Đông Phương Ngôn Diễm hít một hơi sâu, chẳng biết cô lấy dũng khí ở đây ra mà hùng hổ lên tiếng: “Bà đây là người trả tiền nên đương nhiên người chà đạp anh là tôi mới phải.”
Anh nhìn thấy thái độ quay ngoắt kia của Đông Phương Ngôn Diễm liền bật cười: “Nào tới đây, tôi đang đợi em cưỡng bức tôi đây?”
“Không cần ngại ngùng, em trả tiền thì tôi trao thân.”
Có lẽ do tác dụng của rượu mà khiến Đông Phương Ngôn Diễm mạnh bạo hơn bao giờ hết, cô trực tiếp áp môi xuống hôn lấy anh, vừa vụng về vừa ngọt ngào khiến trái tim anh ngứa ngáy hết cả lên.

Tiếp theo, cô cả gan sờ soạn khắp cả người anh khiến anh thầm chửi thề một tiếng.
Không kiềm chế được nữa, anh lật úp người lại, trực tiếp đem người Đông Phương Ngôn Diễm áp chế dưới thân hình to lớn của anh.

Đông Phương Ngôn Diễm hốt hoảng: “Này, anh muốn làm gì thế?”
Anh nhìn cô cười đến tà mị nói: “Làm chuyện người lớn nên làm.”
Anh đưa gương mặt điển trai của mình đến gần cô, cạ chiếc mũi cao lên mũi cô, phả hơi thở nam tính vào mặt cô: “Chúng ta bắt đầu làm chuyện ấy được chưa?”
“Để tôi suy nghĩ đã.” Đông Phương Ngôn Diễm bày ra vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.
“Nghĩ gì?”
“Nghĩ xem tôi nên làm gì?”
“Không nói nhiều, em lôi tôi lên giường thì bắt buộc phải làm.

Hối hận cũng đã muộn.”
Anh không còn đủ kiên nhẫn với cô nữa, trực tiếp áp người xuống hôn cô.

Anh hôn rất chuyên nghiệp, nụ hôn sâu của anh khiến Đông Phương Ngôn Diễm nhất thời không tự chủ được mà rên lên thành tiếng.

“Bấy nhiêu thôi mà cũng khiến em thỏa mãn như vậy?”
Hơi thở nam tính cùng giọng nói khàn khàn vang lên bên tai khiến cô mê man nhìn anh, đầu óc dần mơ hồ, nhưng có một điều cô chắc chắn chính là người đàn ông trước mặt vô cùng điển trai.
Ánh mắt anh nóng rực nhìn Đông Phương Ngôn Diễm, cả thân hình to lớn của anh đè lên người cô, dùng đôi môi mình phủ lên môi đôi môi cô, Đông Phương Ngôn Diễm vụng về đáp trả khiến anh càng dễ dàng tiến sâu hơn vào bên trong khoang miệng cô, không ngừng càng quấy như muốn hút đi hết mật ngọt từ miệng cô.
Bàn tay di chuyển khắp cơ thể cô,tìm nơi to tròn đang phập phồng kia mà xoa nắng khiến Đông Phương Ngôn Diễm một lần nữa run lên vì đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với người khác giới như vậy.
Đôi môi anh cũng chẳng chịu rời khỏi cô, mải mê hôn đến nỗi môi cô sưng đỏ lên khiến anh vô cùng mãn nguyện, tay xoa bóp ngực cô.
Người Đông Phương Ngôn Diễm mê man, cảm giác cơ thể mình đang nóng dần lên, bên dưới cô ươn ướt, cảm giác cực kỳ khóc chịu.
Anh chậm rãi tách hai chân cô ra, dùng tay thăm dò nơi tư mật của Đông Phương Ngôn Diễm.
“Ưm...!đừng.

Anh làm gì vậy chứ?”
“Em nói thử xem?”
Người đàn ông chẳng nói chẳng rằng mà cúi người xuống hôn nơi đó của cô.

Đông Phương Ngôn Diễm khẽ rùng mình, hai chân theo phản xạ mà khép lại.
“Anh điên rồi, anh làm gì thế hả?”
Không để cô có cơ hội vùng vẫy phản kháng, anh di chuyển lên vành tai cô, nhẹ nhàng cắn mít, cảm giác còn đê mê hơn nữa.

Cảm giác của Đông Phương Ngôn Diễm lúc này rất khó tả, muốn anh dừng lại hành động của mình nhưng lời nói không tài nào phát ra được, miệng phát ra vài tiếng rên khe khẽ, cơ thể cảm thấy vô cùng kích thích trước sự động chạm của anh.
“Ưm...!nhột...”
Anh khẽ nhếch môi cười, ngón tay không ngừng mơn trớn cơ thể cô.

Khi cảm thấy nơi đó của cô đã đủ ướt, anh nhẹ nhàng nâng hai chân cô lên, dùng ánh mắt ma mị nhìn cô.
“Em sẽ không hối hận?”
“Không hối hận.” Đông Phương Ngôn Diễm quả quyết.
“Vậy được, ông đây chiều lòng em.”
Anh trực tiếp đem cự long đưa vào bên trong cô.

Cảm giác khít chặt của Đông Phương Ngôn Diễm khiến anh cũng vô cùng khó chịu.

Đông Phương Ngôn Diễm cảm giác người mình như bị xé toạc thành hai mảnh, cô đau đớn khi bị anh lắp đầy.
“Không làm nữa.

Đau quá...”
“Anh mau rút ra đi.

Nhanh lên.”
“Súng đã lên nòng em nghĩ còn có thể rút lại không?”

“Anh còn không rút ra tôi sẽ không trả tiền cho anh.

Một xu cũng không có.” Đông Phương Ngôn Diễm đe dọa nhưng lời nói của cô chỉ như mèo vào, chẳng có một chút sát thương nào đối với anh.
“Tôi không thiếu tiền.

Em không trả tiền cũng không sao nhưng đêm nay người liệt giường chắc chắn là em.”
Bên dưới của Đông Phương Ngôn Diễm chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

Người đàn ông mơ màng nhìn chúng, hành động của anh cũng trở nên nhẹ nhàng, ôn nhu hơn hẳn.

Dù không có dòng máu kia thì khi vừa tiến vào bên trong cô anh cũng đã biết cô không nói đùa, đây chính là lần đầu tiên của cô.
“Ngoan, thả lỏng một chút.”
“Em căng thẳng như vậy cả hai đều sẽ rất không thoải mái.”
“Tôi...!tôi không biết.” Cả người Đông Phương Ngôn Diễm đơ ra, cô không biết mình phải làm gì cả, cô thật sự không biết.
“Nghe tôi, thả lỏng người ra...!nhé?”
Đông Phương Ngôn Diễm gật đầu đồng ý, cô từ từ thả lỏng người ra cho anh đi vào bên trong.

Cảm giác của cô khít chặt bao lấy khiến anh gầm lên một tiếng thỏa mãn.
Anh chậm rãi ma sát, Đông Phương Ngôn Diễm cũng dần thả lòng người ra, cơn đau cũng dần tan biến mất.

Cả người cô bị cuốn theo từng nhịp với anh.
Giọng cô nỉ non, ánh mắt mê man, vụng về phối hợp cùng anh.
“Em tên gì?”
“Ngôn Diễm....!Đông Phương Ngôn Diễm.”
“Ừ.”
Anh nâng hai chân cô lên quấn lấy eo mình sau đó hếch người, mạnh mẽ tiến sâu vào bên trong cô, hung hăn muốn chiếm lấy cô.

“Ngoan một chút sẽ không đau.”
“Ừm.”
Anh thấy cô đã dần bắt được nhịp, cũng không cần kiềm chế nữa, cứ như vậy mạnh mẽ ra vào bên trong người Đông Phương Ngôn Diễm.
Cứ như thế cả đêm hai con người xa lạ chẳng biết gì về nhau ấy thế mà lại quấn lấy nhau cả một đêm.

Anh điên cuồng muốn chiếm lấy cô, anh càng không nghĩ mình lại trở nên mất khống chế trước người con gái này như vậy.
Cơn khoái cảm ập đến, anh ra sức luân động trong người cô.

Khi Đông Phương Ngôn Diễm lên đỉnh, anh ghét sát vào tai cô thì thầm: “Nhớ cho kỹ, người đàn ông đang hung hăn chiếm lấy cơ thể em là anh, Vu Hoằng Dương.”
Vu Hoằng Dương – người con trai út của gia tộc họ Vu.

Anh ta năm nay đã 32 tuổi nhưng đã nắm trong tay cả một tập đoàn lớn mạnh, bất kỳ ai nghe đến cái tên Vu Hoằng Dương đều phải sợ hãi với con người cực kỳ lạnh lùng và nhẫn tâm này.

Trên thương trường, anh luôn dứt khoát và chưa từng có một tiền lệ nương tay với kẻ nào dám ngán đường đi của anh.
Vu Hoằng Dương sinh ra và lớn lên trong một gia tộc cực kỳ giàu có nhưng tất cả những gì anh có được ngày hôm nay chính là do một tay anh gây dựng nên, không hề phụ thuộc vào bất cứ thứ gì của nhà họ Vu.

Có lẽ cũng vì thế mà dù anh là người con út nhưng lời nói của anh trong Vu gia cực kỳ có trọng lượng.
Trong gia tộc họ Vu, ngoài Vu lão gia thì Vu Hoằng Dương chính là người nắm quyền lực lớn nhất trong gia đình.

Mọi việc trong gia đình đều phải thông qua ý kiến của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương