống Kiêu mông lung, không thể nghĩ được gì.
_ Em không nói dối! Vì sao anh luôn cảm thấy em đang suy nghĩ gì hả? – Tống Kiêu cố ý lộ ra biểu tình bất mãn.
_ Còn nói dối, tôi sẽ yêu em ngay lập tức đấy.
Thanh âm của Oz bình ổn, nhưng Tống Kiêu có thể cảm giác được phần trang phục phía dưới của mình đang bị phân giải chậm rãi.
Tống Kiêu cấp tốc sử dụng tụ lực, tái tạo quần áo của mình.
_ Này! Năng lực Arthur không phải dùng như thế! – Tống Kiêu hô lên.
Lỗ tai cậu nóng muốn chết.
Môi Oz cọ qua vành tai Tống Kiêu, rõ ràng mái tóc không có cảm giác gì, nhưng nhiệt độ của Oz như dọc theo sợi tóc cậu tiến vào trong tâm trí.
_ Em rốt cuộc đang nghĩ gì?
Tống Kiêu nuốt nước miếng, dù sao thì Oz từ nhỏ đã rất bảo hộ mình, gương mặt lạnh băng đối với cậu luôn hữu cầu tất ứng, không bằng cậu thử một chút?
_ Ừm… Em muốn nói Tước Điểu làm thần kinh cảm giác đau của em đình chỉ tiến hóa, cho nên nếu như anh làm gì em, em sẽ rất đau. Nhưng mà anh… nhường em một tí, tất cả đều vui, nhỉ?
Tống Kiêu có chút thấp thỏm, cậu tràn ngập mong đợi nhìn Oz.
_ Không được. – Câu trả lời ngắn gọn khiến Tống Kiêu muốn khóc.
_ Vì sao không được chứ! – Tống Kiêu kêu gào.
_ Bởi vì kỹ thuật của em không tốt, tôi nhất định không thoải mái được.
_ Anh chưa thử thì làm sao biết!
_ Không cần thử tôi cũng biết. Mặt khác… – Oz bao phủ tai Tống Kiêu, giọng nói của anh kéo dài hơn bình thường – Tôi muốn nghe em đau khóc cầu tha thứ.
Tống Kiêu nuốt nước miếng, cậu phát hiện mình và Oz đã sớm thoát khỏi ghế ngồi, đang lơ lửng trên không trung.
Giống như trong trí nhớ khi còn bé cậu và Oz hay chơi trò lơ lửng. Giữa hai người như tồn tại lực hấp dẫn nào đó, hệ thống trọng lực vào thời khắc này đã không còn ý nghĩa. Dù Tống Kiêu xoay người thế nào, Oz luôn luôn đi theo cậu, hai người vĩnh viễn mặt đối mặt.
= Hết chương 73 =
Cuối cùng cũng yêu nhao rồi~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook