Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt
-
Chương 24
Trường người ta tết dương được nghỉ ba ngày, Lục Trung chỉ cho nghỉ một ngày rưỡi, bởi vì hôm nay là cuối tuần, đáng lẽ được nghỉ lại bị yêu cầu học bù.
Trường người khác đêm giao thừa sẽ tổ chức hoạt động, mở hội âm nhạc, nhưng đợi chờ học sinh Lục Trung chỉ có bài thi nhiều như tuyết rơi ngoài trời, dù sao cũng sắp phải thi rồi, sau đó lại là thi cuối kỳ — bọn họ căn bản không có thời gian vui chơi.
Thầy Đậu nói: "Biết rằng các em đều muốn thả lỏng, nhưng hiện tại không phải là lúc để thả lòng, đợi các em thi đại học, thi đỗ đại học mà mình mong muốn, muốn thả lỏng thế nào thì thả lỏng thế đó."
"Được rồi, tan học đi, chúc các em tết dương lịch vui vẻ."
Đinh Tuyết Nhuận đeo cặp sách ra ngoài, dự định ăn một phần cơm chiên Dương Châu rồi quay về ký túc xá làm bài tập. Cơm chiên ở bên ngoài rẻ hơn so với trong trường, hơn nữa còn ngon hơn.
Cậu chuẩn bị sang đường, một chiếc Land Rover đi tới trước mặt cậu, "pim pim" hai tiếng gọi cậu.
Cửa sau của xe hạ xuống, khuôn mặt đeo kính râm của Lâu Thành lộ ra, anh đẩy cửa xe từ bên trong: "Lên xe đi."
"Ai da," ngồi ở ghế phó lái chính là đàn em heo con của Lâu Thành, cậu ta nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận có chút ngoài ý muốn, "Anh Thành, học bá Đinh cũng đi?"
Lâu Thành "Ừ" một tiếng, Đinh Tuyết Nhuận hỏi: "Đi đâu?"
"Lên trước rồi nói sau, cản người sang đường rồi." Lâu Thành vươn tay ra túm lấy Đinh Tuyết Nhuận, cương quyết kéo cậu lên xe, sức lực anh rất lớn, hơn nữa Đinh Tuyết Nhuận không có ý định vùng vẫy, vài giây đã lên xe. Có bốn người trên xe, người lái xe Đinh Tuyết Nhuận cũng biết, hình như tên là Lý Đông, là chủ nhân của tấm thẻ cơm kia.
Cậu còn nhìn thấy một người to con, khỏe mạnh, ngồi ở đằng sau, là đầu trọc, cậu ta ôm chiếc gối ôm trên xe ngủ vù vù, chiếm không gian rất lớn ở ghế sau.
Cho nên Đinh Tuyết Nhuận chỉ có thể ép sát vào Lâu Thành.
Lâu Thành đóng cửa xe lại: "Buổi chiều gửi tin nhắn cho cậu cũng không thấy cậu trả lời, gọi điện thoại thì tắt máy, bận hả?"
"Làm bài, điện thoại hết pin." Dạng học sinh như Lâu Thành, khi được nghỉ anh nhất định sẽ không tới trường học, hôm nay vốn là cuối tuần, anh cho rằng trường học bù trái luật, cho nên quang minh chính đại mà bùng học, cảm thấy bản thân mình rất đúng luật.
Xe khởi động.
"Các cậu đi đâu?" Đinh Tuyết Nhuận lại hỏi một lần nữa.
Lâu Thành nói: "Đi nghe lễ hội âm nhạc mà trường Tam Trung tổ chức, cậu có đi không? Rất hay đấy."
"Đúng vậy, đúng vậy," heo con phụ họa, "Cởi mở vượt trí tưởng tượng của cậu, quả thực không giống như học sinh cấp ba, học nhảy như nhóm nữ hàn quốc, đặc biệt nhiều mỹ nữ."
Tam Trung là một ngôi trường mà không khí học tập khác hoàn toàn với Lục Trung, trường học này tỉ lệ đỗ đại học rất cao, nổi tiếng với những học sinh thi chuyên ngành nghệ thuật, cả trường hơn phân nửa đều học nghệ thuật.
Chính vì vậy, phong cách học tập rất khác nhau, nữ sinh Lục Trung mặt mộc gặp vua, còn nữ sinh Tam Trung ai ai cũng trang điểm, ngay cả đồng phục cũng đẹp hơn với các trường khác.
Đinh Tuyết Nhuận hoàn toàn không có hứng thú với "mỹ nữ", vừa nghe thấy đã lắc đầu: "Bỏ đi, tôi chỉ ra ngoài ăn bữa cơm, bài tập còn chưa làm, các cậu để tôi xuống xe đi, tôi về trường được rồi."
"Về cái gì mà về, làm cái gì mà làm, thành tích cậu tốt như thế rồi, làm hay không làm cũng giống nhau cả thôi."
Heo con lập tức nói: "Đương nhiên không giống nhau rồi, anh Thành anh không học cho nên không biết, sau lưng học bá đều ẩn giấu nỗ lực mà người bình thường không thể với tới. Anh có thể không làm bài tập, học bá Đinh không thể."
Lâu Thành đập cho cậu ta một cái từ phía sau, đánh trúng đầu cậu: "Học bá còn chưa nói gì đâu, không có việc của thằng nhãi như chú? Thất học dốt nát kém cỏi."
Heo con xếp hạng thứ ba trăm toàn khóa: "........"
Lâu Thành đối diện với Đinh Tuyết Nhuận lại đổi thái độ, ngữ khí trở nên mềm mại hơn: "Ngày mai tới nhà tôi làm? Cậu làm bài tập nhanh? Một lát đã làm xong rồi, hôm nay mang cậu đi chơi."
Đinh Tuyết Nhuận do dự, Lâu Thành sát lại gần hơn chút nói: "Cậu muốn về nhà, vậy khẳng định không thể để cho cậu tự về, đưa cậu về được không?"
"Được rồi." Đinh Tuyết Nhuận thỏa hiệp, nhưng cậu bị Lâu Thành ép lên, dường như cả người đều dán vào cửa xe."
"Lâu Thành........cậu đè vào người tôi." Tuy nói rằng xe SUV lớn, ghế ngồi đằng sau rộng như vậy nhưng đầu trọc Đỗ Trù vô cùng to lớn, Lâu Thành cũng là một tên to con, cùng chen một chỗ, Đinh Tuyết Nhuận thực sự không ngồi nổi, hơn nữa bị chèn tới nỗi không thở được.
Lâu Thành vội vàng giải thích: "Đều tại Đỗ Trù, nó giống như heo ấy." Nói xong, anh giơ chân đá đầu trọc một cái, "Tránh ra, mẹ nó chú chiếm diện tích lớn vậy làm gì, Tiểu Đinh của chúng ta không có chỗ ngồi."
Đỗ Trù dường như bừng tỉnh từ trong giấc mơ, đầu cũng nâng lên theo, nhưng mà mắt vẫn chưa mở, đầu lại gật xuống, khóe miệng mở ra chảy nước miếng, quả thực giống y như heo.
Lâu Thành nhìn thấy vậy, toàn thân run rẩy buồn nôn, nhanh chóng tránh về bên cạnh Đinh Tuyết Nhuận. Nghĩ muốn đá Đỗ Trù chảy nước miếng bẩn thỉu xuống dưới xe, nhưng lại không muốn chạm vào người cậu ta, muốn tránh xa cậu ta một chút, nhưng bên cạnh lại là Đinh Tuyết Nhuận — Đinh Tuyết Nhuận còn bị anh chèn không còn chỗ trống nữa.
Lâu Thành bị khó xử không quá hai giây, đã ra quyết định: "Tiểu Đinh cậu ngồi lên đùi tôi đi, tôi ôm cậu, được hay không?"
"Tới, tới, tới, vứt cặp sách lên trước, cậu ngồi lên đùi tôi vừa đẹp." Lâu Thành không đợi cậu nói được hay không, liền không do dự tháo cặp sách cậu ra, vứt cho heo con ngồi đằng trước. Cánh tay của anh vươn ra đằng sau lưng Đinh Tuyết Nhuận, hai cánh tay ôm lấy thắt lưng gầy tới mức có thể thấy được xương của cậu, để cậu ngồi lên đùi mình.
Đinh Tuyết Nhuận ngồi lên cao, đầu cách trần xe rất gần, cậu vô cùng khó chịu, chỉ khi còn rất nhỏ cậu ngồi xe, bố cậu mới ôm cậu thế này, đó đã là hồi ức rất xa xôi rồi.
Hai người ngồi phía trước đều kinh ngạc nhìn bọn họ vài lần.
Bệnh sạch sẽ của Lâu Thành, mọi người đều biết. Tuy rằng không phải là bệnh thật sự, nhưng anh rất chú ý, anh cảm thấy trên người nam sinh đều có mùi hôi, ví dụ là mấy người họ, lại gần họ, bọn họ có tắm hay không Lâu Thành đều có thể ngửi được, rất ghét bỏ mà bảo bọn họ cút xa chút.
Ví dụ như cùng nhau ăn cơm, Lâu Thành nhất định phải dùng đũa dùng chung, có khi đi ăn một mình cũng chú ý như có tật xấu vậy.
Mọi người biết tính cách này của anh, bạn gái giáo hoa cũng không ôm, đang yên đang lành tự nhiên lại đi ôm bạn cùng bàn?
Heo con còn chăm chú nhìn qua kính chiếu hậu, ừ....rất trắng, nhìn dáng vẻ vô cùng sạch sẽ, khó trách Lâu Thành có bệnh sạch sẽ cũng bằng lòng ôm.
Lâu Thành một tay đặt trên eo cậu, ôm chắc cậu, tay kia lấy điện thoại ra chơi, có chút không yên lòng, nghĩ thầm Đinh Tuyết Nhuận nhìn rất gầy, mông lại rất vểnh.
Đinh Tuyết Nhuận ngồi trên đùi Lâu Thành, không dám ngả về phía sau, sợ đè nặng lên người Lâu Thành. Kết quả gặp phải đèn vàng còn ba giây, khẩn cấp phanh xe, Đinh Tuyết Nhuận đầu tiên bị nghiêng về phía trước nhưng vì có Lâu Thành một tay nắm chặt lấy eo cậu, cho nên nhanh chóng được ôm lấy, ngả về phía đằng sau.
Cả người cậu đập vào trong lòng Lâu Thành, Lâu Thành ôm cậu rất chặt, đầu hai người chạm vào nhau, môi Lâu Thành dán vào bên tai Đinh Tuyết Nhuận: "Tiểu Đinh, không sao chứ?"
Đinh Tuyết Nhuận nhỏ giọng nói: "Có đập vào cậu không?"
Lâu Thành cười một tiếng, nói: "Tôi không sao." Chóp mũi có hơi ngứa, là do tóc của Đinh Tuyết Nhuận làm hại, có mùi thơm thoang thoảng.
Heo con cầm cặp sách của học bá, sờ sờ mũi, cảm thấy trong xe Land Rover của Lâu Thành có một bầu không khí kỳ quái đang lan ra.
Tới Tam Trung rồi, heo con đưa cho mỗi người một bộ đồng phục Tam Trung: "Mặc đồng phục trùm bên ngoài, vào trong cởi ra là được." Nói tới đây cậu chắp tay, "Cản ơn giáo hoa tài trợ."
Nhưng mà không ai quan tâm tới cậu, Lâu Thành càng không nghe thấy, bởi vì anh đang tìm sạc dự phòng cho Đinh Tuyết Nhuận sạc điện thoại: "Bọn họ mở lễ hội âm nhạc, đông người, đợi lát nữa anh đây đi WC trở lại không tìm được cậu, cậu nói phải làm thế nào?"
Đầu trọc cuối cùng cũng tỉnh táo lại nghe thấy thế, cười hề hề nói: "Anh Thành, anh xem xem lời mà anh nói có giống bố cậu ấy hay không?"
"Cút di."
Bọn họ thay đồng phục, phân nhóm đi vào trường học.
Trong trường Tam Trung, có một người tiếp ứng bọn họ. Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn, là một cô gái rất xinh đẹp, da rất trắng, trang điểm để lên sân khấu, mặc một chiếc áo lông trắng bên ngoài lễ phục, đoán là giáo hoa Tam Trung mà vừa rồi heo con "Cảm tạ giúp đỡ".
Quan hệ của giáo hoa với mấy người dường như rất thân thiết, tán gẫu vài câu sau đó nũng nịu gọi một tiếng: "Lâu Thành.......năm ngoái gọi anh tới anh cũng không tới, sao năm nay lại tới?"
Ngữ khí Lâu Thành không thân thiết cũng không xa cách nói: "Nghe nói lễ hội của trường cậu rất hay, tôi tới xem thử."
Giáo hoa nói: "Em dẫn các anh qua đó trước, nhưng mà tối nay em có tiết mục, có thể không chú ý các anh được, các anh tự mình chơi vui nhé."
Lâu Thành nói thầm trong lòng, không chú ý càng tốt.
Giáo hoa mang theo mấy người tới sân thể dục của trường, tổng thể trang thiết bị của Tam Trung không mới bằng Lục Trung nhưng sân thể dục vô cùng lớn, có thể chứa toàn bộ học sinh và giáo viên trong trường, khán đài quy mô bốn nghìn người.
Bởi vì các lớp đều có chỗ ngồi quy định, giáo hoa dẫn bọn họ tới khán đài trống không có người, nhìn xuống là mênh mông đồng phục màu xám lạnh: "Chỗ này tương đối xa, nhưng mà rất yên tĩnh, không có người, các anh ở đây là được rồi, đợi lát nữa mở màn có thể xuống dưới xem. Được rồi, em đi hậu trường đây." Cô vươn đôi tay đeo găng ra, khẽ vẫy tay, đôi mắt sáng ngời nhìn Lâu Thành: "Bye."
Lâu Thành không nói chuyện, heo con nói với người ta: "Bye bye, lát nữa gặp."
Giáo hoa vừa đi, heo con liền nói: "Tại sao anh lại lạnh nhạt với Đường Hiểu Dung như thế, người ta theo đuổi anh đã bao nhiêu năm rồi? Từ cấp hai tới bây giờ, không có một người bạn trai nào."
"Anh không thích cô ấy, nếu như còn để ý tới cô ấy anh không phải là tra nam sao?" Lâu Thành đúng tình hợp lý.
Mấy người ngồi xuống, Đinh Tuyết Nhuận nói mình muốn đi vệ sinh, Lâu Thành lập tức nói: "Tôi cũng đi."
"Tôi đi hút thốc, cậu cũng đi?"
Lâu Thành nghẹn lại: "Bây giờ ở nhà vệ sinh khẳng định rất nhiều người, cậu đi nơi đó hút thuốc lỡ như bị giáo viên bắt được, hỏi cậu học lớp nào, cậu sẽ nói sao?"
Đinh Tuyết Nhuận sờ soạng trong cặp một lúc, lấy ra một điếu thuốc vẫn chưa hút, đứng dậy đi.
Lâu Thành nhìn thấy cậu đi, một lúc sau không yên tâm, đứng dậy nói: "Tôi cũng đi."
"Anh Thành, anh bắt đầu hút thuốc rồi?"
"Bàng quang lão tử trướng, không được sao?" Lâu Thành thấy Đinh Tuyết Nhuận không cầm theo điện thoại đang sạc, liền cầm cho cậu. Anh nghĩ rằng, người đông như vậy, Đinh Tuyết Nhuận không mang điện thoại, lát nữa lạc thì làm sao.
Lâu Thành đuổi theo, heo con cảm khái nói: "Anh Thành quan tâm tới bạn cùng bàn của mình quá, nếu như có thể quan tâm Đường Hiểu Dung bằng một nửa bạn cùng bàn, chuyện này cũng không tới mức không được?"
"Người ta thành tích tốt, tính cách cũng tốt, không kiêu ngạo, còn rất sạch sẽ, thử hỏi ai lại không thích bạn cùng bàn thế này?" Đầu trọc nói.
"Giáo hoa thành tích cũng tốt, tính cách cũng tốt, không kiêu ngạo, cũng sạch sẽ......" vẻ mặt heo con đau lòng, "Nếu như mà thích tôi thì tốt hơn nhiều rồi."
Lâu Thành không tìm được Đinh Tuyết Nhuận ở nhà vệ sinh, anh thầm mắng một câu, chạy ra ngoài tìm người.
Trời đã tối rồi, đại hội âm nhạc năm mới sắp mở màn, mọi người đều ở đó xem, cho nên bên ngoài không một bóng người.
Lâu Thành tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy người ngồi trong bóng đèn đường tối mờ, dựa vào gốc cây hút thuốc, khói thuốc như ẩn như hiện bao phủ lấy cậu, dáng vẻ mỏng manh cô đơn. Anh đứng cách đó khá xa, cũng không biết vì sao, vừa nhìn đã nhận ra đó là Đinh Tuyết Nhuận.
Lâu Thành đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Di động cầm trong tay đột nhiên sáng lên, có cuộc gọi tới, hiển thị "Bố".
Lâu Thành giống như đang cẩm một củ khoai lang nóng bỏng tay, cũng không biết phải làm sao bây giờ, anh cầm điện thoại lên nhìn, đang định mang cho Đinh Tuyết Nhuận, kết quả trượt tay ấn nghe.
"Alô? Nhuận Nhuận?" Bên kia truyền tới một giọng nam nho nhã. Đinh Triệu Văn là giáo viên dạy ngữ văn, bình thường không nói tiếng địa phương với Đinh Tuyết Nhuận, nhà họ từ bé tới lớn đều nói tiếng phổ thông.
Lâu Thành bất đắc dĩ đưa điện thoại lên tai, nhấc chân đi về phía Đinh Tuyết Nhuận đang hút thuốc.
Bên kia điện thoại truyền tới tiếng TV, giọng nam hỗn loạn: "Nhuận Nhuận, tan học rồi hả? Đang ở ký túc xá làm bài tập sao?"
Lâu Thành xấu hổ ho một tiếng: "Cháu chào chú, cháu là bạn cùng phòng của Đinh Tuyết Nhuận. Cậu ấy đang đi vệ sinh, chú đợi một lát cháu đưa điện thoại cho cậu ấy.
Anh chạy vội qua đó, cũng không quan tâm tới mùi hôi, đưa điện thoại cho Đinh Tuyết Nhuận: "Điện thoại của bố cậu."
"Cảm ơn." Đinh Tuyết Nhuận nhận lấy điện thoại, một tay phủi khói bụi, sau đó vứt tàn thuốc xuống đất, dùng chân dụi tắt.
Cậu vừa nói chuyện điện thoại: "Con ăn rồi, ăn cơm chiên......." vừa chỉ mẩu thuốc lá dưới đất ra hiệu cho Lâu Thành: "Nhặt hộ tôi."
Mặt Lâu Thành đen lại — cậu còn sai bảo ông đây.
"Vâng, qua hai ngày nữa sẽ thi."
Lâu Thành không hề động đậy, Đinh Tuyết Nhuận cũng nghĩ tới chuyện anh ghét thuốc lá, lấy trong túi áo ra một tờ giấy, đang đinh cúi người nhặt lên thì thấy Lâu Thành cả mặt thối thối, vô cùng ghét bó cầm lấy tờ giấy, ngồi xuống nhặt mẩu thuốc lên.
Lâu Thành chạy tới thùng rác bên cạnh, vứt mẩu thuốc vào, khi quay lại tìm Đinh Tuyết Nhuận, cậu đã nghe xong điện thoại rồi.
"Cậu chưa ăn cơm tối à, có đói không."
"Vẫn ổn."
Lâu Thành phát hiện cậu rất thích lấy câu "vẫn ổn" ra lấy lệ, hai tay nhét vào túi áo nói: "Đi thôi, bên cạnh là nhà ăn, chúng ta đi xem thử."
Đinh Tuyết Nhuận đi theo anh.
Nhà ăn quả nhiên vẫn mở cửa, hơn nữa vẫn còn học sinh đang ăn cơm, Lâu Thành tìm người ta mượn thẻ cơm, chọn cho Đinh Tuyết Nhuận phần cơm có đùi gà, sau đó đưa tiền mặt cho học sinh cho bọn họ mượn thẻ cơm.
Lâu Thành ngồi rảnh rỗi, nói: "Giọng của bố cậu nghe rất hay."
"Ừ, ông ấy dạy học."
"Chẳng trách thành tích của cậu lại tốt như vậy, thì ra là gia đình có truyền thống......."
Đinh Tuyết Nhuận cười cười, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Cách đó không xa, tiếng ồn ào của đêm hội âm nhạc truyền tới, đang hát một bài hát nổi trên mạng.
"Cuối tháng được nghỉ, Quế Lâm có xa không? Cậu có về nhà không?"
"Đến lúc đó mới tính."
Lâu Thành nhìn Đinh Tuyết Nhuận ăn đùi gà, không cầm lấy gặm, rất nhã nhặn, dùng đũa tách ra rồi mới ăn.
Bữa cơm này khá lâu, Lâu Thành chạy ra bên ngoài nhà ăn mua hai cốc trà sữa, quán trà sữa của Tam Trung là quán bên ngoài tới đóng trụ sở, vị rất ngon.
Hai người uống trà sữa rồi trở lại sân vận động, đêm hội âm nhạc đã bắt đầu từ lâu, bây giờ đang là một tiết mục nhảy đường phố. Trong sân vận động tối om, hai người không tìm được chỗ ngồi ban đầu, tùy tiện tìm một vị trí không có người ngồi xuống, Lâu Thành nói: "Cặp sách của cậu để heo con trông giúp, không cần lo lắng, chúng ta ngồi ở đây xem.
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu, hỏi: "Bao giờ mới kết thúc?"
"Tôi cũng không biết nữa, có vẻ rất muộn, hay là đợi chút nữa cậu không nghe nổi nữa, chúng ta đi trước."
Tiết mục của Tam Trung sắp xếp rất tốt, nhảy đường phố, ca hát, đều rất hay, nhưng mà cũng có chút nhàm chán, dường như chỉ có người trong trường họ cảm thấy hay, dù sao cũng là học sinh trong trường, trường học cũng không lớn, mọi người đều quen biết, như thế có thể nhìn sân khấu tùy tiện buôn chuyện.
Đinh Tuyết Nhuận có lẽ là đã mệt rồi, nghe một lát liền nhắm mắt ngủ.
Khi Lâu Thành phát hiện ra, đã thấy đầu cậu nghiêng về phía bên kia, kính mắt sắp rơi xuống mũi.
Anh sợ Đinh Tuyết Nhuận ngủ đau cổ, liền đưa tay tháo kính cậu xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt tay ở đầu cậu, để cậu ngồi thẳng.
Một lát sau, đầu Đinh Tuyết Nhuận lại lệch về một bên, chẳng qua lần này cậu lại nghiêng về phía Lâu Thành.
Khi đầu cậu dựa vào, trái tim Lâu Thành đột nhiên ngưng đập.
Trên vai đột nhiên xuất hiện một trọng lượng khônng nhẹ, nhưng Lâu Thành không dám động đậy.
Anh ngừng thở, cúi đầu nhìn thoáng qua. Khi ánh đèn trên sân khấu sáng lên, chiếu rọi lên khuôn mặt Đinh Tuyết Nhuận, khi ngọn đèn dần tối đi, có thể thấy rõ được hình dáng ngũ quan trắng nõn thanh tú của cậu, lông mi dày dài khẽ buông xuống.
Từ góc độ này của anh, Đinh Tuyết Nhuận đẹp lạ lùng, anh dường như phát ngốc, bất tri bất giác nhìn chằm chằm cậu rất lâu.
Đinh Tuyết Nhuận mơ một giấc mơ rất dài, tỉnh lại, cậu còn nghe thấy tiếng vang đinh tai nhức óc.
"Mấy giờ rồi?" Dường như cậu vẫn chưa tỉnh, vẫn dựa vào người Lâu Thành không chịu đứng dậy, đưa tay lên dụi mắt.
Bả vai Lâu Thành có chút tê dại, tay kia mở điện thoại ra nhìn: "Sắp mười giờ rồi."
"Còn biểu diễn bao lâu nữa?" Cuối cùng Đinh Tuyết Nhuận cũng nhận ra mình đang tựa vào vai Lâu Thành ngủ, cậu ngồi thẳng lại, nói xin lỗi, nhìn anh nói: "Bả vai cậu có mỏi không?"
Lâu Thành nói không mỏi.
Nếu như có thể dựa thêm một chút nữa thì tốt rồi.
"Chương trình có lẽ là thêm một lát nữa." Anh nghiêng đầu nhìn Đinh Tuyết Nhuận, "Không biết ồn ào như này thì cậu ngủ thế nào được."
"Có đôi khi ồn ào càng dễ ngủ." Đinh Tuyết Nhuận hoàn toàn tỉnh táo rồi, không có kính mắt, cậu nheo mắt nhìn tiết mục múa đơn trên sân khấu.
Lâu Thành: "Có phải tiết mục nhàm chán quá không? Tôi gọi bọn Lý Động, chúng ta cùng nhau về."
Đinh Tuyết Nhuận nói được.
Lâu Thành bắt đầu gọi điện thoại, bởi vì xung quanh rất ồn ào, anh luôn hét vào điện thoại: "Tôi nói về! Về! Về! Đm!"
Tắt điện thoại, Lâu Thành nói: "Bọn họ nói muốn đi ăn khuya, cậu có đi không?"
"Đi thôi." Tam Trung cách Lục Trung rất xa, gọi xe về trường học cũng phải mất ít nhất một giờ, thời gian đóng cổng ký túc cũng tới rồi, cậu không có chỗ để về.
"Vậy được, nhưng mà như thế thì muộn quá, cậu cũng không về trường được nữa, hay là........" Lâu Thành nghiêng đầu, vẫn luôn nhìn vào mắt đối phương, trầm giọng nói "......Nhuận Nhuận, tối nay cậu ở nhà tôi nhé?"
Phòng công chúa đã dọn dẹp sạch sẽ cho cậu rồi.
Vừa nghe thấy tên gọi này, Đinh Tuyết Nhuận nâng mí mắt lên nhìn anh: "Tại sao cậu lại gọi tôi như vậy?"
"Ban nãy bố cậu....gọi như thế trong điện thoại, tôi nghe thấy rồi, ai, không phải tôi cố ý đâu." Bố cậu gọi cậu như thế, ông đây cũng gọi cậu như thế, bốn bỏ năm lên, không phải là tôi thành bố cậu sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngồi xe như các bạn có ngày sấp mặt.
Trường người khác đêm giao thừa sẽ tổ chức hoạt động, mở hội âm nhạc, nhưng đợi chờ học sinh Lục Trung chỉ có bài thi nhiều như tuyết rơi ngoài trời, dù sao cũng sắp phải thi rồi, sau đó lại là thi cuối kỳ — bọn họ căn bản không có thời gian vui chơi.
Thầy Đậu nói: "Biết rằng các em đều muốn thả lỏng, nhưng hiện tại không phải là lúc để thả lòng, đợi các em thi đại học, thi đỗ đại học mà mình mong muốn, muốn thả lỏng thế nào thì thả lỏng thế đó."
"Được rồi, tan học đi, chúc các em tết dương lịch vui vẻ."
Đinh Tuyết Nhuận đeo cặp sách ra ngoài, dự định ăn một phần cơm chiên Dương Châu rồi quay về ký túc xá làm bài tập. Cơm chiên ở bên ngoài rẻ hơn so với trong trường, hơn nữa còn ngon hơn.
Cậu chuẩn bị sang đường, một chiếc Land Rover đi tới trước mặt cậu, "pim pim" hai tiếng gọi cậu.
Cửa sau của xe hạ xuống, khuôn mặt đeo kính râm của Lâu Thành lộ ra, anh đẩy cửa xe từ bên trong: "Lên xe đi."
"Ai da," ngồi ở ghế phó lái chính là đàn em heo con của Lâu Thành, cậu ta nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận có chút ngoài ý muốn, "Anh Thành, học bá Đinh cũng đi?"
Lâu Thành "Ừ" một tiếng, Đinh Tuyết Nhuận hỏi: "Đi đâu?"
"Lên trước rồi nói sau, cản người sang đường rồi." Lâu Thành vươn tay ra túm lấy Đinh Tuyết Nhuận, cương quyết kéo cậu lên xe, sức lực anh rất lớn, hơn nữa Đinh Tuyết Nhuận không có ý định vùng vẫy, vài giây đã lên xe. Có bốn người trên xe, người lái xe Đinh Tuyết Nhuận cũng biết, hình như tên là Lý Đông, là chủ nhân của tấm thẻ cơm kia.
Cậu còn nhìn thấy một người to con, khỏe mạnh, ngồi ở đằng sau, là đầu trọc, cậu ta ôm chiếc gối ôm trên xe ngủ vù vù, chiếm không gian rất lớn ở ghế sau.
Cho nên Đinh Tuyết Nhuận chỉ có thể ép sát vào Lâu Thành.
Lâu Thành đóng cửa xe lại: "Buổi chiều gửi tin nhắn cho cậu cũng không thấy cậu trả lời, gọi điện thoại thì tắt máy, bận hả?"
"Làm bài, điện thoại hết pin." Dạng học sinh như Lâu Thành, khi được nghỉ anh nhất định sẽ không tới trường học, hôm nay vốn là cuối tuần, anh cho rằng trường học bù trái luật, cho nên quang minh chính đại mà bùng học, cảm thấy bản thân mình rất đúng luật.
Xe khởi động.
"Các cậu đi đâu?" Đinh Tuyết Nhuận lại hỏi một lần nữa.
Lâu Thành nói: "Đi nghe lễ hội âm nhạc mà trường Tam Trung tổ chức, cậu có đi không? Rất hay đấy."
"Đúng vậy, đúng vậy," heo con phụ họa, "Cởi mở vượt trí tưởng tượng của cậu, quả thực không giống như học sinh cấp ba, học nhảy như nhóm nữ hàn quốc, đặc biệt nhiều mỹ nữ."
Tam Trung là một ngôi trường mà không khí học tập khác hoàn toàn với Lục Trung, trường học này tỉ lệ đỗ đại học rất cao, nổi tiếng với những học sinh thi chuyên ngành nghệ thuật, cả trường hơn phân nửa đều học nghệ thuật.
Chính vì vậy, phong cách học tập rất khác nhau, nữ sinh Lục Trung mặt mộc gặp vua, còn nữ sinh Tam Trung ai ai cũng trang điểm, ngay cả đồng phục cũng đẹp hơn với các trường khác.
Đinh Tuyết Nhuận hoàn toàn không có hứng thú với "mỹ nữ", vừa nghe thấy đã lắc đầu: "Bỏ đi, tôi chỉ ra ngoài ăn bữa cơm, bài tập còn chưa làm, các cậu để tôi xuống xe đi, tôi về trường được rồi."
"Về cái gì mà về, làm cái gì mà làm, thành tích cậu tốt như thế rồi, làm hay không làm cũng giống nhau cả thôi."
Heo con lập tức nói: "Đương nhiên không giống nhau rồi, anh Thành anh không học cho nên không biết, sau lưng học bá đều ẩn giấu nỗ lực mà người bình thường không thể với tới. Anh có thể không làm bài tập, học bá Đinh không thể."
Lâu Thành đập cho cậu ta một cái từ phía sau, đánh trúng đầu cậu: "Học bá còn chưa nói gì đâu, không có việc của thằng nhãi như chú? Thất học dốt nát kém cỏi."
Heo con xếp hạng thứ ba trăm toàn khóa: "........"
Lâu Thành đối diện với Đinh Tuyết Nhuận lại đổi thái độ, ngữ khí trở nên mềm mại hơn: "Ngày mai tới nhà tôi làm? Cậu làm bài tập nhanh? Một lát đã làm xong rồi, hôm nay mang cậu đi chơi."
Đinh Tuyết Nhuận do dự, Lâu Thành sát lại gần hơn chút nói: "Cậu muốn về nhà, vậy khẳng định không thể để cho cậu tự về, đưa cậu về được không?"
"Được rồi." Đinh Tuyết Nhuận thỏa hiệp, nhưng cậu bị Lâu Thành ép lên, dường như cả người đều dán vào cửa xe."
"Lâu Thành........cậu đè vào người tôi." Tuy nói rằng xe SUV lớn, ghế ngồi đằng sau rộng như vậy nhưng đầu trọc Đỗ Trù vô cùng to lớn, Lâu Thành cũng là một tên to con, cùng chen một chỗ, Đinh Tuyết Nhuận thực sự không ngồi nổi, hơn nữa bị chèn tới nỗi không thở được.
Lâu Thành vội vàng giải thích: "Đều tại Đỗ Trù, nó giống như heo ấy." Nói xong, anh giơ chân đá đầu trọc một cái, "Tránh ra, mẹ nó chú chiếm diện tích lớn vậy làm gì, Tiểu Đinh của chúng ta không có chỗ ngồi."
Đỗ Trù dường như bừng tỉnh từ trong giấc mơ, đầu cũng nâng lên theo, nhưng mà mắt vẫn chưa mở, đầu lại gật xuống, khóe miệng mở ra chảy nước miếng, quả thực giống y như heo.
Lâu Thành nhìn thấy vậy, toàn thân run rẩy buồn nôn, nhanh chóng tránh về bên cạnh Đinh Tuyết Nhuận. Nghĩ muốn đá Đỗ Trù chảy nước miếng bẩn thỉu xuống dưới xe, nhưng lại không muốn chạm vào người cậu ta, muốn tránh xa cậu ta một chút, nhưng bên cạnh lại là Đinh Tuyết Nhuận — Đinh Tuyết Nhuận còn bị anh chèn không còn chỗ trống nữa.
Lâu Thành bị khó xử không quá hai giây, đã ra quyết định: "Tiểu Đinh cậu ngồi lên đùi tôi đi, tôi ôm cậu, được hay không?"
"Tới, tới, tới, vứt cặp sách lên trước, cậu ngồi lên đùi tôi vừa đẹp." Lâu Thành không đợi cậu nói được hay không, liền không do dự tháo cặp sách cậu ra, vứt cho heo con ngồi đằng trước. Cánh tay của anh vươn ra đằng sau lưng Đinh Tuyết Nhuận, hai cánh tay ôm lấy thắt lưng gầy tới mức có thể thấy được xương của cậu, để cậu ngồi lên đùi mình.
Đinh Tuyết Nhuận ngồi lên cao, đầu cách trần xe rất gần, cậu vô cùng khó chịu, chỉ khi còn rất nhỏ cậu ngồi xe, bố cậu mới ôm cậu thế này, đó đã là hồi ức rất xa xôi rồi.
Hai người ngồi phía trước đều kinh ngạc nhìn bọn họ vài lần.
Bệnh sạch sẽ của Lâu Thành, mọi người đều biết. Tuy rằng không phải là bệnh thật sự, nhưng anh rất chú ý, anh cảm thấy trên người nam sinh đều có mùi hôi, ví dụ là mấy người họ, lại gần họ, bọn họ có tắm hay không Lâu Thành đều có thể ngửi được, rất ghét bỏ mà bảo bọn họ cút xa chút.
Ví dụ như cùng nhau ăn cơm, Lâu Thành nhất định phải dùng đũa dùng chung, có khi đi ăn một mình cũng chú ý như có tật xấu vậy.
Mọi người biết tính cách này của anh, bạn gái giáo hoa cũng không ôm, đang yên đang lành tự nhiên lại đi ôm bạn cùng bàn?
Heo con còn chăm chú nhìn qua kính chiếu hậu, ừ....rất trắng, nhìn dáng vẻ vô cùng sạch sẽ, khó trách Lâu Thành có bệnh sạch sẽ cũng bằng lòng ôm.
Lâu Thành một tay đặt trên eo cậu, ôm chắc cậu, tay kia lấy điện thoại ra chơi, có chút không yên lòng, nghĩ thầm Đinh Tuyết Nhuận nhìn rất gầy, mông lại rất vểnh.
Đinh Tuyết Nhuận ngồi trên đùi Lâu Thành, không dám ngả về phía sau, sợ đè nặng lên người Lâu Thành. Kết quả gặp phải đèn vàng còn ba giây, khẩn cấp phanh xe, Đinh Tuyết Nhuận đầu tiên bị nghiêng về phía trước nhưng vì có Lâu Thành một tay nắm chặt lấy eo cậu, cho nên nhanh chóng được ôm lấy, ngả về phía đằng sau.
Cả người cậu đập vào trong lòng Lâu Thành, Lâu Thành ôm cậu rất chặt, đầu hai người chạm vào nhau, môi Lâu Thành dán vào bên tai Đinh Tuyết Nhuận: "Tiểu Đinh, không sao chứ?"
Đinh Tuyết Nhuận nhỏ giọng nói: "Có đập vào cậu không?"
Lâu Thành cười một tiếng, nói: "Tôi không sao." Chóp mũi có hơi ngứa, là do tóc của Đinh Tuyết Nhuận làm hại, có mùi thơm thoang thoảng.
Heo con cầm cặp sách của học bá, sờ sờ mũi, cảm thấy trong xe Land Rover của Lâu Thành có một bầu không khí kỳ quái đang lan ra.
Tới Tam Trung rồi, heo con đưa cho mỗi người một bộ đồng phục Tam Trung: "Mặc đồng phục trùm bên ngoài, vào trong cởi ra là được." Nói tới đây cậu chắp tay, "Cản ơn giáo hoa tài trợ."
Nhưng mà không ai quan tâm tới cậu, Lâu Thành càng không nghe thấy, bởi vì anh đang tìm sạc dự phòng cho Đinh Tuyết Nhuận sạc điện thoại: "Bọn họ mở lễ hội âm nhạc, đông người, đợi lát nữa anh đây đi WC trở lại không tìm được cậu, cậu nói phải làm thế nào?"
Đầu trọc cuối cùng cũng tỉnh táo lại nghe thấy thế, cười hề hề nói: "Anh Thành, anh xem xem lời mà anh nói có giống bố cậu ấy hay không?"
"Cút di."
Bọn họ thay đồng phục, phân nhóm đi vào trường học.
Trong trường Tam Trung, có một người tiếp ứng bọn họ. Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn, là một cô gái rất xinh đẹp, da rất trắng, trang điểm để lên sân khấu, mặc một chiếc áo lông trắng bên ngoài lễ phục, đoán là giáo hoa Tam Trung mà vừa rồi heo con "Cảm tạ giúp đỡ".
Quan hệ của giáo hoa với mấy người dường như rất thân thiết, tán gẫu vài câu sau đó nũng nịu gọi một tiếng: "Lâu Thành.......năm ngoái gọi anh tới anh cũng không tới, sao năm nay lại tới?"
Ngữ khí Lâu Thành không thân thiết cũng không xa cách nói: "Nghe nói lễ hội của trường cậu rất hay, tôi tới xem thử."
Giáo hoa nói: "Em dẫn các anh qua đó trước, nhưng mà tối nay em có tiết mục, có thể không chú ý các anh được, các anh tự mình chơi vui nhé."
Lâu Thành nói thầm trong lòng, không chú ý càng tốt.
Giáo hoa mang theo mấy người tới sân thể dục của trường, tổng thể trang thiết bị của Tam Trung không mới bằng Lục Trung nhưng sân thể dục vô cùng lớn, có thể chứa toàn bộ học sinh và giáo viên trong trường, khán đài quy mô bốn nghìn người.
Bởi vì các lớp đều có chỗ ngồi quy định, giáo hoa dẫn bọn họ tới khán đài trống không có người, nhìn xuống là mênh mông đồng phục màu xám lạnh: "Chỗ này tương đối xa, nhưng mà rất yên tĩnh, không có người, các anh ở đây là được rồi, đợi lát nữa mở màn có thể xuống dưới xem. Được rồi, em đi hậu trường đây." Cô vươn đôi tay đeo găng ra, khẽ vẫy tay, đôi mắt sáng ngời nhìn Lâu Thành: "Bye."
Lâu Thành không nói chuyện, heo con nói với người ta: "Bye bye, lát nữa gặp."
Giáo hoa vừa đi, heo con liền nói: "Tại sao anh lại lạnh nhạt với Đường Hiểu Dung như thế, người ta theo đuổi anh đã bao nhiêu năm rồi? Từ cấp hai tới bây giờ, không có một người bạn trai nào."
"Anh không thích cô ấy, nếu như còn để ý tới cô ấy anh không phải là tra nam sao?" Lâu Thành đúng tình hợp lý.
Mấy người ngồi xuống, Đinh Tuyết Nhuận nói mình muốn đi vệ sinh, Lâu Thành lập tức nói: "Tôi cũng đi."
"Tôi đi hút thốc, cậu cũng đi?"
Lâu Thành nghẹn lại: "Bây giờ ở nhà vệ sinh khẳng định rất nhiều người, cậu đi nơi đó hút thuốc lỡ như bị giáo viên bắt được, hỏi cậu học lớp nào, cậu sẽ nói sao?"
Đinh Tuyết Nhuận sờ soạng trong cặp một lúc, lấy ra một điếu thuốc vẫn chưa hút, đứng dậy đi.
Lâu Thành nhìn thấy cậu đi, một lúc sau không yên tâm, đứng dậy nói: "Tôi cũng đi."
"Anh Thành, anh bắt đầu hút thuốc rồi?"
"Bàng quang lão tử trướng, không được sao?" Lâu Thành thấy Đinh Tuyết Nhuận không cầm theo điện thoại đang sạc, liền cầm cho cậu. Anh nghĩ rằng, người đông như vậy, Đinh Tuyết Nhuận không mang điện thoại, lát nữa lạc thì làm sao.
Lâu Thành đuổi theo, heo con cảm khái nói: "Anh Thành quan tâm tới bạn cùng bàn của mình quá, nếu như có thể quan tâm Đường Hiểu Dung bằng một nửa bạn cùng bàn, chuyện này cũng không tới mức không được?"
"Người ta thành tích tốt, tính cách cũng tốt, không kiêu ngạo, còn rất sạch sẽ, thử hỏi ai lại không thích bạn cùng bàn thế này?" Đầu trọc nói.
"Giáo hoa thành tích cũng tốt, tính cách cũng tốt, không kiêu ngạo, cũng sạch sẽ......" vẻ mặt heo con đau lòng, "Nếu như mà thích tôi thì tốt hơn nhiều rồi."
Lâu Thành không tìm được Đinh Tuyết Nhuận ở nhà vệ sinh, anh thầm mắng một câu, chạy ra ngoài tìm người.
Trời đã tối rồi, đại hội âm nhạc năm mới sắp mở màn, mọi người đều ở đó xem, cho nên bên ngoài không một bóng người.
Lâu Thành tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy người ngồi trong bóng đèn đường tối mờ, dựa vào gốc cây hút thuốc, khói thuốc như ẩn như hiện bao phủ lấy cậu, dáng vẻ mỏng manh cô đơn. Anh đứng cách đó khá xa, cũng không biết vì sao, vừa nhìn đã nhận ra đó là Đinh Tuyết Nhuận.
Lâu Thành đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Di động cầm trong tay đột nhiên sáng lên, có cuộc gọi tới, hiển thị "Bố".
Lâu Thành giống như đang cẩm một củ khoai lang nóng bỏng tay, cũng không biết phải làm sao bây giờ, anh cầm điện thoại lên nhìn, đang định mang cho Đinh Tuyết Nhuận, kết quả trượt tay ấn nghe.
"Alô? Nhuận Nhuận?" Bên kia truyền tới một giọng nam nho nhã. Đinh Triệu Văn là giáo viên dạy ngữ văn, bình thường không nói tiếng địa phương với Đinh Tuyết Nhuận, nhà họ từ bé tới lớn đều nói tiếng phổ thông.
Lâu Thành bất đắc dĩ đưa điện thoại lên tai, nhấc chân đi về phía Đinh Tuyết Nhuận đang hút thuốc.
Bên kia điện thoại truyền tới tiếng TV, giọng nam hỗn loạn: "Nhuận Nhuận, tan học rồi hả? Đang ở ký túc xá làm bài tập sao?"
Lâu Thành xấu hổ ho một tiếng: "Cháu chào chú, cháu là bạn cùng phòng của Đinh Tuyết Nhuận. Cậu ấy đang đi vệ sinh, chú đợi một lát cháu đưa điện thoại cho cậu ấy.
Anh chạy vội qua đó, cũng không quan tâm tới mùi hôi, đưa điện thoại cho Đinh Tuyết Nhuận: "Điện thoại của bố cậu."
"Cảm ơn." Đinh Tuyết Nhuận nhận lấy điện thoại, một tay phủi khói bụi, sau đó vứt tàn thuốc xuống đất, dùng chân dụi tắt.
Cậu vừa nói chuyện điện thoại: "Con ăn rồi, ăn cơm chiên......." vừa chỉ mẩu thuốc lá dưới đất ra hiệu cho Lâu Thành: "Nhặt hộ tôi."
Mặt Lâu Thành đen lại — cậu còn sai bảo ông đây.
"Vâng, qua hai ngày nữa sẽ thi."
Lâu Thành không hề động đậy, Đinh Tuyết Nhuận cũng nghĩ tới chuyện anh ghét thuốc lá, lấy trong túi áo ra một tờ giấy, đang đinh cúi người nhặt lên thì thấy Lâu Thành cả mặt thối thối, vô cùng ghét bó cầm lấy tờ giấy, ngồi xuống nhặt mẩu thuốc lên.
Lâu Thành chạy tới thùng rác bên cạnh, vứt mẩu thuốc vào, khi quay lại tìm Đinh Tuyết Nhuận, cậu đã nghe xong điện thoại rồi.
"Cậu chưa ăn cơm tối à, có đói không."
"Vẫn ổn."
Lâu Thành phát hiện cậu rất thích lấy câu "vẫn ổn" ra lấy lệ, hai tay nhét vào túi áo nói: "Đi thôi, bên cạnh là nhà ăn, chúng ta đi xem thử."
Đinh Tuyết Nhuận đi theo anh.
Nhà ăn quả nhiên vẫn mở cửa, hơn nữa vẫn còn học sinh đang ăn cơm, Lâu Thành tìm người ta mượn thẻ cơm, chọn cho Đinh Tuyết Nhuận phần cơm có đùi gà, sau đó đưa tiền mặt cho học sinh cho bọn họ mượn thẻ cơm.
Lâu Thành ngồi rảnh rỗi, nói: "Giọng của bố cậu nghe rất hay."
"Ừ, ông ấy dạy học."
"Chẳng trách thành tích của cậu lại tốt như vậy, thì ra là gia đình có truyền thống......."
Đinh Tuyết Nhuận cười cười, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Cách đó không xa, tiếng ồn ào của đêm hội âm nhạc truyền tới, đang hát một bài hát nổi trên mạng.
"Cuối tháng được nghỉ, Quế Lâm có xa không? Cậu có về nhà không?"
"Đến lúc đó mới tính."
Lâu Thành nhìn Đinh Tuyết Nhuận ăn đùi gà, không cầm lấy gặm, rất nhã nhặn, dùng đũa tách ra rồi mới ăn.
Bữa cơm này khá lâu, Lâu Thành chạy ra bên ngoài nhà ăn mua hai cốc trà sữa, quán trà sữa của Tam Trung là quán bên ngoài tới đóng trụ sở, vị rất ngon.
Hai người uống trà sữa rồi trở lại sân vận động, đêm hội âm nhạc đã bắt đầu từ lâu, bây giờ đang là một tiết mục nhảy đường phố. Trong sân vận động tối om, hai người không tìm được chỗ ngồi ban đầu, tùy tiện tìm một vị trí không có người ngồi xuống, Lâu Thành nói: "Cặp sách của cậu để heo con trông giúp, không cần lo lắng, chúng ta ngồi ở đây xem.
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu, hỏi: "Bao giờ mới kết thúc?"
"Tôi cũng không biết nữa, có vẻ rất muộn, hay là đợi chút nữa cậu không nghe nổi nữa, chúng ta đi trước."
Tiết mục của Tam Trung sắp xếp rất tốt, nhảy đường phố, ca hát, đều rất hay, nhưng mà cũng có chút nhàm chán, dường như chỉ có người trong trường họ cảm thấy hay, dù sao cũng là học sinh trong trường, trường học cũng không lớn, mọi người đều quen biết, như thế có thể nhìn sân khấu tùy tiện buôn chuyện.
Đinh Tuyết Nhuận có lẽ là đã mệt rồi, nghe một lát liền nhắm mắt ngủ.
Khi Lâu Thành phát hiện ra, đã thấy đầu cậu nghiêng về phía bên kia, kính mắt sắp rơi xuống mũi.
Anh sợ Đinh Tuyết Nhuận ngủ đau cổ, liền đưa tay tháo kính cậu xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt tay ở đầu cậu, để cậu ngồi thẳng.
Một lát sau, đầu Đinh Tuyết Nhuận lại lệch về một bên, chẳng qua lần này cậu lại nghiêng về phía Lâu Thành.
Khi đầu cậu dựa vào, trái tim Lâu Thành đột nhiên ngưng đập.
Trên vai đột nhiên xuất hiện một trọng lượng khônng nhẹ, nhưng Lâu Thành không dám động đậy.
Anh ngừng thở, cúi đầu nhìn thoáng qua. Khi ánh đèn trên sân khấu sáng lên, chiếu rọi lên khuôn mặt Đinh Tuyết Nhuận, khi ngọn đèn dần tối đi, có thể thấy rõ được hình dáng ngũ quan trắng nõn thanh tú của cậu, lông mi dày dài khẽ buông xuống.
Từ góc độ này của anh, Đinh Tuyết Nhuận đẹp lạ lùng, anh dường như phát ngốc, bất tri bất giác nhìn chằm chằm cậu rất lâu.
Đinh Tuyết Nhuận mơ một giấc mơ rất dài, tỉnh lại, cậu còn nghe thấy tiếng vang đinh tai nhức óc.
"Mấy giờ rồi?" Dường như cậu vẫn chưa tỉnh, vẫn dựa vào người Lâu Thành không chịu đứng dậy, đưa tay lên dụi mắt.
Bả vai Lâu Thành có chút tê dại, tay kia mở điện thoại ra nhìn: "Sắp mười giờ rồi."
"Còn biểu diễn bao lâu nữa?" Cuối cùng Đinh Tuyết Nhuận cũng nhận ra mình đang tựa vào vai Lâu Thành ngủ, cậu ngồi thẳng lại, nói xin lỗi, nhìn anh nói: "Bả vai cậu có mỏi không?"
Lâu Thành nói không mỏi.
Nếu như có thể dựa thêm một chút nữa thì tốt rồi.
"Chương trình có lẽ là thêm một lát nữa." Anh nghiêng đầu nhìn Đinh Tuyết Nhuận, "Không biết ồn ào như này thì cậu ngủ thế nào được."
"Có đôi khi ồn ào càng dễ ngủ." Đinh Tuyết Nhuận hoàn toàn tỉnh táo rồi, không có kính mắt, cậu nheo mắt nhìn tiết mục múa đơn trên sân khấu.
Lâu Thành: "Có phải tiết mục nhàm chán quá không? Tôi gọi bọn Lý Động, chúng ta cùng nhau về."
Đinh Tuyết Nhuận nói được.
Lâu Thành bắt đầu gọi điện thoại, bởi vì xung quanh rất ồn ào, anh luôn hét vào điện thoại: "Tôi nói về! Về! Về! Đm!"
Tắt điện thoại, Lâu Thành nói: "Bọn họ nói muốn đi ăn khuya, cậu có đi không?"
"Đi thôi." Tam Trung cách Lục Trung rất xa, gọi xe về trường học cũng phải mất ít nhất một giờ, thời gian đóng cổng ký túc cũng tới rồi, cậu không có chỗ để về.
"Vậy được, nhưng mà như thế thì muộn quá, cậu cũng không về trường được nữa, hay là........" Lâu Thành nghiêng đầu, vẫn luôn nhìn vào mắt đối phương, trầm giọng nói "......Nhuận Nhuận, tối nay cậu ở nhà tôi nhé?"
Phòng công chúa đã dọn dẹp sạch sẽ cho cậu rồi.
Vừa nghe thấy tên gọi này, Đinh Tuyết Nhuận nâng mí mắt lên nhìn anh: "Tại sao cậu lại gọi tôi như vậy?"
"Ban nãy bố cậu....gọi như thế trong điện thoại, tôi nghe thấy rồi, ai, không phải tôi cố ý đâu." Bố cậu gọi cậu như thế, ông đây cũng gọi cậu như thế, bốn bỏ năm lên, không phải là tôi thành bố cậu sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngồi xe như các bạn có ngày sấp mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook