Cả hai kết thúc cũng đã rạng sáng, Vu Hoằng Dương nhìn các dấu vết anh để lại trên người Đông Phương Ngôn Diễm mà nở một nụ cười hài lòng.
“Em muốn đời trai của tôi? Vậy thì từ đây về sau em chính là của tôi, tiểu bạch thỏ à.”
Đông Phương Ngôn Diễm chẳng còn sức lực mà ngủ thiếp đi, những gì Vu Hoằng Dương nói cô đều không nghe thấy, cứ như vậy chui vào lòng anh ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời lên cao, từng tia nắng xuyên qua chiếu vào căn phòng, ánh mắt chiếu thẳng vào người cô gái đang không một mảnh vải che thân trên giường, thôi thúc cô nhanh chóng thức giấc.
Đông Phương Ngôn Diễm mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, cô vội vàng bật người ngồi dậy, đưa mắt nhìn các vết xanh tím trên người rồi lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Đoạn băng ghi lại những chuyện tối qua một lần nữa diễn ra trong đầu Đông Phương Ngôn Diễm khiến cô đỏ mặt tía tai vì sự to gan của mình đêm qua.
Cô cau mày nhìn người đàn ông đang ngủ ngon lành bên cạnh, cô rón rén bước xuống giường, bên dưới có chút đau nhưng Đông Phương Ngôn Diễm đã nhanh chóng dùng tay bóp chặt miệng mình lại để không phát ra tiếng động.
Đông Phương Ngôn Diễm nhặt quầo áo lên, nhanh chóng mặc vào.

Vừa mặc quần áo vừa lẩm bẩm: “Trả anh ta bao nhiêu đây? Trông cũng rất đẹp trai đấy.”
Nhìn tới nhìn lui, Đông Phương Ngôn Diễm quyết định bỏ lại cho anh một triệu tiền mặt duy nhất cô còn trong túi xách rồi nhanh chóng rời đi mất.
Vu Hoằng Dương thức dậy đã không nhìn thấy bóng dáng Đông Phương Ngôn Diễm đâu, chỉ nhìn thấy một triệu tiền mặt được cô để lại trên đầu giường.
Anh tầm hai tờ tiền lên, cười khuẩy: “Đông Phương Ngôn Diễm, em thật sự xem tôi là trai bao đấy à?”
“Một triệu? Em xem tôi là cái gì thế hả? Đời trai của tôi chỉ đáng một triệu.

Đông Phương Ngôn Diễm đồ keo kiệt nhà em.


Tốt nhất em trốn cho kỹ vào nếu để ông đây bắt được thì em sẽ rất thê thảm.”
Bên kia, Đông Phương Ngôn Diễm sau khi rời khỏi, cô cũng không về căn nhà đó một lần nào.

Tạm thời cô ở khách sạn, sau đó mới tìm nhà mới, dù sao cô cũng mới về nước được một thời gian, bạn bè cũng chẳng có mấy người thân thiết.
Cô thuê một phòng ở khách sạn, tắm rửa lại một tí rồi đến công ty làm việc.

Nói là làm việc nhưng chủ yếu hôm nay Đông Phương Ngôn Diễm có mặt chính là nộp đơn xin nghỉ việc.

Cô không muốn có bất kỳ mối liên quan nào đến Quách Dĩ Lâm nữa cả.
Đông Phương Ngôn Diễm đặt tờ đơn lên bàn làm việc, cất giọng: “Chị Phương, đây là đơn xin nghỉ việc của em.

Chị xem qua rồi duyệt cho em nhé.”
Giám đốc thiết kế của Đông Phương Ngôn Diễm tỏ ra khá bất ngờ khi biết tin cô xin nghỉ việc: “Ngôn Diễm, em nghỉ việc sao? Em đang làm rất tốt mà sao lại nghỉ việc.

Có chuyện gì thế em?”
“Em có chút chuyện riêng nên chị duyệt cho em nhé.”
“Liên quan đến Quách Dĩ Lâm?”
“Một phần thôi ạ.”
“Được rồi, em cứ để đơn đó đi.

Chị xem qua rồi chị duyệt.”
“Thật tình chị không muốn em nghỉ việc một chút nào luôn ấy Ngôn Diễm.

Nhưng chị biết nếu chị một mực giữ em lại sẽ khiến em khó xử.

Thế này đi, chị duyệt cho em nghỉ, đồng thời chị sẽ giới thiệu em sang một công ty khác phù hợp với em hơn.

Em thấy thế nào?”
“Em cảm ơn ý tốt của chị nhưng mà chắc thời gian sắp tới em sẽ dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, sau đó mới tính đến chuyện tìm việc làm.”
“Được rồi, cần gì cứ nói với chị.

Chị luôn sẵn lòng giúp đỡ em.”

“Cảm ơn chị nhiều lắm.”
Đông Phương Ngôn Diễm nghỉ việc, điều mà cô nuối tiếc nhất chính là giám đốc Phương, người đã dìu dắt và nâng đỡ cô ngay từ những ngày đầu cô làm việc ở đây.
Việc tiếp theo cô cần làm chính là tìm nơi ở mới.

Sau một khoảng thời gian miệt mài làm việc thì Đông Phương Ngôn Diễm cũng tích lũy cho một được một số tài sản nhất định.
Nhìn bề ngoài của Đông Phương Ngôn Diễm ai cũng nghĩ cô là con gái của một doanh nhân giàu có, một tiểu thư danh gia vọng tộc bởi khí chất tỏa ra từ cô, một khí chất vừa sang chảnh vừa lịch thiệp mà không phải bất kỳ ai muốn là có được.

Nhưng sự thật hoàn toàn không, gia đình Đông Phương Ngôn Diễm chỉ là một gia đình làm nông nghèo khổ ở khu ngoại thành.

Cô không hay nghe ba mẹ mình kể gì về cái tên này của cô, chỉ lấp lửng bảo vì mang ơn một gia đình nào đó nên mới lấy cái tên Đông Phương Ngôn Diễm dành cho cô, một phần cũng vì mong muốn cô sau này có một cuộc sống sung túc hơn.
Đông Phương Ngôn Diễm cái tên nghe rất kiêu, cứ tưởng sẽ là một tiểu thư của một đại gia tộc nào đó nhưng số phận của Ngôn Diễm nào có được cái bình yên, hạnh phúc ấy.

Tuổi thơ của cô đã phải trải qua rất nhiều những chông gai, để có được sự nghiệp như ngày hôm nay cô đã phải đánh đổi rất nhiều thứ.
Lúc nhỏ, cô sống cùng ba mẹ trong một căn nhà đã bị dột nát từ bao giờ.

Trời nắng thì ôi bức đến rát cả da, ngày mưa thì như hứng trọn cơn mưa trút xuống nhà.

Sau khi ba mẹ cô qua đời, Đông Phương Ngôn Diễm được đưa đến một cô nhi viện ở trung tâm thành phố.

Từ nhỏ vì yếu thế hơn mà cô liên tiếp bị các bạn khác trong cô nhi viện bắt nạt.
Lớn hơn một chút, Đông Phương Ngôn Diễm quyết định rời khỏi cô nhi viện, tìm cho mình một công việc để kiếm tiền nuôi thân và học tập.


Cũng chính vì có một tuổi thơ không mấy tươi đẹp mà đã hình thành nên một Đông Phương Ngôn Diễm cực kỳ mạnh mẽ và độc lập, cuộc sống của cô không còn phải phụ thuộc vào bất kỳ ai.
Đông Phương Ngôn Diễm học rất giỏi nên sau khi học xong lớp 12, cô giành được học bổng toàn phần để sang Singapore du học, cũng chính từ đó mà mở ra nhiều cơ hội cho cô hơn, không còn phải chật vật lo cơm áo gạo tiền nữa, cuộc sống cũng trở nên đủ đầy hơn bao giờ hết.
Vu Hoằng Dương từ sau đêm mặn nồng với Đông Phương Ngôn Diễm thì tâm trí anh lúc nào cũng nghĩ về cô, không biết vì đã trúng sét ái tình hay vẫn còn đang ấm ức khi bị Đông Phương Ngôn Diễm mua đời trai với cái giá vỏn vẹn một triệu đồng.
Trợ lý của anh là Trần Dịch Phong, vừa báo cáo lịch trình làm việc của Vu Hoằng Dương xong, định đi ra ngoài tiếp tục làm việc nhưng chưa kịp bước đến bước thứ ba đã bị Vu Hoằng Dương ngăn lại.
“Đợi đã.”
“Có chuyện gì sao thưa chủ tịch?”
“Điều tra về người con gái này cho tôi.”
“Ai ạ?”
“Đông Phương Ngôn Diễm.”
Trần Dịch Phong đang đợi Vu Hoằng Dương cung cấp cho anh thêm một vài thông tin hữu ích nào đó nhưng một phút, hai phút trôi qua anh vẫn không có thêm bất kỳ thông tin nào.
“Còn đứng đó làm gì?”
“Chủ tịch, ngài có hình ảnh hay một vài thông tin khác không ạ? Chỉ có mỗi cái tên, ngài bảo tôi đi điều tra thì tôi biết phải bắt đầu từ đâu.

Trên đời này có biết bao nhiêu người có tên Đông Phương Ngôn Diễm chứ.”
“Không làm được?”
“Thế nghỉ việc đi.”
Trần Dịch Phong: “...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương