Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt
-
Chương 25
Quán tôm ma lạt nằm ngay cạnh Tam Trung, giáo hoa của Tam Trung – Đường Hiểu Dung nói: "Chỗ này ngon nhất ở đây, em quen với ông chủ, vừa gọi điện thoại đặt mới có chỗ ngồi."
Lâu Thành không biết cô cũng tới, không mấy vui vẻ, âm thầm đạp heo con vài cái, gửi tin nhắn cho cậu nói: "Lần sau chú còn làm chuyện như thế này, anh đập chết chú!"
Heo con rất oan ức: "Đường Hiểu Dung nói quán này ăn ngon, cô ấy mời khách..."
Lâu Thành không để ý tới cậu ta, vẻ mặt lạnh như băng.
Lý Đông gọi bia, ngày mai không phải đi học, hôm nay lại là đêm trước năm mới, đương nhiên phải uống cho vui. Ngồi ở đó trừ Lý Đông, chỉ có Lâu Thành đã thành niên, cũng chỉ có Lâu Thành có bằng lái, hơn nữa anh lại không uống rượu. Tới lúc đó mấy người bọn họ tự gọi xe về, Lâu Thành có thể thuận tình mà đưa giáo hoa về nhà.
Đường Hiểu Dung cũng nghĩ như thế, cô thấy Lâu Thành không ăn tôm hùm đất, liền chủ động lột vỏ tôm cho anh: "Lâu Thành, ăn một con đi? Em bóc cho anh rồi."
Lâu Thành nói cảm ơn, đứng dậy nói: "Tôi không thích ăn cái này, tôi đi mua trà sữa, các cậu có cần không?"
Giáo hoa không uống, sợ béo, mấy người khác uống rượu cũng không cần.
Lâu Thành mua trà sữa về rồi, thấy Đinh Tuyết Nhuận đang uống bia, liền đặt trà sữa sang một bên: "Mua cho cậu đấy, uống cái này đừng uống bia."
Làm cho giáo hoa theo phản xạ ngẩng đầu về phía người bạn học mà Lâu Thành chưa giới thiệu này.
Nam sinh này trắng hơn tất cả những nam sinh mà cô từng gặp, nhã nhặn lịch sự, trông cũng khá được.
Đinh Tuyết Nhuận nói cảm ơn với anh, cắm ống hút vào uống một ngụm, lại bắt đầu quay ra uống bia.
"Đã bảo cậu đừng uống rồi." Lâu Thành cau mày, dùng đũa gắp một con tôm hùm đất cho cậu, "Bóc cho tôi, tôi muốn ăn."
Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Tôi cũng không biết bóc." Cậu rất ít khi ăn những thứ này.
Lâu Thành tức giận, mở gói găng tay dùng một lần ra: "Vậy tôi bóc cho cậu ăn." Nói xong anh cúi đầu bắt đầu bóc vỏ tôm, anh bóc tôm rõ ràng không thông thạo, không phải thường xuyên bóc, nhưng mà bóc rất chuyên chú, lấy thịt tôm hùm ra, đặt vào trong bát Đinh Tuyết Nhuận, nói ngắn gọn một từ: "Ăn."
Người bên ngoài nhìn cảm thấy rất kỳ quái.
Đường Hiểu Dung rất ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi heo con: "Bạn kia là ai thế? Lâu Thành có em trai hả?"
"Không, đấy là bạn cùng bàn của Lâu Thành."
"Tại sao anh ấy còn thân thiết với bạn cùng bàn hơn với em........"
Ăn một bữa ăn khuya mất một tiếng rưỡi, phần lớn thời gian đều uống bia.
Đinh Tuyết Nhuận không uống nhiều, cũng không ăn, khi thanh toán, Đinh Hiểu Dung muốn quét mã trả tiền, Lâu Thành đưa tiền mặt trả cho nhân viên phục vụ trước một bước.
"Lâu Thành sao anh lại giành trả tiền với em, đã nói rồi hôm nay em mời khách, anh......."
Lâu Thành: "Không cần cậu mời khách, tôi mang người tới mà."
"Bọn Lý Đông cũng là bạn của em, chúng ta đều quen biết, em mời một bữa thì làm sao?"
"Đúng vậy, khách khí với Hiểu Dung làm gì." Heo con nói.
Lâu Thành lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, chỉ vào Đinh Tuyết Nhuận, nhướn mày nói với Đường Hiểu Dung: "Cậu ấy, là người của tôi."
"Những thứ đó," Lâu Thành chỉ chỉ vỏ tôm trước mặt mình, "Cậu ấy một mình ăn hết, đừng giành trả tiền với tôi."
Tim Đường Hiểu Dung đập nhanh lên, ánh mắt nhìn về phía Đinh Tuyết Nhuận, nghiên cứu vài giây, mà Đinh Tuyết Nhuận lại cười với cô một cái.
Mấy người gọi xe về, trước khi đi, Lý Đông nói: "Để con gái ngồi xe một mình không an toàn, anh Thành anh lái xe đưa cô ấy về nhà đi."
Lâu Thành không từ chối, nói được.
Việc gọi xe rồi xảy ra chuyện có rất nhiều, con gái ngồi xe một mình về nhà thật sự không an toàn.
Đinh Tuyết Nhuận cũng rất tự giác, cậu mở cánh cửa sau ra, để chỗ ngồi phó lái cho giáo hoa. Giáo hoa thấy hành động của cậu còn thở phào một hơn, xem ra có lẽ là anh em quan hệ tốt chút thôi.
Sau khi cô lên xe, nói với Lâu Thành: "Đưa bạn học này về nhà trước đi, em cũng không vội."
"Không sao, tôi đưa cậu về trước." Lâu Thành khởi động xe, "Cậu ấy ở cùng với tôi."
Giáo hoa: ".........hai người?"
Lâu Thành chẳng tỏ rõ ý kiến "Ừ" một tiếng, không giải thích.
Đinh Tuyết Nhuận ăn ý không nói gì, Lâu thành cảm thấy có lẽ cậu uống nhiều rồi, có chút thần chí mơ hồ.
Trong lòng Đường Hiểu Dung nổi lên sóng to gió lớn, mới được bao nhiêu thời gian mà Lâu Thành đã cong rồi? Cô nhìn chăm chú Đinh Tuyết Nhuận từ gương chiếu hậu, thấy cậu khép hờ mắt, tựa lưng thẳng vào ghế nhẹ nhàng hô hấp, da còn trắng hơn cô.
Một lúc sau, Đinh Tuyết Nhuận nằm xuống ghế sau, Lâu Thành ngồi đằng trước lái xe, nhìn thấy vậy liền đưa áo khoác của mình cho cậu: "Đắp lên rồi ngủ, Nhuận Nhuận, đừng để bị ốm.
Ngữ khí rất quan tâm.
Dáng vẻ Đinh Tuyết Nhuận vô cùng buồn ngủ, cầm lấy đắp lên.
Đường Hiểu Dung miễn cưỡng nở nụ cười, xe tới trước cổng khu nhà cô, cô xuống xe, Lâu Thành nói tạm biệt với cô, môi Đường Hiểu Dung khẽ động, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.
Nhưng mà trước khi Lâu Thành kéo cửa xe lên, làm một động tác "suỵt" với cô: "Đừng nói ra ngoài."
Lòng Đường Hiểu Dung nguội lạnh.
Lâu Thành lái xe đi, anh gọi một tiếng: "Này, Tiểu Đinh?"
Không ai trả lời anh, có lẽ Đinh Tuyết Nhuận đã ngủ rồi.
"Đã nói với cậu rồi, bảo cậu đừng uống, nhìn đi, uống nhiều rồi hả?" Lúc chỉ có một mình, miệng Lâu Thành cũng không chịu yên, bắt đầu lẩm bẩm đủ loại.
"Ông đây vì từ chối con gái, mà phải giả Gay." Hơn nữa còn đóng đạt như thế, ngay cả bản thân cũng có chút tin.
Lâu Thành có chút dương dương tự đắc, cảm thấy kỹ thuật biểu diễn của mình càng tiến bộ hơn so với lúc giả què.
Đinh Tuyết Nhuận nửa tỉnh nửa mơ nằm ở đằng sau, nghe thấy giọng của anh nói chuyện, nhưng không nghe rõ ràng.
Khi về tới nhà, đã quá nửa đêm.
Lâu Thành đỗ xe ở gara, mở cánh cửa sau ra: "Tiểu Đinh, về tới nhà rồi, nhanh tỉnh lại đi."
Đinh Tuyết Nhuận mơ hồ "Ưm" một tiếng, không động đậy.
Lâu Thành cúi người vuốt vuốt má cậu, lông mi Đinh Tuyết Nhuận run rẩy, ôm áo khoác đen của Lâu Thành ở bên ngoài.
Lâu Thành "Chậc" một tiếng, xoa nắn mặt cậu: "Ngủ như chết, heo con."
Đinh Tuyết Nhuận không phản ứng lại anh, kỳ thật cậu đã tỉnh hơn phân nửa rồi, chẳng qua còn chưa muốn động đậy.
Lâu Thành thấy cậu quả thật bất động, bất đắc dĩ nói: "Lẽ nào cậu muốn ngủ trên xe sao?"
Qua mấy giây, anh lại đẩy Đinh Tuyết Nhuận một cái nói: "Dù sao cũng phải cử động một chút chứ, không thì làm sao tôi ôm cậu xuống xe được?"
".........vậy tôi bế cậu xuống đấy, cảnh cáo cậu, nếu như nôn trên người tôi, ông đây sẽ đánh chết cậu." Anh nắm lấy cánh tay Đinh Tuyết Nhuận, lôi cậu từ trong xe ra, sau đó một tay ôm ngang lấy cậu.
Sức lực của anh rất lớn, hơn nữa Đinh Tuyết Nhuận tương đối nhẹ, Lâu Thành bế kiểu công chúa, cũng không tốn mấy sức. Khi cậu bế Đinh Tuyết Nhuận, đầu cậu tự nhiên dựa vào đầu vai anh, trong lòng Lâu Thành có cảm giác bị người ta ỷ lại, cảm thấy rất thoải mái.
Anh bế Đinh Tuyết Nhuận đặt xuống ghế sô pha ngoài phòng khách, lúc này Đinh Tuyết Nhuận mới từ từ mở mắt ra. Lâu Thành thấy cậu tỉnh tồi, nhỏ giọng nói: "Có khó chịu không?"
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu, ngồi trong phòng khách không bật đèn nói: "Tôi không sao."
Giọng nói của cậu rất khẽ giống như con mèo đen xẹt qua trong màn đêm yên lặng.
Lâu Thành rót cho cậu một cốc nước ấm: "Uống giải rượu."
Đôi mắt sáng như sao trên trời đêm của Đinh Tuyết Nhuận nhìn chăm chú anh: "Cảm ơn, cậu đi nghỉ trước đi, để tôi một mình được rồi."
Cậu lịch sự làm cho Lâu Thành không chịu nổi.
Vừa qua kỳ nghỉ tết dương lịch, đến kỳ thi thứ ba, lần này Đinh Tuyết Nhuận không phụ sự kỳ vọng của mọi người, thi đứng hạng nhất toàn trường, tổng điểm nhiều hơn người thứ hai mười điểm.
Xếp hạng hai hiện tại, cũng chính là Tôn Hạo Lương trước đây đứng hạng nhất, vẫn luôn là truyền thuyết, bởi vì từ trước tới giờ không có ai có thành tích thi cử vượt qua cậu ta.
Cái tên Đinh Tuyết Nhuận này, xuất hiện trên toàn bộ bảng vàng ở trường, trường Lục Trung lấy học tập làm chính, một người đứng hạng nhất sinh ra, rất thu hút sự quan tâm của người khác.
Lâu Thành phát hiện, gần đây có rất nhiều người tới lớp bốn của bọn họ, thăm dò Đinh Tuyết Nhuận.
"Lần đầu tiên thấy có người thi ngữ văn được hơn một trăm bốn mươi điểm, là ai vậy?"
Lâu Thành cảm giác Đinh Tuyết Nhuận càng ngày càng được hoan nghênh, bạn bè cũng càng ngày càng nhiều.
Nhưng Đinh Tuyết Nhuận như thế nào vẫn là thế đó, giữa kỳ lại tham gia một cuộc thi, một lần nữa diệt sạch vòng vây, tiến vào vòng trong.
Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, thầy Đậu phát giấy nguyện vọng phân khoa xuống: "Lớp bốn chúng ta là lớp khoa học tự nhiên, nếu như mọi người muốn học tự nhiên, thì sẽ ở lại lớp này, nếu như muốn học xã hội, cũng không sao, chẳng qua phải thi phân lớp một lần nữa."
"Chọn xong phân khoa, tuần sau thi, sau đó bắt đầu nghỉ đông."
Lâu Thành không quan tâm lắm tới việc phân ban này, dù sao anh chọn thế nào cũng được, cho dù là chọn tự nhiên hay xã hội đều giống nhau cả thôi.
Nhìn Thấy Đinh Tuyết Nhuận đang viết phiếu, anh ló đầu nhìn một cái: "Tiểu Đinh, cậu học tự nhiên à?"
Đinh Tuyết Nhuận "Ừ" một tiếng: "Còn cậu?"
"Tôi sao cũng được....vậy chọn tự nhiên đi." Anh vui vẻ điền nguyện vọng của bản thân.
Lâu Thành bỏ phiếu nguyện vọng vào trong cặp sách, tính toán tuần này đưa cho mẹ anh ký tên, miệng tùy ý hỏi han: "Tết âm lịch cậu có về nhà không? Bay tới Quế Lâm mất bao lâu?"
"Không biết, tôi đi tàu hỏa về nhà."
"Đậu, ngồi tàu hỏa? Vậy phải ngồi bao lâu?" Lâu Thành chưa ngồi tàu hỏa bao giờ, không cảm giác đó thế nào."
"Hơn ba mươi tiếng."
"...............mẹ ơi, ngồi không phát điên sao, sao cậu không mua vé máy bay?"
Đinh Tuyết Nhuận phun ra hai từ: "Xuân vận."
Giá vé máy bay tăng cao.
Khi vào học, Lâu Thành dùng app tìm kiếm một chút, ngồi tàu hỏa mất ba mươi sáu tiếng, mà máy bay chỉ mất bốn tiếng.
Vé tàu hỏa là hơn ba trăm, vé máy bay lại hơn một nghìn.
Giá cả hai phương tiện chệnh lệch, trong mắt Lâu Thành như không quan tâm tới tiền. Vừa tan học, anh chạy tới văn phòng thầy Đậu, tìm số chứng minh thư của Đinh Tuyết Nhuận.
Anh thầm ghi nhớ, phát hiện hơn một tháng nữa là sinh nhật của Đinh Tuyết Nhuận.
Đủ mười tám tuổi.
Lâu Thành trở lại phòng học, bắt đầu thăm dò cậu: "Tiểu Đinh, hai mươi sáu thi xong trường bắt đầu cho nghỉ, cậu dự tính ngày nào đi?"
"Làm sao?"
"Không sao cả," Lâu thành chớp mắt mấy cái, "Trước khi cậu đi, tôi dẫn cậu đi ăn một bữa ngon."
Đinh Tuyết Nhuận cười cười, nói: "Ngày hai bảy đi." Không phải cậu rất muốn về nhà nhưng năm nay chỉ có mình Đinh Triệu Văn ở nhà, một mình đón năm mới, Đinh Tuyết Nhuận không thể bỏ mặc ông.
Một lát sau, Lâu Thành dựa vào, đưa điện thoại cho cậu nhìn: "Ừ, mua được vé máy bay rồi."
Đinh Tuyết Nhuận rất kinh ngạc, dường như không ngờ tới Lâu Thành sẽ làm thế này. Môi cậu khẽ giật: "Lâu Thành, tại sao cậu...........có thể trả vé lại không?"
"Tôi mua vé khoang phổ thông cho cậu, rẻ nhất, loại không thể trả lại hay thay đổi." Lâu Thành sợ cậu trả tiền, nên nhịn xuống ý định ban đầu mua cho cậu vé khoang hạng nhất.
"Nhưng mà.........."
"Không có nhưng nhị gì hết," đôi lông mày kiếm của Lâu Thành dựng lên, "Tôi dùng tích điểm để đổi, chỉ mất có ba trăm thôi, không tin thì cậu tự xem. Còn rẻ hơn vé tàu hỏa." Lâu Thành là hội viên bạch kim của hãng hàng không này.
Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy giá, mới thở phào một hơi: "Tôi trả tiền vé cho cậu nhé, cảm ơn."
Lâu Thành không thiếu chút tiền ấy, nhưng Đinh Tuyết Nhuận kiên trì muốn đưa cho anh, anh cũng không nói không cần, mà mở ảnh chụp màn hình thông tin vé máy bay đưa cho cậu: "Mười giờ ngày hai bảy máy bay cất cánh, bảy giờ tôi tới đón cậu đi, tám giờ tới sân bay, vừa đúng lúc."
"Không cần đâu, phiền cậu quá, tôi gọi xe đi là được." Cậu không phải là người thích làm phiền người khác.
Lâu Thành vươn tay khẽ nắn khuôn mặt trắng nõn của cậu một cái: "Quan hệ của chúng ta, cậu còn khách khí gì?"
Anh khẽ xoa nắn mặt cậu, trên mặt cậu xuất hiện một dấu hồng, Lâu Thành buông tay nhìn dấu vết này, áy náy vuốt vuốt hai cái, lại nói: "Nhuận Nhuận, mặt cậu thật nhẵn."
Đinh Tuyết Nhuận bất đắc dĩ cầm lấy tay anh: "Lâu Thành, đừng vuốt nữa, cảm ơn cậu đã sẵn lòng đưa tôi đi."
"Tôi vuốt mấy cái thì làm sao?" Lâu Thành nằm bò ra bàn, đôi mắt cong cong nói nhỏ, "Nếu cậu không vui, cậu có thể vuốt lại tôi."
Đinh Tuyết Nhuận nghiêng đầu nhìn anh, hai người mắt đối mắt vài giây, làm cho Lâu Thành có chút mất tự nhiên, Đinh Tuyết Nhuận lập tức vươn tay, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai anh.
Chỉ một chút như vậy, làm cho toàn thân Lâu Thành cứng đờ, toàn thân run rẩy như bị điện giật, chút cảm giác tê dại phát ra từ chỗ sâu nhất trong cơ thể, xa lạ nhưng lại làm anh rung động.
— Lần đầu tiên Lâu Thành biết được, thì ra vành tai chính là "điểm mẫn cảm" của mình.
Anh dây dưa một lúc lâu sau mới dùng tay mình tự vuốt vuốt vành tai, nhưng hoàn toàn không có loại cảm giác như ban nãy Đinh Tuyết Nhuận chạm vào.
Lâu Thành không kìm nổi thất vọng, nói thật anh còn rất thích cảm giác này, còn có cao trào.
Ngày hôm sau khi thi xong, Lâu Thành đón Đinh Tuyết Nhuận ở cổng trường.
Hành lý của Đinh Tuyết Nhuận rất ít, chỉ có một cái cặp sách, với một túi xách tay, bên trong là đặc sản ở đây.
"Sao chỉ có ít đồ vậy thôi? Hết rồi à?"
"Chỉ ít như vậy thôi."
"Trong cặp sách cậu chắc chỉ có bài tập thôi hả?" Lâu Thành nhìn thấy cậu qua quýt như vậy, không nhịn được nói, "Biết trước đồ đạc của cậu ít như vậy, tôi sẽ chuẩn bị thêm cho cậu."
"Chuẩn bị gì?" Đinh Tuyết Nhuận lên xe, điều hòa trên xe làm cậu phản xạ kéo khóa áo xuống.
"Chuẩn bị chút quà cho bố mẹ cậu, giúp tôi chuyển lời tới họ chúc mừng năm mới."
Lúc này Đinh Tuyết Nhuận mới nhìn về phía sau, có vài hộp quà lá trà, tổ yến, hasma vân vân. Tuy không nhiều đồ nhưng thoạt nhìn đều rất đắt.
"Tôi không thể nhận những thứ này." Ngữ khí của cậu rất bình tĩnh kiên trì.
"Tại sao lại không cần? Trong nhà tôi có rất nhiều, đều do người khác tặng, người nhà tôi cũng không ăn — để trong nhà thì hết hạn mất." Lâu Thành có nhiều đàn em như vậy, không phải không có nguyên nhân, mẹ anh rất biết cách cư xử, thường thay Lâu Thành tặng quà cho bạn học, mà mỗi bạn học của Lâu Thành mẹ cậu đều nhớ rõ là ai.
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Để hết hạn cũng được, tôi không thể nhận."
"Vậy cậu lấy ít thôi, cầm lá trà với tổ yến về, lá trà để cho bố cậu, tổ yến cho mẹ cậu — tất nhiên cậu cũng có thể dùng, có thể dưỡng nhan."
Chỉ có một chủ đề này, hai người tranh cãi cả buổi.
Đường bên ngoài sân bay không thể đỗ xe, Đinh Tuyết Nhuận vừa xuống xe, Lâu Thành liền quăng tổ yến với lá trà qua cửa kính xuống đất: "Bye bye, Nhuận Nhuận, bố đi nhé con trai — khi về nhớ mua đặc sản của Quế Lâm cho bố nhé."
Anh nhanh chóng lái xe đi.
Đinh Tuyết Nhuận đành phải nhặt hai hộp quà dưới đất lên, xách trên tay.
Cậu đi vào sân bay lấy thẻ đăng kí, sau khi ngồi xuống mới gửi tin nhắn cho Lâu Thành: "Lần sau đừng như thế, đồ đắt thế này, sao có thể tùy tiện tặng cho người khác?"
Lâu Thành đang lái xe, anh gửi lại một tin nhắn âm thanh, Đinh Tuyết Nhuận rất thích giọng của anh, cho nên cắm tai nghe vào nghe: "Cậu không biết à, nhà tôi có quặng mỏ."
Đinh Tuyết Nhuận biết chuyện này, còn cho rằng bạn bè của anh đùa thôi.
Dù sao câu "trong nhà có quặng mỏ" hiện nay rất nổi tiếng, ai mà biết được nhà Lâu Thành thực sự có quặng mỏ hay không?
Lại tới một tin nhắn âm thanh: "Đừng nói cảm ơn, nếu như thực sự muốn cảm ơn tôi, thì gọi bố ơi nghe thử."
Đinh Tuyết Nhuận thấy tin nhắn liền cười lên: "Gọi từ khác được không?"
"Cậu không muốn gọi tôi là bố cũng được." Giọng Lâu Thành lười biếng nói, "Vậy gọi tôi là anh đi, hoặc là chồng, hai chọn một."
Đội bóng rổ của anh thường đùa như vậy, nhưng Lâu Thành chưa từng đùa như vậy với người khác.
"Đừng có qua loa có lệ, phải nũng nịu có hiểu không?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Thành: Tôi giả gay thực sự giống, ngay cả bản thân thiếu chút nữa cũng tin!
Lâu Thành không biết cô cũng tới, không mấy vui vẻ, âm thầm đạp heo con vài cái, gửi tin nhắn cho cậu nói: "Lần sau chú còn làm chuyện như thế này, anh đập chết chú!"
Heo con rất oan ức: "Đường Hiểu Dung nói quán này ăn ngon, cô ấy mời khách..."
Lâu Thành không để ý tới cậu ta, vẻ mặt lạnh như băng.
Lý Đông gọi bia, ngày mai không phải đi học, hôm nay lại là đêm trước năm mới, đương nhiên phải uống cho vui. Ngồi ở đó trừ Lý Đông, chỉ có Lâu Thành đã thành niên, cũng chỉ có Lâu Thành có bằng lái, hơn nữa anh lại không uống rượu. Tới lúc đó mấy người bọn họ tự gọi xe về, Lâu Thành có thể thuận tình mà đưa giáo hoa về nhà.
Đường Hiểu Dung cũng nghĩ như thế, cô thấy Lâu Thành không ăn tôm hùm đất, liền chủ động lột vỏ tôm cho anh: "Lâu Thành, ăn một con đi? Em bóc cho anh rồi."
Lâu Thành nói cảm ơn, đứng dậy nói: "Tôi không thích ăn cái này, tôi đi mua trà sữa, các cậu có cần không?"
Giáo hoa không uống, sợ béo, mấy người khác uống rượu cũng không cần.
Lâu Thành mua trà sữa về rồi, thấy Đinh Tuyết Nhuận đang uống bia, liền đặt trà sữa sang một bên: "Mua cho cậu đấy, uống cái này đừng uống bia."
Làm cho giáo hoa theo phản xạ ngẩng đầu về phía người bạn học mà Lâu Thành chưa giới thiệu này.
Nam sinh này trắng hơn tất cả những nam sinh mà cô từng gặp, nhã nhặn lịch sự, trông cũng khá được.
Đinh Tuyết Nhuận nói cảm ơn với anh, cắm ống hút vào uống một ngụm, lại bắt đầu quay ra uống bia.
"Đã bảo cậu đừng uống rồi." Lâu Thành cau mày, dùng đũa gắp một con tôm hùm đất cho cậu, "Bóc cho tôi, tôi muốn ăn."
Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Tôi cũng không biết bóc." Cậu rất ít khi ăn những thứ này.
Lâu Thành tức giận, mở gói găng tay dùng một lần ra: "Vậy tôi bóc cho cậu ăn." Nói xong anh cúi đầu bắt đầu bóc vỏ tôm, anh bóc tôm rõ ràng không thông thạo, không phải thường xuyên bóc, nhưng mà bóc rất chuyên chú, lấy thịt tôm hùm ra, đặt vào trong bát Đinh Tuyết Nhuận, nói ngắn gọn một từ: "Ăn."
Người bên ngoài nhìn cảm thấy rất kỳ quái.
Đường Hiểu Dung rất ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi heo con: "Bạn kia là ai thế? Lâu Thành có em trai hả?"
"Không, đấy là bạn cùng bàn của Lâu Thành."
"Tại sao anh ấy còn thân thiết với bạn cùng bàn hơn với em........"
Ăn một bữa ăn khuya mất một tiếng rưỡi, phần lớn thời gian đều uống bia.
Đinh Tuyết Nhuận không uống nhiều, cũng không ăn, khi thanh toán, Đinh Hiểu Dung muốn quét mã trả tiền, Lâu Thành đưa tiền mặt trả cho nhân viên phục vụ trước một bước.
"Lâu Thành sao anh lại giành trả tiền với em, đã nói rồi hôm nay em mời khách, anh......."
Lâu Thành: "Không cần cậu mời khách, tôi mang người tới mà."
"Bọn Lý Đông cũng là bạn của em, chúng ta đều quen biết, em mời một bữa thì làm sao?"
"Đúng vậy, khách khí với Hiểu Dung làm gì." Heo con nói.
Lâu Thành lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, chỉ vào Đinh Tuyết Nhuận, nhướn mày nói với Đường Hiểu Dung: "Cậu ấy, là người của tôi."
"Những thứ đó," Lâu Thành chỉ chỉ vỏ tôm trước mặt mình, "Cậu ấy một mình ăn hết, đừng giành trả tiền với tôi."
Tim Đường Hiểu Dung đập nhanh lên, ánh mắt nhìn về phía Đinh Tuyết Nhuận, nghiên cứu vài giây, mà Đinh Tuyết Nhuận lại cười với cô một cái.
Mấy người gọi xe về, trước khi đi, Lý Đông nói: "Để con gái ngồi xe một mình không an toàn, anh Thành anh lái xe đưa cô ấy về nhà đi."
Lâu Thành không từ chối, nói được.
Việc gọi xe rồi xảy ra chuyện có rất nhiều, con gái ngồi xe một mình về nhà thật sự không an toàn.
Đinh Tuyết Nhuận cũng rất tự giác, cậu mở cánh cửa sau ra, để chỗ ngồi phó lái cho giáo hoa. Giáo hoa thấy hành động của cậu còn thở phào một hơn, xem ra có lẽ là anh em quan hệ tốt chút thôi.
Sau khi cô lên xe, nói với Lâu Thành: "Đưa bạn học này về nhà trước đi, em cũng không vội."
"Không sao, tôi đưa cậu về trước." Lâu Thành khởi động xe, "Cậu ấy ở cùng với tôi."
Giáo hoa: ".........hai người?"
Lâu Thành chẳng tỏ rõ ý kiến "Ừ" một tiếng, không giải thích.
Đinh Tuyết Nhuận ăn ý không nói gì, Lâu thành cảm thấy có lẽ cậu uống nhiều rồi, có chút thần chí mơ hồ.
Trong lòng Đường Hiểu Dung nổi lên sóng to gió lớn, mới được bao nhiêu thời gian mà Lâu Thành đã cong rồi? Cô nhìn chăm chú Đinh Tuyết Nhuận từ gương chiếu hậu, thấy cậu khép hờ mắt, tựa lưng thẳng vào ghế nhẹ nhàng hô hấp, da còn trắng hơn cô.
Một lúc sau, Đinh Tuyết Nhuận nằm xuống ghế sau, Lâu Thành ngồi đằng trước lái xe, nhìn thấy vậy liền đưa áo khoác của mình cho cậu: "Đắp lên rồi ngủ, Nhuận Nhuận, đừng để bị ốm.
Ngữ khí rất quan tâm.
Dáng vẻ Đinh Tuyết Nhuận vô cùng buồn ngủ, cầm lấy đắp lên.
Đường Hiểu Dung miễn cưỡng nở nụ cười, xe tới trước cổng khu nhà cô, cô xuống xe, Lâu Thành nói tạm biệt với cô, môi Đường Hiểu Dung khẽ động, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.
Nhưng mà trước khi Lâu Thành kéo cửa xe lên, làm một động tác "suỵt" với cô: "Đừng nói ra ngoài."
Lòng Đường Hiểu Dung nguội lạnh.
Lâu Thành lái xe đi, anh gọi một tiếng: "Này, Tiểu Đinh?"
Không ai trả lời anh, có lẽ Đinh Tuyết Nhuận đã ngủ rồi.
"Đã nói với cậu rồi, bảo cậu đừng uống, nhìn đi, uống nhiều rồi hả?" Lúc chỉ có một mình, miệng Lâu Thành cũng không chịu yên, bắt đầu lẩm bẩm đủ loại.
"Ông đây vì từ chối con gái, mà phải giả Gay." Hơn nữa còn đóng đạt như thế, ngay cả bản thân cũng có chút tin.
Lâu Thành có chút dương dương tự đắc, cảm thấy kỹ thuật biểu diễn của mình càng tiến bộ hơn so với lúc giả què.
Đinh Tuyết Nhuận nửa tỉnh nửa mơ nằm ở đằng sau, nghe thấy giọng của anh nói chuyện, nhưng không nghe rõ ràng.
Khi về tới nhà, đã quá nửa đêm.
Lâu Thành đỗ xe ở gara, mở cánh cửa sau ra: "Tiểu Đinh, về tới nhà rồi, nhanh tỉnh lại đi."
Đinh Tuyết Nhuận mơ hồ "Ưm" một tiếng, không động đậy.
Lâu Thành cúi người vuốt vuốt má cậu, lông mi Đinh Tuyết Nhuận run rẩy, ôm áo khoác đen của Lâu Thành ở bên ngoài.
Lâu Thành "Chậc" một tiếng, xoa nắn mặt cậu: "Ngủ như chết, heo con."
Đinh Tuyết Nhuận không phản ứng lại anh, kỳ thật cậu đã tỉnh hơn phân nửa rồi, chẳng qua còn chưa muốn động đậy.
Lâu Thành thấy cậu quả thật bất động, bất đắc dĩ nói: "Lẽ nào cậu muốn ngủ trên xe sao?"
Qua mấy giây, anh lại đẩy Đinh Tuyết Nhuận một cái nói: "Dù sao cũng phải cử động một chút chứ, không thì làm sao tôi ôm cậu xuống xe được?"
".........vậy tôi bế cậu xuống đấy, cảnh cáo cậu, nếu như nôn trên người tôi, ông đây sẽ đánh chết cậu." Anh nắm lấy cánh tay Đinh Tuyết Nhuận, lôi cậu từ trong xe ra, sau đó một tay ôm ngang lấy cậu.
Sức lực của anh rất lớn, hơn nữa Đinh Tuyết Nhuận tương đối nhẹ, Lâu Thành bế kiểu công chúa, cũng không tốn mấy sức. Khi cậu bế Đinh Tuyết Nhuận, đầu cậu tự nhiên dựa vào đầu vai anh, trong lòng Lâu Thành có cảm giác bị người ta ỷ lại, cảm thấy rất thoải mái.
Anh bế Đinh Tuyết Nhuận đặt xuống ghế sô pha ngoài phòng khách, lúc này Đinh Tuyết Nhuận mới từ từ mở mắt ra. Lâu Thành thấy cậu tỉnh tồi, nhỏ giọng nói: "Có khó chịu không?"
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu, ngồi trong phòng khách không bật đèn nói: "Tôi không sao."
Giọng nói của cậu rất khẽ giống như con mèo đen xẹt qua trong màn đêm yên lặng.
Lâu Thành rót cho cậu một cốc nước ấm: "Uống giải rượu."
Đôi mắt sáng như sao trên trời đêm của Đinh Tuyết Nhuận nhìn chăm chú anh: "Cảm ơn, cậu đi nghỉ trước đi, để tôi một mình được rồi."
Cậu lịch sự làm cho Lâu Thành không chịu nổi.
Vừa qua kỳ nghỉ tết dương lịch, đến kỳ thi thứ ba, lần này Đinh Tuyết Nhuận không phụ sự kỳ vọng của mọi người, thi đứng hạng nhất toàn trường, tổng điểm nhiều hơn người thứ hai mười điểm.
Xếp hạng hai hiện tại, cũng chính là Tôn Hạo Lương trước đây đứng hạng nhất, vẫn luôn là truyền thuyết, bởi vì từ trước tới giờ không có ai có thành tích thi cử vượt qua cậu ta.
Cái tên Đinh Tuyết Nhuận này, xuất hiện trên toàn bộ bảng vàng ở trường, trường Lục Trung lấy học tập làm chính, một người đứng hạng nhất sinh ra, rất thu hút sự quan tâm của người khác.
Lâu Thành phát hiện, gần đây có rất nhiều người tới lớp bốn của bọn họ, thăm dò Đinh Tuyết Nhuận.
"Lần đầu tiên thấy có người thi ngữ văn được hơn một trăm bốn mươi điểm, là ai vậy?"
Lâu Thành cảm giác Đinh Tuyết Nhuận càng ngày càng được hoan nghênh, bạn bè cũng càng ngày càng nhiều.
Nhưng Đinh Tuyết Nhuận như thế nào vẫn là thế đó, giữa kỳ lại tham gia một cuộc thi, một lần nữa diệt sạch vòng vây, tiến vào vòng trong.
Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, thầy Đậu phát giấy nguyện vọng phân khoa xuống: "Lớp bốn chúng ta là lớp khoa học tự nhiên, nếu như mọi người muốn học tự nhiên, thì sẽ ở lại lớp này, nếu như muốn học xã hội, cũng không sao, chẳng qua phải thi phân lớp một lần nữa."
"Chọn xong phân khoa, tuần sau thi, sau đó bắt đầu nghỉ đông."
Lâu Thành không quan tâm lắm tới việc phân ban này, dù sao anh chọn thế nào cũng được, cho dù là chọn tự nhiên hay xã hội đều giống nhau cả thôi.
Nhìn Thấy Đinh Tuyết Nhuận đang viết phiếu, anh ló đầu nhìn một cái: "Tiểu Đinh, cậu học tự nhiên à?"
Đinh Tuyết Nhuận "Ừ" một tiếng: "Còn cậu?"
"Tôi sao cũng được....vậy chọn tự nhiên đi." Anh vui vẻ điền nguyện vọng của bản thân.
Lâu Thành bỏ phiếu nguyện vọng vào trong cặp sách, tính toán tuần này đưa cho mẹ anh ký tên, miệng tùy ý hỏi han: "Tết âm lịch cậu có về nhà không? Bay tới Quế Lâm mất bao lâu?"
"Không biết, tôi đi tàu hỏa về nhà."
"Đậu, ngồi tàu hỏa? Vậy phải ngồi bao lâu?" Lâu Thành chưa ngồi tàu hỏa bao giờ, không cảm giác đó thế nào."
"Hơn ba mươi tiếng."
"...............mẹ ơi, ngồi không phát điên sao, sao cậu không mua vé máy bay?"
Đinh Tuyết Nhuận phun ra hai từ: "Xuân vận."
Giá vé máy bay tăng cao.
Khi vào học, Lâu Thành dùng app tìm kiếm một chút, ngồi tàu hỏa mất ba mươi sáu tiếng, mà máy bay chỉ mất bốn tiếng.
Vé tàu hỏa là hơn ba trăm, vé máy bay lại hơn một nghìn.
Giá cả hai phương tiện chệnh lệch, trong mắt Lâu Thành như không quan tâm tới tiền. Vừa tan học, anh chạy tới văn phòng thầy Đậu, tìm số chứng minh thư của Đinh Tuyết Nhuận.
Anh thầm ghi nhớ, phát hiện hơn một tháng nữa là sinh nhật của Đinh Tuyết Nhuận.
Đủ mười tám tuổi.
Lâu Thành trở lại phòng học, bắt đầu thăm dò cậu: "Tiểu Đinh, hai mươi sáu thi xong trường bắt đầu cho nghỉ, cậu dự tính ngày nào đi?"
"Làm sao?"
"Không sao cả," Lâu thành chớp mắt mấy cái, "Trước khi cậu đi, tôi dẫn cậu đi ăn một bữa ngon."
Đinh Tuyết Nhuận cười cười, nói: "Ngày hai bảy đi." Không phải cậu rất muốn về nhà nhưng năm nay chỉ có mình Đinh Triệu Văn ở nhà, một mình đón năm mới, Đinh Tuyết Nhuận không thể bỏ mặc ông.
Một lát sau, Lâu Thành dựa vào, đưa điện thoại cho cậu nhìn: "Ừ, mua được vé máy bay rồi."
Đinh Tuyết Nhuận rất kinh ngạc, dường như không ngờ tới Lâu Thành sẽ làm thế này. Môi cậu khẽ giật: "Lâu Thành, tại sao cậu...........có thể trả vé lại không?"
"Tôi mua vé khoang phổ thông cho cậu, rẻ nhất, loại không thể trả lại hay thay đổi." Lâu Thành sợ cậu trả tiền, nên nhịn xuống ý định ban đầu mua cho cậu vé khoang hạng nhất.
"Nhưng mà.........."
"Không có nhưng nhị gì hết," đôi lông mày kiếm của Lâu Thành dựng lên, "Tôi dùng tích điểm để đổi, chỉ mất có ba trăm thôi, không tin thì cậu tự xem. Còn rẻ hơn vé tàu hỏa." Lâu Thành là hội viên bạch kim của hãng hàng không này.
Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy giá, mới thở phào một hơi: "Tôi trả tiền vé cho cậu nhé, cảm ơn."
Lâu Thành không thiếu chút tiền ấy, nhưng Đinh Tuyết Nhuận kiên trì muốn đưa cho anh, anh cũng không nói không cần, mà mở ảnh chụp màn hình thông tin vé máy bay đưa cho cậu: "Mười giờ ngày hai bảy máy bay cất cánh, bảy giờ tôi tới đón cậu đi, tám giờ tới sân bay, vừa đúng lúc."
"Không cần đâu, phiền cậu quá, tôi gọi xe đi là được." Cậu không phải là người thích làm phiền người khác.
Lâu Thành vươn tay khẽ nắn khuôn mặt trắng nõn của cậu một cái: "Quan hệ của chúng ta, cậu còn khách khí gì?"
Anh khẽ xoa nắn mặt cậu, trên mặt cậu xuất hiện một dấu hồng, Lâu Thành buông tay nhìn dấu vết này, áy náy vuốt vuốt hai cái, lại nói: "Nhuận Nhuận, mặt cậu thật nhẵn."
Đinh Tuyết Nhuận bất đắc dĩ cầm lấy tay anh: "Lâu Thành, đừng vuốt nữa, cảm ơn cậu đã sẵn lòng đưa tôi đi."
"Tôi vuốt mấy cái thì làm sao?" Lâu Thành nằm bò ra bàn, đôi mắt cong cong nói nhỏ, "Nếu cậu không vui, cậu có thể vuốt lại tôi."
Đinh Tuyết Nhuận nghiêng đầu nhìn anh, hai người mắt đối mắt vài giây, làm cho Lâu Thành có chút mất tự nhiên, Đinh Tuyết Nhuận lập tức vươn tay, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai anh.
Chỉ một chút như vậy, làm cho toàn thân Lâu Thành cứng đờ, toàn thân run rẩy như bị điện giật, chút cảm giác tê dại phát ra từ chỗ sâu nhất trong cơ thể, xa lạ nhưng lại làm anh rung động.
— Lần đầu tiên Lâu Thành biết được, thì ra vành tai chính là "điểm mẫn cảm" của mình.
Anh dây dưa một lúc lâu sau mới dùng tay mình tự vuốt vuốt vành tai, nhưng hoàn toàn không có loại cảm giác như ban nãy Đinh Tuyết Nhuận chạm vào.
Lâu Thành không kìm nổi thất vọng, nói thật anh còn rất thích cảm giác này, còn có cao trào.
Ngày hôm sau khi thi xong, Lâu Thành đón Đinh Tuyết Nhuận ở cổng trường.
Hành lý của Đinh Tuyết Nhuận rất ít, chỉ có một cái cặp sách, với một túi xách tay, bên trong là đặc sản ở đây.
"Sao chỉ có ít đồ vậy thôi? Hết rồi à?"
"Chỉ ít như vậy thôi."
"Trong cặp sách cậu chắc chỉ có bài tập thôi hả?" Lâu Thành nhìn thấy cậu qua quýt như vậy, không nhịn được nói, "Biết trước đồ đạc của cậu ít như vậy, tôi sẽ chuẩn bị thêm cho cậu."
"Chuẩn bị gì?" Đinh Tuyết Nhuận lên xe, điều hòa trên xe làm cậu phản xạ kéo khóa áo xuống.
"Chuẩn bị chút quà cho bố mẹ cậu, giúp tôi chuyển lời tới họ chúc mừng năm mới."
Lúc này Đinh Tuyết Nhuận mới nhìn về phía sau, có vài hộp quà lá trà, tổ yến, hasma vân vân. Tuy không nhiều đồ nhưng thoạt nhìn đều rất đắt.
"Tôi không thể nhận những thứ này." Ngữ khí của cậu rất bình tĩnh kiên trì.
"Tại sao lại không cần? Trong nhà tôi có rất nhiều, đều do người khác tặng, người nhà tôi cũng không ăn — để trong nhà thì hết hạn mất." Lâu Thành có nhiều đàn em như vậy, không phải không có nguyên nhân, mẹ anh rất biết cách cư xử, thường thay Lâu Thành tặng quà cho bạn học, mà mỗi bạn học của Lâu Thành mẹ cậu đều nhớ rõ là ai.
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Để hết hạn cũng được, tôi không thể nhận."
"Vậy cậu lấy ít thôi, cầm lá trà với tổ yến về, lá trà để cho bố cậu, tổ yến cho mẹ cậu — tất nhiên cậu cũng có thể dùng, có thể dưỡng nhan."
Chỉ có một chủ đề này, hai người tranh cãi cả buổi.
Đường bên ngoài sân bay không thể đỗ xe, Đinh Tuyết Nhuận vừa xuống xe, Lâu Thành liền quăng tổ yến với lá trà qua cửa kính xuống đất: "Bye bye, Nhuận Nhuận, bố đi nhé con trai — khi về nhớ mua đặc sản của Quế Lâm cho bố nhé."
Anh nhanh chóng lái xe đi.
Đinh Tuyết Nhuận đành phải nhặt hai hộp quà dưới đất lên, xách trên tay.
Cậu đi vào sân bay lấy thẻ đăng kí, sau khi ngồi xuống mới gửi tin nhắn cho Lâu Thành: "Lần sau đừng như thế, đồ đắt thế này, sao có thể tùy tiện tặng cho người khác?"
Lâu Thành đang lái xe, anh gửi lại một tin nhắn âm thanh, Đinh Tuyết Nhuận rất thích giọng của anh, cho nên cắm tai nghe vào nghe: "Cậu không biết à, nhà tôi có quặng mỏ."
Đinh Tuyết Nhuận biết chuyện này, còn cho rằng bạn bè của anh đùa thôi.
Dù sao câu "trong nhà có quặng mỏ" hiện nay rất nổi tiếng, ai mà biết được nhà Lâu Thành thực sự có quặng mỏ hay không?
Lại tới một tin nhắn âm thanh: "Đừng nói cảm ơn, nếu như thực sự muốn cảm ơn tôi, thì gọi bố ơi nghe thử."
Đinh Tuyết Nhuận thấy tin nhắn liền cười lên: "Gọi từ khác được không?"
"Cậu không muốn gọi tôi là bố cũng được." Giọng Lâu Thành lười biếng nói, "Vậy gọi tôi là anh đi, hoặc là chồng, hai chọn một."
Đội bóng rổ của anh thường đùa như vậy, nhưng Lâu Thành chưa từng đùa như vậy với người khác.
"Đừng có qua loa có lệ, phải nũng nịu có hiểu không?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Thành: Tôi giả gay thực sự giống, ngay cả bản thân thiếu chút nữa cũng tin!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook