Khi Đinh Tuyết Nhuận nghe thấy tin nhắn âm thanh này, khuôn mặt cười như không cười của Lâu Thành dường như hiện lên trước mắt cậu. Cậu nghe đi nghe lại vài lần, cảm thấy gọi cũng không được, từ chối cũng không được, lại gửi cho anh một tin: "Tôi nợ đã, lần sau gọi được không?"

"Không được," Lâu Thành nói, "Cậu không được chơi xấu."

"Tôi sẽ không chơi xấu." Cậu không quen gửi tin nhắn âm thanh cho người khác, đều chỉ gửi tin nhắn văn bản, có lẽ Lâu Thành học ghép vần không tốt, cho nên luôn gửi tin nhắn âm thanh, lần trước anh hỏi Đinh Tuyết Nhuận từ "nóng" trong "rất nóng" viết như thế nào.

Lâu Thành dùng ngữ khí kiểu như tôi hiểu rất rõ cậu: "Cậu không định bỏ qua vậy sao bây giờ không gọi luôn đi?"

Đinh Tuyết Nhuận đang chuẩn bị qua kiểm tra, đồ đạc của cậu khá nhiều, không rảnh tay đánh chữ, vì thế gửi một tin nhắn âm thanh qua: "Lâu Thành......tôi ngại, ở sân bay rất nhiều người."

Lâu Thành nghe thấy thế, dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngại ngùng của cậu, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Lâu Thành vốn cũng không định làm khó cậu, qua thì cho qua đi, nhưng lúc này không được nữa rồi, nhất định anh phải nghe mới được: "Có gì mà ngại, không phải chỉ gọi chồng thôi sao, cũng không biết nũng nịu à?"

Đinh Tuyết Nhuận qua kiểm tra, Lâu Thành không ngừng gửi tin nhắn tới.

"Không nói được thì tìm chỗ nào không có người, ví dụ như nhà vệ sinh."

"Cũng không phải bảo cậu gọi giường, chỉ gọi một tiếng chồng ơi mà thôi, cậu nhỏ giọng thôi thì sẽ không có ai nghe thấy."

"Nhanh lên Đinh Tuyết Nhuận, cậu đâu rồi? Tại sao lại không trả lời tôi?"

"Thực sự không để ý tới tôi???"

"Nhuận Nhuận yêu quý đừng bơ tôi.........." Giọng nói của Lâu Thành trở nên tủi thân.

"Được rồi, không gọi thì không gọi.........."

Đinh Tuyết Nhuận cuối cùng cũng kiểm tra xong, cậu tìm được cổng đăng ký, ngồi ở đó. Chuyến bay nội địa khắp nơi đều là người, Đinh Tuyết Nhuận thực sự ngại ngùng, bởi vì từ bé tơi giờ chưa từng gọi ai như thế, cậu không có anh em, cũng không gọi người khác là anh.

Lâu Thành bảo cậu gọi, cậu cũng không gọi được ra tiếng, cậu có gan làm những việc khác, nhưng mà chuyện này thì không giống vậy.

Ngay lúc Đinh Tuyết Nhuận lưỡng lự, thỏa hiệp, thậm chí còn đi tới chỗ không có người, Lâu Thành gọi điện thoại tới.

"Này, Tiểu Đinh? Sao cậu không trả lời tin nhắn? Giận rồi hả?"

"Không, ban nãy tôi vừa mới qua kiểm tra an toàn, đang định trả lời cậu.

Điện thoại của Lâu Thành kết nối với tai nghe Bluetooth, mở âm lượng tối đa, dạng âm thanh vòm.

"Không giận thì tốt rồi, tôi nói này, sao cậu lại nhỏ nhen như vậy, gọi một tiếng chồng cũng không chịu...." Lâu Thành lẩm bẩm.

".........Cậu thật sự muốn nghe?"

"Đương nhiên, không phải nói cảm ơn tôi sao? Nhanh, nũng nịu một chút, phóng túng một chút."

Đinh Tuyết Nhuận vô cùng bất đắc dĩ, đối với Lâu Thành cậu thật sự chẳng còn cách nào, bởi vì Lâu Thành tính tình như trẻ con, cậu không thuận theo ý của anh, anh liền dỗi. Đinh Tuyết Nhuận đi tới chỗ lấy nước ấm, nói vô cùng nhỏ, nhỏ tới nỗi không biết có ghi vào điện thoại không: "Anh ơi........"

Lâu Thành ngây ngốc, giọng nói kia như là khí, giọng đè nén của thiếu niên vào thời kỳ vỡ giọng, còn có một chút non nớt, lởn vởn quanh tai anh.

Trong nháy mắt, cảm giác tê dại từ cột sống xuống, kích thích làm anh không nhìn rõ đường, một tay nắm tay lái, đâm thẳng vào bồn hoa ven đường. Xe rung mạnh lên, Lâu Thành phanh gấp, cả người cả xe run rẩy, âm thanh liên tiếp qua điện thoại truyền tới tai Đinh Tuyết Nhuận, giọng cậu vô cùng lo lắng: "Này? Lâu Thành?! Cậu không sao chứ?"

Anh vừa lấy lại tinh thần.

"Không sao, không sao," Lâu Thành có chút hoảng hốt, hơn nữa còn có cảm giác nhũn chân, không biết bởi vì đâm xe hay vì câu nói "anh ơi" đặc biệt kia của Đinh Tuyết Nhuận, tim anh đập loạn nhịp, thở gấp nói, "Có tên ngu ngốc đâm vào đuôi xe tôi, đậu, đâm vào xe của ông đây, đúng là ngu ngốc."

Đinh Tuyết Nhuận thở ra một hơi: "Không sao là tốt rồi."

Lâu Thành không biết xấu hổ nói: "Tiểu Đinh, ban nãy xảy ra chuyện không nghe rõ, cậu gọi chưa vậy."

"Gọi rồi mà."

"Vậy giọng cậu nhỏ quá, không tính, gọi thêm một lần nữa, gọi thêm một lần nữa thôi."

Đinh Tuyết Nhuận nói không được: "Lâu Thành, cậu không thể chơi xấu."

"Tôi không quan tâm tôi không nghe!"

So với câu "anh ơi" của Đinh Tuyết Nhuận không hề thành ý cũng không hề có ý làm nũng, điệu bộ chơi xấu của Lâu Thành càng giống làm nũng hơn. Hai người tranh luận không ngớt, Lâu Thành vẫn muốn nghe thêm một lần, cảm thấy giọng nói kia rất êm tai, nhưng Đinh Tuyết Nhuận không chịu.

Lái xe tới đi cũng đều quay đầu lại nhìn chiếc xe Land Rover lệch hướng đâm vào bồn hoa nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì.

Lái xe Land Rover xuống xe xem có đâm hỏng hoa hay không, cũng không gọi điện cho công ty bảo hiểm, mà giống như một học sinh tiểu học ngây thơ làm phiền bạn cùng bàn, anh không lay chuyển được Đinh Tuyết Nhuận, cuối cùng hờn giận nói: "Tiểu Đinh cậu gan thật! Mới ban nãy còn nũng nịu gọi tôi là anh, bây giờ không nhận nữa!"

Giọng Đinh Tuyết Nhuận bình tĩnh nói: "Cho nên ban nãy cậu nghe thấy rồi?"

Lâu Thành: "..........."

"Được lắm Lâu Thành, tôi đi bây giờ, cậu lái xe cẩn thận, đừng để bị người khác đâm vào đuôi xe nữa."

Lâu Thành thở dài một hơi: "Ai, lái xe đâm vào đuôi xe thấy tôi vẫn luôn gọi điện thoại liền lén lút chạy rồi, thôi bỏ đi, không so đo với người ta."

"Khi nào xuống máy bay phải gửi tin nhắn báo bình an cho tôi đấy, biết chưa?"

Đinh Tuyết Nhuận nhớ câu nói này của anh, cho nên sau khi xuống máy bay, việc đầu tiên là gửi tin nhắn cho anh, sau đó mới trả lời tin nhắn của Đinh Triệu Văn, nói bản thân đã tới sân bay rồi.

Đinh Triệu Văn biết năm nay cậu đi máy bay về, còn rất vui, bởi vì từ bé tới giờ Đinh Tuyết Nhuận là đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, không tiêu tiền lung tung. Từ năm cấp hai cậu đã bắt đầu nhận được tiền thưởng, vẫn luôn để dành không tiêu. Khi mẹ cậu sinh bệnh, cậu lấy ra hơn hai vạn, làm cho Đinh Triệu Văn bị dọa nhảy dựng.

Đứa trẻ này tiếc tiêu tiền, ăn uống đều rất tiết kiệm, hỏi cậu tiết kiệm tiền làm gì, cậu nói muốn gây dựng sự nghiệp, sau này có tiền rồi sẽ tổ chức gây quỹ, giúp đỡ trẻ em khuyết tật.

Đinh Triệu Văn lái xe tới đón cậu, đi mất hơn hai tiếng mới về nhà.

Nhà ở là do Đinh Triệu Văn dùng tiền tiết kiệm mua, đã ở hơn hai mươi năm rồi, nhà cũ nhưng quét dọn rất sạch sẽ, cửa sổ sạch sẽ sáng bóng. Trên bàn và trên tường đều có ảnh chụp của mẹ Đinh Tuyết Nhuận.

Đinh Tuyết Nhuận đặt đồ đạc lên bàn, phòng của cậu không lớn, vẫn sắp xế[p như hồi còn nhỏ, trên tường treo rất nhiều giấy khen.

Cậu lấy trà ra, đặt trên bàn trà ở phòng khách: "Bạn cùng lớp tặng trà cho con."

Đinh Triệu văn đang vo gạo, quay đầu lại nhìn nói: "Quan hệ với bạn bè có tốt không? Người ta khách khí tặng trà cho con như vậy, vậy con cũng phải mang quà tặng lại mới được."

Từ trước tới giờ ông rất ít khi gi giao lưu với Đinh Tuyết Nhuận, hôm nay nói chuyện, có cảm giác mất tự nhiên, nhưng ngoài dự đoán lại không có cảm giác xa cách như trước đây.

Đinh Tuyết Nhuận cúi đầu "Vâng" một tiếng: "Con mang chút hoa quế ngâm đường cho cậu ấy."

"Mùa hoa quế đã qua rồi mà."

Đinh Tuyết Nhuận nghĩ ngợi lại nói: "Cậu ấy thích ăn đồ ngọt, để con dùng hoa quế khô làm cho cậu ấy."

"Hai ngày nữa bố đi mua chút đặc sản, mang đi cho bạn học," Đinh Triệu Văn bận rộn trong nhà bếp, ông nói "Thành tích cuối kỳ đã có chưa?"

"Còn chưa có." Bởi vì kỳ nghỉ đông chưa tới hai mươi ngày, cho nên thành tích thi cuối kỳ phải đợi đi học mới công bố, đến lúc đó sẽ phân lớp luôn.

Bài tập ngày nghỉ nhiều, Đinh Tuyết Nhuận có tính cách giải quết việc sớm một chút, chưa bao giờ để dồn việc lại, ba ngày liền cậu không ra khỏi nhà, làm xong hết bài tập nghỉ đông.

Ngày mồng bốn là Trừ Tịch, Đinh Triệu Văn dẫn Đinh Tuyết Nhuận về quê, họ hàng ở quê nhiều, cũng nhiều trẻ con, giống như một đám vịt con vây quanh Đinh Tuyết Nhuận đòi ăn kẹo, âm thanh giòn tan gọi cậu "Anh ơi".

Đinh Tuyết Nhuận đã chuẩn bị từ trước, cậu vừa phát kẹo thỏ trắng vừa quay video gửi cho Lâu Thành: "Cậu còn nợ tôi một viên kẹo."

Lâu Thành đang ở bên ngoài ăn cơm cùng bạn bè, ăn xong còn phải đi sân bay đón bố anh.

Anh mở video ra cười hớn hở, nói: "Tiểu Đinh, vậy không được, cậu chỉ gọi tôi một tiếng anh, còn nhìn bọn nhỏ gọi cậu bao nhiêu tiếng?"

Heo Con ngồi đối diện anh đang ăn rất nhiều lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.

Đinh Tuyết Nhuận trả lời: "Tại sao cậu không nhìn xem tôi phát cho lũ nhóc bao nhiêu viên kẹo?"

"Mấy viên? Tôi cũng cho cậu, cậu gọi tôi thêm mấy tiếng nghe xem? Ông đây mua cả nhà máy kẹo cho cậu!" Lâu Thành phát ra giọng nói ngang ngạnh hào phóng của ông chủ quặng mỏ.

Anh không thích gõ chữ, về cơ bản nếu như không phải trường hợp không thể nói, anh đều gửi tin âm thanh cho người ta.

Heo Con nghe thấy thiếu chút nữa bị sặc.

Đinh Tuyết Nhuận xua lũ nhóc đi chỗ khác, ngồi dưới ghế đá hóng mát dưới tàng cây: "Vậy tôi hỏi cậu một câu toán học tiểu học nhé, nếu như cậu có thể trả lời trong vòng mười phút, tôi đồng ý với cậu. Giả thiết tôi có 200 viên kẹo, đưa cho mỗi bé gái 9 viên, mỗi bé trai 8 viên, chia đến cuối cùng trên tay tôi còn hai viên, cậu nói cho tôi biết tổng cộng có bao nhiêu bé trai bao nhiêu bé gái?"

Lâu Thành: "............"

Lâu Thành nhìn lướt qua đề bài này, vẻ mặt mơ hồ, đầu đột nhiên to lên.

Đinh Tuyết Nhuận nói: "Cậu tự làm, không được hỏi người khác."

Lâu Thành sao có thể nghe lời cậu, lập tức đưa điện thoại cho heo con: "Giúp anh xem đề này làm thế nào, nhanh lên?"

Heo Con ngây ngốc nhìn Lâu Thành một cái, tính nhẩm trong đầu, nhưng mà không tính ra: "Phục vụ, đưa cho tôi tờ giấy với cái bút."

Lâu Thành nhìn Heo Con nhanh chóng viết ra một phương trình, cái gì mà 9x + 8y +2 = 200.

Anh nhìn Heo Con tính rồi lại tính, căn bản không hiểu gì, mắng một câu: "Cậu ta lừa anh đây là đề của học sinh tiểu học, đề này có chỗ nào giống đề của học sinh tiểu học?"

Đúng lúc heo con giải ra đáp án, vẻ mặt phức tạp nói: "Anh thành, đây thực sự là đề toán của học sinh tiểu học."

"Không thể nào, học sinh tiểu học sao có thể làm được? Anh còn không biết làm." Lâu Thành nhìn đáp án của cậu, "x là bé trai hay bé gái?"

Heo con trả lời, Lâu Thành lập tức gửi đáp án đi: "Tôi làm có đúng không?"

"Đúng thì đúng, nhưng mà có phải cậu tự làm không?"

"Đương nhiên, đề học sinh tiểu học mà tôi lại không biết làm sao? Đinh Tuyết Nhuận tôi cảnh cáo cậu, không thể nhục nhã tôi như vậy!"

Lâu Thành nói chuyện thành nghiện, trên mặt vẫn mang theo ý cười như đang yêu, vô cùng ngu ngốc. Biểu tình của Heo Con càng ngày càng kỳ quái, cuối cùng không nhịn nổi nữa, hỏi: "Anh Thành, anh và học bá Đinh............có quan hệ gì?"

"Bố con." Lâu Thành không ngẩng đầu lên, còn rất ấu trĩ tranh luận với Đinh Tuyết Nhuận vấn đề rốt cuộc anh có văn hóa tiểu học hay không.

Heo con nhếch khóe miệng: "Em nghe Hiểu Dung nói........hôm đó cô ấy uống say, cô ấy không cố ý đâu, bị em nghe được. Cô ấy nói........" Heo Con do dự, cũng không nói ra miệng.

Hôm ấy Đường Hiểu Dung uống chút rượu, không cẩn thận làm lộ bí mật của Lâu Thành, nằm ra bàn khóc lóc với Heo Con: "Tôi thích anh ấy nhiều năm như thế, bây giờ mới biết được anh ấy thích con trai."

Heo Con: "..........." không giấu gì cậu, con mẹ nó tôi quen biết Lâu Thành bao nhiêu năm như thế giờ mới biết anh ấy thích con trai.

Heo Con nghĩ lại, bằng sự hiểu biết của cậu với Lâu Thành, cảm thấy phần lớn là Lâu Thành đang diễn kịch.

Cậu an ủi Đường Hiểu Dung, cũng không nói với cô chuyện Lâu Thành lừa cô.

Nhưng mà hôm nay.

Lâu Thành nghe thấy ngẩng đầu lên: "Nói gì đấy? Nói anh chơi gay hả?"

Heo con không nuốt nổi cơm nữa: "Anh Thành, anh không cảm thấy anh đối xử với học bá Đinh quá tốt à?"

"Chú cảm thấy anh tốt với cậu ấy à? Anh cũng thấy anh quá tốt với cậu ấy, vì sao lại như thế?" Một tay Lâu Thành chống cằm, khuôn mặt anh tuấn có chút sầu tư của thiếu niên, dường như tự lẩm bẩm nói, "Không phải anh thực sự thích cậu ta rồi đấy chứ?"

Heo Con hoàn toàn sững sờ, không dám tin điều này là thật.

Đại khái qua mười giây, nhìn thấy vẻ mặt dại ra của Heo Con, Lâu Thành không nhịn nổi nữa, cúi người điên cuồng cười: "Mẹ ơi, chú thật sự là óc heo ha ha ha ha, anh diễn giống thật quá phải không?"

"Lâu Thành anh đây mà cong, anh sẽ nhảy từ đây xuống ha ha ha ha." Anh chỉ tay về cửa sổ lầu hai của nhà hàng nói.

Heo Con nhìn anh không thể nói hết trong một lời: "...."

Cậu cảm thấy mình đã nhận một đại ca ngu ngốc.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâu Thành: Tự cho diễn xuất vô cùng xuất sắc của mình một like!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương